2 Kẻ Trên Xe Buýt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tim ta đập hơi nhanh 1 chút. Không, chính xác là nó đang nhảy nhót điên cuồng & giụt giã như trống trận. Ở trạm dừng xe buýt trước mặt , bóng bé xuất hiện ra quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn . Ngày nào cũng chỉ 1 tư thế duy nhất : đứng chéo chân dựa vào cột trạm ,mắt không rời quỷên sách to ịch trên tay.
Xe từ từ giảm tốc độ rồi ghé vào . Bé gấp sách ,phóng lên xe,ngay chỗ mà mỗi ngày bé vẫn hay ngồi . Bé bỏ Balo xuống khỏi vai ,đặt trên đùi ,lôi ra từ trong đó là 1 ổ bánh mì ,bẻ làm đôi,đưa cho con bé tiểu học sún răng ngồi cạnh 1 nửa rồi bắt đầu nhai ngon lành. Vừa ăn,bé & nó vừa nói chuyện rổn rẻng,khua đi cái không khí yên ắng trong xe. Tòan nói chuyện trời ơi đất hỡi của lũ con nít ,thế mà bé cười nắc nẻ ,hồn nhiên như tia nắng sớm.
Khúc bánh mì nhỏ xíu nhanh chóng được giải quýêt xong , bé phủi những mảnh vụn bánh dính trên váy & Balo rồi lấy khăn giấy ra lau mịêng . Không hiểu tại sao vụn bánh bay lên được &... dính tòong teng trên chóp mũi bé, nhìn ngộ nghĩnh và đáng yêu không thể tả!
Ta cắn chặc răng và gồng cả người lên ,cố gắng để khỏi phá ra cười . Haha chứ sao nữa ,1 kẻ đang đeo phone nghe iPod Tự dưng ngồi cười sằng sặc 1 mình , chẳng phải là có vấn đề lắm sao ? Mọi người- nhất là bé sẽ nhìn ta bằng ánh mắt nào đây? Vì đâu ai biết rằng chiếc ipod của ta chẳng hề được nhấn nút play. Nghĩ tới danh dự của mình ,ta cố nín,cố nín- 1 công việc khó khăn & tương đối vất vả !!
May phước,con bé tiểu sử học sún răng phát hiện ra vụn bánh yêu quái đó , nó ré lên cười rồi phủi xuống gìum bé. Hai chị em tiếp tục thì thụt, volume giảm xuống đến mức thấp nhất.
Chợt bé ngẩng phắt lên nhìn ta . Ôi,tim ta đập lọan xà ngầu vì bất ngờ. Bé ngoẹo cổ ,chăm chú nhìn rồi... mỉm cười . Trời ơi,làm sao bây giờ? Khả năng này nằm ngòai dự kiến của ta . Cái nụ cười mà ta đã tập hàng trăm hàng ngàn lần trước gương đâu rồi nhỉ ? Bé ơi ,chờ ta cbút nhé, bé đã cho ta cơ hội thì làm ơn chờ ta lục lại kiểu cười đã tốn rất nhiều công sức để tập dành riêng cho bé nhé ! Nhưng có vẻ bé chẳng hiểu lời ta van xin ,bé nói :
- Em ơi " Thần đồng đất Việt " tập mới hả? Cho chị mượn " chăm cứu" chút xíu đc không?
Ta rớt cái rầm từ trên đỉnh núi xuống .. Chới với ! Thì ra bé cười với Thằng nhóc tiểu học 4 mắt ngồi cạnh ta .Nó luyến tiếc rời cuốn truyện đưa cho bé rồi dặn dò:
- Em mới mua đấy ,chị cầm nhè nhẹ thôi nhé!
- Xì,ki bo thế ?
Vừa lấy đc, bé và con bé súng răng xúm lại đọc ,cười rúc rích . Ta len lén nhìn bé ,chợt 1 cảm giác kì lạ xâm chiếm tòan bộ cơ thể . Uớc gì chuyến xe này dài mãi,dài mãi để ta luôn được thấy bé thế này. Chắc bé chẳng thể biết , bé là Nguyên nhân chính khiến cuộc đời xe buýt của ta thay đổi hòan tòan.
Đối với ta ,quãng đường ngồi xe từ nhà đến trường luôn tẻ nhạc & buồn chán. May mà thời gian làm part-time cho cửa hàng bán dụng cụ thể thao đủ để ta bưng về 1 con iPod .Thế là bao nhiêu loại Rock,hiphop, RnB ,thậm chí là bản Ballad chậm đã giải quýêt gíup ta khỏang thời gian cơm nguội đó.
Rồi bé xuất hiện ! Không rạng ngời mà cũng chẳng chói lóa! Nhìn chung bé bình thường đến mức không thể dùng từ xinh đẹp cho bất cứ chi tiết nào trên người,ngoại trừ 1 chiếc đồng tiền hơi sâu bên má phải. Ấy vậy mà ta lại bị ấn tượng chỉ bởi vì bé... không chịu nhìn ta.
E hèm. Dù là loại con trai gì thì mấy đứa con gái cũng phải liếc nhìn 1 lần xem như thế nào, nếu không thì chắc tim bằng đá hay là thứ gì khác rồi. Nhưng bé đâu phải tim bằng đá, bé vẫn cười và nói vui vẻ với mọi người - ngoại trừ ta! Không lẽ gương mặt ta có vấn đề gì à?
Ta chưa bao giờ nghĩ đến 1 đứa con gái quá 5' . Với bé ,thì ờ, hình như có hơi lâu hơn 1 chút . Mà sao bé thít ăn bánh mì thế nhỉ ? .kì cục ,ngày nào cũng ăn,làm như không còn món nào khác hay sao vậy. Nhưng ta thừa nhận là nhìn bé nhai bánh mì thì ta không thể không nuốt nước bọt... Thế đấy ! Sao mà ngon lành không biết, sao mà lại đi vào đầu ta như thế?
Kể từ ngày chuyến xe buýt có bé,chỉ có mỗi chiếc iPod là gíup ta giữ Nguyên trạng thái bên ngoài. Chứ sao ! Ta không thể để cho người khác biết là ta thay đổi vì bé được . Thế là tai phone vẫn cắm mà không hề bật máy.
Ngày nào ta cũng quan sát bé ,giả vờ không thấy không nghe và hình như rất dửng dưng . Nhưng thật ra ta mong bé sẽ bắt chuyện với ta bằng 1 nụ cười hay chỉ là cái câu hỏi quen thuộc nhất " Anh gì ơi,bây giờ mấy giờ rồi ".
Phút chốc , chiếc xe lăn bánh tới trường . Ta nhìn bé bước xuống . Lúc ấy ,ta chỉ muốn đứng phắt dậy ,nắm tay bé và nói 1 điều gì đó như hỏi tên chẳng hạn . Nhưng cuối cùng ta vẫn trơ người ra như người vừa bị cướp lấy linh hồn vậy. Tại sao nhỉ ? Tại sao ta lại không thốt lên được câu gì dù là 1 nụ cười đơn giản nhất. Ôi, bản chất của 1 Thằng con trai ! Lẽ nào ta đã để mất 1 cơ hội ,à không ,rất nhiều cơ hội # đi qua ?
Bé ơi, chào nhé !

