Phần 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh bạn thân với anh Bảo lâu chưa?
- Từ hồi nó mới về VN. Hai thằng chơi thân với nhau cũng gần 7 năm rồi. Mà sao từ đó đến giờ anh không bao giờ nghe nó nói có người em họ nào?
- Chắc do em ở dưới quê nên ảnh không nhắc tới thôi.
- Bữa nào anh mời em đi uống nước nhé?
- Dạ.
- Cho anh số điện thoại đi?
Cô thật sự không muốn cho mà tình hình vậy thiệt không biết từ chối sao luôn. Đành phải cho. Mệt rồi đây. Đang nói chuyện thì nghe tiếng anh ta:
- Mày ra đây làm gì nữa?
- Chỗ này có cấm đâu sao tao không ra được.
Sao hai người này cứ gặp nhau là không bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng được, vậy mà thân nhau lâu như vậy cũng hay.
- Vào trong thư ký Tuyền đang tìm mày kìa.
- Tao biết rồi. Anh sẽ liên lạc với em.
Cô chỉ cười cười không trả lời gì.
- Mới quen mà đã cho số điện thoại rồi hả?
- Có sao không? Cho hay không anh định quản lý luôn hả?
- Không, tôi chỉ nói vậy thôi.
- Muốn về chưa?
- Về được sao?
- Nếu không thích thì về, ở đây có người lo rồi.
- Thôi anh cứ lo việc xong hết đi, tôi ngồi ngoài này đợi.
- Không sao, về đi.
Nói rồi anh ta lại lôi cô đi.
- Anh buông ra đi, tôi đi giầy không quen kéo tôi té sao.
- Không quen mang làm gì?
Trời, nói nghe mà tức dễ sợ. Làm như tôi muốn không bằng. Cô gân cổ lên nói:
- Anh tưởng tôi muốn hả?
Anh ta nhìn cô không nói gì. Xuống dưới chỗ xe lần này cô nghỉ quyết tâm ngồi ghế sau, chứ nhìn cái mặt anh ta ưu hết vô rồi. Chưa kịp kéo cửa sau anh ta mở cửa phía trước đẩy cô vào. Vào xe vòng tay qua đeo dây an toàn cho cô.
- Đi ăn nhé.
- Đi ăn tiệc mà còn đi ăn đâu nữa.
- Cô có ăn gì đâu?
- Không sao lát về nấu mì gói ăn.
Anh ta không nói gì lái xe đi. Tưởng anh ta chở về nhà ai dè anh ta chở cô đến một nhà hàng gần bến Bạch Đằng.
- Tôi không ăn đâu.
- Sao không?
- Tôi nói tôi muốn về nhà ăn mì gói mà, anh thích thì vào ăn một mình đi tui đón xe khác về đây.
Tính đẩy cửa ra thì anh ta nắm lấy tay cô.
- Thôi được, ăn mì gói thì ăn. Lát nấu cho tôi một tô luôn, tôi cũng chưa ăn.
- Ừ, buông tay ra được chưa?
Lúc này anh ta giật mình buông tay, mặt có chút bối rối. Về đến nhà, cô lên phòng thay đồ. Tháo được đôi giầy thiệt là hạnh phúc. Chân cô đỏ hết, còn bị trầy phía sau nữa. Đau quá. Xuống dưới cô lấy hai gói mì, thêm thịt bằm với ít hành lá. Cô nấu hai tô rồi gọi anh ta ăn.
- Ăn mì gói ngon không?
Anh ta nhìn cô cười gật đầu. Giờ đói có cho ăn cám cũng thấy ngon nữa là. Cô nghĩ thầm.
- Sau này lỡ tui không nấu cơm cho anh được thì cũng nên mua mì gói về để dành nấu cho tiện, đừng bỏ bữa.
- Cô nói vậy là sao? Muốn bỏ đi rồi hả ?
- Không, đó là tôi dặn hờ vậy. Lỡ tôi có việc đột xuất thì sao? Với lại tôi giờ già rồi, sắp chống gậy đi rồi làm gì còn sức khỏe mà lo cho anh. Vậy nên anh mau tìm vợ đi, anh cũng đâu thể sống vậy hoài. Suốt ngày chỉ có công việc sao được. Dù sao có vợ cũng có người thủ thỉ tâm sự, chăm sóc cho nhau. Mà ba mẹ anh cũng mong có cháu rồi đó. Tôi cũng chỉ giúp anh một thời gian thôi, tôi còn có cuộc sống của mình mà.
Anh ta không nói, nhìn cô ánh mắt đượm buồn.
- Cô muốn tránh tôi hả?
- Không, tôi không có ý đó. Anh đừng hiểu lầm, đó là tôi lo cho anh nên mới nói vậy. Cuộc đời sống được bao lâu đâu, dù anh có kiếm thật nhiều tiền mà không hạnh phúc thì sống cũng có nghĩa gì. Cái đích cuối cùng của việc kiếm nhiều tiền cũng là sự hạnh phúc thôi.
- Nếu cô muốn giúp tôi thì hãy ở đây với tôi đi?
- Thì không phải tôi đang ở đây sao?
- Nhưng sau này cô sẽ đi.
- Vậy nên tôi mới nói anh nên tìm người để bầu bạn. Với người như anh thì đâu khó tìm được. Xã hội này còn nhiều người tốt lắm, chỉ cần mình thành tâm thì người ta cũng sẽ thành tâm lại thôi.
- Nói thì vậy nhưng tìm đâu dễ. Tôi cũng đã từng thành tâm nhưng cái cuối cùng tôi nhận được là sự lừa dối thôi.
- Tôi không biết anh đã phải trải qua chuyện đó như thế nào nhưng không phải tất cả là sự lừa dối đâu. Vẫn còn nhiều người tốt lắm, rồi anh sẽ gặp được thôi.
- Ăn đi, mì nở hết giờ.
Ăn xong, cô nói muốn lên phòng nghỉ sớm, chân cô đau nên muốn lên xoa bóp cho nó thoải mái. Đang ngồi xoa bóp chân cô nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra cô chưa kịp hỏi đã thấy anh ta mang thau nước đứng cười.
- Gì vậy?
- Vào đây.
- Sao? Tính làm gì vậy?
- Ngồi xuống.
- Chi vậy?
- Ngồi xuống đi. Đưa chân đây.
Anh ta cầm chân cô ngâm vào thau nước ấm, rồi xoa bóp chân cho cô. Cô cũng không muốn phản ứng vì có phản ứng cũng không được. Điều này làm cô bất ngờ, không nghĩ anh ta lại là người dịu dàng và chăm sóc cô như vậy. Lời Nguyên Long nói về anh ta là đúng. Chắc do cú sốc lớn nên anh ta ngại phải yêu thêm một lần nữa. Nhưng cô vẫn nhận thức được sự chăm sóc của anh ta chỉ vì sự cám ơn cô mà thôi. Ngay bản thân cô cũng không muốn mình vướng vào chuyện tình cảm nữa. Vết thương của cô vẫn chưa lành và tình yêu dành cho anh vẫn còn đó dù nó không phải là quá mãnh liệt như lúc đầu nhưng cô vẫn không thôi nhớ về anh.
- Xong rồi, nghỉ ngơi sớm đi.
- Cám ơn anh! Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.
- Cuối tuần đi chơi đâu đó với tôi nhé?
- Hả?
- Cuối tuần tôi muốn về cửa hàng.
- Vậy thôi, cô nghỉ đi.
Nói xong cô cảm thấy áy náy, có ngày cuối tuần anh ta được nghỉ mà cô lại thẳng thừng từ chối như vậy. Tính cô vẫn thế, sợ người khác buồn nên đành qua phòng anh ta. Cô gõ cửa, anh ta mở cửa hỏi:
- Sao chưa ngủ?
- Cuối tuần tôi sẽ đi với anh. Vậy nha, tôi về phòng đây.
- Cám ơn cô!
Cô nhìn anh ta cười rồi về phòng. Sáng dậy, thay quần áo xuống dưới lầu định nấu bữa sáng thì thấy đồ ăn đã dọn sẵn.
- Anh dậy sớm vậy?
- Dậy rồi hả, ngồi xuống ăn đi.
- Hôm nay không bắt tôi nấu cho ăn nữa hả?
- Ăn đi cô bé, nói nhiều quá.
- Hả? Ai là cô bé? Tôi lớn hơn anh bốn tuổi đó.
- Bốn tuổi thì sao?
- Đáng lẽ ra anh phải gọi tôi bằng chị mới phải.
- Lớn tuổi là phải gọi bằng chị sao?
- Hứ. Nói chuyện ngang như cua.
Anh ta nhìn cô cười dịu dàng.
- Cuối tuần này tính đi đâu vậy?
- Đi biển nhé?
- Cũng được, lâu rồi tôi cũng không đi biển.
Lần cuối cùng cô đi biển là sau khi ly hôn, nghĩ lại thật là buồn. Cuối tuần cô và anh ta đi ra Vũng Tàu chơi, vì có một ngày nghỉ nên chỉ đi gần cho tiện.
- Còn say xe không?
- Cũng còn, nhưng cũng quen quen rồi, nhờ anh luyện đó. Sau này đi chơi xa không còn phải lo say xe nữa. Bao lâu rồi anh chưa đi biển vậy?
- Chắc cũng gần 3 năm rồi.
- Tôi cũng vậy.
Ra đến nơi cô và anh ta tìm một quán nước ngồi ngắm biển.
- Biển thích thật. Ngồi nghỉ chút mình tìm hải sản ăn hén?
- Mới ăn mà đói rồi hả?
- Mấy tiếng rồi mà, tôi thèm hải sản.
- Được.
Trưa, cô và anh ta tìm một quán hải sản gần biển, cô gọi rất nhiều món. Mấy năm mới đi biển phải ăn cho đã mới được. Ăn xong cô dành trả tiền, anh ta không cho trả còn cô thì nhất định trả. Nhưng người ta không chịu cầm tiền cô đưa. Tiền nào chả là tiền, bày đặt phân biệt đối xử nữa. Anh ta nhìn cô cười đắc thắng, nhìn mà thấy ghét.
- Mình đi tìm chỗ nào nghỉ ngơi đi? Khách sạn nhé?
- Hử? Đi khách sạn làm chi, chiều về rồi đi khách sạn chi tốn tiền vậy. Ra biển kiếm chỗ ngồi đi, chiều đi dạo biển rồi về.
- Ừ. Cũng được.
Gửi xe xong, thuê được hai ghế gần bờ biển nằm nghỉ.
- Thích hén.
- Ừ.
- Nói chuyện với anh chán quá?
- Sao vậy?
- Nói gì cũng ừ, không thì cười. Không chán sao được.
- Tôi thích nghe cô nói hơn, nghe cô nói tôi thấy rất vui, đôi khi thấy cô như trẻ con vậy.
- Hể? Tôi sắp 40 rồi trẻ con gì. Tuổi này đáng ra phải có mấy đứa con rồi ấy chứ.
- Cô có ý định kết hôn lần nữa không?
- Tôi không biết nữa. Nhưng hiện tại tôi thích cuộc sống một mình. Khi nào vết thương chưa lành thì tôi không thể chấp nhận được tình cảm mới. Mà cũng không ai muốn quen một người đã từng kết hôn như tôi đâu.
- Xin lỗi, tôi không cố ý.
- Không sao. Tôi quen với cảm giác này rồi, lúc đầu tôi hay trốn tránh nhưng nghĩ đâu thể cả đời trốn tránh được. Giờ anh ấy có một gia đình hạnh phúc, tôi thấy vui hơn là buồn. Nếu anh ấy mà không hạnh phúc, tôi cũng chẳng vui gì đâu.
Nói đến đây nước mắt cô trào ra, cô biết nếu còn chút hi vọng cô vẫn muốn được về bên anh.
- Tôi xin lỗi.
- Tôi không sao thật mà, anh đừng lo.
- Còn anh? Hãy để cho mình thêm một cơ hội nữa đi. Tôi chắc chắn anh sẽ tìm được một người yêu anh thật lòng.
- Cám ơn cô, nhưng tôi muốn lo cho Nguyên Long ổn định rồi mới nghĩ tới chuyện đó.
- Nguyên Long cũng lớn rồi mà, giờ cậu ấy chịu đi học là tốt rồi. Mà trong công ty anh tui thấy nhiều cô để ý anh lắm đó.
Anh ta gõ nhẹ vào chán cô.
- Nói linh tinh không.
- Thiệt mà, nhìn họ là tôi biết liền.
- Vậy cô có để ý đến tôi không?
Cô quay lại nhìn anh ta trân trân.
- Sao anh lại hỏi vậy ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro