Văn án 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án 2

Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean đơn giản, mái tóc dài đen bóng túm gọn trên đỉnh đầu, dưới chân là đôi giày thể thao đã cũ, hai tay xách mấy túi thức ăn, chậm rãi từng bước lên cầu thang. Hôm nay là sinh nhật của chồng cô, cô định bụng nấu cho anh một bữa thật thịnh soạn.

Cô là một thư ký quèn, lương đủ sống. Chồng cô vốn tốt nghiệp đại học Bắc Kinh danh tiếng, nhưng vì lý do gì mãi k xin được việc, cả hai đều không giải thích nổi, có lẽ do thời vận chưa tới. Hai người thuê một căn hộ nhỏ trong một khu chung cư cũ dành cho người thu nhập thấp, nếu không muốn nói thẳng ra đây là khu ổ chuột nằm trong lòng thành phố Thượng Hải phồn hoa. Tiền thuê nhà hàng tháng cô chi trả, tiền ăn hàng tháng cô nuôi, mấy khoản lặt vặt cô cũng lo nốt, chồng cô chỉ việc hàng ngày ra ngoài kiếm công ăn việc làm rồi cho cô một cuộc sống thực tốt. Mọi người đều nói cô ngu ngốc, bị hai kẻ gian phu dâm phụ che mắt bịt tai mà không hay biết, còn nhẫn nại ở bên. Nhưng cô yêu chồng mình, lại càng tuyệt đối tin tưởng lòng thủy chung son sắc của anh.

Cửa nhà đã ở ngay trước mặt, cô rút chìa khóa mở của bước vào, không để ý đến có thêm một đôi guốc màu đỏ rực rỡ xuất hiện trên giá để giày nhà mình... Sau khi đã an bài mọi thứ trong bếp, cô mới sực nhớ ra mà đi gọi chồng mình, đêm qua anh ấy thức khuya đi làm như vậy, hẳn rất mệt mỏi và còn đang ngủ nướng dù đã giữa trưa. Cô lặng yên, nhón từng bước chân đi đến phòng ngủ, định bụng cho chồng cô bất ngờ một chút, bàn tay chuẩn bị đặt lên nắm đấm của chợt khựng lại giữa khoảng không, gương mặt từ mệt nhọc chuyển sang thất thần, đôi mắt xinh đẹp dâng lên đầy oán thán khó tả. Từ trong phòng phát ra những âm thanh thập phần ám muội, tiếng da thịt va vào nhau chan chát, tiếng thở hổn hển của đàn ông cùng tiếng rên khe khẽ mà cuồng nhiệt của đàn bà...

[Trong phòng ngủ lúc ấy]

- Làm người ta đau chết đi được, anh có thể nhẹ nhàng chút không. Lúc nào cũng như hổ đói vồ mồi, bộ sợ em chạy mất sao lão công? Ưmmm...

- Anh chính là sợ tiểu bạch thỏ của anh chạy mất a... -

 - Vậy anh còn không mau chóng ly hôn với con đàn bà vô dụng ấy đi? Cưới về hơn 1 năm trời, ngoài cái việc nấu ăn dọn dẹp và nằm ngửa ra mà phục vụ anh, không sinh nổi một mụn con, cũng không tìm nổi công việc cho chồng... - Người đàn bà trẻ đẹp nằm bên dưới nãy giờ hai tay bám lấy bờ vai rắn chắc kia mà lật ngược người đàn ông đè bên trên mình nằm xuống, còn cô ta thì ngồi lên trên, động tác thuần thục.

- Được, ngày mai anh lập tức ly hôn cô ta - Người đàn ông nhanh chóng lật úp người đàn bà lại, hai bàn tay không ngừng xoa bóp đôi gò bồng trắng trẻo rồi cắm cái vật thể ấm nóng vào trong nơi ẩm ướt sâu nhất đẹp nhất của cô ta, hung bạo mà tiến vào, hưởng thụ giây phút hoan lạc hiện tại.

[Ngoài phòng khách]

Cô ngồi thụp xuống chân chiếc ghế gỗ, thân người co quắp lại, hai bàn tay bé nhỏ bưng lấy mặt mà khóc. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, khóc không thành tiếng, khóc đến lạc cả người đi. Cửa phòng ngủ bật mở, cô lau sạch nước mắt nước mũi đứng dậy giương đôi mắt đầy căm phẫn nhìn thẳng hai con người đứng trước mặt mình.

Một người là chồng, một người là bạn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cóthể