________***________

Vừa bước lên xe, mình đã nhận ra anh ấy không có ở đó. Sao thế nhỉ? Mình thấy căng thẳng và hơi có chút buồn buồn nhưng vẫn phải nhe cái răng ra mà cười với con nhóc sún. Nó kéo mình xuống ghế ,thì thào :
- Chị ơi, anh Đẹp trai lạnh lùng hôm nay không đi xe buýt nữa đâu !

Mình cảm thấy hơi nhột giống như bị trúng tim đen vậy?
-Sao thế?
- Hình như anh ấy đi du học ,em nghe Thằng 4 mắt bảo vậy....

Có cái gì đó cay cay ở cả mũi và mắt. Mình đưa cả ổ bánh mì cho con sún biết là hôm nay không thể nuốt nổi nó ,có lẽ cả mai cũng vậy....
Vào cái ngày mà mẹ đột xuất bận công việc không thể đưa mình tới trường đc, mình đã bắt xe búyt và anh ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên ,nói sao ta? Đã như 1 thỏi nam châm hút chặt lấy sự quan tâm của mình.
Trông anh ấy thật hay! Mặc dù là đồng phục đi học nhưng từ anh ấy mình vẫn thấy được cái gì đó rất sport. Nhất định đây là 1 tay bóng rổ hay 1 môn thể thao nào đó. Nhưng nhìn anh ấy mặt lạnh kinh khủng ,tai Lúc nào cũng nghe iPod chẳng để ý xung quanh..Bản chất của đứa con gái hay ngại trước con trai đặc biệt là người như anh ấy,nên mình không dám ngứơc lên nhìn dù chỉ là cái vô tình. Thế là mình đành ăn bánh mì ,nói chuyện suốt cả đường xe buýt để che dấu đi sự bối rối thực sự của mình. Sau hôm đó, mình nhất quýêt không cho mẹ chở đến trường mà chỉ đi bằng xe búyt ,chỉ để ngồi chung chuyến xe với anh ấy.
Hôm qua ngựơng chết đi đc ,khi con bé sún phát hiện vụn bánh mì dính trên mũi mình. Ôi ,xấu hổ quá,chẳng biết anh ấy có nhìn thấy không,nếu có chắc mình độn thổ cũng chẳng hết xấu hổ .... Mà không đâu nhỉ? Anh ấy không thèm để ý xung quanh vì có thấy biểu hiện gì lạ đâu?
Mình biết mình không xinh,không giỏi,lại chẳng có điều gì đặc biệt,đôi khi còn hành động ngốc nghếch chỉ để đc anh ấy để ý. Một đứa con gái như mình,anh ấy quan tâm làm gì kia chứ?
Ngàn lần mình muốn mỉm cười làm quen với anh ấy lắm ( kể cả việc mình chuẩn bị sẵn tinh thần nếu anh ấy không đáp trả lại ) nhưng lần nào cũng vậy, cứ gần chạm vào gương mặt lạnh lùng đó và đôi mắt cứ ngó đâu đâu là nụ cười của mình lại dội ngược lại. Giống như hôm qua,mình đã hít thật sâu lấy hết can đảm quay sang mỉm cười,vậy mà nó lại đổi hướng sang Thằng 4 mắt Lúc nào không hay.Là sao nhỉ? Mình khó điều khiển được hành động của mình.
Vậy mà nó lại là cơ hội cuối ,1 bất ngờ chẳng thú vị chút nào! Sao anh ấy không cho mình thêm 1 lần nữa,nhất định mình sẽ....Ôi,tiếc thật!... mình ngốc mà, trời ạ ! Ngay cả tên anh ấy mình còn không biết.

Chuyến xe hôm nay dài và chậm quá! Chổ anh ấy ngồi giờ chỉ còn lại khoảng trống đầy nắng. Nhóc sún vẫn vô tư gặm bánh mì ,chẳng buồn ngạc nhiên sau hôm nay mình lại bỏ bữa sáng.Buồn thật! Không khí sao mà tẻ nhạt và chán đến thế này? Hay ngày mai bảo mẹ đưa đến trường nhỉ? Thôi,mà lỡ đâu... anh ấy sẽ lại ngồi vào khỏang trống ấy thì sao ? Mình nhất định sẽ mỉm cười 1 cách vô tư nhất mà đầy ngụ ý trong đó.
Chỉ những đứa ngốc mới tin vào phép lạ & mình là 1 trong những đứa ngốc nhất......**
__________***__________

Sao thế nhỉ? Tim mình đập thình thịch khi chợt thấy bóng ai quen thuộc đang bước phía trước . Vẫn khoẻ khoắn,vẫn lạnh lùng và vẫn cắm tai phone như Lúc nào đó trên chiếc xe buýt.

Truyện có tham khảo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro