Phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em biết rồi. Em đi dây.
Cô nhìn bóng dáng cậu ta khuất dần, lòng có chút hụt hẫng. Mong cậu ta học hành chăm chỉ và trưởng thành hơn.
- Về đi.
Anh ta rảo bước đi, cô lẹt đẹt theo sau. Có cảm giác anh ta khó chịu với cô thì phải. Mới vui đây mà, đừng nói anh ta không vui vì Nguyên Long hôn cô à. Mà anh ta rất khó hiểu, cô chẳng thể hiểu được chút nào. Gặp nhau không nhiều, hỏi gì anh ta cũng không nói sao mà hiểu nổi. Ra xe anh ta không nói gì, cô thấy ngột ngạt quá. Cô định mở cửa đón xe khác về, đi với anh ta thêm chút chắc xe bốc khói luôn quá. Mới đẩy ra anh ta lên tiếng.
- Đi đâu?
- Tôi thấy mình nên đón xe ngoài đi sẽ tiện hơn.
- Đóng cửa lại.
- Nhưng tôi...
- Được rồi.
Anh ta quàng tay qua đeo dây an toàn cho cô rồi lái xe đi. Không khí nặng nề bao trùm, cô chỉ nhìn ra cửa sổ. Lần đầu tiên đi xe hơi cô không cảm thấy buồn nôn. Đến cửa hàng cũng gần 22 giờ.
- Anh về cẩn thận, cám ơn anh đã đưa tôi về.
Cô chào anh ta rồi đẩy cửa xuống xe. Cô quay đi cũng không nhìn lại. Cô nghe tiếng xe chạy đi. Sao con người ta lại khó hiểu như vậy. Sống đơn giản cho khỏe có phải không. Phức tạp chi cho mệt vậy. Mà thôi nghĩ nhiều mệt người, tắm cái rồi ngủ cho khỏe.
Hôm sau mấy bé nhân viên hỏi cô chuyện số điện thoại. Cô nói anh ta không cho nhưng sẽ mời đi uống nước. Nguyên đám hét lên vì vui sướng, chợt cô thấy Nga cười một nụ cười khó hiểu. Con bé luôn khó hiểu mà. Bình thường cô không để ý lắm, vì tính cô không muốn soi mói quá nhiều vào đời tư của người khác. Nhưng dạo này thấy con bé lạ lạ sao ấy.
Cả tuần trôi qua mấy bé nhân viên cứ hỏi sao không thấy đi uống nước, hay anh quên. Cô cũng không rõ sao anh ta không liên lạc. Hay vẫn còn giận vì chuyện Nguyên Long hôn cô chứ. Giờ mà cô gọi hỏi thì thấy kì cục quá. Chợt cô nghĩ đến cuốn sách cô mượn, cô đã đọc xong rồi. Cô sẽ gọi để trả cuốn sách rồi hỏi chuyện uống nước, chứ không thôi tụi nó mè nheo hoài sao chịu nổi.
Đầu dây bên kia đổ chuông, nhưng không ai bắt máy chắc anh ta đang bận. Cô thấy hơi hụt hẫng, có khi nào thấy số cô anh ta không muốn nghe. Giờ không biết nói sao với mấy đứa kia nữa. Đau đầu ghê. Đang nghĩ lan man thì điện thoại đổ chuông, là anh ta gọi.
- Alo!
- Gọi cho tôi có việc gì không?
- Tôi định trả anh lại cuốn sách. Gặp anh đâu để trả được?
- Cô cứ giữ đi khi nào rảnh tôi sẽ qua lấy.
- Nhưng...
Cô chưa kịp nói hết câu bên kia cúp máy, thiệt bất lịch sự. Giờ biết nói sao cho mấy đứa kia hiểu đây.
- Mấy đứa, anh ấy hơi bận nên chưa đi uống nước được.
Nguyên đám kêu trời, mặt buồn so. Cô đành an ủi.
- Không sao, anh ấy rảnh sẽ dẫn đi, do việc hơi nhiều nên không sắp xếp được thời gian thôi. Thông cảm cho người ta chứ.
Thiệt cô đau đầu ghê, tự nhiên dính vô mấy chuyện này chi cho khổ thân vậy nè. Cuối cùng đúng một tháng sau anh ta mới gọi cho cô. Anh ta không biết cô phải khổ sở thế nào để giải thích cho tụi kia hiểu. Anh ta hẹn cô uống nước. Đến quán thấy anh ta đang ngồi chờ ở đó.
- Có việc gì sao?
- Không phải cô muốn trả sách à?
- À, đúng rồi. Trả anh nè. Sách rất hay. Cám ơn!
- Dạo này cô thế nào?
- Cũng bình thường. Hình như dạo này anh bận lắm hả?
- Tôi mới đi công tác về.
Hèn chi không thấy anh ta liên lạc.
- Ừ, Nguyên Long chắc học tốt chứ?
- Nghe mẹ nói nó ngoan lắm. Mẹ tôi cuối tuần này về nước chơi, muốn hẹn gặp cô để cám ơn.
- Thật sự là tôi thấy không giúp gì hết mà. Nói với bác gái dùm, làm vậy tui thấy ngại lắm.
- Dù cô có giúp hay không nhưng điều quan trọng là nó chịu đi học. Cuối tuần tôi qua đón cô.
- Thật sự phải gặp hả?
- Ừ.
- Vậy anh giúp tôi chuyện đi uống nước với mấy bé nhân viên đi, tụi nó hỏi hoài tôi không biết trả lời sao nữa.
- À, tôi quên mất. Để gặp mẹ tôi xong đi.
- Cũng được. Cám ơn anh!
- Tặng cô.
- Cái gì vậy?
- Đi công tác thấy đẹp nên mua thôi.
- Tôi mở ra coi nha?
- Ừ.
Một cái khăn choàng cổ, đẹp thật. Chắc anh ta thấy cô hay dùng khăn nên mới mua tặng đây mà.
- Cám ơn anh, đẹp lắm.
- Không có gì.
Cô không biết anh ta tặng vì lòng biết ơn hay vì ý gì khác, nhưng cô thấy vui vì biết anh ta không ghét cô như cô nghĩ. Rồi cô lại vô tư nói chuyện, cứ như là quen thân lâu lắm. Cô vẫn vậy, mau quên và rất dễ hòa đồng. Cũng bởi vì tính như vậy mà cô bị lợi dụng ít nhiều, ai cũng nói cô ngu dễ tin người. Biết làm sao, thấy ai tội tội là cô thấy mủi lòng. Cả buổi cứ như mình cô nói vậy, lâu lâu anh ừ hay chỉ cười rồi thôi. Nói mỏi miệng rồi lại uống nước, uống xong rồi lại nói. Nói chán xong quay qua hỏi:
- Sao anh không nói gì vậy? Một mình tôi nói mệt quá.
Anh ta lại cười.
- Tôi thích nghe cô nói hơn.
- Xạo, hay do tui dành hết không cho anh nói?
- Không, cô nói chuyện hay mà.
- Thiệt hả?
- Ừ.
- Tính tui vậy đó, nói nhiều lắm. Khi nào không muốn nghe nữa nói tui.
Rồi cô phá lên cười, hôm nay cô thấy vui vì không thấy sự gò bó nào, hoàn toàn thoải mái.
- Thôi về đi, cuối tuần tôi sẽ qua nhà anh, không cần phải đón tôi đâu, tôi biết nhà rồi mà.
Anh ta không trả lời. Đưa cô về đến cửa hàng chào cô rồi đi luôn. Cuối tuần, sáng cô dậy sớm chuẩn bị để qua nhà anh ta. Cô cũng hồi hộp không biết mẹ anh ta có dễ chịu hay không. Thấy điện thoại đổ chuông.
- Alo.
- Cô chuẩn bị chưa?
- Tôi đang chuẩn bị đi đây.
- Đợi tôi 15 phút, tôi qua đón. Vậy nha.
Lại cúp máy, sao cứ bắt người khác làm theo ý mình mà không cần biết có đồng ý hay không. Thiệt tình. Đi xuống dưới đợi lát thấy anh ta đi xe hơi đến. Lại xe hơi, nhìn nó mà cô ngán đến tận cổ rồi. Cô bước đến xe mở cửa bước vào. Cô nhất định lần này phải gài cho được cái dây an toàn. Cuối cùng cô cũng làm được dù còn hơi vụng về. Anh ta không nói chỉ nhìn cô rồi lái xe đi.
- Mẹ anh về khi nào?
- Tối qua.
- Vậy sao không để bác gái nghỉ ngơi cho khỏe?
- Không sao. Mẹ tôi muốn mời cô qua ăn sáng luôn.
Đến nơi, vừa bước vào nhà đã thấy mẹ anh ta ngồi chờ ở phòng khách. Một người phụ nữ sang trọng, lịch thiệp, nở một nụ cười tươi rói chào đón cô. Cô gật đầu chào lại.
- Con chào bác!
- Chào con! Con là bé Linh hả?
- Dạ!
- Vào đây ăn sáng cùng bác với Nguyên Bảo.
- Dạ!
Vào nhà bếp đã thấy đồ ăn bày sẵn, nhìn rất ngon.
- Bác nghe Nguyên Long nó nhắc đến con hoài.
- Dạ!
- Thật ra hôm nay bác mời con đến là để cám ơn con đã giúp Nguyên Long.
- Dạ! Thật lòng thì con không giúp cho em ấy gì đâu. Con thấy ngại quá.
- Thôi ăn đi con.
- Dạ! Con mời bác.
Nãy giờ cô thấy anh ta dòm cô quan sát, cũng không phản ứng gì. Thấy mẹ anh ta nhiệt tình cô thấy ngại. Ăn xong mẹ anh mời cô lên phòng khách nói chuyện. Bác gái hỏi cô đủ thứ, cô trả lời hết ngay cả chuyện cô đã ly hôn cô cũng kể, không hề giấu diếm. Anh ta ngồi bên không lên tiếng một lần. Nhưng cô thấy nói chuyện với bác ấy rất thoải mái, dễ chịu.
- Mai con rảnh không?
- Dạ, có chuyện gì không bác?
- Mai dẫn bác đi vòng vòng Sài Gòn chơi, lâu quá không về VN nên bác không nhớ gì hết. Nguyên Bảo nó bận việc nên bác nhờ con.
- Dạ được, mai con sẽ qua đón bác.
- Cám ơn con!
- Dạ không có gì ạ.
- Bảo.
- Dạ?
- Chở bé Linh về nghỉ ngơi đi con.
- Dạ.
Cô chào bác gái rồi theo anh ta ra xe. Thiệt mẹ anh ta là người rất dễ thương và tâm lý, Nguyên Long có vẻ giống bác ấy nhiều hơn là anh ta. Trên đường về anh ta cũng không nói gì hết. Chả biết anh ta nghĩ gì, cứ im im hoài.
- Sao anh không nói gì hết vậy?
- Nói gì?
- Thì nói gì cũng được. Đi với anh mà tui tưởng đi có một mình không.
Anh ta cười mỉm.
- Cười gì? Tôi nói không đúng hả?
Lại cười, nhìn nụ cười thấy ghét.
- Mai phiền cô chở mẹ tôi đi dùm.
- Không sao, mẹ anh là người rất dễ thương không giống anh.
Anh ta quay lại nhìn cô ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Tôi làm sao?
Được thể cô nói luôn.
- Anh hả? Anh đâu có dễ thương như mẹ anh, còn khó ưa khó ở nữa. Dễ cọc tính nè, bạo lực nữa nè. Ai mà làm vợ anh chắc kiếp trước sống ác lắm à.
Anh ta nhìn cô trân trân, cô biết mình đã nói hơi quá nhưng lỡ nói rồi biết làm sao. Đành chống chế.
- Nhưng giờ dễ thương hơn trước rồi.
Anh ta lại cười. Cô im không nói nữa. Dù sao cũng đã nói hết những điều muốn nói, thấy cũng thoải mái. Sáng hôm sau cô qua nhà anh ta sớm, chào đón cô là mẹ anh ta bằng một nụ cười rất thân thiện. Cô vào nhà uống chút nước rồi chở bác gái đi ăn sáng và chạy vòng vòng Sài Gòn chơi. Đi mệt hai bác cháu tìm quán cà phê ngồi nghỉ. Bác ấy nói bác rất quý cô từ lần đầu gặp, không biết sao nhưng theo cảm nhận của bác cô là một cô gái tốt. Nếu bác có một đứa con gái như con thì tốt biết mấy. Cô cười trả lời:
- Sau này Nguyên Long và Nguyên Bảo lấy vợ là bác có tới hai cô con gái lận mà.
Bác chỉ cười nói nếu có cơ hội vẫn muốn nhận cô làm con nuôi. Cô nghĩ mới gặp mà bác ấy nói vậy chắc là bác thật sự rất quý cô. Nhưng cô nghĩ chỉ nên dừng ở mối quan hệ như vậy thì sẽ tốt hơn. Cô chỉ cười rồi thôi. Chiều cô chở bác gái về. Bác mời cô vào nhà chơi nhưng cô từ chối nói có chút việc. Bác nói bác sẽ ở VN hai tháng nên nếu cô rảnh thì cứ qua chơi với bác. Cô cám ơn rồi chào bác gái đi về.
Tối anh ta gọi điện nói cám ơn cô về việc đã chở mẹ anh ta đi chơi. Cô nói không có gì vì đi với bác gái cô cũng rất vui. Ngày nào bác gái cũng gọi điện nói cô qua chơi. Ngay cả đi thăm bà con cũng nhờ cô chở đi. Gặp mọi người đều tưởng cô là con dâu tương lai. Bác gái cũng ừ nói con dâu của tôi đó. Cô thì ngại muốn chết, ai hỏi cũng chỉ dạ, ừ cho qua chuyện. Thiệt là khó xử mà.
Sau khi đã đi thăm bà con bên nội bên ngoại hết. Rồi bác gái đề nghị cô qua nhà ở cùng bác trong thời gian ở VN vì có mình bác nên thấy buồn, Nguyên Bảo thì đi nguyên ngày tối mới về. Thiệt cô không biết phải từ chối sao cho được nữa. Thế là hôm sau cô lấy ít quần áo qua nhà ở cùng bác, vì dù sao bác cũng ở hơn một tháng là đi rồi. Cô không muốn làm bác buồn nên qua ở. Cô cũng sợ không biết anh ta có thoải mái không. Tối anh ta đi làm về thấy cô và bác gái đang nói chuyện anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên. Vừa bước vào nhà mẹ anh ta lên tiếng trước.
- Hôm nay bé Linh sẽ qua nhà ở cùng cho đến khi mẹ đi.
Anh ta dòm cô không nói gì, chỉ gật đầu rồi lên phòng thay quần áo. Cô cũng khó xử lắm chứ bộ, nhưng cô không dám từ chối. Ăn cơm xong bác gái vào phòng nghỉ, cô không biết làm gì định vào phòng luôn thì anh ta kéo cô ra ngoài trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro