Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó đã xem, nhưng nó im ru 10 phút sau nhắn tin lại vài câu hững hờ, chỉ muốn giết nó thôi.
- Mày trễ kinh? Có liên quan gì đến tao?

Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn Tuấn nhắn, tôi out ra ngay.... thế thì tôi sẽ tự giải quyết mọi việc, tôi không cần nó nữa. Chung quy lại cũng lỗi ở tôi cơ mà, là tôi không biết giữ mình trước. Tôi sợ vì tôi mà nó bị lỡ tình cảm của nó thế thì tôi càng có lỗi. Người ta nhìn vào sẽ trách khứ tôi nhiều hơn trách nó, tôi quyết định sẽ tự giải quyết một mình.... chỉ một mình tôi thôi....

Tôi bắt đầu lục lại hình ảnh ngày xưa của tôi và D.... tôi nhớ D vô cùng, ngày mà yêu nhau 2 đứa cứ vẽ hạnh phúc toàn màu hồng.... Rồi thì đám cưới, rồi thì sinh con.... chưa bao giờ tôi nghĩ D sẽ phản bội tôi, ra đi không lời từ biệt như thế này. Giờ đây thì tôi có bầu.... tôi bế tắc lắm, trái tim tôi cứ hối thúc tìm đến D. Nhưng lương tâm tôi không cho phép.... tôi tự dặn lòng mình sẽ không bao giờ làm tổn hại đến ai một lần nào nữa.

Tôi gọi điện thoại tâm sự với con bạn thân tôi, là cái N ấy, vì bây giờ tôi chẳng biết nói nỗi bế tắc của tôi ngoài nó. Tôi và nó gặp nhau tôi nói trong nước mắt. Nỗi đau bị D phản bội và bây giờ vướn phải chuyện này làm tôi nghẹt thở.

- 1 phần lỗi do tao để mày 1 mình lại, tao xin lỗi mày nha.
- Là lỗi do tao không biết giữ mình. Mày đừng suy nghĩ gì nhiều, ở bên cạnh tao lúc này là tao hạnh phúc rồi.

Tôi và nó cùng nhau đi kiếm phòng khám uy tín để khám bỏ thai.... nhưng cứ đến  trước cữa là tôi lại chùn bước.... tôi sợ, thật sự tôi không dám làm việc tội lỗi ấy.

- Thôi, tao sẽ sinh con, tao sẽ tự nuôi, tao không bỏ con đâu.... (tao kéo N lại)
- Mày can đảm vậy? Rồi ngoại, ba mẹ mày sẽ nghĩ như thế nào? Mày đối mặt nổi không?
- ...... (tôi nhìn nó nhưng không trả lời, như muốn nói rằng tao sẽ làm được)

Về đến nhà, tôi xuống nhà uống ngụm nước, tôi muốn nói với mẹ nhưng lại rụt rè.....
- Mẹ......

Thì tôi nghe thấy tiếng xe máy đậu trước cổng.... là Tuấn, nó bước vào nhà.... tim tôi đập thình thịch không biết giờ này nó qua nhà tôi làm gì.... tôi vừa nhắn tin nó là tôi trễ kinh, lẽ nào nó qua chửi tôi dằn mặt tôi sao? Haizz....

- Con chào cô..... Linh đi ăn đi!

Tôi nhìn nó chăm chăm, tôi hiểu là nó muốn gặp riêng để nói chuyện.

Nó chở tôi ra quán cafe gần nhà, lần đầu tiên nó chở ra cái quán lịch sự như thế này, tôi nghĩ sắp xảy ra cuộc chiến nảy lửa rồi. Tôi cất lời trước....

- Mày đọc tin nhắn rồi đúng không? Nên mày muốn gặp tao phải không Tuấn?
- Tin nhắn gì?

Lại giả vờ không biết, hay nó không biết thật?

- Tao nhắn face mày đấy.

Mặt nó ngơ ngơ ra, móc cái điện thoại trong túi nó liền vào face.... tôi nhìn nó, chính nó nói liên quan gì đến nó mà cứ tỏ vẻ như nó vô tội... làm tôi càng thắc mắc...

Nó đọc tin nhắn xong ngước lên nhìn tôi, trán lấm tấm mồ hôi, nó suy nghĩ điều gì đó....

- Mày nhắn vào lúc nào?
- Có giờ đấy.
- Mày trễ kinh à Linh? Thật hả?
- Uhm.... (tôi gật đầu nhìn nó) Chẳng phải mày rep lại là không liên quan đến mày sao?

Tôi nhìn nó, nó có vẻ không biết tôi nhắn tin cho nó. Vậy ai là người đọc tin nhắn? Ai là người trả lời tin nhắn? Chẳng lẽ nào là......

- Mày trễ kinh nghĩa là sao? Tao không hiểu lắm....

Tôi nhìn nó, cố gắng kìm chế lại.

- Tao có bầu rồi..... (mặt tôi nghiêm túc)
- Mày.... có.... bầu? Mà sao mày nhắn tin tao làm gì?
- .........
- Linh (nó gọi tên tôi thật) đừng nói với tao là từ hôm tao với mày.... rồi mày có????
- Uhm (tôi gật đầu)
- Đi khám nha Linh.....

Tôi nhận ra bộ mặt thật của nó, lộ rõ ý mươn tôi phá thai đây mà, nó muốn xác nhận có chính xác đúng khoảng thời gian đó, để nó biết chắc rằng có phải con nó hay không....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro