Bạch Hiền và bảy chú lùn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xửa ngày xưa...
Có một bà Hoàng hậu đang mang trong mình giọt máu của quốc gia.
Bà đang ngồi ăn nhãn bên cửa sổ giữa mùa đông giá rét. Tôi cũng chẳng biết vì sao giữ mùa đông lại có nhãn để mà ăn...Mà kệ đi, cổ tích mà, hư cấu một chút.
Bà ngồi nhìn hạt nhãn đen sì cộng với khung cảnh tuyết rời ngoài trời, bèn ước:
- “Ước gì sau này con của ta da trắng như tuyết, tóc đen như hạt nhãn, mắt nó to như hạt nhãn này luôn...”
Điều ước của hoàng hậu là vậy. Nhưng bà ngẫm lại, hình như còn thiếu cái gì đó. Bà “À” lên một tiếng, sau đó đưa tay cắn một nhát. Máu từ trong ngón tay chảy ra mà đỏ hơi sẫm tí nhưng vẫn rất đẹp. “Vậy mới đúng cổ tích.” Bà nghĩ. Rồi bà giơ Iphone X lên chụp một tấm, giơ 2 tay chữ V up phây búc với dòng sờ tây tút như sau:
“Công chúa tương lai tóc sẽ đen như hạt nhãn, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu của ta.”
Ít lâu sau, hoàng hậu hạ sinh ra một “chàng” công chúa đặt tên là Bạch Hiền. Vì quá vui mừng, hoàng hậu bèn bóc snack Khoai tây chiên ra ăn mừng nhưng lỡ ăn nhiều quá nên nghẹn mà chết... Đó là lý do vì sao Bạch Hiền vừa ra đời mà mẹ chết...
Ít lâu sau, đức vua cưới một bà mẹ kế về cho Bạch Hiền. Bà này vừa xấu lại còn hay ATSM nhưng do có bùa mê làm mê hoặc đức vua. Vậy thôi chưa là gì, gương thần của bà ta còn có biệt tài nữa, đó là nịnh hót. Gương thần này rất thích nịnh bà ta nhưng lắm lúc cũng biết nói thật lắm. Bà ta thường hay nhìn vào gương thần và hỏi:
- “Gương kia ngự ở dưới đường
Thế gian ai đẹp được dường như ta?”
Và gương thần đều trả lời rằng:
- “Hoàng hậu là “đẹp” nhất.”
Mỗi lần như thế, bà hoàng hậu lại sướng điên lên. Có lần bà ta do nghe được lời nịnh hót đó mà nhảy múa té ngã từ tầng 3 xuống tầng một, nằm viện cả tháng trời vì gãy tay, gãy chân. Sau khi trở về, bà vác bộ mặt sưng tấy của mình ra hỏi gương thần:
- “Gương kia ngự ở dưới đường
Thế gian ai đẹp được dường như ta?”
Gương thần dường như thấy bộ mặt phát tởm của bà ta mà không thể nịnh hót được nữa bèn đáp:
- “Thưa Hoàng hậu. Xưa kia người xấu nhất trần. Ngày nay Bạch Tuyết xấu bằng người rồi!"
- “Ngươi dám nói ta xấu nhất trần? Ai đẹp hơn ta? Ta còn tưởng Bạch Tuyết đẹp lắm?”
Hoàng hậu phẫn nộ hỏi. Gương thần gật gù đáp:
- “Bạch Tuyết chỉ đẹp khi là nữ chính thôi. Bạch Tuyết hết thời rồi, giờ là Bạch Hiền. Bạch Hiền đẹp hơn bà gấp trăm lần.”
Hoàng hậu nghe nói giật mình, ghen tức tái mặt đi. Từ đó mỗi khi thấy Bạch Hiền, hoàng hậu lại tức điên lên.
Ngày ngày sự kiêu ngạo và lòng đố kỵ khiến mụ lúc nào cũng bứt rứt. Mụ cho gọi một người đi săn đến bảo:
- “Ngươi hãy đem con bé này vào rừng cho khuất mắt ta. Giết chết nó đi, mang tim gan nó về đây cho ta.”
Người thợ săn vội tuân lệnh, vâng vâng dạ dạ đem Bạch Hiền vào tít rừng sâu. Khi ông đang định giơ con dao chọc tiết lợn lên chọc Bach Hiền thì nàng nói:
- “Bác ơi. Nay bác ăn gì mà đẹp trai vậy?”
Người thợ săn nghe vậy đưa tay sờ lên mặt mình tự đắc cười khà khà. Bạch Hiền nói tiếp:
- “Bác đẹp trai vậy không nên giết người. Chi bằng bác tha cho con, con sẽ đi vào rừng và không bao giờ trở lại nữa.”
Bác thợ săn thấy cô bé xinh quá, cộng việc vừa được khen đẹp trai bác liền nói:
- “Tội nghiệp, thôi cháu đi đi. Nhưng mà...tim gan cháu, hoàng hậu bắt cầm về.”
Ơ hay, không có tim gan thì Bạch Hiền sống kiểu gì? Trong lúc bác thợ săn đang vò đầu suy nghĩ thì Mạch Hiền cất tiếng hát:
- “Mình cùng shopee pi pi pi pi, nào ta mua mua mua mua mua, gì cũng có có có có có, lướt shopee.”
Thấy vẻ mặt bác thợ săn khó hiểu, Bạch Hiền nói tiếp:
- “Shopee thẳng tiến bác ơi, sao phải xoắn. Shopee gì cũng có, không lo giá cả!”
Bác thợ săn gật gù ra trò đã hiểu quay lưng bước đi. Nhìn bóng lưng bác đi xa dần, lại nhìn thấy dưới đất còn con dao chọc tiết lợn, Bạch Hiền liền cầm lên đi về phía khu rừng.
------------
Tại lâu đài của hoàng hậu...
- “Bẩm hoàng hậu!”
Bác thợ săn cung kính đưa món tim gan mà bác vừa sắm được ở Shopee về.
Hoàng hậu quay ra cầm lấy món tim gan vội đưa cho đầu bếp làm. Hôm đó bà đã ăn hết món tim gan thối rữa đó mà không hề hay biết.
--------
Bạch Hiền đi tít vào sâu trong rừng, đưa Iphone X ra bắt sóng mà khổ nỗi, trong rừng sâu không có sóng điện thoại, càng không có wifi.
- “Không có mạng thì làm sao tôi sống nổi đây chời!!!”
Tiếng than vãn của Bạch Hiền đã làm thức tỉnh con cá sấu đang ngủ cạnh đó. Nó bò đến cạnh chỗ Bạch Hiền làm cho nàng giật mình, lỡ tay cầm con dao tiết lợn xiên chết con cá sấu...
- “Thôi thì lỡ tay rồi thì lỡ luôn...”
Bạch Hiền thầm nói. Và nói đi đôi với làm, nàng đánh lửa nướng thịt cá sấu ăn. Vừa ăn vừa khen ngon. Nàng đâu có biết vừa nãy có nột con sư tử thầm mừng vì đã không nhảy ra vồ nàng.
Một mình thui thủi đánh chén no nê trong rừng sâu, Bạch Hiền lại đứng dậy đi. Nàng đi mãi, đi mãi, cuối cùng nàng ra khỏi khu rừng này và tới một khu rừng mới. Nàng lại tiếp tục đi, đi đến mỏi nhừ hai chân, nàng bỗng gặp một ngôi nhà nhỏ.
Trong nhà, cái gì cũng bé tí ti, nhưng đẹp và sạch lắm. Trên bàn trải khăn trắng tinh có bảy cái đĩa con, một đĩa có một cái thìa con, một cốc con. Sát tường kê bảy chiếc giường nhỏ phủ khăn trắng như tuyết.
Đó là nhà của 7 chú lùn.
Bạch Hiền đi xa quá nên vào nhà thấy đồ ăn lại đói. Nàng bốc hết 7 đĩa bánh đánh chén ngon lành cành đào, nhấp 7 cốc rượu vang sau đó ghép 7 chiếc giường nhỏ nhỏ xinh xinh để nằm ngủ. Nhưng nàng lỡ tay đập “bụp” một phát, một chiếc giường về với cát bụi...
Mãi đêm bảy chú lùn mới mò bề đến nhà, bật 7 chiếc đèn 1000W lên và cảm thấy có ai đã đến nhà.
Chú lùn Kim Tuấn Mặn nói: “Ai đã ngồi vào ghế của anh?”. Tú Tóc Tởm tiếp lời: “Ai đã ăn bánh của tớ?”. “Ai đã ăn hết bánh của tớ?” Chen Điện chú lùn said. Tiếp đó là Móm Sữa lên tiếng: “Ai đã ăn hết rau của em?”. Bánh Bao hỏi: “Ai đã dùng dĩa của anh?”. Tiếp đó là Cải Đen: “Ai đã dùng dao của em?”. Sau đó Cừu Ngơ phán: “Hết đồ ăn rồi, chỗ ngủ cũng có người nằm rồi. Hay là chúng ta ra ngoài ăn cỏ đi!”
- “Chú im đi.” Kim Tuấn Mặn bất bình. “Tới xem ai đã ngủ trên giường của chúng ta kìa."
Sau đó là 7 chú lùn tiến đến chiếc giường mà Bạch Hiền đang nằm ngủ.
- “Oh Sh*t, chàng trai này đẹp quá.” Móm Sữa thốt lên. Mấy chú lùn còn lại gật gù.
Tú Tóc Tởm được thể tiến đến gần tai Bạch Hiền hét lớn:
- “Này!”
Tiếng hét chói tai làm cho mấy con chim đang ngủ dựng ngược lông, mấy con nhím trong hang giật mình bắn gai...Bạch Hiền giật mình không kém, từ từ tỉnh dậy lại nhìn thấy các chú lùn vây quanh mình, giật mình hét:
- “Mấy anh là ai? Tôi không biết. Mấy anh đi ra đi!”
Vừa nói, Bạch Hiền vừa kéo chăn che kín người.
Cừu Ngơ lên tiếng hỏi:
- “Cô tên gì?”
Bạch Hiền chưa kịp trả lời thì Cừu Ngơ đã bị Tú Tóc Tởm dúi một phát vào đầu nói:
- “Nhìn điện thoại của cô ta mà xem, hình nền hiện rõ chữ Bạch Hiền kia kìa.”
Đúng thật màn hình điện thoại của Bạch Hiền có tên nàng.
Cừu Ngơ “À” lên một tiếng, hỏi tiếp:
- “Sao cô lại đến đây?”
Chưa kịp làm gì, Cừu Ngơ lại quay sang Tú Tóc Tởm đang giơ tay định đánh Cừu nói:
- “Đừng nói là cậu cũng biết đây nhé. Màn hình điện thoại đâu có gì!?”
Tú Tóc Tởm nghe vậy xấu hổ đưa tay lên xoa xoa cái đầu trọc của mình.
Bạch Hiền kể lại cho họ nghe về việc bị mẹ kế định giết đến việc giết cá sấu. Kim Tuấn Mặn thấy vậy gật gù nói:
- “Cô có muốn giúp chúng tôi một tay, làm các việc trong nhà này không? Cô sẽ nấu nướng, làm giường, giặt giũ, khâu vá, thêu thùa, cô quét tước, dọn dẹp. Ở lại đây với chúng tôi, cô sẽ chẳng thiếu thứ gì kể cả wifi.”
Từ hôm đó, Bạch Hiền ở lại với bảy chú lùn.
Sáng sớm, các chú lùn đi buôn muối cho đến chiều tối, Bạch Tuyết làm thức ăn sẵn để cho họ về ăn. Suốt ngày, cô ở nhà một mình. Bánh Bao lùn dặn cô:
– “Cẩn thận đề phòng mụ gì ghẻ đấy! Thế nào rồi mụ cũng biết là cô ở đây. Đừng cho ai vào nhà đấy!”
Còn Chen Điện thêm lời đe dọa:
- “Nếu cô mở của cho người lại vào cẩn thận tôi cắt điện đấy. Khi tôi cắt điện là sẽ không có mạng, không có mạng là không có wifi, không có wifi là cô không onl phây được, không onl phây được là cô không cập nhật status được, 7#;($-3928(1;*!$.”
Chen Điện đe dọa bằng cách cắt điện làm cho Bạch Hiền hãi hùng.
Về phần hoàng hậu, mụ cứ đinh ninh là đã ăn tim gan Bạch Tuyết, từ nay mình đẹp nhất đời.
Bà ta lại hỏi gương thần:
- “Gương kia ngự ở dưới đường
Thế gian ai đẹp được dường như ta?”
Và gương thần trả lời:
- “Xưa kia bà xấu nhất trần, ngày nay Bạch Tuyết...”
- “Ngươi bớt xàm lờ. Bạch Tuyết hay Bạch Tạng dẹp ra nhé. Ngươi tin ta quăng nát ngươi không?”
- “Hoàng hậu bớt giận. Bà hỏi thì ta xin trả lời: Bạch Hiền là người đẹp nhất, nàng ta ở khuất núi non, tại nhà của bảy chú lùn xa xa.”
Mụ giật mình vì biết rằng gương không bao giờ nói sai, nó chỉ nịnh hót thôi, người đi săn đã lừa mụ và Bạch Hiền còn sống. Mụ lại nghĩ cách hại Bạch Hiền. Mụ đứng ngồi không yên vì thấy mình chưa đẹp nhất nước.
Sau mụ tìm ra một kế: mụ bôi mặt và ăn mặc giả làm một bà lão bán hàng xén, không ai nhận ra được. Mụ cải trang rồi vượt bảy ngọn núi đến nhà bảy chú lùn kia, gõ cửa nói:
- “Lão có hàng đẹp bán đây.”
Bạch Hiền thấy động thò đầu qua cửa sổ phán:
- “Bà im đi!”
Bà ta thấy Bạch Hiền như vậy bền giở giọng gạ gẫm:
- “Qua nhìn thử đi con. Áo lót này đẹp lắm!”
Bạch Hiền vừa nhìn thấy áo lót của bà ta liền mê ngay, mở cửa cho bà ta bước vào và mua cái áo lót đó.
Mụ bảo cô:
– "Con ơi, con buộc vụng lắm, lại đây, bà buộc cho."
Bạch Tuyết không chút e ngại, để mụ buộc hộ. Mụ buộc thoăn thoắt, thít chặt quá, Bạch Tuyết không thở được nữa, ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Mụ nói:
– "Thế là hết đời con đẹp nhất. "
Rồi mụ vội vã ra về.
Tối đến, bảy chú lùn vừa đi buôn muối về nhà nhìn thấy cảnh tượng nàng nằm sõng soài trên mặt đất bèn nhấc nàng dậy, thấy dây áo lót của nàng buộc chặt liền giúp nàng tháo ra. Cô lại khe khẽ thở, rồi dần dần sống lại. Sau khi nghe cô kể chuyện vừa xảy ra, Cải Đen bảo cô:
– “Bà già bán hàng kia đúng là mụ hoàng hậu độc ác. Từ rày cô phải cẩn thận, chúng tôi vắng nhà thì chớ có cho ai vào nhé. Không thì Chen Điện cắt điện đó!”
Về tới nhà, mụ dì ghẻ vội đến trước gương và hỏi:
- ‘Gương kia ngự ở dưới đường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”
Gương đáp, vẫn là câu trả lời đấy làm bà ta tức điên.
Nghe nói vậy, hoàng hậu cảm thấy máu sôi lên vì căm giận, mụ biết là Bạch Hiền đã được cứu sống lại. Mụ nói: “Được rồi, thế nào tao cũng lập mưu trừ được mày”. Rồi mụ phù phép làm một cái lược có thuốc độc và mặc giả làm một bà lão khác lần trước.
Mụ vượt bảy ngọn núi đi đến nhà bảy chú lùn, gỗ cửa và nói:
– “Bà có hàng đẹp bán đấy.”
Bạch Hiền ngó qua của sổ:
- “Bà cút điiiii.”
Nói rồi Bạch Hiền đóng của cái “rầm”.
- “Con gái, bà có cái lược này đẹp lắm này, bà không ép con mua nhưng hãy ngán nó một chút.”
Bạch Hiền liền mở của ra và ngắm nó, nàng quyết định mua.
- “Bao nhiêu tiền vậy?” Nàng hỏi.
- “900k”
- “Đắt vậy? Cái này ngoài chợ 50k đầy ra.” Bạch Hiền trả giá.
- “Nếu con mua được ngoài chợ 50k thì bà tặng con luôn”
Nghe bà lão quả quyết, nàng không trả giá nữa. Tóm chiếc lược vào chải. Lược vừa đụng đến tóc, Bạch Hiền liền ngấm độc mà ngất...
---------
Ở một diễn biến khác...
- “Muối đê, muối đê, ai muối đê...” Tiếng rao thánh thót của Kim Tuấn Mặn cất lên.
Vâng, bọn họ đang rao bán muối mà không hề hay biết sự tình của Bạch Hiền.
------------
May sao bấy giờ đã muộn. Chẳng mấy chốc, bảy chú lùn về. Thấy Bạch Hiền nằm chết cứng dưới đất, họ nghi ngay thủ phạm là mụ dì ghẻ. Họ tìm thấy cái lược trên đầu Bạch Hiền. Vừa gỡ lược ra thì Bạch Hiền sống lại ngay, kể lại sự việc cho các chú nghe. Các chú dặn cô phải cẩn thận. Bất cứ ai đến cũng đừng mở cửa cho vào.
Hoàng hậu về nhà soi gương hỏi:
- “Gương kia ngự ở dưới đường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”
Vẫn là câu trả lời như trước.
Nghe thấy thế, hoàng hậu tức điên lên, thét lên:
– “Con Bạch Hiền, mày phải chết.”
Mụ vào một cái phòng rất kín trong lâu đài, nơi không ai được bước chân tới. Mụ tẩm thuốc độc vào một quả táo. Quả táo trông rất ngon, nửa đỏ nửa trắng, ai thấy cũng muốn ăn, nhưng cắn một miếng là chết tươi.
Sau khi đã chuẩn bị quả táo, mụ bôi mặt, ăn mặc giả làm một bà nông dân, vượt bảy ngọn núi đến nhà bảy chú lùn. Mụ gõ cửa.
Bạch Hiền thò đầu qua cửa sổ, nói:
- “Thôi ngay đi, bà biến đi cho tôi nhờ, tôi sẽ không mở cửa cho bà vào đâu.”

Mụ nông dân kia bảo:
– “Thôi cũng được. Tôi có nhiều táo lắm. Để tôi cho cô một quả.”
Bạch Tuyết nói:
– “Không ăn làm gì được nhau? Tôi đẹp chứ đôi đâu có ngu?”
Mụ già nói:
– “Cô sợ ăn phải thuốc độc ư? Trông đây này, tôi bổ quả táo ra làm đôi, cô ăn nửa đỏ chín rất đẹp, tôi ăn nửa trắng nhé.”
Mụ già bỏ thuốc độc vào quả táo rất khéo, chỉ nửa đỏ có thuốc độc thôi. Bạch Tuyết thèm ăn quả táo quá, thấy mụ ăn táo mà không sao cả, cô bèn cầm lấy phần mụ đưa. Cô vừa cắn một miếng thì ngã lăn ra chết. Mụ gườm gườm nhìn cô, cười khanh khách, nói:
– “Trắng như tuyết, đỏ như máu, đen như mun, lần này những thằng lùn hết đường cứu sống mày.”
Khi về đến cung hoàng hậu hỏi :
- “Gương kia ngự ở dưới đường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”
Gương đáp:
- “Bà làm cái mẹ gì thì vẫn xấu thôi.”
Bà hoàng hậu tức gián ném gương vỡ cái “bộp”.
Những chú lùn về nhà thấy Bạch Hiền đã tắt thở nằm dài trên mặt đất. Họ nâng cô dậy, tìm xem có dấu vết chất độc nào không. Họ nới áo cho cô, chải đầu cho cô, lấy nước và rượu tắm rửa cho cô, nhưng chẳng ăn thua gì, cô chết thật rồi. Họ đặt cô lên giường. Cả bảy người ngồi quanh thi hài than khóc ròng rã 7749 ngày. Họ muốn chôn cô, nhưng thấy sắc mặt cô tươi, má cô ửng hồng như người sống, thì nói: “Ai nỡ vùi cô xuống đất đen”. Họ đặt xác cô vào một cỗ quan tài bằng thủy tinh, trông rõ mồn một, và khắc tên cô bằng chữ vàng, đề rõ cô là một nàng công chúa. Rồi họ đem quan tài lên núi, cắt phiên nhau canh gác. Đến cả loài vật cũng đến viếng Bạch Tuyết, trước hết là cú, rồi đến quạ, sau cùng là chim bồ câu.
Xác Bạch Tuyết để trong quan tài đã lâu mà sắc mặt vẫn tươi như ngủ, da vẫn trắng như tuyết, môi vẫn đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun.
Một hôm, có Hoàng tử đi rừng về muộn, tới nhà các chú lùn xin ngủ nhờ. Hoàng tử trông thấy trên núi có chiếc quan tài trong có Bạch Hiền, ngoài đề chữ vàng. Hoàng tử liền bảo các chú lùn:
– “Các chú để cho ta cái quan tài kia, muốn lấy bao nhiêu ta cũng trả.”
– “Hoàng tử có trả chúng tôi một núi vàng, một biển bạc chúng tôi cũng không bán.”
Hoàng tử nói bất chấp tất cả, định làm theo cổ tính nhưng vừa ghé mặt xuống định hôn Bạch Hiền thì...
- “Liệt hoàng tử, ngài có sao không?” Đám thị vệ đi bên cạnh Phác Xán Liệt hỏi.
Chàng lắc đầu tỏ ý không sao, nói:
- “Đem nàng đi đánh răng hộ ta.”
Đám thị vệ vâng dạ đi làm ngay.
Sau đó lại tiếp tục giống truyện cổ tích, hoàng tử hôn Bạch Hiền, nàng sống lại, nhìn thấy hoàng tử liền ngồi dịch ra xa:
- “Đây là đâu? Ta là ai? Ngươi là ai?”
Hoàng tử mừng rỡ nói:
- “Nàng ở đây với ta.”
Rồi Hoàng tử kể cho Bạch Tuyết nghe đầu đuôi câu chuyện.
Hoàng tử nói tiếp:
- “Ta yêu nàng nhất đời. Nàng hãy về cung điện vua cha với ta, ta sẽ cưới nàng làm vợ.
Bạch Hiền vui vẻ theo gót Hoàng tử về cung. Lễ cưới được cử hành rất long trọng. Ảnh cưới toàn poster EXO, Hoa cưới là lightstick, mỗi bàn đặt một cái album.
Hoàng hậu nghe tin liền tức và chết.
Từ đó Bạch Hiền sống với Liệt hoàng tử hạnh phúc tới nát cả cúc!
-Happy ending-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro