Cổ tích và sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mọi người vào đây: http://yume.vn/kiwinguyen94 để xem bản gốc của tác giả nhé!

Cổ tích và sự thật

Tên tác phẩm: Cổ tích và sự thật

*Tác giả:Ngân Kiwi

Thể loại: Truyện tình cảm teen

****

Đây sẽ là câu chuyện đầu tiên của tôi…

Một câu chuyện tôi luôn mơ ước…

Tôi chẳng cần biết nó có ra gì không,có được các bạn ủng hộ không…

Nhưng tôi vẫn sẽ viết…với tất cả tình yêu của mình…

Hãy luôn tin rằng…

Hạnh phúc sẽ luôn ở xung quanh ta…hãy nắm bắt nó !!!

***************************

Tôi có một cái tên khá hay : Trịnh Ngọc Minh Châu.Khuôn mặt bình thường,vóc dáng bình thường,gia cảnh tương đối,học hành cũng tương đối.Nói thế nào nhỉ,xét về tổng thể thì tôi thấy mình cũng khá xinh xắn,không phải là một mĩ nhân nhưng cũng không đến nỗi là sửu nữ…Tôi sống trong một gia đình hạnh phúc có mẹ và ba,cộng thêm thằng em trai nghịch như quỷ T_T

Còn về tính cách thì…theo như bọn bạn lớp tôi nói thì…thì…tôi là một đứa “vô cảm”,chúng nó bảo tôi bị “hâm” khi không có cảm xúc gì với một tên trai đẹp,đến “tận” 17 tuổi mà vẫn chưa có người yêu…

Nhưng xin cho tôi được thanh minh : Sự thật là…có khi tôi còn mê trai đẹp hơn cả lũ con gái lớp tôi ý chứ ><.Chẳng qua vì thể diện đẹp đẽ tự xây dựng nên cho mình nên dù có đẹp cỡ “lòi mắt” thì tôi vẫn cố gắng “vô cảm”…

Còn về tại sao tôi chưa có người ấy là vì…một phần là tôi vẫn chưa gặp được chàng hoàng tử mà tôi thích,một người dịu dàng,trầm ấm.Cũng có thể là do tôi hơi nhút nhát khi tiếp xúc với người khác giới…

Nhưng tôi luôn mong rằng sẽ gặp được người đó…

Và rồi….

Tôi cũng đã gặp anh…

Cổ tích và sự thật….liệu có điểm chung ?

Công chúa luôn gặp được hoàng tử một cách dễ dàng…

Còn tại sao em đi khắp nơi,mà mãi không gặp được anh…

Sáng nay như bao ngày tôi đạp xe đến trường.Đối với tôi khoảnh khắc này luôn đáng để tôi trân trọng.Cơn gió mát lùa nhẹ qua mái tóc…ngắn của tôi T.T,ánh nắng vàng nhẹ chiếu xuống nhân gian,một con bé nữ sinh đạp xe thong dong,vừa đi vừa tranh thủ hít hà không khí trong lành của ngày mới…haizz…thích quá đi!!!

Đến trường,cũng như bao ngày,bọn con gái lớp tôi lại ngồi túm tụm lại chơi…tá lả sai khiến.Nhiều lúc bị chúng nó dụ dỗ vào con đường cờ bạc nguy hiểm này nhưng tôi nhất quyết không nghe theo,đơn giản là vì : tôi chơi món này kém thậm tệ ><,lỡ thua bị bọn mắc dịch này sai khiến thì sao.Ai chứ bọn này mà sai khiến thì chắc chắn toàn trò hiểm độc.

_Ê!Châu “chấu” (chúng nó toàn gọi tôi thế đấy,tôi là châu báu mà ><),bọn tôi lúc nào cũng nhường 1 ghế cho bà này-Con Trinh giọng lảnh lót làm tôi phát ớn

_Thôi tôi không chơi đâu,mấy bà chơi tự nhiên,hì hì-Dùng bộ mặt nai tơ nhất có thể tôi từ chối

_Không được không được,từ trước đến giờ sai khiến mãi mấy đứa “gà già” này chán rồi,phải kéo được “gà tơ” như bà vào đây mới được-Giọng con Hoa lại réo rắt

_Tôi…tôi…tôi không biết chơi mà T.T

_Không biết cũng phải chơi…đi mà Châu chấu,một lần thôi,chúng tôi thề lần sau không “mời” bà chơi nữa đâu,hề hề,nếu bà không muốn thì…chúng ta cắt đứt tại đây.Hừ!

_(Có mà bắt ép thì có)-tôi nghĩ-Thôi được rồi,tôi chơi,1 ván thôi nhé…

Thế là tôi lại cố gắng ngồi chơi với mấy con bạn chết tiệt,vận dụng tất cả trí óc và kiến thức của bộ môn tá lả,tôi cố gắng ít nhất là về ba…Trời ạ!Khó thế không biết,ăn ăn rồi chuyển chuyển,tôi bị mấy con cáo già dụ dỗ rồi.Khổ thân tôi quá!Về ba,nhất định phải về ba,quyết không để bọn nó sai khiến được.

Cuối cùng thì…tất nhiên là tôi bét >.<

_Ha ha ha… “gà tơ” đo ván rồi-Con Trinh gào ầm lên khi tôi thua-Ngân!Bà ra trò gì hay hay vào cho Châu chấu nhé,hô hô

_Rất đơn giản,nghe đây Châu,chúng tôi muốn bà lên lớp 12A3,gặp Nguyên Khang đẹp trai và nói “Em thích anh”,muah ha ha ha ha

Tôi sững người,lũ bạn này thật là ác mà,cái tên Nguyên Khang thì ai mà chả biết chứ,đẹp trai thì phải gọi là chết người.Tôi sợ lúc lên đó và nhìn thấy anh,chắc tôi ngất xỉu mất >.<

_Tôi…tôi không lên đâu,mấy bà điên à?,vô duyên lắm.Với lại,tôi có thích hắn đâu mà nói thế.

*Im lặng*

*Im lặng*

Lại chiến tranh tâm lí rồi,huhuhu…

_Thôi được rồi,tôi làm là được chứ gì T_T

Thế rồi,tôi cùng với binh đoàn hùng hậu là…3 con bạn thân chết tiệt cùng nhau đi lên lớp 12A3.Đứng trước cửa lớp với bao con mắt trố ra của các anh chị vừa quay lại gặp ánh mắt đe dọa của mấy con bạn.Tôi đúng là một đứa nhát gan mà,lúc nào cũng bị bắt nạt thôi.Tôi hít một hơi rồi nói:

_Xin…xin lỗi…cho em…em…em…gặp anh Khang ạ! (Trời ơi!xấu hổ quá đi mất)

Cả lớp 12 nhìn tôi với ánh mắt như đã quen với chuyện này rồi nên cũng không quan tâm lắm.Nửa phút sau,hotboy đi ra…Ôi…trời đất ơi!đẹp…đẹp…tra…trai quá đi mất.Mái tóc óng mượt,làn da mịn màng không tì vết,cánh mũi cao thẳng,đôi mắt mê hồn,đôi môi gợi cảm.Ở trường tôi gặp anh nhiều rồi nhưg chỉ dám đứng từ xa mà quan sát cái nét đẹp kinh hồn của anh,còn lũ bạn của tôi thì lúc nào cũng hét lên mỗi khi "đụng độ" hotboy. Ngất mất thôi! Hic

_Có việc gì không?-Khang hỏi tôi mội cách thờ ơ.

_ờ…ha ha ha ha…không có việc gì đâu ạ.Xin lỗi anh!-Cười như một con ngốc,tôi quay ra định chạy thì…3 cặp mắt laze đe doạ nhìn tôi

Hu hu hu,ngại quá đi mất.Lại hít một hơi sâu hơn nữa,tôi quay ra đối diện Nguyên Khang,nói lí nhí:

_Em…em…em….em thích anh!

Nói xong,tôi chạy vọt về lớp với tốc độ “ánh sáng”,không kịp để ý phản ứng của hotboy…

Ngày xửa ngày xưa,có một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần…

Nếu công chúa không xinh đẹp,liệu chuyện cổ tích có xảy ra…?

Trở về lớp với gương mặt “đen sì”,tôi không thèm để ý đến lũ bạn quái thai đang cười nhạo tôi sằng sặc kia.Còn đâu là thể diện của tôi nữa chứ,lần đầu tiên tôi được đối diện với một tên đẹp trai “sóng đập nghiêng thuyền”,hơn nữa lại trong hoàn cảnh oái oăm không thể chịu được.

_Thôi,chúng tôi xin lỗi mà.Chúng tôi chỉ muốn bà quen biết rộng hơn một chút thôi,đâu có ý gì đâu – Ba con bạn đang xin lỗi với vẻ mặt rất chân thành nhưng vẫn không che dấu được tiếng nhịn cười bị nghẹn trong cổ họng

_Lần sau thì thôi nhé,tôi không bao giờ chơi cái trò sai khiến biến thái của các bà nữa đâu nhé!!! - Thật tức chết đi được.

_Được rồi được rồi.Mà công nhận bà chạy nhanh thế,chưa kịp nhìn phản ứng của Khang nữa.Anh ý mặt ngơ ra một lúc vì không hiểu bà vừa nói gì hay sao ý…ha ha ha ha

Không để ý đến mấy lời bình luận vớ vẩn của mấy con bạn nữa.Tôi giở sách ra ôn bài chuẩn bị vào tiết học.

Tùng…tùng…tùng.Tiếng trống tan trường vang lên.Bao giờ cũng thế,lớp tôi nghe thấy tiếng trống này thì cứ như kiểu vớ được vàng,hò hét ầm ĩ rồi chạy ra khỏi lớp.Nhưng còn tôi thì,cứ nghe thấy âm thanh này là lại cảm thấy buồn buồn.Năm nay tôi học lớp 11 rồi,chỉ còn 1 năm nữa thôi là đã không được nghe thấy tiếng trống trường nữa,không còn những ngày tháng bình yên vui vẻ trên ghế nhà trường.Nhiều lúc,tôi mong thời gian trôi chậm lại,để mãi không bao giờ rời xa quãng đời tươi đẹp này…

Còn về vụ “tỏ tình” của tôi nữa,không biết anh ấy có cảm giác gì không nhỉ?Mà chắc là không đâu,người như anh ấy thì chắc đã thấm vụ này rồi,tôi cũng không nên xấu hổ làm gì.

Lang thang một mình trên sân trường,giẫm chân lên những chiếc lá cây khô.Chẳng biết hôm nay tôi làm sao nữa,cứ thơ thơ thẩn thẩn như một con hâm…Lấy xe đạp bước ra khỏi cổng trường,tôi đạp xe tiến về tổ ấm thân yêu của mình,thơ thẩn ở sân trường lâu quá mà tôi đã quên mất nhiệm vụ về nhà…rửa rau lau nhà của mình.Thế là lấy hết tốc lực,tôi phóng xe như điên về nhà,ai chứ mẹ tôi mà mắng thì cả ngày cũng không hết.Cố lên!Cố lên!Nhanh!Nhanh!Nhanh nữa...Và rồi thì…

_Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Cái xe chết tiết này lao ra đúng lúc quá nhỉ.Bây giờ nhìn tôi và tên đi xe máy bên cạnh thảm quá đi mất.

_Xin…xin lỗi anh…anh có sao không ạ ?

Tên đi xe máy mặt non choẹt lườm tôi bằng ánh mắt sắc như dao cạo rồi sau đó chẳng nói chẳng rằng dựng xe lên rồi…phóng đi mất.Chết tiệt!Loại người gì thế này,mình cũng đâu phải hoàn toàn có lỗi,ít nhất cũng phải hỏi thăm mình một câu chứ.Nhìn lên cánh tay bị trầy xước của mình,tôi cắn răng chịu đựng rồi đạp xe về nhà.

Về đến nhà,nghe mẹ mắng một hồi tôi lủi thủi đi lau nhà rồi dọn cơm.Từ nay chừa không dám lang thang sân trường nữa T_T.Ăn uống học bài xong xuôi,tôi lao ngay lên chiếc giường ấm áp của mình và ngồi đọc tiểu thuyết.Tôi là người rất hay mơ mộng về những chuyện tình yêu đẹp như mơ trong tiểu thuyết,không biết tôi có bao giờ được trở thành nữ nhân vật chính không nhỉ.Đang đọc say sưa thì thằng em quỷ sứ 3 tuổi của tôi “ùa” vào:

_Chị ơi đọc truyện cổ tích!

_Ờ!Bi ngồi đây chị đọc cho nhé!

Rõ mệt!Trẻ con trẻ ranh biết gì ba cái truyện “yêu đương sét đánh” mà cổ với chả tích.

“Ngày xửa ngày xưa,có một bà hoàng hậu sinh được một cô công chúa da trắng như tuyết,môi đỏ như máu,tóc đen như gỗ mun,đặt tên bà Bạch Tuyết…

Cuối cùng hoàng tử và Bạch Tuyết sống hạnh phúc bên nhau”

Nhiều lúc tôi nghi ngờ,có phải hoàng tử yêu công chúa chỉ vì sắc đẹp tuyệt trần đó,thế cho nên ngay từ lần gặp đầu tiên đã đặt một nụ hôn lên môi công chúa.Công chúa mở mắt và hai người yêu nhau,sau đó làm đám cưới và hạnh phúc mãi mãi về sau.Thôi quá đủ!Cổ tích vẫn mãi là cổ tích,chỉ là dối trá mà thôi,nếu ai cũng dễ dàng tìm được hạnh phúc thì tại sao tôi vẫn mãi “đơn độc” thế này.

Ôi!Tôi cũng muốn được gặp chàng hoàng tử đẹp trai,dịu dàng như thế…

Bỗng nhiên…một hình bóng xuất hiện trong đầu tôi…

Em sẽ tự viết lên câu chuyện của chính mình…

Em không cần một chàng hoàng tử đẹp trai như bao câu chuyện khác…

Cuộc sống của em…em sẽ tự quyết định…

Sáng hôm sau…

_Châu!Dậy đi!Muộn học rồi kia kìa,con gái gì mà ngủ suốt ngày thế!

Thôi chết rồi!Sao tôi lại ngu li bì thế nhỉ.Chắc hôm qua thức khuya đọc truyện lãng mạn nên ngủ say đây mà.Cuống quýt tay chân,tôi lao ra giường với tốc độ nhanh nhất có thế,đánh răng rửa mặt,soạn sách vở,thay quần áo.Cầm vội gói xôi với hộp sữa mà mẹ chuẩn bị sẵn trên bàn.Tôi lại lao ra khỏi nhà với sự “hoảng loạn”,thầy chủ nhiệm của tôi kinh lắm,đi học muộn 1 phút thôi là ông ý cũng không tha đâu.Mặc dù cổ tay vẫn còn đau vì vụ va chạm với thằng cha “mặc non choẹt và bị câm” đó nhưng vì sự sống còn này,tôi vẫn phải phăng phăng đạp xe tiến lên phía trước.

Đã đến trường,thật may mắn là tôi không làm sao.Nhưng lại thật không may vì cổng trường đã bị đóng.Làm sao bây giờ đây? Tôi biết là một số bạn đã biết là tôi sẽ làm gì,bản thân tôi cũng nghĩ ra.Nhưng thực sự là tôi chưa làm việc này bao giờ,chứng kiến rất nhiều ở ngoài và cả ở trong những câu chuyện teen tôi đã đọc,cũng không ngờ rằng đến một ngày mình lại phải “hành động”.

Thôi được rồi,trèo rào thì trèo rào,một thân thể “cường tráng” như tôi đây chẳng lẽ lại không làm được cái việc “cỏn con” đó.Lẳng lặng đi ra sau trường,tôi rón rén cúi xuống để đề phòng một số con mắt “do thám” của các bác bảo vệ thân yêu “xồ” ra.Không thể ngờ được một học sinh ngoan như tôi lại có ngày vi phạm kỉ luật,lần sau nếu đi muộn nữa tôi thề nhất định không sử dụng phương pháp “hồng hạnh vượt tường” này nữa đâu,ngại chết đi được T_T

Đang khom lưng mếu máo như khỉ thì đột nhiên tôi cảm thấy ớn lạnh.Hình như có ai đang nhìn mình phải không?Linh cảm của tôi chắc chắn rất đúng.Liệu không phải là mấy bác bảo vệ đã nhìn thấy tôi đấy chứ?Thôi xong!Cuối cùng thì Trịnh Ngọc Minh Châu này cũng có ngày “nhục nhã” thế này.Mấy ông bảo vệ này nhìn thế tôi thì thể nào cũng túm cổ mà lôi lên "bô lô ba la" với ông chủ nhiệm quý hóa của tôi.Và sau đó thì,thảm cảnh tôi xuống phòng giám thị và viết bản kiểm điểm sẽ diễn ra trong vài phút không xa.Không thể thế được,đọc trên tv hay có câu,"đầu thú sẽ được hường khoan hồng".Quyết định đối mặt với “pháp luật”,lấy lại hơi thở,tôi nở một nụ cười thật sâu và nói :

_Hì hì!Cháu thật sự xin lỗi bác!Lần sau cháu…ơ….

Không ngờ được…người đang đối diện với tôi lại là…

Ôi!....

Ngại chết mất thôi!...

_Chúng mình có duyên phết đấy!Anh đi muộn,em cũng đi muộn.Anh trèo rào,em cũng trèo.Chỉ có điều…anh đang chờ xem với dáng người “lùn tịt” như em thì sẽ làm cách nào đây…

Anh có phải là người thượng đế gửi xuống để làm rung động trái tim em…

***

Ôi trời ơi…

Trời đất ơi…

Sao Nguyên Khang đẹp trai cũng ở cái nơi này thế…

À mà…nghe danh của anh ta thì hình như cũng không phải là học sinh ngoan ngoãn gì…

Nhưng mà…lại bị anh bắt gặp ở đây

Tôi lại là đứa tỏ tình bất đắc dĩ ngu ngốc hôm qua nữa chứ T_T

Sao có thể đối diện với anh đây

Thượng đế ơi…ngài hãy ban cho con một đôi cánh để con có thể bay vút khỏi nơi này càng xa càng tốt.Cầu xin người đó!Trời đất ơi!

Trong khi khuôn mặt tôi đang đần ra vì xấu hổ thì giọng nói trầm trầm pha chút châm chọc của anh cất lên :

_Nào!Nhanh lên,em muốn ở ngoài đấy đến bao giờ.Hay em muốn quay lại cổng trường để đối diện với mấy “bác già”

_ơ…hơ hơ hơ hơ…anh cứ vào lớp trước đi ạ.Để em xoay xở một mình cũng được.

Thế nhưng mặc kệ lời “đuổi khéo” của tôi,Khang vẫn đứng đó nhìn chằm chằm như xuyên thấu tôi vậy.Chúa ơi!Một đứa con gái như tôi làm sao mà dám “dạng chân vượt rào” trước mặt một tên con trai cơ chứ.Tên này chả hiểu ý tứ của tôi gì cả,đứng đấy nhìn thì làm sao tôi dám trèo chứ.Xấu hổ quá!Tôi tự thấy bộ dạng của mình bây giờ giống mấy học sinh hư quá,đi học muộn rồi trèo rào vào.Thảm hại quá!

Trợn mắt há hốc mồm.Cảnh trước mắt tôi đang thấy là gì đây,hotboy trèo rào từ trong trường ra ngoài và…đứng cạnh tôi 0_o.

_Anh…anh làm gì thế?

_Đỡ em vào chứ còn sao nữa.Coi như là đền đáp lại lời “tỏ tình” của em hôm qua. – Anh vừa nói vừa nhìn tôi cười tủm tỉm

_Ơ…chuyện đó…

_Thôi,muộn học rồi đấy.Trèo vào đi,anh đỡ cho.

Ngại ngùng một lúc,trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này tôi đành nghe theo anh vậy.Hic,thôi kệ vậy,đằng nào cũng không phải thân thiết gì với nhau,mình ngại làm quái gì chứ.Nghĩ vậy,tôi bắt đầu đối mặt với “chướng ngại vật” trước mặt.Bắt chiếc như trong phim đã từng xem,tôi bám hai tay vào thanh rào đã…rỉ hoe rỉ hoét và sặc mùi sắt.Nhấc cao chân phải lên,nhưng…nhưng…chân tôi ngắn quá đi mất thôi,làm sao bây giờ T_T.Đúng lúc bối rối thì bỗng Nguyên Khang đến gần và lấy hai tay…đặt lên mông tôi >_<.

_Aaaaa…anh biến thái à ? -Mặt đỏ bừng vì tức và ngại,tôi hét ầm lên.

_Còn ngại ngùng cái gì,mông thì chả có mà cũng…Trèo nhanh sang đi,điệu đà quá đấy cô ạ.- Tức chết được,tôi thấy khuôn mặt anh đang cố nín cười.

Cuối cùng,tôi cũng mau chóng vào được trong trường.Thật ngại khi phải nói điều này,nhưng công nhận có anh…đỡ mông tôi lên thì việc trèo rào dễ hơn hẳn T.T .Tôi trèo xong thì anh cũng vào luôn một cách “thuần thục”.Bối rối chỉnh sửa lại “dung nhan” một chút,chẳng hiểu sao tôi cứ đứng im đấy mà không biết làm gì.Sắp hết 15’ truy bài rồi,tôi sực nhớ và nói:

_Cám…cám ơn anh!Em vào lớp đây ạ!Chào anh…-Kèm thêm một nụ cười,tôi luống cuống quay đầu hướng về phía lớp học

_Khoan đã!

_Ơ…dạ!Gì ạ…- Tên này còn gọi tôi lại làm gì cơ chứ.

_Anh chưa trả lời em vụ tỏ tình hôm qua!

Oái!Sao lại nhắc tới vụ này chứ.Trời ơi,chỉ là bất đắc dĩ,là bất đắc dĩ thôi mà,sao anh lại để ý thế nhỉ.Điên à! >_<

_Tôi đã có người yêu rồi,cho nên…xin lỗi em.Lần sau,em cũng đừng đùng đùng lên lớp của tôi nữa.Tôi cảm thấy…phiền phức.

Đây là ý gì…coi thường sao.Tự nhiên tôi thấy buồn buồn.Không phải là thất vọng vì hắn từ chối tôi (tôi có tỏ tình với hắn bao giờ đâu),mà buồn vì bị coi như là một thứ phiền phức.Tuy là hiểu nhầm nhưng…

_Xin…xin lỗi vì đã hôm đó đã làm phiền anh.Ờ…ừ….nhưng mà…vụ “tỏ tình” đó…là…là do…hôm đó em chơi bài sai khiến…em thua…rồi bị sai khiến….rồi em lên lớp anh….(Ôi!Chả biết nói thế nào cả T_T)

_Rồi rồi,anh hiểu.Hoá ra tôi là nạn nhân của trò đùa sao?Haha,được rồi,em lên lớp đi.

_Vâng.Chào anh!

Nói xong,tôi chạy lên lớp với vận tốc tối đa nhất có thể.Hoá ra anh cũng rất hiền mà.Trời ạ!Nụ cười đó làm tim tôi hơi hơi lỗi nhịp một lúc.Minh Châu!Bình tĩnh nào!

Dành tặng cho những người bạn mà tôi yêu quý nhất…

***

Chạy thật nhanh vào lớp vì sợ bị phạt.Mặc dù hôm nay không có tiết của thầy chủ nhiệm “thân yêu” nhưng tôi vẫn lo.Ai chứ ông thầy của chúng tôi thì không thể đoán trước được điều gì.Với phương châm : “Tất cả vì học sinh thân yêu”,thầy sẽ không quản mồ hôi khó nhọc dậy sớm hàng ngày để “bắt” những bạn học sinh xấu số của mình để trừng phạt thật nặng.Mà hình thức phạt thì ngày càng được đổi mới,sợ các học sinh của mình trở nên “nhờn đòn”.

Rón rén bước thật nhẹ nhàng,khom lưng xuống để tránh nhỡ thầy nhìn thấy tôi qua cửa sổ,mặc dù tôi có ưỡn thẳng lưng,quang minh chính đại mà đi thì cái đầu cũng không thể vượt qua ngưỡng cửa sổ (thật hận vì chiều cao của mình T_T).Ngó ngó đầu vào cửa lớp,tôi nở một nụ cười sung sướng,may mắn là hôm nay ông thầy chủ nhiệm không “trực sớm”.

_Ối dời!Tôi lại tưởng hôm nay bà nghỉ,hôm nay làm sao mà đi muộn thế.-Trinh “em” nhảy vào chỗ tôi ngồi khi thấy tôi đến

_À….thì hôm qua ngủ muộn,hôm nay dậy muộn.Hết!

_Thế đến muộn mà bảo vệ vẫn cho vào à?

_Không!Thật ra là….tôi…tôi…trèo rào vào.-Tôi ấp úng nói.

_Ha ha ha ha-(Con Ngân nhảy vào hóng nhanh thế)-Châu chấu mà cũng có ngày phải trèo rào à.Ôi!Hôhô,tôi không tưởng tượng nổi châu chấu nhà mình mà trèo rào thì sẽ buồn cười thế nào đây.Hahaha ha….ôi,học sinh gương mẫu của thầy chủ nhiệm chính là đây.

_Đập cho phát bây giờ!Làm gì mà cười ầm lên thế.Ai mà chả có lúc “lỡ lầm”-Tôi nói.

_À mà,chân ngắn một mẩu thế này,trèo thế quái nào được.Xem nào,xem quần có bị rách không nào…-Con Trinh vừa nói vừa cúi cúi xuống trông rất biến thái

_Con điên này,muốn chết à.Rách cái gì mà rách,cả một nghệ thuật đấy.

Trời ơi,làm sao tôi dám kể cuộc gặp gỡ sáng nay giữa tôi và Khang.Rồi Khang lại còn đỡ mông tôi để tôi trèo vào dễ dàng nữa chứ.Lại nghĩ đến vừa rồi anh ấy hiểu lầm,cảm thấy hụt hẫng kì lạ.Ôi….tại tôi cuồng trai đẹp quá đây mà,huhu.

Trống vào tiết 1 vang lên,vì giáo viên chưa vào nên lớp tôi vẫn cứ đùa nghịch như thường.Đột nhiên thầy giám thị bước vào:

_Nào nào,các con ngồi vào chỗ và trật tự cho các lớp bên còn học.Hôm nay cô giáo bị ốm nên các con…..

_ “ Yeeeeeeeeeeeeeeeeeeee”

Trời ạ,học sinh đúng là một bọn giặc mà.Chỉ cần nghe thấy cô giáo ốm là gào lên ầm ĩ trong niềm vui sướng tột độ T.T. Nhìn thầy giám thị mặt mũi không hiểu nổi đứng ngoài cửa mà tôi thấy buồn cười.Chưa kịp nói hết câu thì cả lớp tôi đã nhảy nhót hét ầm vì được nghỉ 2 tiết Văn rồi.Mà công nhận lớp tôi dù đã lớp 11 nhưng vẫn lười chảy thây trong việc học hành.Nhất là môn Văn thì…chưa đầy 15’ giảng văn thì phần đông dân số đã chết như ngả rạ rồi.

Mấy con bạn thân thiết của tôi lại đang ngồi…hú hí với tình yêu của chúng nó rồi.Lúc không yêu thì đứa nào cũng quấn quýt chơi với nhau,lời thề ước “mãi không chia lìa” của chúng tôi đã bị dập tan khi 2 con bạn đã tìm được tình yêu cùng lớp.Haizzz,có người yêu cái là quên hết bạn bè,lũ mắc dịch >.<.Ngồi chán,tôi giở cuốn tiểu thuyết ra đọc.Các bạn đừng nghĩ tôi là đứa học sinh chăm ngoan nhé,tôi đã nói từ đầu là sức học của tôi chỉ ở mức bình thường thôi.Trong cặp toàn tiểu thuyết là tiểu thuyết,hở ra một tí là ngồi đọc ngấu nghiến và say mê hết sức.

Đang ngồi đọc hay thì con Ngân ra vỗ vào vai làm tôi giật cả mình.

_Dời ạ!Suốt ngày thấy ngồi đọc tiểu thuyết lãng mạn phát cuồng lên.Bà thích truyện tình cảm thế sao không tìm một anh để yêu đi.

_Mặc kệ tôi!Tôi có phải con gái bà đâu mà cứ suốt ngày quản chuyện tình duyên của tôi thế nhờ.Đi ra chỗ khác để tôi còn đọc tiếp.-Tôi bực mình nói.

_Ôi trời ơi!Mà này,hôm gì tỏ tình với hotboy,bà cũng không có cảm giác gì à.Đẹp trai thế còn gì,chết thật,tôi phải cho bà đi khám.Nhỡ đâu lại có vấn đề về giới tính thì…

Con hâm này đúng là đáng để đấm chết mà.Nó chưa nói xong thì bị tôi quay ra trừng mắt nhìn:

_Tôi nói lần cuối,bà có đi ra chỗ khác không hả? – Tôi hét ầm lên.

_Rồi rồi!Bà ngồi đọc tiếp đi,sợ quá đi mất – Nói xong chạy luôn ra chỗ bọn con trai chơi tá lả.

Trời ạ!Làm ơn đừng có ai quan tâm đến chuyện yêu đương của tôi được không.Không phải là tôi không muốn yêu,tôi là con gái mà,cũng rất muốn có một hoàng tử chứ.Huhu,nhưng mà…tôi bị sống trong một môi trường lạc hậu đến không thể lạc hậu hơn.Tôi đâu được gia khỏi nhà thoải mái như những đứa khác,nên cho dù có người yêu thì cũng không thể có những giây phút hẹn hò lãng mạn,hic.Gia đình và họ hàng nội ngoại gần xa làm tôi phát chán lên được.Về nhà thì bố mẹ :

_Cứ bình tĩnh,yên tâm mà học hành.Đừng có yêu sớm làm gì,đấy con thấy không,trên báo đài đưa tin bao nhiêu vụ có thai trước hôn nhân,rồi bị đánh ghen,rồi dạo này báo đưa tin giết người yêu nhiều lắm.Bố mẹ biết bây giờ con đang tuổi lớn,rất dễ bị cám dỗ.Cẩn thận giữ mình không lại bị những thằng đểu nó lừa đấy.Đừng nghe chúng nó dụ dỗ đi lung tung,không có khi nó bán sang Trung Quốc làm gái đấy.

Ôi điên à giời ơi!Làm gái phải chọn em nào xinh xinh dáng chuẩn.Chứ còn nó vác một con nấm lùn về làm gái thì lỗ vốn tiền nuôi hả trời.Bố mẹ đừng có lúc nào cũng nhìn thấy con gái mình là người xinh đẹp chứ…

Rồi đến ông bà nội:

_Cố gắng học hành cháu ạ,sau này thi đỗ vào Đại học.Học đại học xong xuôi thì lúc đấy mới nghĩ đến yêu đương…rồi đấy bây giờ bọn trẻ………bla bla

Rồi đi đến nhà ông bà ngoại cũng không được yên nữa >< :

_Cố gắng vào được Đại học cháu nhé.Lúc đấy muốn gì ông bà cũng cho,học đại học xong.Có công ăn việc làm ổn định rồi lấy một người chồng tốt là hạnh phúc lắm rồi.

Tôi sắp điên lên đây,đâu phải có mình tôi là con cháu trong nhà chứ.Sao cứ nhè tôi mà đại học mới chả đại hiếc.Sao gia đình tôi không được thoáng như mấy con bạn tôi nhỉ.Thích làm gì thì làm,chả cấm đoán thì hết.Nhưng có một điều là : Tôi đang hoàn toàn…đi ngược lại với đường lối chính sách mà gia đình đã đặt cho.Học hành thì…tôi nghĩ là khả năng tôi vào được Đại học là 0,5 % ><.Nhiều người học ngày học đêm mà có khi phải tự tử vì không thi vào được Đại học.Còn tôi,buổi tối sểnh ra là đọc truyện,lên mạng cũng đọc truyện,suốt ngày mơ mơ mộng mộng như dở hơi thì lấy đâu ra mà lên được đỉnh cao tri thức.

Thật sự xin lỗi ông bà,cha mẹ,gia đình và họ hàng.Những điều mọi người hy vọng,con không thể làm được.Hờ hờ hờ !!!

Ôi!Tôi muốn có một chàng hoàng tử quá.Bao giờ người đó mới xuất hiện nhỉ,một người làm trái tim tôi đập lung tung lên ý,một người luôn quan tâm,chăm sóc tôi.Người đó sẽ là một người dịu dàng,ấm áp như những nhân vật nam chính mà tôi thường đọc trong các cuốn truyện ý.

Đến bao giờ…bao giờ đây hả giời ??????????????????????

Giờ ra chơi,tôi cùng với mấy con bạn thân xuống căng tin mua nước uống và cũng là để mấy con bạn tôi xuống ăn sáng.Cái căng tin trường tôi,phải công nhận là nó thật kinh khủng khi đến giờ ra chơi.Cửa căng tin chỉ rộng hơn 1m,học sinh chen chúc xô đẩy nhau để mua đồ ăn,trông náo loạn và ghê kinh khủng.Cũng phải công nhận bà bán hàng cũng thật nhanh nhẹn như thanh niên thì mới có đủ sự bình tĩnh để bán hàng cho từng đứa một,cả một đoàn người cứ nhao nhao lên : “Cho cháu một cái bánh mì….”, “cho cháu một chai nước…”.Phải tôi thì chắc đã phát điên mà ngất xỉu trong đó rồi >_<.Cho nên tôi thường ăn bữa sáng do mẹ chuẩn bị ở nhà chứ nhất quyết không chen chúc ở căng tin,nhiều lúc bất đắc dĩ lắm thì mới phải xuống rồi “hoà” vào biển người kia.

Chiếm được một bàn ăn,chúng tôi ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.Chỗ bàn ăn thì cũng thật bẩn,vỏ bánh,hộp mì,nước vung *** đầy xuống sân trường.Tôi xuống ngồi cùng bọn nó mà cũng phát khiếp.

_Kìa kìa!Nguyên Khang….Nguyên Khang kìa! – Ngân đang ăn mì ngon lành thì ngẩng phắt đầu lên – Con bé kia…..là….người yêu à???

Tôi quay ra nhìn theo hướng mắt của Ngân thì thấy ở chỗ khuất ở hành lang.Nguyên Khang và một cô bạn hình như học lớp dưới đang…hôn nhau đắm đuối.Chúa ơi!Tôi ghét nhất là những cảnh thể hiện tình yêu nơi công cộng nhé.Nhìn…nhìn….nó cứ thế nào ý,mà công nhận nhìn cô bạn kia xinh xắn thật.Mái tóc xoăn nối dài đen nhánh,dáng người cũng rất đẹp nữa,khuôn mặt thì tôi không nhìn rõ vì ở hơi xa nhưng tôi nghĩ người yêu của anh chắc phải rất xinh rồi.

_Trời đất!Thế mà hôm trước mình lại bắt con Châu chấu đi tỏ tình với anh Khang.Ôi tôi thấy tội lỗi quá Chấu ơiiiiiiiiii.-Con Trinh mặt ra vẻ hối lỗi rất cáo già.

_Các bà chỉ giỏi bắt nạt tôi thôi.Ngại ơi là ngại ý,các bà thử một lần nữa bắt nạt tôi đi.Tôi cắt đứt tình bạn bấy lâu nay luôn đấy nhớ.Nhớ nhớ nhớ!

_Được rồi được rồi!Lần sau tôi không trêu bà nữa,thật sự là tôi có biết là Nguyên Khang có người yêu đâu.Hề!

Tùng…tùng…tùng

Vừa mới ngồi được 5’ thì trống vào giờ lại nổi lên.Đúng là mất nhiều thời gian vào cái vụ chen chúc xô đẩy để mua đồ.Hai con bạn tôi ăn vội ăn vàng nốt hộp mì rồi ba chúng tôi cùng nhau phi nhanh lên lớp.Ôi cái đời học sinh là thế đấy…

Hết một ngày học mệt mỏi,tôi lại cùng với chiếc xe đạp thân yêu của mình trở về căn nhà ấm áp.Thích thật,thời tiết hôm nay thật dễ chịu,gió nhẹ thổi hiu hiu,mát mẻ đến nỗi tôi vừa đạp xe vừa…buồn ngủ.Rút kinh nghiệm vì hôm trước bị ngã xe,bây giờ cứ trống tan học là tôi về nhà luôn,như thế sẽ thừa thời gian để tôi đạp xe thong dong và hóng mát.Vì đường lớn thật sư rất rất đông xe cộ đi lại,mà tôi lại sợ cái “ngã tư tử thần” kinh khủng,xe tải xe buýt từ 4 phía cứ lao ra,xe máy hàng trăm cái cứ lao đi nườm nượp,thật ghê sợ.Nên kể từ hôm nay tôi quyết định sẽ rẽ đường tắt đi cho sướng,mình ta với ta trên con đường,chả sợ gì cả.Haha!Con đường này là do tôi hỏi những đứa bạn trong lớp mới biết được,chứ tôi thì chả biết quái quỷ gì về đường phố cả.

Đi thong dong trên đường,thích thật!Sao mình không biết đường này sớm hơn nhỉ.Đi đưòng này thì về đến nhà tôi chỉ phải vượt qua 1 cái ngã tư thôi.Chứ bình thường thì tận…3 cái ngã tư.Đang đi,bỗng tôi nghe thấy ở đâu có tiếng gào khóc của một cô gái.Nhìn xung quanh đâu thấy gì nhỉ,tiếng khóc đó ở đâu ra thế,nghe ghê quá,tôi thấy nó rất thảm thiết và thêm chút hoảng loạn nữa.Tiếp tục đi,tôi nghe thấy tiếng gào lên càng ngày càng rõ hơn.Xác định được nơi phát ra tiếng,là một con ngõ ở phía trước.Sao chỗ này vắng người thế không biết,tiếng gió vi vu làm hai hàng cây khẽ đưa nhẹ làm tôi thấy…rờn rợn.Có thể nào là tiếng hét oan nghiệt của một hồn ma bị chết oan không nhỉ?Ôi trời đất ơi đừng nghĩ nữa được không,tởm quá đi mất >.<.

Quyết định liều mình đi qua để nhìn xem cô gái đang khóc trong ngõ kia xảy ra chuyện gì.Tiến dần…tiến dần…tôi lại nghe thêm những âm thanh lạ khác nhưng cũng không rõ lắm là gì.Đạp xe thật thật nhẹ nhàng rồi hướng mắt vào trong con ngõ nhỏ đó.Tôi suýt thì ngất vì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.Ôi mẹ ơi!Con phải làm gì bây giờ……………..

Một cô gái đang khóc lóc và kêu gào vì bị một tên con trai đánh đập thật dã man.Liên tục lên gối và đạp thật mạnh lên bụng cô gái,tóc cô gái bị túm chặt bằng bàn tay của tên kia.Ôi ghê quá má mì ơi!Tôi mới chỉ gặp cảnh một đám con trai hay con gái đánh nhau thôi,chứ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng vũ phu thế này cả.Mà…mà…cô gái đó….a….mặc đồng phục của trường tôi.Mái tóc xoăn dài đã rối bù,vóc dáng cao mảnh khảnh.Ôi thánh thần ơi!Có lẽ nào lại trùng hợp thế,người yêu của Nguyên Khang sao.Sao…sao….lại bị đánh tàn bạo thế kia nhỉ,anh ta có quan hệ gì với cô bạn đó nhỉ?

Trời ạ giờ phút này mà còn nghĩ linh tinh quá đi mất.Phải làm cách nào cứu được cô bé nhỉ,anh ta đánh hăng quá đi mất,cái câu “không đánh con gái” của con trai không áp dụng cho anh ta sao.Con sợ quá cha mẹ ơi!Mặc dù rất muốn rời xa nơi này ngay lập tức,nhưng tình người không cho phép tôi làm như thế.Bây giờ tôi mới thấy sợ lời khuyên của mẹ,quen biết chơi bời linh tinh rất nguy hiểm.Hu hu!Làm thế nào bây giờ,tôi cũng sợ lắm,tôi không dám lao vào làm anh hùng đâu,nhỡ đâu anh ta đánh tôi thì sao…

Cuối cùng,tôi quyết định lựa chọn biện pháp nhẹ nhàng nhất có thể,xuống xe và đi vào con ngõ đó,chân tôi run lẩy bẩy khi ngày càng tiến vào gần hơn 2 người kia.Bước đi nhẹ nhàng,nhẹ nhàng đến gần,trời ơi anh ta đánh gì mà hăng thế,đánh chết cô bé mất thôi,lâu như thế rồi mà.Tôi nhìn cô bạn kia chỉ dám ôm đầu cúi gằm xuống thật tội nghiệp.Lấy dũng khí,tôi giả vờ chạy vội vàng đến gần và nói hốt hoảng:

_Dừng tay lại!

Anh ta khựng lại và quay ra nhìn tôi.Đáng sợ quá,ánh mắt như muốn giết chết tôi vậy.Buông cô bạn kia ra và tiến gần đến tôi,khuôn mặt anh ta lạnh tanh trông như dân sát thủ vậy.Trông anh ta cũng…rất ổn mà,sao lại đi đánh con gái.Áo sơ mi đen,quần bò bụi,khuôn mặt lại khá đẹp trai.Trời ạ!Tôi phát điên về mình mất T_T

_Đồng phục giống nhau….bạn bè à?

_À…em…em là lớp trưởng ạ.Em có trách nhiệm phải quản lý tất cả các học sinh trong lớp.Xin anh đừng đánh bạn ý nữa được không ạ,không em với thân phận là một lớp trưởng sẽ cảm thấy rất áy náy vì không bảo vệ được cho bạn mình. – Tôi đang nói dối với khuôn mặt và giọng nói ngoan ngoãn nhất có thể.Anh ta thấy tôi như thế sẽ không đánh tôi đâu,trong trường hợp này phải bình tĩnh,bình tĩnh.

_Em nghĩ là tôi có đồng ý không?

_Cái này....dù sao…anh cũng đã đánh bạn ý đến thế kia rồi.Em nghĩ là không nên đánh nữa ạ.Một lần nữa,xin anh tha cho bạn ý ạ. – Tôi nói mà cứ ạ ạ,căng thẳng thật.

_OK,con khốn này có thể về.

_Thật ạ!Cám ơn anh nhiều,thật sự cám ơn anh. – Không ngờ chiêu ngoan ngoãn của tôi đã có tác dụng,anh ta có thể đồng ý nhanh như vậy.

_Nhưng…..còn 1 điều nữa.

_Dạ!Sao nữa ạ?

Tên đó nhếch mép cười,đột nhiên tôi thấy rùng mình…

_Em ở lại thế chỗ hộ nó.

Em không đủ can đảm để tham gia trò chơi của anh

Anh đùa giỡn với thần tình yêu

Còn em thì không

_Gì……gì cơ ạ ?

Đùa à,tôi đã nói với anh ta ngoan ngoãn thế rồi còn gì.Anh ta không buông tha là sao?Nhìn xuống cô bạn kia,trên mặt đã có vài vết thâm tím và rỉ máu,tay chân cũng sưng hết cả lên.Chết tiệt thật!Lại có loại đàn ông con trai đi đánh đập phụ nữ dã man thế sao.Tội nghiệp cô bé quá!Nhưng…nhưng…nghĩ đến cảnh tôi là người đang nằm dưới đất kia,tôi cũng không biết là sẽ thế nào nữa.Tôi thật sự,thật sự rất rất sợ đau.Ở lớp,thỉnh thoảng có vài vụ xích mích rồi đánh nhau,tôi thậm chí còn không dám nhìn,nó cứ ghê ghê thế nào ý.

_Anh đánh vẫn chưa đủ,nếu em dũng cảm ở lại để anh đánh thì con bé kia sẽ được tha.Còn không thì…anh sẽ đánh chết thì thôi.-Khoé miệng anh ta lộ ra một nụ cười đắc ý.

Tôi đang định mở miệng thì cô bé kia đã níu vạt áo tôi

_Bạn ơi!Xin bạn đấy!Giúp mình được không?Nếu không mình chết mất…xin bạn…xin bạn-Cô bé đó đang vừa nức nở vừa van xin tôi.

Tôi trợn tròn mắt ra nhìn.Sao lại có loại người thế này,cũng đâu có tử tế gì.Chắc con bé này phải hư hỏng lắm thì anh ta mới đánh điên cuồng như thế.Đáng lẽ phải mở miệng xin anh ta tha cho cả hai người,đằng này lại muốn tôi ở lại bị đánh rồi để cô ta đi ư?Đúng là bực mình,tự dưng đi cứu con người này làm gì.Tưởng cô ta hiền lành,ai ngờ….đúng là cáo già.

_Thế nào?Em chịu ở lại chứ? – Tên kia lại lên tiếng

_Bạn ơi!Ở lại đi mà.Bố mẹ mình mà biết mình chết họ sẽ rất đau lòng.-Cô bé đó lại giở giọng van xin.

Hơ,tôi cũng có bố mẹ mà,chẳng lẽ tôi chết thì không ai đau lòng sao.Con cáo này khốn thật,trong tình huống thế này mà không nói đỡ cho mình một câu,đằng này còn tạt nước theo mưa.Sao Nguyên Khang lại đi yêu con nhỏ này nhỉ?

Nói thật,nếu cô ta mở miệng xin anh ta tha cho tôi được một câu,tôi sẽ hết lòng cảm kích mà ở lại giúp,cùng lắm tôi không có lỗi với anh ta,chắc anh ta sẽ không đánh tôi như thế.Nhưng thế này thì…tôi nghĩ thà bảo vệ mình còn hơn cứu một đứa không biết tình nghĩa như thế.

_Xin lỗi đã cản trở hai người.Tôi sẽ đi.-Trong tình huống này,cứng rắn và thẳng thắn là trên hết,dứt khoát không được tỏ ra do dự.

Cả hai người đều nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.Tên kia thì nhìn tôi vài giây rồi cười khẩy.Chỉ tội nghiệp cho cô em kia,tưởng vớ được một cái phao thì bây giờ…đáng đời!

Tôi quay người lại và đi thẳng ra ngõ.Xúi quẩy thật,tự nhiên gặp chuyện này thành ra vụ đi đường tắt để về nhà nhanh thành công cốc.Biết thế đi đường lớn cho xong,tự nhiên lại tí mang hoạ vào thân.Sợ quá đi mất,lần sau nếu vẫn đi đường này e rằng tôi sẽ còn gặp nhiều vụ ghê hơn nữa.Có khi lại giết người,trộm cắp,hút chích,hay cưỡng hiếp thì sao? T_T.Ôi ghê quá mama ơi!!!

Ra gần đến đầu ngõ,tôi nghe thấy giọng cô bé gào thét đầy sự sợ sệt và hoảng hốt:

_Bạn ơi….xin bạn….xin bạn….đừng đi mà….đừng đi…tôi sẽ chết đấy…xin bạn mà.-Tiếng gào đứt quãng vì cô bé đã khóc từ nãy đến giờ rồi,cộng thêm sự sợ hãi khi phải tiếp tục đối mặt với tên vũ phu kia.

_Câm mồm lại cho tao.Mẹ kiếp!

Một tiếng tát như cắt da cắt thịt vang lên làm tôi giật mình đứng khựng lại.Trời ơi!Anh…anh ta là kẻ máu lạnh sao,chắc là đau lắm đấy.Tôi không đứng vững nữa,tôi cũng đang rất sợ hãi đây,tự nhiên đôi chân cứ run rẩy khiến tôi đứng không vững.

Tôi nghĩ rằng cô bạn kia không có tình người.Nhưng tôi thì có sao?Nếu tôi bỏ đi để tên kia đánh đập tàn nhẫn thế,thế chẳng lẽ tôi cũng giống cô ta,tôi lại trở thành kẻ vô tâm,máu lạnh sao?Không,dù cô bé có như thế nào thì tôi vẫn phải cứu.Con đường này rất vắng vẻ,sẽ không có ai đến giúp nữa đâu.Sao cũng được,lâu lâu cũng chưa làm việc tốt,thử lần này làm người tốt bụng xem sao.

Nghĩ vậy,tôi lại chạy ngược lại rồi đứng lên chắn cho cô bé kia.Cô bé thấy vậy thì vui sướng ôm chặt lấy tôi không buông.

_Được rồi!Cho cô ấy đi đi...em sẽ ở lại.-Tôi nói mà giọng run lẩy bẩy,thật kinh khủng,ba hồn bẩy vía của tôi bay ra ngoài hết rồi.Huhu!

_OK!Con kia,cút ngay!-Tên đó gầm lên nghe ghê quá đi mất.

_Vâng….vâng…em biết rồi ạ.Cám…cám ơn chị nhé…cám ơn chị…chị ở lại cẩn thận.

Hừ!Vẫn còn chúc tôi ở lại cẩn thận cơ đấy.Dù biết hy sinh vì con người này thật không đáng nhưng tôi không thể thấy chuyện bất bình mà đứng im được.

Cô bé đó dù bị thằng cha kia đánh dã man thế mà nghe được thả thì cứ như người chết sống lại,chạy thật nhanh ra khỏi con ngõ.Tội nghiệp!Một thiên kim tiểu thư được yêu chiều làm sao chịu được đau đớn chứ.Nhưng….nhưng mà…tôi không phải thiên kim tiểu thư…nhưng cũng sợ đau lắm.Xin đừng đánh tôi,đừng đánh tôi mà.Please!

_Haizzz…bây giờ thì thế nào nhỉ? – Tên đó nở một nụ cười thật khó lý giải nổi

_Xin…xin anh…tha cho em được không.Thực tế là em đâu có làm gì anh,anh đánh em thì đâu thể trút được bực tức chứ.Xin anh mà….tôi….em…không hề có tội mà.-Trời đất!Tôi sợ đến mức sắp khóc rồi đây này.

_Không được!Em đã nghe điều kiện của anh,muốn trốn à? – Tên đó vừa nói vừa tiến gần tôi

Theo phản xạ tôi lùi lại…nhưng…khốn nạn thật!Đúng là cái ngõ chết tiệt,ngõ gì mà bé thế không biết,làm tôi vừa mới lùi 1 bước thì lưng đã hờ hững chạm tường rồi

_Biết bị đánh sẽ đau thế nào không?

_Không…không….xin anh xin anh xin anh.Em đang là học sinh…còn phải đi học…em….em…

Ôi trời ơi,tay anh ta đã giơ lên cao rồi.Trời ơi tôi sợ lắm,sợ lắm…bố mẹ ơi,chắc con bỏ mạng ở đây rồi.Bố mẹ đừng giận vì đứa con bất hiếu này nhé,chỉ vì muốn làm người tốt nên con mới đến nông nỗi này.Huhuhu….

Nhắm tịt mắt lại,tôi chuẩn bị tinh thần để chịu sự đau đớn sắp đến…

1….

2…

3…

Quái lạ…sao chẳng có gì hết thế này.Tôi rụt rè he hé mắt…

Trời đất!Anh…anh ta…đang bịt miệng và cố nín cười…

Tên này bị điên à,có biết là tôi đang trong tình trạng hoảng loạn lắm không.Muốn đánh nốt chỗ tức thì đánh đi,tự nhiên bắt tôi ở lại đây thế chỗ cho con nhỏ kia,bây giờ lại bụp miệng cười trêu tức.Liệu thằng cha này có vấn đề thần kinh không nhỉ.Sao vừa nãy lúc anh ta đánh người khuôn mặt ác khủng khiếp,vằn đỏ lên cơ mà.Bây giờ nhìn mặt anh ta trông thật tức chết được.Thật sự muốn quát cho anh ta một trận…nhưng…quả thật là có cho tiền tôi cũng không dám,anh ta lại điên lên thì sao.

_Anh…anh….làm sao thế ạ? – Tôi cẩn thận hỏi.

Tên đó bỏ tay che miệng ra,khuôn mặt vẫn lộ lên nét cười.

_Ngu ngốc!Chịu tội thay cho con khốn đó không đáng đâu.

_Sao…sao…anh lại đánh bạn em ạ - Dù không phải bạn bè gì nhưng tôi cũng muốn hỏi lý do,cô bé là người yêu Nguyên Khang mà,sao lại bị tên này đánh thảm thương thế.

_Con đó ăn vụng sau lưng anh,cho nên anh đá nó thôi,nhân tiện đánh cho nó nhớ.Ngày mai đến lớp em nhớ bảo nó cẩn thận và đừng xuất hiện trước mặt anh nữa.

Cái gì cơ?Hoá ra con bé đó lăng nhăng sao?Trời ạ!Không thể tin được,vậy chẳng lẽ Nguyên Khang…Ôi!Nếu anh ấy biết người yêu mình là cái thể loại này,chắc không chịu nổi mất.Mà tôi phải công nhận là cô bé đó thích thật,ôm được cả hai anh chàng quá ư là đẹp trai.Nguyên Khang thì có nét hiền lành và dịu dàng như hoàng tử,còn thằng cha này thì...chỉ được mỗi cái mã đàn ông bụi bặm cá tính,đến con gái mà cũng đánh cho lên bờ xuống ruộng thì dứt khoát là loại không ra gì.Nghĩ đến ngày mai Nguyên Khang nhìn thấy khuôn mặt cục cưng của mình tơi tả thế thì sao nhỉ???

_Bạn…bạn ý…là người yêu của anh?

_Ừ!Cặp với nó cho vui.Ai ngờ con khốn đó dám cắm sừng sau lưng anh.

Nguyên Khang cũng đang bị cáo giăng bẫy rồi…

_Ừm….vậy…nếu đã tha cho em rồi thì em có thể đi được chưa ạ?

Tên đó nhìn nhìn tôi với ánh mắt mà tôi cũng không hiểu,miệng tự nhiên nở một nụ cười tà ác

_Em ở lại để thế chỗ cho nó mà.

_Nhưng…nhưng anh không đánh em nữa.Vậy…vậy…- Khốn thật,tôi chả bao giờ đủ can đảm để nói chuyện một cách thoải mái cả.

_Tôi muốn em thế chỗ nó…là theo nghĩa khác.

Đầu óc tôi bắt đầu trở nên ngu ngơ,tên này rốt cục muốn tôi làm gì chứ ???

_Tuy rằng không bằng con bé kia…nhưng anh nghĩ chắc dùng tạm cũng được.

Cái gì thế?Anh ta nói cái gì thế?Cái gì mà không bằng con bé kia,lại còn dùng tạm cái gì

_Muốn làm người yêu của anh thì em còn phải cố gắng nhiều.Nhưng không sao,chỉ cần ngoan là được.

Đầu óc của tôi cũng bắt đầu nhận thức được anh ta đang nói cái gì.Người…người yêu…ý của anh ta là tôi thế chỗ cho cô bé kia,nghĩa là…tôi phải làm người yêu của hắn sao ???

Không…không thể nào.Chàng trai của tôi không thể là anh ta được.Tôi thích hoàng tử,hoàng tử cơ mà.Còn anh ta là một ác quỷ thật sự,một cô bé như tôi làm sao dám cùng anh ta chơi trò chơi tình ái chứ.

_Xin…xin lỗi anh.Nếu anh muốn đánh thì cứ đánh đi ạ,em còn phải về nhà nữa. – Tôi tự thấy mình vừa nói một câu rất ngu xuẩn.

_Em không đồng ý ?

_Ơ…dạ…anh biết đấy,em không bằng một phần của cô bé kia…ờ…mà…em….anh…làm sao thích em được…em…rất bình thường ạ. – Tôi cuống quá rồi.

_Thật sao? – Anh ta bỗng dưng nâng cằm tôi lên

Nam mô a di đà phật,không phải cảnh này rất giống trong tiểu thuyết sao,có phải tiếp theo anh ta sẽ cưỡng hôn tôi không,trong truyện đều vậy mà.Oh no!Không được đâu,nụ hôn quý giá của tôi nhất quyết không thể trao cho tên quỷ dạ xoa này được.Không được,không được,nguy hiểm quá,làm thế nào bây giờ.

_Đúng…đúng vậy…em rất bình thường,không xứng đáng để làm người yêu của anh đâu.

Một nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt anh ta,bỗng dưng tôi cảm thấy anh ta lại nâng mặt tôi cao hơn một chút.Chết tiệt!Tên này cao quá đi mất,làm tôi phải ngửa cả mặt lên.

Không phải chứ ? Tôi sắp mất nụ hôn đầu rồi sao…???

Khi khuôn mặt của anh ta chỉ còn cách tôi khoảng 5cm.Bỗng anh ta ghé vào tai tôi nói :

_Biết thế là tốt!

Sấm chớp nổ tung trong đầu tôi,anh…anh ta nói gì vậy ?

_Nhìn mãi cũng chỉ thấy được cái mặt ưa nhìn,từ đầu đến chân chẳng được điểm nào cả,người gì mà bé như cây nấm.

Tên chết tiệt này,quỷ xa tăng mau bắt giam tên này rồi đầy xuống 100 tầng địa ngục cho tôi.Ai chả biết mẫu người yêu của những tên như hắn thì phải xinh xắn như búp bê,dáng người gợi cảm.Nhưng có nhất thiết phải nói thẳng toẹt với tôi như thế không,đúng là làm tổn thương sâu sắc mà.Huhu!Tôi mà xinh đẹp thì tên này chắc chắn chết dưới tay tôi…Bỗng dưng tôi ước mình sinh ra có sắc đẹp tuyệt trần như Bạch Tuyết,để tên này nhìn là yêu tôi luôn,và sau đó tôi sẽ không thương tiếc mà chê bai hắn,đá bay hắn ra một cách ác độc nhất.

Nhưng sự thật là…

Tôi mãi mãi không phải là công chúa…

Tên thối tha này thật làm tôi tức ộc máu óc

_Xin lỗi anh,bây giờ em còn phải về nhà nữa.Nếu đã không còn việc gì thì…chào anh!

Và tôi cầu nguyện rằng đừng bao giờ để cho tôi gặp lại thằng cha trơ trẽn kia một lần nào nữa.

_Thôi được rồi.Định nói chuyện tí cho đỡ tức…ai ngờ gặp phải một con thỏ quá sức nhút nhát,chả có cá tính gì cả.

Cái…cái gì?Tên này có nhất định phải lắm mồm thế không.Còn bảo tôi không có cá tính nữa chứ.

Ông trời ơi!Cho con một chút can đảm để con có thể vùng lên đập chết thằng cha lắm điều này đi mà.

Cố nhẫn nhịn lần cuối cùng,tôi nhẹ nhàng nói :

_Thế…thế em về đây ạ.

Tôi quay người bước nhanh về ra đầu ngõ.Con ngõ chết tiết này,mày cũng đừng để tao nhìn thấy mặt mày lần nữa nhé.Đúng là số đen hơn quạ!!!

Nhưng…lại một lần nữa tôi phải đứng chững lại.Sao…sao thế này,tôi đang nhìn thấy cái gì đây.Dụi dụi mắt,tôi nhìn vào người đang đi đến gần mình.Dáng người cao thẳng,mái tóc đen mượt,khuôn mặt đẹp trai dã man đó…Sao anh ấy lại đến đây?

_Nguyên…Nguyên Khang,anh…

Trời đất!Thế mà tôi không nghĩ ra,con ranh kia đúng là hạng không vừa mà.Mới thoát thân được đã vội gọi ngay cho Nguyên Khang đến cứu rồi.Sao lại có đứa con gái trơ thế cơ chứ,bị đánh vì bắt cá hai tay,lại còn dám ngang nhiên cầu cứu nữa chứ.Muốn nhìn thấy cảnh hai chàng trai vì mình mà đánh nhau đây mà,hôm nay đúng là ông trời cho tôi được mở rộng tầm mắt rồi.Loại người này tưởng chỉ gặp trong phim ảnh,không ngờ…ngay trước mắt tôi đây.Mà công nhận Nguyên Khang nghe thấy bảo bối bị đánh có khác,lao đến nhanh như chớp.Tôi với tên kia chỉ mới nói chuyện với nhau được một lúc.Ôi…lại còn mang theo một tên hình như học cùng lớp nữa,quả này đúng là muốn xử lí tên kia rồi.

_Sao em cũng ở đây ? – Nguyên Khang ngạc nhiên nhìn tôi.

_Em…

Tôi chưa kịp nói gì thì cô bé kia đang yếu ớt bên cạnh Nguyên Khang đã nói chen vào :

_Anh…anh biết cô ta à ?

Bỗng nhiên tên bạn đi cùng Nguyên Khang tiến đến nhìn tôi rồi nói :

_Ô hô!Em này hôm gì lên lớp chúng ta rồi tỏ tình với cậu đúng không,Khang?

Trời ạ!Lại thêm một thằng muốn chết nữa đây mà,sao tôi ghét những tên con trai lắm mồm thế.

_Tỏ…tỏ tình á,ngang nhiên lên lớp rồi tỏ tình với anh sao?

_Nhi,em đứng im đi,đừng nói nữa – Nguyên Khang quay sang nhíu mày nhìn cô bé kia.Hoá ra cô bé tên là Nhi,tên cũng dễ thương thật.

_Nào!Đánh nhau được chưa? – Tên kia im tiếng một lúc bỗng tiến đến đứng cạnh tôi rồi nhìn thằng vào mặt Nguyên Khang rồi nở một nụ cười bất cần.

_Sao mày đánh Nhi ?

_Tao thấy thích thì đánh.Sao?

Dường như không chịu được vẻ ngạo mạn của anh ta,Khang quay sang nhìn Nhi :

_Sao nó đánh em?

Nhi lại giở một khuôn mặt ngơ ngác ngây thơ trông yếu đuối cực kì rồi nói :

_Em…em cũng không biết nữa.Tự nhiên anh ta hẹn em ra chỗ này rồi đánh,em có biết anh ta đâu.

Có người yêu đỡ bên cạnh có khác,nói dối mà cũng không biết xấu hổ.

_Thế sao cô bé này cũng ở đây.Em quen à ?

_Không không,em có biết cô ta là ai đâu.

Thật là bực mình quá đi mất,mất công vừa nãy tôi ra xin hộ cô ta,cuối cùng lại bị trở mặt thế này đây.Lo lắng nhìn sang người đứng cạnh,tôi giật mình khi thấy anh ta đang nhìn tôi với ánh mắt laze xuyên thủng.Hỏng rồi!Tôi lừa anh ta để cứu được con bé kia,anh ta vì tôi xin nên mới tha cho Nhi.Ôi ôi...sao tôi lại mắc vào lắm tình huống oái oăm thế này.

_Liều thật!Dám lừa anh hả cưng? Để anh xử lũ vướng chân này trước rồi sau đó xử kín em nhé honey.

Oẹ!Kinh quá kinh quá,nói cái gì thế không biết.Ôi ôi,cha mẹ ơi,cứu con,tên này bị con lừa mà thành ra thần kinh không ổn định rồi.

_A!Em biết rồi.Có khi nào chị ta thích anh,tỏ tình với anh nhưng bị anh từ chối.Rồi vô tình biết anh và em là một đôi,nên nhờ anh ta đến đánh em không.

Con…con nhóc này nói nhăng nói cuội gì thế.Tôi mà lại đi làm chuyện đó sao?Chẳng lẽ con bé này không sợ tên kia phanh phui hết việc mình đi bắt cá hai tay sao mà dám đặt điều trắng trợn thế chứ?

Loại người này…

Nhất định không thể tha được…

Hãy xem tôi thể hiện đây…

Đừng thấy tôi hiền mà bắt nạt nhé…

Nở một nụ cười thật đẹp,tôi nhìn thẳng vào mặt Nhi :

_Tôi nghĩ là bạn đang giả vờ không biết.Tôi là người yêu của anh ấy,làm sao lại đi tỏ tình với người yêu bạn được chứ,phải không nào?

Nhi,Khang và tên bạn của anh ấy đều kinh ngạc nhìn tôi.Cũng phải thôi,bản thân tôi cũng đang ngạc nhiên vì phản ứng của mình.Đã thế tôi lại còn chớp chớp mắt và nũng nịu ôm tay hắn cho dễ thương nữa chứ.Sợ tôi quá đi mất!

_Cái gì?Cô nói dối,anh ta không phải người yêu của cô,mà nếu là thật đi nữa thì tại sao cô dám lên tỏ tình với Khang của tôi.Cô định hai tay hai kiếm à.

Con nhóc này đúng là không biết xấu hổ.Tự nhiên tôi cảm thấy có chút thương hại cô ta,vu tôi là bắt cá hai tay,nhưng thực ra là đang tự **** mình.

_Bạn à!Việc này mình cũng nói rõ ràng với anh Khang rồi,vụ tỏ tình hôm đó chỉ là một trò chơi sai khiến vui của lớp tôi thôi.Vì tôi chơi thua nên phải thực hiện nhiệm vụ là lên tỏ tình với Khang,chứ thực ra tôi không hề thích anh ấy.Bạn đừng hiểu nhầm nhé!

Haha,thật lợi hại,thật tuyệt đỉnh mà.Có lẽ tôi phải đi tham gia một lớp học diễn xuất để tài năng của tôi được mọi người biết đến mới được.

_Cô…cô nói dối!Cô chỉ là…

Cô bé này định nói tôi chỉ là người qua đường đây mà,nhưng chắc sợ lộ nên thôi.Tôi phải trêu thêm một chút mới được.Nghĩ xong,lấy hết can đảm,tôi ngước sang nhìn tên kia với tên mặt dễ thương nhất có thể.

_Anh à!Cô bé này cứ bảo em không phải là người yêu của anh,thế là sao?Đáng ghét,anh làm em giận rồi đấy.

Oẹ!Cho tôi một chỗ để nôn nào,tôi thấy dạ dày mình có vấn đề rồi.Mấy câu sến thế mà tôi cũng nói được.

Tên kia nhìn tôi rồi nở một nụ cười làm tôi…làm tôi…tự nhiên tôi thấy tim đập nhanh quá.Sao nụ cười kia lại ánh lên vẻ yêu thương thế nhỉ.Có lẽ tên này cũng phải cho đi casting phim thôi,trình độ hơn hẳn tôi rồi.

_Đừng giận,anh xin lỗi,anh vẫn chưa nói cho cô bé biết em là người yêu anh.Đừng giận,anh yêu! – Nói xong,tên đó dùng tay phải giữ đầu tôi lại và…hôn chụt vào má tôi,sau đó ôm tôi vào lòng.

Aaaaaaaaaaaaaa,tên biến thái chết bầm này.Chỉ là diễn xuất thôi,có cần phải quá thể lên như thế không.Ngại quá đi mất thôi,từ bé đến giờ tôi chưa tiếp xúc thân mật như thế với tên con trai nào cả.Bây giờ không có kinh nghiệm,hắn tự nhiên yêu thương thế làm tôi chả biết làm gì nữa,cúi gằm khuôn mặt mà tôi nghĩ chắc là đỏ hơn cả mặt trời xuống ngực anh ta.Tên điên này,không biết đâu,bây giờ chân tôi bủn rủn hết cả rồi đây này,huhu.

_Hai người…rõ ràng là nói dối mà!

_Nhi,em làm sao biết hai người này nói dối,em đã nói là không biết ai cả mà.-Khang lên tiếng

_Em…à…em nhìn thì nói đại thế thôi.

Cô bé này thật sự phải nói là ngu hết chịu nổi.Im lặng đi cho xong,càng nói càng lộ cái đuôi ra.Chắc là thấy tôi cướp mất người yêu thứ 2 một cách trắng trợn nên ghen đây mà.

_Được rồi,em chỉ muốn hỏi cô ta một câu nữa thôi.Chị có biết tên anh ấy là gì không?

Khốn khiếp thật!Muốn làm khó tôi đây mà,mới gặp nên tôi làm sao biết tên anh ta được.Làm thế nào bây giờ đây?Ôi,đầu óc tôi vẫn còn mụ mẫm sau màn diễn xuất quá thành thục của anh ta,nên bây giờ chả biết làm gì hết.Tôi đi chết đây!Tự nhiên dây vào việc này làm gì chứ,bây giờ chắc phải gần 5h30 rồi.Về nhà lại nghe bố mẹ mắng mất thôi.

_Bảo bối đáng yêu!Cô bé đang hỏi em kìa,nói đi,tên anh là gì nào?

Thằng cha này thần kinh à,biết thừa tôi không biết tên anh ta,còn hỏi làm gì nữa?Muốn tôi phải bối rối đây mà,không thể để tên này toại nguyện được,phải để hắn biết sức mạnh của Minh Châu đáng yêu này.

Nhưng biết phải nói gì đây...

Đang định nói gì đó để kéo dài thời gian,tên kia tự nhiên lại nhảy vào nói :

_Em lại quên tên anh rồi đúng không,đồ ngốc!Có bao giờ chịu gọi tên thật của anh đâu mà đòi nhớ.Đừng để anh tức là anh phạt thật nặng đấy,nghe chưa! – Tên kia vừa nói chữ phạt vừa lấy ngón cái vuốt vuốt môi tôi.

Được thôi,may là anh mở đường đấy nhé.Xuất chiêu nào!

_Đáng ghét,tại em thích gọi anh là…Bi mà.Tên đó nghe dễ thương hơn.- Bí tên,tôi đành gọi tên ở nhà của thằng em trai của tôi.

_Từ bây giờ không cho phép gọi anh là Bi nữa.Phải gọi là Tuấn Anh,nhớ chưa?

_Không,tên Bi hay mà. – Haha,chơi cùn một phen xem nào,hô hô.Ba người kia đang nhìn chúng tôi lác cả mắt ra rồi.Nhi là người bày trò cũng đang trợn trừng mắt nhìn chúng tôi diễn kịch.Cảm giác này…thật thích.

_Gọi là Tuấn Anh

_Bi

_Tuấn Anh

_Đã bảo thích tên Bi mà.

_Muốn cãi không,bây giờ đang có người nhìn chúng ta,anh không muốn phải hôn em ở đây đâu.

Xong!Tên biến thái này giở chiêu đó thì một con nai tơ đành phải bó tay rồi.Tôi chưa yêu bao giờ,tại sao hắn cứ dùng chiêu mật ngọt chết ruồi thế.Tôi đau tim vì rung động mạnh mất thôi. Tên này làm tôi sợ kinh khủng.Lúc ác thì nhìn như quỷ,lúc hiền lành dịu dàng thì lại như hoàng tử.

_Được rồi được rồi!Tuấn Anh,Tuấn Anh,thế được chưa?-Tôi vừa nói vừa làm vẻ mặt phụng phịu như không cam tâm.

_Phải biết nghe lời chứ,ngoan ngoan,yêu em nhất!

Buồn nôn…buồn nôn quá…tôi chết tiếp đây.Ai chả biết hắn là cao thủ chứ,có cần phải thể hiện thái quá như thế không.

Đáng sợ nhất là…

Tôi đang vì mấy lời diễn xuất siêu đẳng này…

Làm rung động…

Nói xong mấy lời đường mật với tôi,Tuấn Anh quay lại rồi nói với Nguyên Khang :

_Nghe này!Đề nghị cậu quản lý cho tốt con người yêu của mình.Cô ta suốt ngày quấn lấy tôi,cố quyến rũ tôi,làm cho người yêu bé nhỏ của tôi giận suốt một tuần.Suốt ngày bám lấy tôi như đỉa đói,bực cả mình.Mà tôi phát hiện ra cô ta có người yêu là cậu rồi mà suốt ngày dính vào tôi.Cái loại con gái này,tôi không nể nang gì mà không ra tay.

Nguyên Khang nghe xong,khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ,nhìn vào mặt Tuấn Anh nhưng dường như không toát lên cảm xúc gì.Khoảng vài giây sau thì quay người bỏ đi,tên bạn nhắng nhít của hắn cũng “lon ton” chạy theo.

_Khang…Khang à!Không phải thế đâu,anh ta nói lung tung đấy,em không biết anh ta là ai mà.Em chỉ…

_Cô im mồm cho tôi!

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Nguyên Khang.Khuôn mặt không còn hiền lành dễ gần như lần tôi gặp anh khi đi học muộn nữa.Chẳng lẽ Nguyên Khang yêu cô bé này thế sao?Cũng đúng,hôm tôi gặp anh,anh đã nói với tôi rằng đừng lên lớp anh nữa để đỡ bị người yêu hiểu lầm.Có lẽ,thấy tôi chứng kiến sự việc này,có lẽ anh cũng có chút tự ái.

_Nhưng mà sự việc không phải thế đâu. – Nhi vẫn cố gắng níu kéo.

_Cô muốn tôi đánh cô nữa phải không? - Lần này là Tuấn Anh lên tiếng,khuôn mặt lại trở nên dữ dằn như lúc đầu.

Quả nhiên Nhi im bặt luôn khi Tuấn Anh lên tiếng.Mà cũng ngốc thật,bị đánh đến thế kia rồi mà vẫn còn đứng trước mặt hắn để mà nói luyên thuyên.Không biết sợ sao ? Nếu là tôi,tốt nhất là ngoan ngoãn mà im lặng,từ lần sau không đến gặp anh ta nữa.

Nhi cũng vội vàng đuổi theo Khang.Trong ngõ lại chỉ còn tôi và Tuấn Anh.

_Nói dối để cứu một đứa như thế,em thấy hối hận chưa ?

_Lúc đó chỉ là nhìn người gặp nguy hiểm nên lao vào cứu thôi mà.

Đột nhiên,điện thoại trong túi quần vang lên nhạc chuông phim Phineas and Ferd dễ thương làm tôi giật mình.Thôi chết,chắc chắn là bố mẹ.Móc di động ra,đoán không sai,màn hình hiển thị chữ “Mama" đang đứng sừng sững và uy nghiêm làm tôi rợn cả tóc gáy.

_Mẹ…mẹ ạ!

_Làm gì mà bây giờ chưa về? - Giật cả mình,giọng của mẹ ghê quá T_T

_Con…con…à…con ở lại trực nhật ạ.Sợ ngày mai đi học muộn lại không kịp nên con ở lại buổi chiều.Con sắp xong rồi,con chuẩn bị về đây.Bye mẹ!

Tôi cúp máy luôn trước khi người mẹ hiền yêu dấu định nói gì nữa.Quay sang tên kia,tôi rụt rè bảo :

_Em về đây ạ,mẹ em đang chờ.Cám ơn vừa nãy đã giúp em,cám…ơn ạ.Chào…chào anh!

Nói xong,tôi cố đi bộ nhanh một cách có thể để thoát khỏi tên kia

_Đứng lại!

Dời ơi là dời!Cái thằng cha này vừa vừa phải phải thôi.Bực mình quá đi mất,muốn gì thì nói nhanh lên.Đã bảo phải về rồi mà vẫn không chịu thôi.Đánh cũng không chịu,chê tôi không cá tính,thế mà cứ giữ tôi lại làm quái gì thế không biết.Đúng là thằng cha mắc dịch.

_Có…có chuyện gì ạ?

_Đưa số của em cho tôi.

Gì…gì cơ,tên này xin số của tôi làm gì.Chẳng lẽ muốn tạo quan hệ lâu dài ư? Mà tôi làm gì có gì để mà tạo quan hệ chứ.

_Anh…anh cần số em làm gì?

_Liên lạc

_Sao phải liên lạc,còn việc gì nữa đâu?

_Có muốn hỏi nhiều không,cẩn thận anh bắt cóc không cho em về nhà đấy.

_Vâng…đây…đây ạ!Anh lấy máy ra đi,em đọc cho.

Tên kia lấy máy ra và bảo tôi đọc

_01288xxxxx – Tôi bâng quơ đọc đại một số gì gì đó.Có mà dở hơi mới cho anh ta số.Tôi đâu thỏ non đến mức độ đó,mơ đi cưng!Hehe.

_OK! - Tuấn Anh nói và đưa điện thoại lên tai

Thôi chết rồi!Sao tôi không nghĩ ra trường hợp này nhỉ?Anh ta nháy máy,chết rồi,làm thế nào bây giờ.Bây giờ liệu chạy có kịp không nhỉ ? Nghĩ là chạy nhưng chân tôi đang nhũn ra vì sợ đây,còn đi đâu được nữa.

_Xin lỗi,nhầm máy.

_Ờ…hơ hơ hơ hơ

_Nhạc chuông của cô đâu,còn nữa,ai nghe điện thoại thế.Cô có hai máy à? – Tên kia vừa hỏi vừa nhìn tôi với ánh mắt gian gian

_À…à….hơ hơ.Em…hình như đọc nhầm số ạ.Số của em đây…090xxxxx. – Vì mong được thoát khỏi tên quỷ này càng sớm càng tốt nên tôi đành đọc số của mình.Dù sao cũng không thoát nổi nữa mà,huhu,đúng là ăn ở hiền lành nên bị người khác bắt nạt mà.

Anh ta nháy máy lần nữa.Lần này thì nhạc chuông dễ thương của tôi lại vang lên.Đúng ý rồi nhé!Tên điên này lấy số của tôi để làm gì,tán tỉnh tôi chắc.Hơ hơ hơ!Tôi có sức cuốn hút như thế này từ bao giờ thế?

_Nói sớm ngay từ đầu có phải đỡ mất thời gian không.Con gái không được nói dối,anh thích con gái ngoan.

Tên điên này,chẳng lẽ con trai thì được nói dối sao.Đúng là dở hơi!

_Thôi muộn rồi,em về đây!Chào anh!

Lần này nhất quyết không đi chậm nữa.Tôi chạy vèo ra ngoài ngõ một cách nhanh chóng.Cũng may là lần này anh ta không gọi tôi lại nữa.Cầu cho tôi đừng bao giờ gặp lại thằng cha biến thái này thêm một lần nào nữa.Mà có lẽ…số di động của tôi chắc cũng phải thay thôi.Nhỡ hắn gọi đến thì tôi biết làm thế nào.

Leo lên chiếc xe đạp của mình.Tôi hì hục đạp xe về nhà mình,nhà tôi chắc đang sốt ruột lắm đây.Rất ít khi tôi về nhà muộn thế này,bố mẹ tôi lại hay nghĩ ngợi lung tung vì suốt ngày ngồi đọc báo với xem thời sự.Chỉ sợ tôi bị bắt cóc hay gặp tai nạn thôi.Nghĩ đến hình bóng lo lắng của bố mẹ,tôi cố gắng đạp xe càng nhanh càng tốt. Trở về nhà cũng là lúc hai đôi chân của tôi đã trở nên mỏi nhừ do hoạt động quá sức.Bấm chuông cửa,tôi đứng đợi bố mẹ ra mở cổng.Không nằm ngoài dự đoán,hai đấng sinh thành của tôi chạy ra với vẻ mặt lo lắng thảm hại.

_Có làm sao không?Sao về muộn thế này,gần 6h rồi còn gì.

_Con đã bảo là con phải trực nhật mà.

_Ai mà tin được.Nhỡ đâu bị bắt cóc,chúng nó bắt con nói thế thì làm sao.Lần sau tan học là phải về ngay nghe chưa,đừng ở lại làm gì,ra khỏi cổng trường là bao nhiêu cạm bẫy đang rình rập đấy.Bố mẹ cứ ở nhà lo,không biết có làm sao không,hay lại gặp tai nạn.Bây giờ ngoài đường giao thông lộn nhộn lắm,xe tải xe buýt chạy lung tung,nguy hiểm lắm.Trên TV…

_Thôi thôi mẹ ơi,con biết rồi.Lần sau con sẽ về sớm,mẹ đừng lo nữa.Con vào nhà đây!

_Con bé này,cứ loắt cha loắt choắt làm ai cũng lo lắng.

_Hì hì,sorry mama!

Về nhà,tôi nằm nghỉ khoảng 15 phút rồi lấy quần áo ở nhà ra rồi đi tắm.Ngày hôm nay có lẽ tôi sẽ ghi nhớ suốt đời mất.Được nhìn thấy cảnh một tên con trai đánh đập dã man một cô bé,rồi chính mình lại vào cứu.Lại còn vụ diễn xuất thâm tình với thằng cha tên Tuấn Anh đó nữa chứ.Nghĩ lại lúc tôi nũng nịu,giận dỗi hắn mà buồn cười.Không ngờ một đứa con gái nhát chết như tôi lại có thể làm được việc đó.Hắn còn lấy số điện thoại của tôi nữa,không biết để làm gì nhỉ?

Tắm xong,tôi ra giúp mẹ dọn cơm.Thằng Bi đáng yêu thì cứ chạy lon ta lon ton xung quanh.

_Bi!Đừng chạy nữa!Ngồi vào bàn rồi ăn cơm thôi.-Tôi nhẹ nhàng nói.

Cả nhà đang ngồi ăn cơm,bỗng mẹ tôi hỏi :

_Dạo này học hành thế nào rồi con?

_Dạ…à…cũng bình thường ạ!

_Bình thường là thế nào?Lên lớp 11 rồi,phải chăm chỉ vào học,năm sau thi Đại học đấy.

_Con biết rồi ạ!

Lại Đại học,suốt ngày học học,tôi biết là học hành rất quan trọng.Nhưng tôi không muốn để nó trở thành áp lực với tôi.Tôi muốn học những gì mình thích,không phải những gì ba mẹ tôi thích.Tương lai là của tôi,sao tôi không lo chứ.Bố mẹ cứ suốt ngày nhắc nhở.

_Sau này con gái cứ vào ngân hàng hoặc ngoại thương là được,bố thấy hai ngành đó là tốt nhất.

_Đúng đấy,con gái nên làm mấy nghề đấy-Mẹ tôi phụ hoạ theo.

_Con…con thích làm nhà văn.

_Trời ơi!Thôi thôi thôi!Làm nhà văn làm gì hả con,cái nghề đó đâu có kiếm được bao nhiêu đâu,rồi lại suốt ngày vùi đầu vào sách.

_Đúng đấy,học giỏi tiếng Anh vào con ạ.Làm trong công ty lớn thì tương lai mới ổn định được con ạ.

_Rồi rồi ạ!Con sẽ suy nghĩ lại.

Tôi còn lâu mới suy nghĩ lại nhé.Tôi đã quyết là quyết đến cùng.Nhiều khi tôi tự hỏi,liệu cách nuôi dưỡng tôi của bố mẹ có đúng không.Khi lúc nào cũng muốn tôi ở nhà học,nếu sang nhà bạn thì phải xin phép rõ ràng rồi để bố hoặc mẹ đưa đi.Không quan hệ nhiều ở bên ngoài vì sợ cám dỗ rồi nhiều cạm bẫy mà họ nghĩ tôi sẽ rất dễ bị cuốn vào.Đặc biệt là yêu đương khi đang trên ghế nhà trường.Nào là sợ học hành sa sút,rồi là sợ bị lừa gạt bán sang Trung Quốc,rồi có thai trước hôn nhân.Tôi đã quá mệt mỏi rồi,tôi rất muốn được tiếp xúc nhiều với bên ngoài,được quen biết nhiều người.Tôi nghĩ đó mới là cách để tôi có bản lĩnh để tránh được những cám dỗ của cuộc sống.

Nhưng bố mẹ tôi đâu có chịu hiểu...

Ăn cơm rồi rửa bát xong,tôi lao ngay vào phòng lôi truyện ra đọc.Tôi đã nói tôi không phải là một cô bé chăm học mà,nhất là buổi tối,tôi chẳng có đầu óc đâu để mà làm bài tập cả.

Đang ngồi đọc dở cuốn “Mờ ám” của Hốt Nhiên Chi Gian thì thằng Bi quỷ sứ của tôi lại lao vào.Lại bắt đọc truyện đây mà,mệt thế không biết.Có lẽ hôm nào tôi phải dậy nó học đánh vần mới được.Đang cảm xúc dâng trào thì cứ bị nó cản giữa chừng,bực cả mình.

_Truyện,truyện,chị ơi đọc truyện cho Bi!

_Ờ ờ,một truyện thôi nhé.Hôm nay chị không có thời gian đọc nhiều đâu.

Tôi phải dành thời gian để đọc nốt truyện của tôi chứ.Đọc hay ơi là hay mà cứ bị phá đám

_Bi thích truyện gì nào,Bi chọn đi!

_Đây,truyện này.

_Ừ rồi,ngồi đây chị đọc nào.

Tôi nhìn vào câu chuyện Bi chọn.Đây cũng là câu chuyện cổ tích mà tôi ghét nhất : Nàng tiên cá.Đơn giản là vì tôi không thích nhân vật hoàng tử,cứ thấy người đẹp là không phân biệt thiện ác,tin ngay rằng cô ta là người cứu mình và đem lòng yêu.Nàng tiên cá thì lại phải chịu quá nhiều đau khổ chỉ vì tên hoàng tử mắc dịch đấy mà phải mất đi giọng hát.Cuối cùng chịu tan biến thành bọt biển,chấp nhận tìm đến cái chết cho mình chứ không muốn phải giết người mình yêu.Quá đáng hết sức!Phải tôi thì nằm mơ nhé,đã có lòng tốt còn không được báo đáp,lại phải chịu bao nhiêu nỗi đau khổ.Tôi thấy trong truyện này,tên hoàng tử là đáng ghét nhất.

_Hay đọc truyện khác Bi nhé,truyện này chán lắm.

Tôi chỉ sợ truyện này buồn quá,thằng Bi lại khóc ầm lên thôi.Với lại yêu đương đầy đau khổ như thế,liệu 1 thằng nhóc 3 tuổi có lĩnh hội nổi không?

_Không,thích cái này!

_Sao Bi thích truyện này?

_Cô này xinh.

Hừ!Thằng nhóc này mới tí tuổi đầu mà đã thích người đẹp rồi.Với lại nàng tiên cá trên người chỉ mặc mỗi cái áo Bikini che ngực,sexy chết đi được.Đã thế cảnh được mụ phù thuỷ cho làm người thì lại chẳng mặc quần áo gì cả.Chẹp chẹp!Không trong sáng,tuyệt đối không trong sáng.

Đang đọc những dòng đầu tiên,điện thoại của tôi có tin nhắn.Số lạ!Trời đất,chẳng lẽ tên điên đó đã nhắn tin cho tôi rồi sao?

Mở tin nhắn ra,đọc xong.Tim tôi tự nhiên đập thình thịch,người trở nên nóng bừng...

“Anh là Tuấn Anh!Ngày kia sẽ có bất ngờ lớn cho em đấy,chờ nhé!Chụt :*” Sau khi đọc xong tin nhắn.Mắt tôi trợn tròn,người đông cứng nhìn vào màn hình điện thoại.

Tên…tên này…ghê quá đi mất!Ôi,tôi nhìn mà tưởng là tin nhắn của người yêu gửi đến,tay cầm điện thoại cũng trở nên run run.Cơ mà…bất ngờ gì chứ?Tôi có diễm phúc được là người hưởng cái bất ngờ mà tên đó mang đến ư?

Hơ hơ,tự nhiên lại quen biết được một gã đầu gấu,tin vui hay tin buồn đây?

Tôi nhắn tin lại cho anh ta :

“Bất ngờ gì?”

Không đến 1 phút,tôi nhận được tin nhắn trả lời của anh ta

“Suy nghĩ lại rồi,làm người yêu của anh đi.Hehe!.”

Người…người yêu?Tôi không tin vào mắt mình nữa,anh ta đang nói cái gì thế này?Chỉ mới gặp nhau trong một buổi chiều,hơn nữa lại trong tình huống không mấy đẹp đẽ gì,tôi không hiểu anh ta thấy hứng thú gì ở tôi cơ chứ?Rõ ràng anh ta bảo tôi lùn,không có chút cá tính cơ mà?Vậy mà…

17 tuổi…

Tôi cuối cùng đã có người theo đuổi rồi ư?

Không được rồi!Tim tôi đập nhanh quá.Phải trấn tĩnh lại!Chắc chắn là anh ta đang trêu chọc mình.Người yêu trước của anh ta là Nhi,tuy rằng tính tình không tốt đẹp cho lắm.Nhưng qua đó cũng thấy được mẫu người anh ta thích là gì.Dễ thương,xinh xắn,dáng đẹp,tóc dài nữ tính,so với tôi thì hoàn toàn là trái ngược rồi.Tốt nhất tôi không nên tưởng bở,làm gì có chuyện một tên như anh ta lại thích tôi chứ,lại còn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.Nếu tôi mà cuốn hút như thế thì bao nhiêu năm qua tôi đã không cô đơn lủi thủi một mình rồi.

Lừa gạt…chắc chắn là lừa gạt…

Tốt nhất tôi không nên nói chuyện với anh ta nhiều làm gì.Có khi lại càng khiến anh ta vui mừng vì đã lừa tình được một em nai tơ.Ở độ tuổi này,tôi rất dễ rung động vì một vài lời nói đường mật của bọn con trai,nên tôi phải hết sức cẩn thận.Anh ta nói cho tôi bất ngờ,nhưng tôi không gặp anh ta thì làm sao thấy được cái bất ngờ đó chứ,nhỡ đâu lừa tôi thì sao?Thể nào anh ta cũng bảo tôi ra đâu đó gặp mặt,để đem đến cái bất ngờ cho tôi.

Thằng cha này nhìn mặt là biết không tốt đẹp gì rồi,nụ cười hehe đểu cáng làm tôi không thể không nghĩ đây là lừa bịp.

Với lại…mẫu đàn ông mà tôi thích…chắc chắn phải là một hoàng tử…một hoàng tử…

Dịu dàng,ấm áp,nụ cười nhẹ nhàng cuốn hút,những hành động lịch lãm,giọng nói quyến rũ,làm rung động tim tôi...

Ôi…tôi…sao tôi….sao tôi…

Lại nghĩ đến Nguyên Khang…

Không thể không chối rằng tôi bị Khang hớp hồn từ lần tỏ tình bất đắc dĩ.Thêm vào đó,trái tim non nớt của tôi lại bị rung động với lần trèo rào vì đi học muộn nữa.Giọng nói nhẹ nhàng,nụ cười rất đẹp đó làm tôi mê mẩn.Ngay cả lúc nhìn thấy anh âu yếm với người yêu,tôi thấy dáng vẻ đó thật đàn ông làm sao!Lại còn sự tức giận chiều nay nữa…

Anh chính xác là hoàng tử của tôi rồi,hoàng tử làm tôi rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên…

_Chị ơi đọc truyện!

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ,thằng em tôi vì bị gạt sang một bên từ nãy đến giờ nên lên tiếng để nhắc nhở tôi.

_Được rồi được rồi,chị đọc cho Bi nghe nhé!

Lại một tin nhắn được gửi đến :

“Sao không trả lời?”

Xì!Sao tôi phải trả lời anh.Đồ điên,chả liên quan đến nhau tự nhiên lại nhắn tin tỏ vẻ thân thiết.Còn hỏi tôi làm người yêu hắn nữa,hâm hâm hâm hâm.Tôi không thèm nhắn tin lại đấy,anh làm gì được tôi nào,đồ dở hơi!

Một tin nhắn nữa được gửi đến.Bực mình thật,tên này sao dai như đỉa đói thế.Nghĩ đến tình cảnh này,tôi tưởng tượng như mình là một cô bé đang giận dỗi người yêu.Hơ hơ hơ!

Điên tiết cầm điện thoại lên,nhưng không phải là anh ta,là con Ngân ngồi cùng bàn với tôi:

“Mai kiểm tra 1 tiết Hoá đấy,nhớ ngày mai phối hợp ăn ý nhé!Hoho,yêu nàng!”

Ôi má ơi!Mai kiểm tra một tiết mà tôi quên béng mất.Huhu,tôi ghét nhất nhất nhất nhất là môn này.Đơn giản là,một cô gái chạy theo sự lãng mạn của văn học thì làm gì có đủ sức để nhồi vào đầu một mớ phương trình hoá học khô khan kinh khủng chứ.Điểm Hoá của tôi bao năm nay cũng chỉ lẹt đẹt để lên được học sinh tiên tiến,hơn nữa nhiều khi là do tôi cực kì “ngoan ngoãn” ngồi học,nên cũng được cô nâng cho chút ít.Hề hề!

Học Hoá đã kém,nay lại ngồi cạnh một em cũng kém Hoá chả kém tôi.Lúc nào hai con cũng “kẻ làm người đỡ”,một em quay cóp còn em còn lại nhận nhiệm vụ che chắn tầm mắt của giáo viên đồng thời báo cáo khẩn trương tình hình đi lại của cô.Chúng tôi cứ như thế nhưng chưa một lần nào bị “tóm”,nên lúc nào cũng rất tự tin,không cần học cũng làm được.Đằng nào sau này tôi cũng thi khối D,cố gắng để Hoá không bị “liệt” là được.

“OK OK!Hai chúng ta lúc nào mà chả ăn ý,hô hô hố”

“Gớm!Cười tởm thế!Hề hề hề!”

Đấy!Chúng tôi lúc nào cũng như hai con điên,làm việc sai trái là lúc nào cũng cười he hé hô hố như thế.Theo suy nghĩ của tôi,quãng đời học sinh đi học mà không vụng trộm quay cóp thì còn gì là học sinh,hơ hơ.Một số bạn có lẽ sẽ phản bác,nhưng tôi thấy suy nghĩ này rất đúng mà,ít ra là đối với tôi,hahaha! Ngồi đọc truyện cho thằng Bi,vì nó cực kì thích nhân vật nàng tiên cá.Lúc thì kêu lên là mụ phù thuỷ độc ác,lúc thì kêu ghét hoàng tử vì không nhận ra là nàng tiên cá đã cứu mình.Tôi ngồi đọc mà inh cả tai vì nó mất,cứ nheo nhéo bên tai mà không chịu dừng.Làm tôi có chút áy náy khi phải đọc đoạn kết,cuối cùng,đành phải xin lỗi tác giả Hans Christian Andersen vì sự đường đột này.Tôi buộc phải “chế” lại đoạn cuối để bảo toàn tính mạng cho đôi tai của mình.

“Cuối cùng,chàng hoàng tử nhận ra nàng tiên cá là người cứu mình,nên đã yêu nàng tiên cá.Lời nguyền của mụ phù thủy đã bị hoá giải vì tình yêu “mãnh liệt” của hai người.Cuối cùng,hoàng tử và nàng tiên cá sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi”

Thành thực xin lỗi tác giả,nếu có thể,cháu sẽ bay ngay sang Đan Mạch để xin lỗi bác.Nhưng vì giữ gìn tâm hồn trong sáng của em cháu,muốn nó luôn tin vào đạo lý “ở hiền gặp lành” của đất nước Việt Nam.Cháu đành phải “bịa” cái kết “đại trà” như bao chuyện cổ tích khác.Thật sự xin lỗi bác!.Cháu yêu bác và những câu chuyện cổ tích bác sáng tác nhiều lắm ạ.Mong bác đừng giận! T_T

Đắp chăn ngay ngắn cho Bi ngủ,tôi lại giở cuốn “Mờ ám” ra đọc.Hihi,hay chết đi được!

Sáng hôm sau,tôi cùng với chiếc xe đạp thân yêu của mình lại cùng nhau đi học.Đến lớp,tôi vui vẻ đặt cặp xách lên ghế rồi ra nói chuyện với lũ bạn thân.Con Ngân nhìn thấy tôi thì lập tức lao ra :

_Tình yêu ới ời!Nhớ nhé nhớ nhé,hôm nay nàng là người chép đấy!Hehe

_OK OK!Cứ yên tâm,chúng ta là cao thủ mà,hờ hờ!

_Mà này!Hôm nay Châu chấu nhà mình yêu đời nhể.Sáng ra đã hớn hở chạy ra đây nói chuyện.Thế thì,bạn Châu có sẵn sàng làm thêm ván tá lả nữa không,hơ hơ hơ.

_Thôi!Thôi nhé!Tôi không bao giờ động vào cái trò bài bạc vô bổ đấy đâu.

_Vô bổ cái gì mà vô bổ.Vì chơi cái trò vô bổ đấy mà hôm đó bà được lên gặp hotboy còn gì.-Con Trinh đã lao ngay vào hóng hớt

_Chuẩn chuẩn,cứ nghĩ lại hôm đấy mà buồn cười.Châu chấu đứng đực mặt ra nói lí nhí 3 từ rồi chạy vọt về lớp.Tôi đứng đấy mà không nhịn được,cứ rũ rượi ra cười.Hahaha!

_Mấy bà có chịu im đi không,ngại chết đi được ý.Bạn bè gì mà chơi ác hơn cả ác.

_Nhưng cũng phải nói thật là hôm đấy bà bị Khang hút hồn đi.Khiếp!Nhìn thấy mặt người ta xong là run như cầy sấy,nói lắp ba lắp bắp.Đúng là Châu chấu!

_Ờ ờ công nhận luôn,mặt Châu chấu đỏ như kiểu mặt trời mọc ý.Cũng phải thôi,anh Khang đẹp “chai” giống mẫu hoàng tử mà nàng nhà ta luôn thích mà.

_Mấy bà điên à,tôi đi học đây,không nói chuyện lung tung nữa.-Khuôn mặt của tôi chắc là đang nóng bừng lên rồi,hic,sao tự nhiên lại nhắc đến Nguyên Khang chứ,làm tim tôi đập mạnh quá đi mất.

Trở về chỗ ngồi mặc kệ cho mấy con bạn đang cười tủm tỉm trêu tôi.Hừ!Bọn này quá đáng thật,cứ nhè đứa không có kinh nghiệm yêu đương là tôi ra mà trêu chọc.Cứ đợi đến lúc tôi có người yêu nhé,xem các bà còn nói gì được nữa không.Hơ hơ,hoàng tử của tôi chắc chắn sẽ là người làm các bà phải lác mắt há mồm mà ngưỡng mộ rồi.Nghĩ đến viễn cảnh đó sao mà thích quá đi mất!

“ _Ôi Châu chấu,chúng tôi ghen tỵ quá đi mất,người yêu của bà sao mà đẹp trai thế…ôi tôi chết mất thôi…”

_Châu chấu ơi!Nhường cho tôi đi mà…Châu chấu

_Châu chấu thật tuyệt vời,bà làm cho chúng tôi không tin được đây này

_Ôi hâm mộ quá,người yêu Châu chấu tuyệt quá đi mất

_Nhường cho tôi đi,nhường cho tôi đi mà…..”

Hờ hờ hờ hờ,mọi người cứ đợi nhé,đến lúc tôi chọn được hoàng tử,mọi người sẽ phải hâm mộ tôi cuồng nhiệt.Muah ha ha ha ha…

_Aaaaaaaaaa……!!!

Gì…gì thế…làm tôi đang chìm trong giấc mộng đẹp thì giật cả mình.Mấy đứa con gái lớp tôi làm gì mà hét to thế không biết.Mà sao…lại xồ hết ra cửa lớp thế kia.Chẳng lẽ có ca sĩ nổi tiếng đến trường này à?Hơ hơ

Đang ngơ ngác đám đông ngoài cửa lớp kia bỗng quay ngoắt lại nhìn tôi cũng với ánh mắt ngơ ngác đó.Làm cái gì mà nhìn tôi ghê thế?Hôm nay tôi vẫn như mọi ngày mà?

Ba con bạn thân lớp tôi bỗng chạy ùa vào rồi nhìn chằm chằm vào tôi.

_Mấy…mấy bà sao thế?Mặt tôi xinh quá à,hơ hơ.

_Chấu,khai thật đi.Dạo này bà có gặp chuyện gì không?

_Chuyện gì cơ?Nói hẳn ra xem nào!

_Bà làm gì mà Nguyên Khang đòi gặp kìa!

What?Nguyên Khang gặp tôi á?Hoá ra bọn con gái lớp tôi hét lên là vì Nguyên Khang bỗng nhiên xuống đây.Nhưng mà…anh gặp tôi làm gì chứ.Tôi có đắc tội với anh ta à,hay…hay là…anh ấy cho rằng tôi cho người đánh người yêu của anh ấy và bây giờ xuống giằn mặt tôi.Không…không thể nào,làm gì có chuyện đó chứ.

_Ra nhanh lên,làm gì mà cứ ngồi thừ ra thế.Hay bà phạm tội gì để anh ấy xuống xử.Hả?

Trời ạ,con Ngân lại nói đúng suy nghĩ của tôi mới chết chứ.Làm tôi bây giờ lại càng trở nên hoang mang.Có khi nào…

“ Tôi cảnh cáo cô,cô và thằng người yêu cẩn thận,đừng động vào Nhi một lần nào nữa.Nếu không tôi sẽ giết cô!

_ Không không,em không làm gì Nhi mà

_Cô còn dám nói nữa,hay để tôi đánh cô giống như người yêu cô đánh Nhi nhé

_Em không dám ạ,xin anh tha cho em!”

Không thể có việc đó chứ,Nguyên Khang có khi nào lại bạo lực như thế không.Tôi…tôi sợ lắm,tôi không dám ra gặp đâu.Chúa ơi cho con biến mất khỏi đây đi,con sợ lắm,huhu! Thấy mặt tôi mếu máo,3 con bạn xồ vào đẩy tôi ra :

_Đi ra nhanh lên,ai lại để hotboy chờ thế…

_Đúng đấy Châu hâm,ra đê!Nhanh…

_Đừng có để hotboy của tôi phải chờ lâu,tôi giết chết bây giờ!

Ôi ôi ôi,từ từ đã nào!Mọi người phải lâm vào hoàn cảnh của tôi bây giờ chứ,tự nhiên có một anh đẹp trai đứng ở cửa lớp gặp,mà đây lại là người tôi thích nữa chứ.Có ai mà dám ra chứ.Huhu!Tôi không ra đâu,không ra đâu.

_Thôi thôi,tôi không ra đâu,bà bảo Châu đang bận,bảo anh ý lên lớp đi.Tôi không muốn ra thật mà.

_Châu!Nói ngay!Bà quan hệ gì với Khang thế hả,mấy hôm trước tỏ tình xong chạy vụt đi.Hôm nay anh ý lại xuống lớp mình.Thế là thế nào?Hả?

_Huhu!Tôi không biết gì đâu!

_Đi ra!Đi ra mau!Nhanh lên!

Thế là,bằng tất cả sức vóc phi thường của mình,ba con bạn thân đã lôi xềnh xệch tôi ra khỏi lớp.Dù có cố gắng chống cự thế nào nhưng sức lực của tôi cũng chỉ là “Châu chấu đá voi”,hoàn toàn không có hiệu lực phản kháng.

Đám đông trước của dần dần tản ra để nhường lối cho tôi.Ánh mắt ai cũng nhìn nhìn chằm chằm.Cũng phải thôi,từ trước đến giờ,tôi là người khá rụt rè,không nổi bật,nên tự nhiên được Khang gặp thế này,ai cũng sững sở là điều tất nhiên.

_Em chào anh!-Giọng tôi chắc chỉ có ruồi mới nghe được

_Chào em!

Ôi mẹ ơi!Vẫn cái nụ cười làm con chết mê chết mệt đấy,nụ cười toả ra ánh hào quang rực rỡ đó.Và tim tôi lần nào cũng đập thùm thụp mỗi khi nhìn thấy anh.Cứu tôi với!

_Có chuyện gì thế ạ?

Khang định mở miệng nói,nhưng tôi thấy anh liếc mắt nhìn ra phía sau.Không cần nhìn theo tôi cũng biết là một tổ ong đang bu đầy cửa để nghe xem tôi và anh đang nói gì đây mà.Quả này về lớp chắc tôi sống không nổi với lũ buôn dưa lê rồi,thể nào cũng bị dùng cực hình để khai hết ra mất thôi.

_Ra đằng kia đi!Ở đây không tiện lắm.

_Vâng…vâng ạ!

Đứng ở chân cầu thang,Khang vẫn không nói gì,chắc là điều gì làm anh khó nói.Trời ạ!Nói gì thì nói nhanh lên,việc gì cứ phải làm cho “quả tim” của tôi không đập chậm lại được,người tôi cũng ngại ngùng khó chịu quá đi mất.Nam mô a di đà phật!Nam mô a di đà phật!Xin cho con được bình tĩnh khi đối mặt với chàng hoàng tử đẹp trai này với.Con sắp không đứng vững nổi rồi…

_Xin lỗi vì chuyện hôm qua.

Anh ấy xin lỗi tôi,chúa trời ơi!Anh ấy xin lỗi con kìa.Thế không phải như tôi nghĩ,anh ấy sẽ ra đây cảnh cáo tôi,rồi đánh đập tôi tàn nhẫn như tên ác quỷ kia đánh người yêu của anh.Hoá ra không phải ư,ye ye ye,sướng quá sướng quá,tôi được hoàng tử trong mộng xin lỗi kìa.

Ơ nhưng mà…

Xin lỗi cái gì cơ ???

_Chuyện hôm qua,anh đâu có lỗi gì ạ,sao lại xin lỗi em ?

Có một chút bối rối trong cử chỉ của anh.Biết sao được,tự nhiên phải gặp riêng tôi để nói câu xin lỗi,là đàn ông đương nhiên sẽ rất ngại.

_Là người yêu của anh gây khó dễ cho em,anh thay mặt Nhi xin lỗi em.

Nghe xong câu này,tôi chợt có một chút ghen tỵ.Nhi đã gây ra nhiều chuyện như thế,mà anh vẫn có thể thay mặt để xin lỗi tôi.Chứng tỏ trong lòng anh,Nhi chắc chắn là rất quan trọng rồi.Nhưng chẳng lẽ anh lại dễ dàng tha thứ khi bị phản bội sao?

Ôi trời ơi!Tôi những người đàn ông như thế này quá…

Chết đây!Tôi ghen tỵ với cô bé Nhi đó quá…huhu

_À…mà…Nhi hôm nay…có đi học không ạ?

_Chắc là không đến đâu,dù sao hôm qua cũng bị đánh khá nặng mà.

_Xin…xin lỗi anh.Em không giúp được cho Nhi…em...em chỉ là…

_Anh biết,dù sao Nhi cũng là người có lỗi mà.Được chiều quen rồi nên tính tình vẫn khá trẻ con và bồng bột.Mà người yêu của em ác thật!-Anh nói thế nhưng lại cười rất thoải mái,tôi cảm giác như anh đang trêu tôi.

_Không,không phải đâu ạ….em…

Chết tiệt thật!Anh ấy tưởng tôi là người yêu của tên bạo chúa đó mới chết chứ.Chắc tại vì hôm qua tôi với anh ta diễn xuất nhập thần thế cơ mà,cứ anh anh em em ngọt xớt,càng nghĩ càng thấy buồn nôn.

Nhưng tôi còn chưa kịp giải thích thì anh đã vội nói :

_Thôi sắp vào giờ rồi,em lên lớp đi,anh đi đây!-Anh vẫy tay chào tôi và quay người đi.

Hoàng…hoàng tử vừa vẫy tay chào tôi kìa.Ôi con sướng quá mẹ ơi!Thích quá đi mất!Chết rồi chết rồi,mặt tôi lại nóng bừng lên rồi,tim “đạp” còn nhanh hơn trước nữa.

Hơ hơ hơ,trời hôm nay trong xanh hơn mọi hôm thì phải,gió thổi man mát thật là dễ chịu.Mặt trời hôm nay nhìn “đẹp rạng ngời” thế không biết.Bác bảo vệ đang đứng bên dưới nhìn cũng “đẹp trai” hơn mọi ngày thì phải.Hờ hờ hờ hờ!!!

Tôi càng ngày càng bị cử chị dịu dàng của anh làm cho rung động rồi…

Bần thần đứng ở cầu thang,đột nhiên tiếng trống hùng dũng của bác bảo vệ đẹp trai làm tôi giật mình.Chạy vội vào lớp,bắt gặp hơn 30 cặp mắt trong lớp chĩa thẳng vào tôi,mang theo vẻ tò mò hiện rõ trên khuôn mặt.Xong đời!Thế nào tôi cũng bị tra khảo cho mà xem.

_E hèm!Châu hâm Châu hấp,phải chăng Nguyên Khang hẹn gặp bạn là có chuyện gì,hở?-Con Ngân cùng bàn đã kịp bủa vây lấy tôi.

_À…làm gì có gì…ha ha ha ha!

Ngu quá!Đáng lẽ ra trong tình huống này tôi phải bình tĩnh chứ,ai lại cười trừ như một con ngốc thế này!

_Không có gì thì hẹn ra làm gì,bà tưởng tôi đầu óc IQ kém như thế à?Có ngon thì khai ra mau!

_Không có không có mà!

_Nói nhanh đi Châu chấu,bà quen với hotboy hồi nào thế hả.Thật không ngờ!Cứ tẩm ngẩm tầm ngầm thế mà kinh phết đấy.-Con Trinh đã tiến đến đe doạ tôi.

Tôi biết phải nói gì bây giờ.Nếu nói thật là anh ấy hẹn ra để xin lỗi,thể nào lũ lắm chuyện này cũng hỏi có việc gì để mà xin lỗi.Chẳng lẽ tôi lại kể hết vụ chiều hôm qua à? Nhất quyết không được!Lũ buôn dưa lê này có trí tưởng tượng rất phong phú,chắc chắn sẽ ngồi thêu dệt lung tung,người khổ nhất cuối cùng vẫn là tôi thôi.

_À…tôi…

Đang định bịa ra chuyện gì thì một tên lớp tôi đột nhiên chạy ù vào lớp và hét ầm lên :

_Cớm đến cớm đến,ngồi vào chỗ ngay.

Cảnh tượng hỗn độn trong lớp lúc này được thay đổi nhanh trong nháy mắt.Cả lớp ai nấy trở về vị trí ngồi của mình,giở sách vở ra chăm chú đọc bài,còn có đứa giả vờ ngồi đọc công thức trông rất nghiêm túc.

Thầy chủ nhiệm yêu dấu của chúng tôi nghiêm trang tiến vào lớp.

_Cả lớp đứng!

Giọng lớp trưởng lớp tôi hô to dõng dạc

_Mời cả lớp ngồi.

_Các tổ trưởng đã đi kiểm tra sách vở và bài tập các bạn chưa hả lớp trưởng?

_Dạ!Các bạn đi kiểm tra rồi ạ!

_Được rồi!Ngồi ôn lại bài đi!

Đúng là nhất quỷ nhì ma-thứ ba học trò.Ngay cả lớp trưởng lớp tôi cũng bị ảnh hưởng từ bọn quỷ sứ này.Nói dối không hề chớp mắt,thật làm cho tôi khâm phục.

Vì thầy chủ nhiệm đến nên lớp tôi trở nên im bặt,thỉnh thoảng ở đâu một vài tiếng đọc bài nho nhỏ của mấy tên con trai.Nghe qua thì tưởng chăm chỉ lắm,nhưng thực ra nghe kĩ lại thì chả ai hiểu được mấy tên này lẩm nhẩm luyên thuyên cái gì.

Đột nhiên thầy chủ nhiệm lớp tôi nói :

_Vừa nãy tôi vừa từ phòng hội đồng ra,lớp ta sẽ có học sinh mới.

Cả lớp bỗng lập tức xôn xao,bởi vì lớp tôi học hết một năm rồi mà năm nay vẫn chưa có học sinh mới.Nên nghe tin này ai cũng đều rất háo hức.

_Con gái hả thầy,xinh không ạ?

_Thích con trai cơ,lớp mình nhiều con trai mà chả ai được cả.

_Đừng mơ nhé cưng,chắc chắn là con gái,mấy bà thì xinh lắm nhờ!

_Thế có hơn mấy ông không?

Hai phe nam nữ cứ động một tí là choe choé như nước với lửa.Nữ thì muốn học sinh mới là nam,nam lại muốn học sinh mới là nữ.Đúng là lũ háo sắc!

_Này,Châu hâm,đoán xem là nam hay nữ?-Con Ngân ngồi cạnh tôi quay sang hỏi

_Chắc là nữ,lớp mình nhiều nam mà,lớp bên kia lại nhiều nữ.Tôi nghĩ nếu có học sinh mới thì sẽ là nữ.

_Ui dời ơi!Bà chả có trí tưởng tượng gì cả.Tôi muốn bạn đó sẽ là một chàng trai rất rất rất đẹp trai,cá tính,ga lăng.Đến lúc đó,lớp mình cũng sẽ nổi tiếng vì có một hotboy rồi.Hô hô hô…

_Thôi đi!Cười ghê quá đi mất.

Thực ra là nam hay nữ không quan trọng.Đơn giản là ở lớp tôi cũng không năng động lắm.Chỉ có mấy đứa bạn thân thôi,nên có học sinh mới hay không thì tôi cũng chẳng quan tâm.Nam hay nữ chỉ cần thân nhau và đoàn kết là được rồi.

_Cả lớp trật tự!-Vì ồn ào nên thầy lên tiếng nhắc nhở

_Nam hay nữ hả thầy?Nhìn trông thế nào ạ?

Vấn đề thắc mắc chưa được giải đáp nên lớp tôi vẫn xôn xao

_Học sinh nam,ngày mai sẽ đến lớp.

_Uầy!Sao thầy không bảo bạn ý vào đây chào cả lớp.

_Trời ơi là con trai,con trai,ye ye ye,chết chưa,lũ háo sắc bọn ông bị trời phạt rồi,không có con gái đâu.

_Này,nhỡ lại là một tên xấu hoắc,đeo kính dầy cộp,đầu tóc thập niên 80 thì các bà tính sao?

_Thì chúng tôi lại nhường lại hắn cho các ông.Có thể mà cũng hỏi...

Lại cãi nhau,cái bọn này hết thuốc chữa rồi.

_Trật tự!Bởi vì lớp chúng ta khá nề nếp,nên tôi yêu cầu học sinh đó phải về nhà cắt lại tóc và mặc áo sơmi trắng.Ngày mai học sinh đó sẽ đến học.

_Thầy ơi có đẹp trai không?

Lũ con gái lớp tôi lại bắt đầu hấp háy mắt

_Ờ,cũng khá đẹp trai đấy,rất nam tính,các anh con trai lớp này chuẩn bị ghen tỵ rồi.-Thầy cũng thật là vui tính.

_Aaaaaaaaaaaa……..chết đây,tôi chết đây,thấy chưa!Tôi bảo bà là đẹp trai mà,lớp mình sắp nổi tiếng rồi.Ha ha ha…..

Tôi im lặng trước hai con mắt sáng ngời của Ngân.

Lại được một tiếng hét kinh hoàng của lũ con gái.Ước nguyện bấy lâu đã thành sự thật mà,chỉ mong muốn lớp này có được một hotboy để lớp khác ghen tỵ.Đúng là không thể chịu nổi!

_Ui thế hả thầy,aaaaaaaaaaa,thầy biết tên bạn ý chưa để mai bọn em còn gọi trước cho bạn ý bất ngờ.Hihi!

Lũ con gái lớp tôi ranh mãnh đặt câu hỏi.Muốn gây sự chú ý đây mà,hết cách thật.

_Xì,nhìn thấy trai đẹp là mắt sáng lên.Chắc gì tên đó đã thích các bà,đừng có mong ước xa vời nhé!Ho ho ho

_Hờ!Thế các ông tưởng nếu là bạn gái thì sẽ để ý đến các ông á.Xin lỗi nhé!Chúng tôi nhìn các ông từ xa đã muốn chạy rồi.Chúng ta cũng giống nhau cả thôi,hơ hơ hơ...

Bọn con trai lớp tôi không thèm để ý nữa,cúi xuống làm việc riêng.

_Tôi cũng chỉ mới xem qua hồ sơ.Tên là….ờ….gì nhờ….cái gì mà Anh Anh….À!….Hoàng Tuấn Anh!

Trời đất ơi!Sao học sinh mới lớp tôi cũng tên là Tuấn Anh thế này.Làm tôi nhớ đến tên chết tiệt kia.Nhưng…nhưng mà…hắn nói sẽ cho tôi một bất ngờ vào ngày mai.Có lẽ nào….

Không không….

Nhất định không phải,chắc là bất ngờ khác…

Tên đó nhìn mặt chững chạc lắm mà,sao có thể bằng tuổi tôi được chứ…

Mà ví dụ là thật…thì hôm qua…tôi với anh còn anh anh em em ngọt xớt.Ngại chết đi được ý!

Mà chắc không phải đâu…cuộc đời làm gì xảy ra lắm cái tình cờ…

Tôi đang mải suy nghĩ thì điện thoại trong túi quần rung lên,lén lút lấy máy,lại là tin nhắn của tên kia.

“Mai đến lớp để chào anh nhé!Chúng mình sắp được ở gần nhau rồi,hehe.Yêu yêu! Chụt :*”

Gì…gì chứ…hắn ta đúng là học sinh mới của lớp tôi…

Choáng váng quá….

Chết tôi rồi!Chẳng lẽ chuỗi ngày tháng đi học của tôi lại có mặt của tên đó sao

Không được!Không được!Tôi chết đây,chết đây!Huhuhuhu…

Ông trời ơi!Ông có nghe được tiếng khóc của con không…..

Tôi muốn chết…

Muốn chết quá….

Huhuhu….

Thằng cha này sao lại chuyển sang trường này chứ.Hắn bị điên chắc,hay là muốn chuyển vào đây để tranh cướp Nhi khỏi tay Nguyên Khang.Không phải!Anh ta đánh Nhi dã man thế cơ mà,chắc chắn là thù hận rất sâu đậm.Mà dạng anh ta thì thiếu gì người yêu mà phải về đây để tranh chấp chứ,làm gì có chuyện loại người này lại yêu đương sâu đậm thế,hơ…

Hay…hay…anh ta thích tôi….

Hờ hờ hờ…càng nghĩ càng điên,tôi nhìn đi nhìn lại thì cũng không phải tuýp người anh ta thích.Nhưng…trong tiểu thuyết hay có kiểu nhân vật nam chính đẹp trai kiêu ngạo thích những cô gái lùn tịt,xinh đẹp và hiền lành mà.Hà hà hà!Có khi là vậy cũng nên,chứ không làm sao anh ta lại chuyển trường vội vàng như thế.

He he he…tôi nghĩ phải tự tin vào mình chứ,làm gì phải hạ thấp bản thân.Nhỡ đâu ngày nào đó tôi lại vinh dự được làm nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết best seller,được mấy anh đẹp trai,công tử thích thì làm sao?Cuộc đời mà,ai bảo Minh Châu này không bao giờ yêu được hoàng tử chứ?Ai bảo nào…ai bảo….hè hè hè…

Hôm qua tôi đã không trả lời tin nhắn của anh ta rồi,thôi thì hôm nay mình nhắn tin lại vậy.Không thể để người khác nghĩ mình kiêu ngạo được.

“Sao anh lại chuyển đến đây?”

Đang định bấm nút gửi tin nhắn thì tôi chợt nhớ ra.Hắn…hắn ta bằng tuổi mình mà,sao lại anh anh em em thế này.Như thế khác nào thừa nhận hai chúng tôi là một đôi.Tôi không biến thái như thằng cha đó đâu.Hừ!

Xoá chữ anh đi,tôi đổi thành chữ “cậu” rồi bấm Send

_TRỊNH NGỌC MINH CHÂU!

Ôi giật cả mình!Tôi lại tưởng là bị thầy phát hiện nhắn tin trong lớp.Con Ngân ngồi bên cạnh tự nhiên hét ầm lên làm gì không biết.Lại còn lôi cả họ tên “đẹp lung linh” của tôi ra nữa chứ.

_Bà có làm sao không đấy?Tự nhiên hét ầm lên,giật cả mình!

_Cúi gằm mặt xuống nhắn tin lén lút lại chả giật mình.Hè hè hè,Châu điên…

Mặt Ngân trở nên rất nham hiểm,con này làm sao thế nhỉ?

_Cái gì đấy,bà nhìn tôi kiểu gì mà ghê thế?

_Tôi càng ngày càng không thể coi thường bà nữa rồi…

_Sao lại thế?Tôi có làm gì đâu?

Tôi ngây thơ hỏi,sao lại không thể coi thường tôi nữa.

_Sao cậu lại chuyển đến đây?,bà…bà…bà…bà quen học sinh mới đúng không?Châu chấu hâm này,có ngon thì khai ra mau…

_Tôi…tôi xin bà đấy,nói nhỏ nhỏ thôi.Bà muốn tôi chết đấy à?

Trời ạ,con này đúng là hóng mà,tại tôi cúi gằm mặt xuống nhắn tin nên không biết nó đã nhìn thấy tin nhắn của tôi cho Tuấn Anh.Lộ rồi phải làm sao đây,tôi có thể nói dối ai nhưng mà với 1 trong 3 con bạn thân thì không thể. >_<

_Được rồi,nói nhỏ đây,khai ra mau,sao bà quen bạn ý?

_À…à...cậu ấy….là…là…con trai của họ hàng nhà tôi ý mà.Mới chuyển nhà đến gần đây nên chuyển trường,hơ hơ hơ!

Không kịp nghĩ ra lý do gì,tôi đành nói đại thế vậy.

_Trời ơi…họ hàng á!Sao bà không nói với tôi luôn,lại còn làm ngơ như là không biết gì.Lúc tôi hỏi bà đoán xem học sinh mới là nam hay nữ,bà đoán là nữ,đúng là giả nai.Hừ!

_He he,Ngân xinh xắn ơi…hì…tôi chỉ muốn làm bà bất ngờ thôi mờ…

_Úi dời!Yêu nhau quá nhờ!Hí hí!Mà này…cậu ấy có đẹp trai không hả Châu?

Mắt chớp chớp mơ màng,lại là biểu hiện của các bạn yêu trai đẹp rồi.

_Ừ thì…đẹp trai...rất có cá tính.Tôi đoán là bà sẽ thích cậu ta thôi,hehe

_Thật…thật á.Ôi trời ơi làm sao tôi sống nổi đây.Được rồi,tôi sẽ đi làm tóc để cho xinh đẹp lên mới được,nhỡ đâu lại được làm người yêu của hotboy thì sao,hi hi hi

Tôi mong cho con bạn thân của tôi đừng quá yếu mềm,nếu không nhất định sẽ bị điêu đứng vì những câu nói quá ư là sát gái của hắn mất.Hôm qua tôi đã dính chưởng của hắn rồi,nguy hiểm quá!Nhưng trong đầu tôi chỉ nghĩ đến hoàng tử thôi,Nguyên Khang mới là người tôi thích,cho nên những lời nói của cậu ta chỉ ảnh hưởng tạm thời đến tôi thôi,he he he!

Điện thoại rung,Tuấn Anh nhắn tin lại.Chết,chết rồi!Cái Ngân đã nhìn thấy,làm sao bây giờ,thể nào nó cũng đòi đọc cho mà xem.

_Châu hâm,he he,tin nhắn kìa,đưa tôi đọc nào,hí hí.

_Ơ hơ hơ hơ,không có gì đâu,chúng tôi đang nói chuyện vớ vẩn thôi mà,bà đọc làm gì?

_Tôi nói muốn đọc là muốn đọc,bà đừng nói nhiều.Đưa đây mau lên!Nhanh!

_Ơ…đừng mà…please please bà đấy!

_Không xin xỏ gì hết,đưa đây…

_Không…không…

Tất nhiên sức lực cỏn con của tôi không thể đấu lại được với nó.Hu hu!Chết tôi rồi,nó mà đọc thì chết mất,tên đó lại hay nhắn tin “kích thích” trái tim lắm cơ.Nhỡ đâu bị lộ thì làm sao đây?Hu hu,tự nhiên lại liên quan đến tên chết bầm đó làm gì không biết,gặp bao nhiêu là rắc rối.Hic!

Ngân giằng được điện thoại của tôi.Cô bạn nghịch ngợm này ôm chặt cái máy trong máy,cúi gằm mặt xuống đọc tin nhắn của tôi.Ôi!Sao Châu hiền lành này lại gặp phải mấy con bạn thân lắm chiêu thế không biết.

Đọc xong tin nhắn,Ngân đột nhiên bật dậy làm tôi hết hồn.Thôi xong!Tin nhắn này chắc là kinh khủng lắm rồi.Con bạn mắt trợn tròn mồm há hốc nhìn tôi.

_Ch…Châu…tôi…tôi không ngờ…bà….bà….aaaa…tôi giết chết bà….yaaaaaaaaaa!

_Aaaaaa

Trời ơi,tự nhiên mụ này lao vào đè đầu tôi xuống làm tôi đau quá đi mất.

_Châu,Ngân,trật tự ôn bài đi!

Thầy chủ nhiệm của tôi lên tiếng nhắc nhở

_Vâng ạ!

Trở lại tư thế cũ,Ngân vẫn nhìn tôi với ánh mắt trợn trắng hơn cả lúc nãy.

_Nguy hiểm…nguy hiểm thật!Nhìn bà hiền lành như thế mà…tôi không ngờ…chẹp chẹp…

_Hơ hơ…gì cơ…tôi…tôi có làm gì đâu.

_Lại còn không nữa,bà muốn chết không,tưởng tôi là con ngố chắc.Tin nhắn lù lù ra đây mà còn cãi nữa.

_Hic!Tôi biết tin nhắn gì đâu,bà đưa đây tôi đọc nào!

_Hừ!Vẫn còn giả nai,tôi phục bà thật rồi.Đây!Đọc đi rồi giải thích với tôi nghe rõ chưa.Hừ!

Tôi cầm lại điện thoại và đọc tin nhắn của Tuấn Anh.Trời đất ơi!Tên chết tiệt này,hắn lại nhắn cho tôi một tin đọc sởn cả gai ốc.

“Hư!Phải gọi là “anh” chứ,muốn mai đến anh phạt em không?Chụt chụt :*”

Hừ hừ,hắn có cần thiết lúc nào cũng phải có từ “chụt” cuối cùng không.Nghe ghê chết đi được!Mà sao cậu ta cứ thích trêu tôi là thế nào?Thích trêu gái thì chọn đại một em xinh tươi mà trêu,sao cứ nhất thiết phải là tôi.Mà có khi cậu ta một tay nhắn tin cho mấy em ý chứ,có khi đâu phải chỉ mình tôi.Lại bị tưởng bở rồi!

_Nào!Thế nào đây,sao bà bảo là họ hàng cơ mà.Họ hàng gì mà lại thế,loạn luân à?

_Ơ…hơ hơ…không có mà…tôi…tôi…

Tôi chẳng biết giải thích thế nào cả,bởi vì sự thật thì anh ta đâu có họ hàng gì với tôi đâu cơ chứ T.T

_Không ngờ bà có người yêu là hotboy mà tôi không biết đấy.Châu chấu,bà được đấy,dám qua mặt tôi cơ à?Hơ hơ!Thế mà từ nãy đến giờ tôi cứ nghĩ ngày mai phải làm sao để gây ấn tượng với cậu ta.Hoá ra đã có chủ mất rồi,mà lại còn là bà nữa chứ.Bực mình quá đi mất!

_Không phải mà….

_Không phải cái gì mà không phải.Ây chầy!Bực mình quá bực mình quá!Không thèm nói chuyện với bà nữa.

_Ơ…sao lại thế…hu hu…

_Hừ!

_Cậu ấy không phải người yêu tôi mà…hu hu

_Không tin!

_Hic!

Tên đáng ghét kia,hắn dám làm cho bạn tôi giận tôi.Thù này không trả không xong,nhất quyết tôi không muốn lai dai với tên này đâu.Hu hu,bây giờ bạn thân không nói chuyện với tôi,làm sao đây?Tức quá đi mất!

Tôi lại cầm điện thoại nhắn tin lại cho hắn

“Điên vừa thôi,tôi là bạn gái của cậu đấy à?Chụt cái gì mà chụt,đừng có nhắn tin cho tôi nữa,mai đến lớp chúng ta coi như chưa quen biết.”

Hừ!Dù có thế nào thì bạn bè đối với tôi vẫn là trên hết.Dám trêu tôi để tôi bị bơ thế này,đúng là tên mắc dịch.Hừ hừ hừ…

Ta hận ngươi…ta hận ngươi... Cuối cùng,vì mềm lòng trước những lời van xin đầy “mật ngọt” của tôi mà con bạn đã tươi tỉnh trở lại.Thực ra một phần là van xin,một phần cũng là…tôi kể hết những chuyện ngày hôm qua cho nó nghe.Đó chính là lý do hôm nay Khang muốn nói chuyện với tôi.Vừa nghe,nó vừa há hốc mồm như không thể tin được,thỉnh thoảng lại hét lên làm thầy chủ nhiệm và cả lớp chú ý.Tôi nghĩ không biết mình kể cho nó nghe thế này có dại không,nhỡ đâu chưa hết ngày hôm nay,câu truyện này sẽ được lan truyền hết cả lớp thì làm sao ? Bọn lớp tôi thì đứa nào đứa nấy đều rất biết “giữ bí mật”,chỉ cần một đứa này truyền cho đứa khác kèm theo câu quen thuộc “Đừng kể cho đứa khác nhé!” là y như rằng chỉ một lúc sau là…cả lớp sẽ biết hết.Thế đấy!Cho nên tôi cực cực cực cực kì sợ rằng tin này sẽ loan truyền sang cả lớp.

Nhưng nghĩ kĩ thì…phải tin tưởng bạn mình…hơn nữa lại là bạn thân chứ!

_Này!Thế từ hôm qua,hắn cứ nhắn tin với bà như kiểu người yêu à?

_Ừ!Đại loại là thế!

_Hừ!Tên này cũng chẳng ra sao,ai đời đàn ông con trai mà lại đi đánh con gái chứ.Nếu muốn đánh con bé Nhi đó thì thuê hẳn mấy đứa con gái mà đánh.Haizzz

_Bà bị điên à,nói nhỏ thôi,ai lại làm thế.Tôi sợ đánh nhau lắm,người ta phải nói là đừng đánh nhau,bà lại đi cổ vũ,thế là thế nào?

_Cái gì chứ?Con bé đó tự nhiên vu khống lung tung cho bà,chắc chắn là loại con gái không ngoan ngoãn.Lại còn một tay yêu được hai anh đẹp trai hết chỗ nói nữa chứ,hừ hừ!Nói thật là tôi đang ghen tỵ đây.

_Xì!Mai Tuấn Anh đến,bà quyến rũ cậu ta đi,thế là hết ghen tỵ nhớ,hô hô!

_Gớm!Tôi không dám đâu ạ,đụng chạm đến người yêu của Châu chấu,không chết mới là lạ,he he.

_Này!Nói lung tung gì thế,học bài đi!Thầy đang giảng mà chả để ý gì cả.

_Hé hé,ai đang đỏ mặt thế kia…

Con này đúng là đáng ghét mà,vào đến tiết học rồi mà vẫn không buông tha cho tôi,lải nhải hết câu hỏi này đến câu hỏi khác,lại còn trêu tôi nữa chứ.Mà hắn có phải người yêu tôi đâu,tự nhiên nói linh ta linh tinh,ngại chết đi được.Mà từ khi tôi nhắn tin lại,tên Tuấn Anh đó cũng không có hồi âm,chắc là sợ tôi rồi,cũng ngoan ngoãn phết đấy chứ.He he!

_Này!Châu điên,Ngân,hai bà làm gì mà cứ rúc rích cười thế hả?-Hai cạ cứng Trinh Hoa của tôi đã vào cuộc.

_Suỵt!Tí nữa tôi kể cho cái này hay cực.-Ngân lén lút nói nhỏ

_Nhớ đấy nhé!He he…

_OK đi!Chuyện hay cực luôn.

Mấy con bạn thân này đúng là làm tôi phát điên luôn mà,từ 1 đứa thành 3 đứa,không biết tôi có sống sót nổi đến hết hôm nay không nữa.Đúng là lời thề thốt trước khi nghe bí mật của người khác : “Yên tâm,không nói cho ai đâu!” không bao giờ đáng tin cậy,kể cả là bạn thân.

_Ngân!Bà điên à,sao lại đi loan tin của tôi thế.

_Tôi chỉ nói cho 2 con bạn thân của mình nữa thôi mà,he he

_Các bà mà loan truyền là tôi nghỉ chơi luôn đấy nhé!

_OK OK!Chúng tôi thề sẽ không nói cho ai biết nữa.Được chưa?

Hừ!Thề thề thề…thề nó là cái nghề.Đứa nào cũng chỉ biết thề mới thốt,căn bản nếu chúng nó phá bỏ lời thề thì cũng có bị trời phạt đâu cơ chứ.Huhu!Hiền lành như tôi thật là khổ quá đi mất!

Không ngoài dự đoán,sau 2 tiết Toán đầy căng thẳng,tôi bị 3 con bạn thân kéo xuống căng tin.Lúc nào cũng thế,cảnh tượng hỗn độn trước cổng căng tin luôn luôn hiện hữu vào giờ ra chơi,nhìn mà phát ớn lên được!

3 con bạn tôi mỗi đứa một hộp mì,còn tôi vì đã ăn sáng nên chỉ mua một hộp sữa cho nó đỡ “trống tay”,chứ chẳng lẽ lại ngồi nhìn 3 đứa sụt sịt ăn mì à?

_Này này,có chuyện gì đấy?-Trinh nhanh nhẹn hỏi

_Ờ đấy!Chuyện gì mà hai bà cứ ríu rít cười cười đùa đùa,làm bọn tôi ngồi 2 tiết Toán mà chết vì tò mò.-Hoa ồ ạt hùa theo.

_Hơ hơ!Chuyện này hai bà cứ phải bình tĩnh,đừng vừa ăn miếng to vừa nghe,cẩn thận chết sặc vì bất ngờ đấy.Liên quan đến Châu thị Chấu nhà mình.

_Châu á,bà thì có chuyện gì mà bí mật thế?

_Úi dời!Chuyện to là đằng khác.-Ngân vì đã được nghe chuyện của tôi nên đang giở trò úp mở với 2 đứa chưa biết gì kia.

_Nhanh lên Ngân ơi!Hồi hộp 90 phút học Toán là đủ lắm rồi đấy nhớ,có nhanh không thì bảo đây!

_OK OK,tôi kể cho mà nghe,bình tĩnh đừng quá xúc động nhớ.

Hơ!Chính nó là người xúc động dạt dào khi nghe tôi kể,thế mà bây giờ lại còn cảnh báo 2 đứa kia là đừng quá xúc động nhé.Buồn cười quá đi mất!Tốt nhất là để cái Ngân kể một mình,thích thêm mắm thêm muối vào thì kệ nó vậy,tôi cứ ngồi im hút sữa một cách thản nhiên,dù gì cũng không thể giấu được nữa rồi.

Còn nữa,vừa nãy Tuấn Anh gửi tin nhắn đến,vì sợ mấy đứa này lại giành giật nên tôi đành tắt máy và rút pin ra,coi như là hết pin.Hơ hơ!Vừa nãy chắc đọc tin nhắn của tôi xúc động quá nên cái Ngân không để ý pin điện thoại của tôi đầy hay ít đâu nhỉ?

Câu chuyện của bạn Ngân thân yêu của tôi bắt đầu

_Đây,hôm qua Châu đang đi trên con đường tắt “định mệnh” mà bọn mình giới thiệu cho.Chính vào lúc đó,đột nhiên Châu chấu nghe được một âm thanh kêu khóc của một cô gái,đến gần con ngõ nơi phát ra tiếng kêu,Châu nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng.Một tên con trai đang dùng vũ lực rất dã man với một cô bé.

_Uầy khiếp!Con trai mà đánh con gái á,điên à!

_Ừ,thế là với tinh thần nghĩa hiệp của mình,Châu đã không chần chừ lao vào con ngõ “tử thần” đó,thẳng thắn nhìn thẳng vào mặt tên đó và nói : “Dừng tay lại!”

Tôi tí nữa thì sặc sữa mất,tình cảnh thật là tôi chần chữ mãi mới dám vào,chân tôi còn run lẩy bẩy khi bước đến gần con ngõ đó.Thế mà con bạn này lại nói là tôi có tinh thần “nghĩa hiệp”

Tôi cứ ngồi im mặc kệ cho Ngân đang khua chân múa tay diễn tả lại câu chuyện hôm qua của tôi.Sự thật tôi thấy,nếu từ xa nhìn vào bàn này,lại tưởng chúng tôi đang kể chuyện ma.Cái Ngân mắt trợn tròn mặt rất hình sự kể chuyện,còn cái Trinh và Hoa thì mắt cũng trợn trắng cả lên,nhiều lúc đang gắp miếng mì cho vào miệng,nghe thấy đoạn gay cấn,mồm 2 con lại há hốc lên làm mì rơi tụt lại xuống bát,nước mì bắn lên kinh không chịu được.

_....Châu và cậu bạn đó cùng nhau diễn xuất trước mặt Khang và Nhi…,tên đó cứ nói một câu là lại…hôn lên mặt Châu nhà ta một cái…

Ôi trời đất ơi!Điên mất!Tin tưởng cho con bạn này kể chuyện đúng là nguy hiểm hết chỗ nói.Hắn ta chỉ hôn đúng một cái vào má tôi,làm gì có chuyện hôn liên tiếp lên mặt tôi chứ.

_...Khang bỏ đi trong sự tức giận tột độ,con bé Nhi khóc lóc chạy theo sau xin tha thứ.Khang vẫn bỏ đi một cách lạnh lùng và vô tình,bước đi không nhìn lại,cuối cùng chỉ còn Châu và cậu ta trong con ngõ đó…

_Uầy!Aaaaaaa,sao nữa sao nữa,kể tiếp đi nào,Ngân ơi nhanh lên,sau đó 2 người làm chuyện gì trong đó nữa.Kể đi kể đi!

_Hơ…tôi kể từ nãy đến giờ khát nước quá đi mất…haizzz…

_Trinh Trinh,người bà bé vào chen mau cho Ngân một chai nước khoáng nhanh lên.

_Ừ ừ,à bà có tiền lẻ không,đưa đây đỡ phải trả lại mất thời gian.

_Đây có 6k đây,nhanh lên nhanh lên.

Nhìn vẻ mặt vênh vênh tự đắc của cái Ngân mà tôi buồn cười không chịu nổi.Lại nhìn sang bé Trinh đang “cảm tử” lao vào trong đám đông kia mua chai nước khoáng cho đứa đang ngồi vênh mặt lên bên cạnh tôi đây,bỗng dưng muốn “đấm” quá đi mất.Ha ha…

_Đây đây Ngân ơi,bà kể tiếp đi,uống chút nước cho ngọt giọng này.Hi hi!

_Bà bóc vỏ chai hộ tôi đi nào,tôi đang bận cầm đũa ăn mì.

_Ờ đây đây!-Trinh vừa nói vừa luống cuống bóc vỏ chai-Mời bà!He he!

Uống một hớp nước xong,Ngân lại “đoan trang” gắp một miếng mì cho lên miệng,bộ dáng làm cho tôi ngồi cạnh nhìn mà sắp ọc hết cả sữa ra đây.

_Ngân thân yêu ơi,kể tiếp đi chứ…

_Ôi….tôi đang đói lắm,để ăn nốt đã nào…

_NGÂN!CÓ NHANH KHÔNG THÌ BẢO,CHÚNG TÔI NHỊN BÀ LẮM RỒI NHÉ!

Cuối cùng,tức nước vỡ bờ,2 con bạn tôi vốn dĩ đã không phải người biết chịu đựng.Sau một hồi nhẫn nhịn,2 đứa đã không chịu được mà gào thép ầm ĩ cả một góc sân.

_Châu điên,hay là bà kể nốt chuyện của bà đi.Nhìn con này bực mình quá đi mất!

_Ơ…Ngân có cho tôi kể đâu,nó muốn tự mình kể cho thêm phần sinh động mà.-Tôi dứt khoát hùa theo Ngân,làm ngơ như không quan tâm.

_Aaaaaaaaaaa,chết vì hai con này mất,kể nhanh không thì bảo đây!

Mặc kệ hai con bạn thân đang gào thét,tôi và Ngân cứ ngồi lơ ngơ như bò đeo nơ.

_Tôi muốn nghe nốt,nhanh lên nào 2 tình yêu ơi,chúng tôi đang chết vì hồi hộp này.Hu hu!

Vẫn là sự im lặng.Hơ hơ…

_Xem ra đoạn cuối phải để nhân vật nam chính là tôi kể nốt rồi.

Cả 4 chúng tôi quay phắt lại sau câu nói vừa rồi.Và…và…có lẽ…người đang ngạc nhiên nhất là tôi đây.

Tuấn…Tuấn Anh…sao cậu ta lại quay lại đây chứ?

_Gặp lại anh có thấy vui mừng không hả baby ? Cậu ta…

Cậu ta ngày mai mới phải đến lớp cơ mà…

Sao bây giờ lại ở đây...?

_Sao?Xúc động quá rồi à?Sao nhìn anh chằm chằm thế?

Sao cậu ta lại xuất hiện vào lúc này chứ?Lại còn nghe được chúng tôi đang nói chuyện về chiều ngày hôm qua nữa,mà…mà sao cậu ta biết?Hay là trong lúc tôi không để ý đã đứng sau tôi lúc nào rồi cũng nên.

_Anh…anh là ai thế ạ?-Ngân ngơ ngẩn hỏi câu hỏi mà cả ba đứa bạn tôi cùng đang thắc mắc

_Là nhân vật nam chính.-Tuấn Anh lấy ghế và…ngồi cạnh tôi >.<.Không biết không biết đâu,hu hu,tôi ngại gần chết rồi đây này,sao hắn ta lúc nào cũng trơ trẽn như thế chứ.

Bỏ chiếc mũ lưỡi trai đang đội sụp xuống tận mắt.Cả 4 chúng tôi đều phải ngỡ ngàng vì…hắn cực cực cực kì đẹp trai.Mái tóc đã được cắt ngắn hơn so với hôm qua,chiếc áo sơ mi trắng càng làm tôn lên…hình thể của hắn.Tôi phải nói là…quá ư là manly.Tên này hôm qua nhìn cũng bình thường thôi,thậm chí tôi còn thấy hắn hôm qua nhìn như một tên…lôm côm,hư hỏng.Mà sao hôm nay…hơ hơ hơ…lại hiền lành đáng yêu thế?

Hờ hờ hờ…cái tên này cũng được đấy chứ!

Chẹp chẹp!...

Không được!Tôi không được nhìn thấy trai đẹp là tớn mắt lên giống mấy con bạn thân của tôi.Phải biết giữ hình tượng chứ,hừ!

Tôi chỉ thích Nguyên Khang thôi…chỉ Nguyên Khang thôi…..!!!!!!!

_Nhân…nhân vật chính,aaaaa….-Cái Ngân nhớ ra cái gì đó rồi thốt lên-Cậu chính là người đánh người yêu Nguyên Khang và cũng là…học sinh mới lớp mình sao?

_Cái…cái gì?Bà nói gì hả Ngân,học sinh mới là sao,là người Châu gặp hôm qua ở con ngõ đó cơ mà…sao bây giờ lại là học sinh mới ?

_Trời…trời ơi!Cậu…cậu là….là….là….Hoàng…Tuấn…Anh sao?Hơ….

Nhìn buồn cười chết mất thôi,con ranh này bệnh cũ khó chữa rồi.

Trong khi cả 3 đứa đang xôn xao thì tôi thuỷ chung vẫn ngồi im không nói.Hic,biết nói gì chứ,hắn ta ngồi ngay sát cạnh tôi,tay phải cầm sữa của tôi còn đang hơi run run đây này,miệng cũng không hút lên được chút sữa nào.Hu hu,tên này cút đi,cút đi mau lên!Tôi ngại lắm,tôi rất ngại…rất rất ngại ý!Huhu…TT^TT

_Trời ơi…là sao thế?Chúng tôi chả hiểu gì hết cả…-Hoa và Trinh đang vò đầu giựt tóc chưa xác định được “chàng thanh niên” này là ai.

_Chào mọi người!Tôi là Tuấn Anh,mong được giúp đỡ.

Tên này còn có một nụ cười vô cùng “chết chóc” không kém cạnh gì Nguyên Khang.Tuy ngồi im nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn len lén liếc mắt sang bên cạnh nhìn cậu ta mà.Hơ hơ,nhưng đừng hòng được bằng Nguyên Khang của tôi nhé,nụ cười của anh mới là đệ nhất thiên hạ,không gì sánh bằng.Hờ hờ hờ hờ!

_Aaaaaaaaaaaaa…

Tiếng hét long trời lở đất làm cho những học sinh đang ăn gần đó ngoảnh đầu lại nhìn vào bàn chúng tôi.Hơ,tôi nghĩ may là chúng tôi ngồi trong góc,tên Tuấn Anh này lại ngồi quay mặt vào trong cùng với tôi,nên mọi người mới không chiêm ngưỡng được dung nhan “nghiêng thùng đổ nước” của cậu ta.Chứ không thì…tôi nghĩ một vài con mắt sẽ phải nhìn chăm chú vào bàn của chúng tôi mất.He he!

Vừa đứng dậy sau cú hét,Hoa và Trinh đã lấy lại được hơi thở và ngồi lại vào ghế.Riêng bạn Ngân thân mến của tôi thì vẫn đang nhìn Tuấn Anh không rời,ôi ôi,đừng có dại mà trúng mũi tên của thần Cupid nhé,tên này nhìn thế thôi nhưng cực kì nguy hiểm.Tôi đã được chứng kiến rất nhiều cảm xúc của cậu ta rồi,phải nói là không thể tin được,tôi không thể biết cậu ta thuộc loại người gì nữa.

_Cậu…cậu là Tuấn Anh sẽ chuyển vào lớp mình à?

_Ừ!

_Cậu cũng là người Châu chấu gặp chiều qua sao?

_Ừ!

Mấy con này không biết giữ hình tượng cho bạn bè gì cả.Sao lại đi gọi tôi là Châu chấu chứ.Ngại chết đi được!Mà tên này có nhất thiết phải lạnh lùng như thế không,cứ ừ ừ làm tôi khó chịu thật.

_A ha!Thật sao?Cậu là Tuấn Anh,ha ha,thế thì lớp ta có hotboy rồi.YEEEEEEEEEE!!!

_Yes!Để rồi xem lúc cậu ấy lên lớp,mấy tên con trai lớp mình có nổ mắt ra mà ghen tỵ không.Đeo kính cận,xấu trai,đầu tóc thập niên 80 à,ha ha,mơ đi nhé các chàng trai.Thể nào các ông ấy cũng tức đến chết mất,ha ha ha ha.

Tôi lén nhìn biểu hiện của hắn,chỉ thấy hắn cười nhẹ nhàng sau lời nói của mấy con bạn tôi.Sau đó,đột nhiên hắn vừa cười vừa…quay lại nhìn tôi.

Thôi chết!Bị bắt gặp tôi đang nhìn hắn rồi.Làm sao đây làm sao đây?Sao tôi lại vô ý thế chứ,bị thấy rồi thì làm thế nào.Tôi lại còn nhìn hắn với vẻ mặt lén lút nữa chứ,hic,nhỡ đâu hắn lại tưởng là tôi thích hắn thì làm thế nào đây?Không không,tôi xin cậu đấy,cậu đừng nói gì hết nhé,tôi ngại lắm,ngại lắm,nhỡ bị bọn bạn trêu thì chết tôi mất.

Tên này rất trơ trẽn,cẩn thận hắn nói luyên thuyên để trêu chọc tôi thì tôi tu mấy đời cũng không hết xấu hổ.

_Hơ…cậu…cậu là…Tuấn Anh thật à.-Ngân hỏi với đôi mắt mơ màng.

_Ừ!

_Aaaaaaa,vậy cậu kể nốt chuyện hôm qua xem nào.Lúc Nguyên Khang và Nhi dời đi,trong ngõ chỉ còn lại cậu và Châu ý.-Trinh và Hoa lại nhanh nhảu bon chen

_Tôi thấy nhân vật chính đang ngồi im từ nãy đến giờ vì xấu hổ,nên không nỡ kể lung tung.Kể xong lại có người giận dỗi thì mệt lắm.

Hừ!Các tên này lại còn dám chọc ngoáy tôi thế cơ à,trong giọng nói của cậu ta còn có ý cười cợt nữa.Điên mất thôi!Xem ra quãng thời gian học cùng tên này không thanh thản chút nào rồi.

_Châu chấu!,bà làm sao mà cứ ngồi đực mặt như mất sổ gạo thế?

Mấy con bạn tự nhiên hỏi tôi làm tôi giật cả mình

_Ơ…tôi…tôi có sao đâu?

_Lại còn không sao,hay tại nhìn thấy Tuấn Anh đẹp trai ngất ngây nên cứng họng rồi.

_Bà…bà nói linh tinh gì thế?

_Úi dời ơi…có người đỏ mặt kìa,he he hé.

_Ôi,Chấu ơi,soi gương đi,mặt bà đủ nóng để nướng bánh rồi đấy,ha ha ha

Bọn hâm này sao lại cứ như thế chứ,làm tôi ngại không biết chui vào đâu đây.Hu hu,tôi còn không dám quay sang nhìn tên Tuấn Anh dở hơi kia nữa,chắc chắn cậu ta đang nhăn nhở cười như khỉ đột đây mà.Nhưng có điều làm tôi ngạc nhiên là chỉ có Ngân đang bị tên này hút mất hồn,còn hai con bạn kia của tôi thì dường như không bị ảnh hưởng lắm,nói chuyện với hắn như bạn thân.May mà cả ba đứa không bị bùa mê,nếu không thì tôi phải cầu chúc cho chúng nó may mắn vượt qua sự nguy hiểm chết người của Tuấn Anh.Đến tôi “tu hành” lâu năm như thế mà bỗng chốc bị rung động bởi mấy hành động “hâm hâm” của tên này,hỏi làm sao mà không lo lắng cho mấy con bạn chết mê chết mệt vì trai đẹp chứ.

_Châu chấu,tôi hỏi bà lần cuối,rốt cục thì cuối cùng có chuyện gì xảy ra không?

_Ơ…không…không có mà!

_Thế chẳng lẽ hai người ở trong ngõ rồi “bái bai” nhau về luôn à,không nói chuyện gì nữa sao?

_Không có mà,tôi chạy về luôn,có nói gì nữa đâu.

_NGÂN!Có đúng là chỉ có thế thôi không?-Hai con bạn tôi vẫn tiếp tục hỏi

_.....

_NGÂN!

_NGÂN!

_Ờ…gì cơ?

Ôi trời ơi,đây có phải là bạn tôi không vậy,trần đời tôi chưa nhìn thấy ai bị mê mẩn bởi trai đẹp nặng như thế này cả.Cái này làm tôi nhớ đến tiếng sét ái tình trong phim Titanic,hơ hơ hơ…

_Bà làm gì mà ngồi thẫn thờ thế kia?

_Ơ…tại vì lớp ta sắp có hotboy mà,hơ hơ.Tuấn Anh ơi,bạn rất đẹp trai,hì hì.

Trơ trẽn…hết sức trơ trẽn,không thể tin là Ngân lại nói thẳng toẹt suy nghĩ của mình như thế.Hắn đẹp trai thế nào thì cũng phải ngậm ngùi mà giữ trong lòng chứ.Nói vậy đúng là làm mất đi hình tượng “nữ sinh thanh cao” mà.Tôi đến bái lậy con bạn này >_<

_Cám ơn!

_Hì hì!

Một nụ cười ngớ ngẩn nữa xuất hiện trên gương mặt con bạn tôi.Chẳng hiểu sao hắn trả lời một cách kiêu ngạo như thế mà nó vẫn thích chứ.Tôi thì chỉ muốn vả vào miệng tên này một phát cho hắn bớt tự kiêu đi.Hừ!

Tên đó đột nhiên nói tiếp :

_Thực ra cũng chẳng còn chuyện gì nữa,tôi chỉ xin số điện thoại của…tên gì ý nhỉ?

_Nó là Châu chấu bạn ạ!

Hừ!Mấy con này chán sống rồi đây,sao cứ gọi tôi là Châu chấu chứ,chả thích chút nào.

_Ừ!Tôi chỉ xin số của Châu thôi,xong rồi đường ai nấy đi.Hết chuyện!

_Woa!Châu chấu cũng ngoan ngoãn cho cậu số sao?Hừ!Bà cũng thích những anh chàng đẹp trai mà còn dám nói bọn tôi.

_Ơ…đâu có!

Dám nói tôi mê trai đẹp à…ừ thì tôi cũng thích,con gái mà,nhưng đâu có công khai bộc bạch như mấy bà chứ.Hình tượng thục nữ vẫn là quan trọng nhất.He he!

_Thôi đừng giả nai nữa,he he he.-Mấy con này lại trêu chọc tôi rồi,ghét quá đi mất!

Mấy đứa đang định nói chuyện tiếp thì trống vào học lại vang lên.Mấy con bây giờ mới nhìn lại bát mì của mình trong trạng thái luyến tiếc.Hơ hơ,buổi sáng chưa ăn gì,lao xuống đây mất công chen chúc trong cái căng tin bé tẹo,bây giờ vì mải nói chuyện mà quên luôn cả ăn,không tiếc mới là lạ!

_Bực cả mình!Lại để bụng đói đến trưa rồi,OMG!

Ánh mắt luyến tiếc nhìn bát mì chưa ăn được bao nhiêu,ba đứa bạn tôi vẫn phải đứng lên để vào học cho kịp giờ.

Tôi hỏi nhỏ Tuấn Anh :

_Này…cậu…cậu cũng lên lớp à?

_Tất nhiên!

_Sao không để mai đến?

_Thích đến luôn để gặp Châu chấu mà.

Cái tên này cũng lại gọi tôi là Châu chấu rồi,tức quá tức quá!

_Đừng nói linh tinh!

_Linh tinh gì!Sao không trả lời tin nhắn?

_Ơ…tin nhắn nào?

Coi như không biết gì là tốt nhất.

_Hơ…tin nhắn anh gửi cho em chứ còn tin nhắn nào.

Oẹ!Tôi muốn tìm cái gốc cây để nôn quá.Chẳng lẽ học cùng nhau mà hắn vẫn cứ anh anh em em với tôi à?Không thể được,nếu cứ để hắn phát ngôn tự do,chắc chắn tôi sẽ bị bạn bè soi mói cho mà xem.Hu hu…

_Đừng có anh anh em em nữa,tôi không thích!

_Không thích thì sao đây?Hay là vợ chồng nhé?

Tên này vừa nói vừa cúi xuống cười nhăn nhở nhìn tôi.

_Cậu…

Thẹn quá hoá giận,tôi lao luôn lên lớp,không thèm nhìn tên hâm đó nữa.Không biết ba con bạn có nghe thấy chúng tôi nói gì không nữa,dù đã cố gắng nói thật nhỏ với hắn,nhưng tôi vẫn sợ chúng nó nghe thấy,thể nào lên lớp cũng bị ba đứa này trêu cho thối mũi mất thôi T_T.Cầu mong là không nghe thấy gì,không thì tôi chết mất,hu hu…

Tuấn Anh đáng ghét…

Dám trêu chọc ta à…

Ta sẽ giết ngươi…

Giết chết ngươi…

Thượng đế ơi,ngài bay xuống quẳng tên này lên trời cho con với,con không muốn nhìn thấy mặt hắn đâu…

Hu hu hu hu……

Từ khi tên Tuấn Anh nói sẽ chuyển vào lớp tôi,tôi đã tưởng tượng ra những ngày tháng mà mình sẽ phải trải qua trong những năm tháng cuối cùng của đời học sinh.Có khi tôi sẽ không còn là một Châu chấu hiền lành và vô cảm nữa,mà sẽ suốt ngày phải gào thét đối phó với những trò lố mà tên Tuấn Anh sẽ gây ra để trêu chọc mình.

Mà tại sao hắn lại chuyển đến đây học cơ chứ,lại còn làm như là muốn chuyển đến đây để “gần gũi” tôi vậy…

Hay là…

Tên đó thích mình nhỉ ??? …

E hèm!!!Minh Châu,xin mày hãy nhìn lại bản thân hộ cái,mặt mũi thì đâu phải là mỹ nhân,cơ thể thì cứ như chưa phát triển hết,hơn nữa cũng không phải con cái nhà giàu có.Tự nhiên lại có chuyện tên công tử đó thích mình á?Chắc tôi phải đọc ít tiểu thuyết tình yêu đi thôi,cứ suốt ngày mơ mộng về một mối tình một cô gái bình thường trên cả bình thường,lại lọt vào mắt xanh của một anh chàng phải nói là hoàn hảo,hai người suốt ngày cãi nhau để cuối cùng là yêu đương….Hừ hừ!Quên ngay,quên khẩn trương…

_Này!

Hừ!Gọi cái gì mà gọi,không biết tôi đang tức điên lên đây à,cậu còn dám chọc ghẹo tôi nữa,đừng hòng tôi nhìn mặt cậu.

Tôi tiếp tục đi thẳng lên lớp,vừa đi vừa chạy để tránh xa cái bản mặt đáng ghét kia.

_Giận thật à?

Chẳng lẽ bảo tôi giả vờ à?Tên điên này…

Tiếng bước chân đằng sau vang lên dồn dập hơn,tiếp theo là hình ảnh cao lớn của hắn chắn trước mặt tôi.

Ngẩng đầu lên,tôi trợn trắng mắt lườm Tuấn Anh.Cái tên này điên thật rồi hay sao ý,sao lúc nào hắn cũng có thể cười được nhỉ?Như lúc này đây,hắn có biết là tôi đang tức lắm không mà vẫn nhe nhởn cười thế kia,sợ không cười thì không ai biết mình có răng à?

_Cậu điên à?Tránh ra để tôi còn đi!

_Không cho đi!

_Tại sao?

Lại giở cái giọng hách dịch ra với tôi à,một khi mà tôi tức thì đừng ai động vào,không thì đừng trách!Hừ!

_Ai lại bỏ người yêu đằng sau mà quay mặt đi thằng như thế?Phải đi cùng nhau chứ,he he!

Thằng cha này đúng là không biết phải trái gì mà.Ai là người yêu của cậu ta chứ,đúng là đồ không biết xấu hổ.Cái nụ cười nhăn nhở kia mà không mau tắt,có khi tôi phải giơ nắm đấm lên,độp thẳng vào miệng hắn mất.

Tôi chả thèm đứng đây nói ba lăng nhăng với tên khùng này làm gì,chỉ tổ tốn nước bọt,cái loại ăn nói cùn như hắn thì làm sao tôi đấu lại được.Im mồm là tốt nhất.

_Lên lớp thôi!

Buông một câu gọn lọn,tôi tiếp tục thẳng đường mà đi,lần này Tuấn Anh không cản đường tôi nữa mà cười hì hì như tên khỉ đột rồi đi bên cạnh tôi.

Đúng là đồ hâm!

Mà ba con kia đi đâu mà nhanh thế không biết,rõ ràng là tôi phăng phăng đi đầu mà,sao đã không thấy chúng nó đâu rồi?

_Nhìn cái gì mà nhìn,anh bảo 3 cô bạn đó lên lớp trước bằng phía cầu thang bên kia rồi.

Lại anh anh anh anh,bực mình quá đi mất,đến bao giờ hắn mới thôi nói với tôi bằng cái giọng giễu cợt đó chứ.

Khó chịu trong người,tôi tiếp tục im lặng đi bên cạnh hắn.

_Này,sao không chịu nói chuyện?Vẫn giận anh đấy à?

Không thể chịu nổi nữa rồi,thật sự muốn đánh cho hắn vêu mỏ lên quá.Nhưng tất nhiên tâm hồn trong sáng của tôi không cho phép làm điều đó,nhỡ chọc tức hắn,hắn lại lao lên đánh tôi như hôm gì đánh Nhi thì chết.

Chọn biện pháp mềm mỏng thì tốt nhất.

_Cậu…cậu có thể đừng nói thế được không?

_Nói gì cơ?

_Thì…cứ anh anh em em với tôi.Tôi không thích!

_Ai là người xưng hô như thế trước?Không phải em à?

Ừ thì là tôi,nhưng lúc đó mới gặp hắn lần đầu,làm sao mà biết được,chẳng lẽ lại xưng chị em à?Với lại,cái mặt tên này quá đỗi trưởng thành,tôi lại tưởng phải 25 tuổi.Lúc nghe thấy hắn vào lớp tôi,tôi đã không tin nổi,thực sự một tên ác ma lại đang học lớp 11.Nghĩ đến cảnh chiều hôm đó hắn đánh Nhi dã man tàn bạo như vậy,làm tôi sợ chết khiếp,không biết học cùng hắn sẽ phải dè chửng thế nào đây.Tốt nhất là không nên đắc tội với tên này,nếu không cuộc đời tôi sẽ rất bi thảm.

_Ừ thì…đúng là thế…nhưng mà…tôi không thích thế,cứ xưng hô như thế,chắc chắn sẽ bị cả lớp nghi ngờ…

_Nghi ngờ cái gì?

_Nghi ngờ…tôi với cậu có gì đó…

_Có gì đó là có cái gì?

Tên khỉ đột vô duyên này,biết thừa ý tôi là gì rồi mà còn làm ra vẻ ngây thơ.Lại còn cố ý cúi sát vào mặt tôi rồi nhe răng ra cười nữa chứ.

_Thì là người yêu chứ còn cái gì!Muốn trêu tức tôi đúng không,lần đầu gặp mặt đương nhiên là tôi không biết cậu là ai,bao nhiêu tuổi.Mà ai bảo cái mặt cậu lại “già” thế chứ hả?Cứ đứng ra đường xem có ai bảo cậu đang học lớp 11 không?

_Bây giờ mới chịu nổi loạn cơ đấy.Anh “ngon” như thế này mà dám bảo là già à?Muốn bị xử lý đúng không?

Xử…xử lý…Thôi chết!Vừa nãy vì điên quá nên tôi mới “nhỡ nhời”,ai bảo hắn cứ chọc tức tôi cơ chứ.Phải bình tĩnh!Thật bình tĩnh!Tôi không dám nếm mùi khổ đau dưới bàn tay của tên này đâu.Hu hu!!!

_Ơ…hơ hơ hơ hơ…tôi….hơ hơ….

_Hơ cái gì mà hơ?

Mẹ ơi!Chẳng lẽ tên này muốn ra tay với con ngay giữa thanh thiên bạch nhật sao?Không không không,không thể nào…

_Hì hì,bạn Tuấn Anh,có gì thì cứ lên lớp trước đã không muộn mất…hì…

_Hơ…bây giờ lại còn biết nịnh nọt cơ đấy!

_Hì hì…đi lên lớp thôi…

Tên đó lại tiếp tục giở nụ cười nhăn nhở đó với tôi,điên chết mất.Bây giờ tôi đâu còn cách nào khác là phải giở chiêu mất ngọt chết ruồi với hắn.Để bảo vệ cho sinh mệnh nhỏ bé này,dù có phải dùng cách mất mặt nhất cũng phải làm thôi.

Hai chúng tôi cùng nhau đi lên lớp,đi cạnh tên này đúng là cực hình,hai chân run lẩy bẩy mà phải vất vả lắm tôi mới leo lên được cầu thang.Đi cạnh tên bạo lực này luôn khiến tôi sợ hãi và muốn tránh đi thật xa.

------------

Bước vào lớp,mọi con mắt đều đổ dồn vào chúng tôi.

Mà thật ra là....Mọi người đang dán mắt vào cái tên đang đứng bên cạnh tôi đây.

Xì!Ai cũng chỉ quan tâm đến cái lốt “thỏ non” mà tên này đang mang trên người thôi.Đảm bảo họ mà nhìn thấy cảnh hắn mắt trợn trừng,mặt đỏ ngầu,đánh đập dã man vào người một đứa con gái,chắc chắn sẽ hết thích cái tên ngạo mạn này cho mà xem.

_Xin giới thiệu với cả lớp,Hoàng Tuấn Anh,học sinh mới của lớp chúng ta.Hỡi các cô gái,hét lên nàoooooooooooooooooooooooo….-Giọng con Trinh the thé cất lên làm tôi điếc hết cả tai,có cần thiết phải hoành tráng hò hét lên thế không,con này đúng là….

_Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…………………………………………

Ôi mẹ ơi!Lần…lần đầu tiên trong lịch sử 17 năm nay,tôi mới được nghe tiếng hét kinh hoàng như thế này.Loạn,loạn hết rồi,thật sự là loạn rồi,tên khỉ này có cái gì hay ho mà làm lũ con gái lớp tôi phát cuồng lên hết lên như thế cơ chứ.

_Trời ạ!Tôi đã tiên đoán được đó sẽ là hotboy mà,he he he…

_Lớp mình cuối cùng cũng có thể vểnh mặt với giời rồi…

_Chuẩn chuẩn,ngon thế kia cơ mà,lớp khác cứ phải gọi là ghen tỵ phát chết…

Mấy tiếng bàn tán đã bắt đầu xuất hiện một cách dồn dập

_Mấy bà ý,chỉ được cái thế là nhanh…-Hội con trai đã bắt đầu lên tiếng.

_Uí dời ơi!Không bằng người ta nên ghen tỵ chứ gì.

_Ghen cái gì mà ghen,bọn tôi tuy không có vẻ bề ngoài hoành tráng,nhưng bên trong tâm hồn thì lại rất lương thiện,tốt bụng,hơn đứt cậu ta rồi.

_Oẹ!Mấy ông làm sao chắc chắn là Tuấn Anh của chúng tôi không tốt bụng.Xì!

_Mấy bà đúng là…

Buồn cười chết đi mất,tôi nghe chúng nó đấu khẩu mà cứ cười sằng sặc như trúng tà.

_Làm gì mà nhốn nháo hết lên thế này,tôi mới vào lớp muộn một tí mà như cái chợ vỡ rồi.

Thôi chết!Hôm nay vì quá hỗn loạn vì tên Tuấn Anh này mà không có đứa nào thăm dò tình hình xung quanh cửa lớp cả,cho nên mới không đánh động từ xa “hành tung” của chủ nhiệm.

Cả lớp chạy toán loạn về chỗ ngồi của mình,chỉ còn tên Tuấn Anh vẫn đứng nhơn nhơn vì chưa được xếp chỗ.Nụ cười trên miệng hắn vẫn toe toét vì chứng kiến mọi hành động thú vị của lớp tôi từ nãy đến giờ.

Đồ điên,chẳng lẽ tên này không biết tìm ghế trống để ngồi vào ư?Sao lại đứng đực ở giữa lớp mà cười như dở hơi thế này.Mà tại sao bộ dạng này của hắn vẫn làm cho girls lớp tôi mê mẩn như thế nhỉ?

_Ơ!Tuấn Anh,tôi đã bảo cậu không cần vội vàng đâu,cứ ở nhà chuẩn bị,mai đến lớp là được rồi.-Thầy chủ nhiệm của tôi ngạc nhiên khi thấy tên này đang đứng “chồm hỗm” ở giữa lớp.

_Em đã làm hết những gì mà thầy yêu cầu rồi còn gì,em không thích đợi đến ngày mai.

Tên…tên này sao lại ăn nói bất cần đời thế với chủ nhiệm “yêu dấu” của chúng tôi chứ.Dù gì hắn mới bước vào lớp tôi lần đầu tiên,ít nhất phải để lại cho lớp tôi một ấn tượng tốt đẹp mới phải.Đúng là đồ chỉ giỏi chòng ghẹo người khác,lúc trêu tôi thì ngọt ngào,dễ thương như ăn kẹo,lúc thì lại vênh cái mặt lên nhìn phát ghét.Xì!Tôi nghĩ đó là lý do mà hắn có thể dễ dàng chuyển trường chỉ trong vòng có 2 ngày.

_Ơ…được rồi!Đầu tóc cắt đi nhìn đẹp trai hơn lúc sáng tôi gặp đấy,mặc áo trắng thế được rồi,nhớ đăng kí mua đồng phục nhé.Ở bàn 3 tổ 1 còn ghế trống,em ngồi đó đi.

Gì nữa đây,chủ nhiệm “đáng mến” hôm nay cũng dính phải bùa mê thuốc lú gì mà lại ân cần chăm sóc học sinh mới thế.

_Em phải đeo kính nên không ngồi được bàn 3,thầy cho em lên bàn 1 đi.

Tên này đeo kính á,sao tôi chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ ???

_Nhưng mà…bàn 1 đều đã được xếp chỗ hết rồi…Thôi được rồi!Tôi không khắt khe với học sinh mới,em thích ngồi chỗ nào ?

Ngay sau câu hỏi của thầy,hắn ngay lập tức liếc sang bàn tôi và Ngân rồi cười một cách gian tà.Không phải chứ!Không lẽ hắn muốn ngồi chỗ này,muốn…muốn ngồi cạnh tôi để hành hạ cho vui sao?Không!Nhất quyết không!Tên này rất hay ăn nói linh tinh,nhỡ đâu tôi lỡ làm hắn không vừa lòng,hắn sẽ lại bù lu bù loa lên nói tôi là người yêu hắn,hoặc lúc nào đó sẽ lôi tôi ra một góc kín,đánh đập tôi dã man tàn bạo,mặt mũi sưng vù,không lết được người nữa thì sao???

Hình như mình đi hơi xa rồi…

_Chỗ này là được rồi thầy ạ!

A!Tên này đã chỉ vào bàn tôi rồi.Không…không thể được!Tôi với Ngân là cạ cứng của nhau,làm sao có thể dễ dàng để hắn ngăn cách tình bạn “mấy chục năm nay” của tôi với nó chứ.

Ngân quay sang nói nhỏ với tôi :

_Cậu ấy thích ngồi chỗ tôi với bà đấy,hihi.

_Hi hi cái con khỉ,bà không yêu tôi nữa chứ gì?

_Gì cơ?Sao lại thế được?Hì hì,Châu yêu dấu,chúng ta vẫn là bạn tốt mà,hơ hơ…

_Bà bỏ cái kiểu ăn nói văn vẻ nghe buồn nồn kinh khủng đó ngay cho tôi cái…

Tôi đang nói thì bị tiếng thầy chủ nhiệm cắt đứt :

_Vậy thì…Châu hay Ngân có thể thân thiện nhường bạn mới được không?

_KHÔNG Ạ!

Tôi nói ầm lên ngay sau tiếng của thầy giáo.Tuy hơi ngại vì cả lớp đang nhìn chằm chằm vào tôi như nhìn một sinh vật lạ.

_Ơ…tôi nghĩ là…cậu nên ngồi chỗ khác đi.Tôi…tôi cũng phải đeo kính nên không ngồi bàn dưới được.Còn 3 bàn đầu nữa,cậu ngồi đó đi nhé?Được không?

Giở giọng nai tơ nhất có thể,khuôn mặt phải thật thành thật,không được gay gắt kẻo làm hắn nổi điên.Không phải là tôi muốn ngồi bàn đầu,có điên mới ao ước giữ cái chỗ mà giáo viên rất hay săm soi này.Nhưng là…tôi với Ngân từ trước đến giờ vẫn ngồi cùng nhau,bảo tôi phải tách ra thế nào chứ.Hơn nữa,tôi đang rất tốt bụng khi tạo cơ hội cho 3 bàn đầu còn lại mà,ai chả biết lũ này đến giờ chủ nhiệm thì ngoan ngoãn ngồi vào đúng chỗ,nhưng cứ đến tiết khác là chui hết xuống dưới.Sơ đồ lớp thì còn làm tận 2 bản,1 bản chuẩn để trước mặt chủ nhiệm,một bản “ảo” để đưa cho các thầy cô bộ môn.

Kể thế thôi,tôi còn phải đối phó với tên Tuấn Anh này đã!

_Vậy thì…bạn xinh xinh ngồi bên cạnh nhường chỗ được không?

Hắn…hắn….dám giở giọng sở khanh với Ngân của tôi.Đúng là…tức ơi là tức!!!

_Ờ!Được được!

Không ngờ được là con nhỏ này lại đồng ý nhanh như vậy.Đúng là được con bạn thân thì cũng là trọng sắc khinh bạn,thấy tên Tuấn Anh kia giả nai một chút mà đã dễ dàng sa bẫy.

_Này!Sao bà nghe theo lời tên đó thế hả?Tôi với bà ngồi với nhau hơn một năm nay rồi đấy,sao người khác nói nhường là bà nhường luôn thế.Bạn bè kiểu gì mà…..

_Im!Bè bè cái đầu bà ý.Tôi tất nhiên là không bao giờ bỏ quên bạn bè trong những lúc thế này rồi.Tôi bỏ bà,nhưng vẫn còn có cái Trinh và Hoa ngồi gần tôi ở đó,hơn nữa lại chui gần xuống dưới,mỗi lần quay cóp cơ hội thành công bao giờ cũng chắc ăn hơn.Với lại,bà phải cảm ơn tôi đi chứ,tôi biết đường tình duyên của bà lận đận,muốn nhường chỗ cho hắn để hai người có cơ hội gần gũi,sướng quá còn gì!He he,yên tâm,tôi sẽ không oán trách bà đâu,mặc dù rất rất rất buồn vì đôi ta phải chia xa thế này,nhưng…thỉnh thoảng bà xuống thăm tôi là được rồi.Hic!

Con này lại diễn kịch gì thế không biết.Lại còn làm bộ mặt kiểu như không được ngồi cạnh tôi nên buồn không lời nào tả nổi nữa ý.Quay xuống thì thấy Hoa và Trinh đang chụm đầu vào nhau vẫy vẫy tay chào,trên miệng nở một nụ cười toe toét.Thật chẳng hiểu nổi mấy con bạn này…

_Ờ được rồi,thế thì cứ như vậy đi,Tuấn Anh ngồi cạnh Châu nhé.Tôi cũng đang muốn tách hai cô này ra đây,suốt ngày ngồi nói chuyện riêng.

_Ơ…em…có nói chuyện riêng đâu ạ…..-Tôi nói lí nhí-Hay là…thầy cho em xuống dưới cùng Ngân luôn,bọn em ngồi với nhau quen rồi ạ…em…em…không thích…ngồi với con trai đâu ạ…

Ngại quá đi mất

Ngại chết đi được

Cực kì là ngại

Ngại không để đâu cho hết

…Dù thế nào đi chăng nữa,tôi cũng nhất quyết không ngồi cạnh tên dở hơi xơi cám lợn này đâu.Ai biết khi ngồi cạnh nhau hắn sẽ bày ra những trò gì để trêu tôi.Với lại,có một lí do nữa làm tôi càng thêm quyết tâm không ngồi cạnh tên này.Bởi vì….vì…..

Vì…tôi học không đều cho lắm,chỉ có ngồi với Ngân thì tôi mới có đủ tự tin để…quay cóp thôi.Dù sao hai đứa cũng đã phối hợp rất ăn ý hơn 1 năm nay,tự nhiên phải ngồi cạnh người khác…lại là con trai…đặc biệt là tên này…có cho tiền tôi cũng không dám quay cóp.Chắc chắn hắn sẽ cười nhạo tôi cho mà xem,cho nên tôi càng phải cố gắng đấu tranh mới được,không thì còn gì là hình tượng Châu hiền lành trong mắt mọi người nữa.

_Thầy ơi!Hình như bạn này không thích ngồi với em.-Tên Tuấn Anh lên tiếng.

_Vâng…vâng thầy ạ…..em….không thích đâu ạ…-Trời đất!Đầu thì nghĩ sẽ dũng cảm đấu tranh,mà sao khi đứng trước mặt hắn tôi lại cứ lí nha lí nhí như ruồi bay thế này.

Thầy chủ nhiệm nhăn trán suy nghĩ trong 3 giây,rồi lại nói :

_Châu không thích ngồi với bạn mới à?Thế thì để tôi xem…

_Cũng được thầy ạ,bạn ý không thích thì thôi,em ngồi chỗ khác cũng được…

Hừ!Cũng biết điều đó,chắc sợ bản cô nương đây tức giận ý mà.Cơ mà…tôi nghĩ với tính cách của hắn,chắc sẽ không dễ dàng xuôi tay như thế chứ.

Hay là…

Từ nãy đến giờ…

Hắn cố tình làm trò để tôi bối rối???

Đang suy nghĩ thì bên dãy các boys lớp tôi đã nhao nhao hết cả lên

_Này!Làm quen với nhau phát nhờ,bên này cũng còn bàn trống,sang đây ngồi đi.Anh em với nhau trên bến dưới thuyền hết ý mà…hờ hờ hờ…

_Ờ sang đây đi,dãy nãy mới là dành cho các nam sinh ưu tú như chúng ta…

_Sang đây đi bạn êy……

_Đúng đây sang đây đi,con Châu nó nhát như bò,không dám ngồi cạnh con trai đâu (đồ đáng ghét,dám nói tôi thế à >_<)

Sau đó là dãy các girls

_Úi dời ơi!Muốn gây ấn tượng với bạn mới thì cũng nổ vừa thôi nhớ…

_Ờ!Trên bến dưới thuyền…anh anh em em…kinh quá đi mất…

_Công nhận!Sao đầu giờ nghe giới thiệu tôi tưởng các ông ghét lắm,còn làm bộ…

_Xí!Người ta đẹp trai "nghiêng thùng đổ nước" thế kia cơ mà,các ông hâm mộ quá đúng không?Hơ hơ……

Và giọng nói “dễ chịu” của thầy chủ nhiệm “kính mến”

_Các anh chị không coi tôi ra gì nữa à,tôi ở đây mà còn dám làm loạn lên như thế,chả trách các thầy cô bộ môn cứ kêu ầm ĩ lên.Lớp học không ra một cái thể thống gì cả,các anh chị thích cãi nhau đúng không,tôi mời xuống phòng hiệu trưởng ngồi uống trà nóng ké điều hoà mát lạnh cãi nhau cho sướng nhớ?Mà các cô nữ nhớ,ăn nói gì mà cứ như là ở chợ,chanh chua...các bạn nam nói thế thì có gì sai,sao phải đốp chát lại làm gì…

Lớp học lại im phăng phắc…

Ôi thầy ơi,thầy muốn giáo huấn thì lúc khác đi,giải quyết nhanh cho em vụ này với….

_OK!Bạn sẽ ngồi bên đấy với các anh em!-Cuối cùng câu chốt hạ của tên Tuấn Anh làm tôi sung sướng không thở nổi nữa.

Ngân thân yêu…trở lại đây với ta nào…hô hô hô!!!

_Được rồi,thế các anh nam tự xếp chỗ cho bạn đi nhé,Ngân với Châu vẫn ngồi chỗ cũ,lấy sách vở ra ôn 10 phút rồi tôi gọi lên bảng.

Cuối cùng thì cũng đã giải quyết xong vụ chỗ ngồi,tim tôi từ nãy đến giờ cứ đập “đồm độp” và vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.Biết sao được,nghĩ đến phải ngồi cùng bàn với tên kia suốt một năm học,làm sao tôi chịu nổi chứ.

Ngân trở về ngồi cạnh tôi với bộ dạng không cam lòng cho lắm,Trinh và Hoa ngồi bên dưới cũng đang háo hức được “đón” Ngân xuống ngồi cùng nhưng không được nữa rồi.Lại còn làm mặt lạnh với tôi nữa,nhưng chỉ được một lúc,sau vài lời nịnh nọt và hứa hẹn mua kem,bim bim,coca,oreo…cô nàng đã lại cười toe toét…

Ôi…tháng này lại hết tiền mua truyện rồi…đúng là ở hiền thì hay…gặp họa…

Và còn tên Tuấn Anh sẽ học cùng tôi nữa chứ…hic…mẹ ơi con muốn khóc quá rồi…oe oe oe….

Quãng đời học sinh còn lại của tôi...

Liệu có bịđảolộn vì tên này không...

Huhu...

Cứu tôi với !!!!

Và đúng là…

Mọi chuyện bây giờ mới bắt đầu…

Tên Tuấn Anh kia làm tôi thực sự nghi ngờ hắn là học sinh cá biệt.Hôm nay có 4 tiết,hắn đến lớp vào tiết 2,ngồi im một lúc và…ngủ gật suốt 3 tiết học.Tưởng hắn mệt mỏi thế nào nên mới thế,nhưng cứ đến ra chơi giữa giờ là hắn lại bật dậy như lò xo,đi ra ngoài nhập hội với đám con trai lớp tôi,trống vào lớp là hắn lại đi vào…ngủ tiếp

Nhưng…nói hắn là học sinh cá biệt cũng không phải…

Bởi vì…

Chuyện này rất xấu hổ…

Thì là…trong giờ kiểm tra Hoá 1 tiết,hắn là học sinh mới nhưng vẫn phải làm bài như bình thường.Tôi thỉnh thoảng lại liếc sang xem hắn xoay xở thế nào,có quay cóp không.Nhưng…tôi chỉ thấy hắn uể oải nhìn đề kiểm tra,viết loáy hoáy một hồi lên giấy,và…chỉ sau 25/45 phút,hắn đứng lên nộp bài cho cô giáo và về chỗ…gục mặt xuống bàn ngủ.

Chắc là tên này chán đời quá nên viết vớ vẩn lên bài làm chứ gì,tôi nghĩ điểm số đối với hắn chắc chẳng quan trọng đâu,đúng là đồ lông bông!Làm quái gì mà làm bài nhanh thế,mấy đứa lớp trưởng lớp phó lớp tôi còn đang ngồi tính toán căng thẳng thế kia cơ mà.

Sau khi chứng kiến hành động nộp bài rất nhanh của hắn,lớp tôi ai nấy đều không tưởng tượng được.Nhưng vì đang chú tâm đến bài kiểm tra nên cả lớp rất nhanh hồi phục được tâm trạng và cúi xuống tiếp tục làm bài.

Còn về phía tôi thì…

Hôm nay tôi giữ trách nhiệm quan sát xung quanh,tâm điểm là giáo viên môn Hoá rất xinh đẹp đang đi lòng vòng quanh lớp kia.Trời đất ạ!Thà cô cứ đứng im một chỗ có phải hơn không,cô đi đi lại lại như thế,chắc em đau tim mà chết mất.

_Xong chưa mẹ ơi,nhanh lên đi!

Ngân đang cúi gằm mặt xuống ngăn bàn,hai bàn tay lật vở xoành xoạch.

_Trời ạ,phần này nằm ở đâu thế không biết,sao tôi không nhìn thấy cái phương trình nào giống thế này nhờ.

Bài kiểm tra 1 tiết mà còn cho đề giống hệt trong vở nữa sao,tôi nghĩ chắc cô chỉ thay đổi 1 chút thôi,chứ nguyên bản thì vẫn là thế.Chỉ có hai đứa tôi muôn đời không học được cái môn này mới bối rối thế thôi.

_Tìm kĩ chưa,không giống à….cớm đến,cất mau!

Nghe khẩu hiệu của tôi,Ngân rất chuyên nghiệp…giả vờ đánh rơi quyển vở xuống đất và cúi xuống nhặt,xong để quyển vở trên mặt bàn,cầm bút và tiếp tục “chú tâm”vào bàn làm.

Nó thì bình tĩnh như thế,còn tôi đã quay cóp bao nhiêu lâu nay rồi mà lúc nào cũng thấy run,chỉ sợ giáo viên bắt được thì còn ra thể thống gì nữa.Mặc dù lớp tôi hàng tá đứa cũng đang ngồi quay cóp,nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ chết đi được.

_Làm thế nào bây giờ,còn có 20 phút nữa,mà mới làm được một bài lý thuyết 2 điểm.-Tôi lo lắng nói.

_Điên thật!Ngồi bàn đầu nữa mới đau,nhìn bọn bàn dưới chép ngon lành mà tức lộn ruột.Tất cả là tại bà đó,hại tôi ra nông nỗi này…

Tôi nhăn mặt,vẫn còn thù tôi cơ đấy.

_Thôi mà!Tí nữa tôi mua kem cho,với lại bà muốn xuống kia để cho tôi một mình chịu khổ à?

_Khổ gì mà khổ!Tôi xuống kia thì cứu được cái thân tôi,nếu bà ngồi đây với Tuấn Anh,không phải sướng quá còn gì.Vừa không phải quay cóp,vừa nhàn hạ được hắn làm hộ cho.Tôi thật không thể ngờ là hắn lại học giỏi môn này như thế.Bây giờ thì đấy,hai đứa phải chịu khổ thế này đây.Đúng là Châu đần,không thấy ai ngốc như bà!!!

_Thôi tôi biết rồi,đừng tranh cãi nữa,bây giờ phải nghĩ xem sẽ làm thế nào đây.

Ngân cũng căng thẳng không kém gì tôi,dường như phải rất khó khăn mới hạ quyết tâm nói :

_Bà nhìn xem,Tuấn Anh ngồi ngay gần chúng ta,chỉ cách có 1 bàn,hay là phi thư sang nhờ hắn cứu.Dù sao bây giờ trong lớp còn mỗi hắn là rảnh rỗi.

_Thôi…ngại chết đi được…tôi không làm đâu…-Tôi nhăn tít cả mặt lại

_Bây giờ mà còn sĩ diện hả bà nội,bà xem nước đến chân rồi,không bám lấy phao để rồi chịu chết à.Tôi quyết định rồi,bà phi thư đi!

_Ơ…sao lại là tôi?

_Có bà quen hắn chứ còn ai quen hắn nữa.Mở lời năn nỉ là thể nào hắn cũng làm cho ý mà,nhanh lên cái điiiiiii bà,còn có 15 phút nữa thôi.

_Nhưng tôi ngại lắm,ai lại đi nhờ học sinh mới làm hộ bài bao giờ.

_Trời ơi mẹ trẻ thân yêu ơi,mẹ muốn hai chúng ta mếu mặt mà ăn con ngỗng à?

_Nhưng mà…

_Nhưng cái bờ lưng tưng phưng ý,tất cả chỉ vì tương lai sau này thôi.

Tương lai gì mà tương lai chứ,chỉ biết lấy cớ thôi.

Huhu…sao ai cũng bắt nạt tôi thế…

Chắc là do tôi hiền quá đây mà…

Tình thế lúc này đúng là gấp gáp lắm rồi,nếu không qua được chắc là về nhà khoe mông cho mẹ đánh thôi…

Lấy hết can đảm trong người ra,thu hết sĩ diện lại,tôi lén lút mở điện thoại ra và…nhắn tin cho hắn

_Ờ đấy!Quên mất là bà có số hắn,nhắn nhanh lên để tôi canh cho,cô đang để ý mấy thằng ở bàn dưới rồi.

Tayrun run,tôi bắt đầu soạn tin

“ Này!Giúp tôi được không?Tôi chưa làm xong bài.”

Nhìn sang tên đáng ghét đang ngủ gật kia,thấy hắn mệt mỏi ngồi dậy,rút di động ra một cách thản nhiên và đọc tin nhắn của tôi.

Đột nhiên tôi thấy hồi hộp thế không biết,cứ nhìn chằm chằm hắn mà tim đập bùm bụp.Vài giây sau,hắn cũng quay sang nhìn tôi và…cười ranh mãnh.Bốn mắt gặp nhau,tôi ngại đến nỗi phải quay mặt đi,không dám nhìn hắn,thằng cha này điên quá thể,sao cứ nhìn tôi là lại cười như tên lưu manh thế.

Không biết hắn có đồng ý không?Nếu hắn không giúp thì chắc tôi phải chui xuống lỗ nẻ nào đó cho đỡ xấu hổ mất.

Tin nhắn được gửi lại nhanh chóng,tôi quan sát một lượt và mở ra xem.

“Anh đang buồn ngủ lắm,không giúp có được không?”

Tên…tên đáng chết này…tức đến nỗi chỉ muốn giết hắn thôi…không giúp chứ gì…được thôi,chị đây sẽ…năn nỉ ngươi đến cùng,cho đến khi nào ngươi chịu thì thôi.Vì mạng sống của tôi và người bạn thân tri kỉ bên cạnh nữa.

_Cho bà 5 phút để đàm phán thôi đấy nhé,nhanh lên một chút.

_Tôi biết rồi,cứ từ từ.

_Cố lên Châu ơi….fighting!!!

Hừ!Chỉ biết ở đó mà cổ vũ,có biết tôi đang điên thế nào không.

Tôi nhắn tin lại.

“Đồ nhỏ mọn,chỉ biết trêu chọc người khác,lúc nhờ đến thì không thèm giúp.Đồ đáng ghét!”

Hứ!Để xem,nếu tôi không chơi với hắn,hắn cũng mất đi người để trêu chọc rồi,cho nên tôi nghĩ mình xem ra cũng khá quan trọng với hắn đấy chứ.Cho nên đánh liều gửi tin nhắn này,xem hắn có sợ không?

“Nói linh tinh gì thế?,em nghĩ anh không giúp em thật đấy à,đương nhiên là phải giúp Châu đáng yêu của anh rồi,hehe.Nhưng mà…làm gì có cái gì là cho không đâu đúng không?”

Sến !!!

Quá sức sến !!!

Sến không chịu được nữa rồi!!!

Tôi đã nói đến thế rồi mà vẫn cứ anh anh em em,đồ điên!!!

Đồ điên !!!!!!!!!!!!!!!!

Đồ mặt dầy như mặt bò!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nhưng vì sự nghiệp trước mặt,phải nhẫn nhịn mới được.

“Làm gì cũng được,giúp tôi nhanh lên,tôi mà không làm xong bài thì cậu đừng bao giờ mong có cơ hội được tiếp tục trêu chọc tôi.”

“Lời đã nói ra không được thay đổi đâu đấy,kiểu này thì phải giúp thật rồi,vì anh vẫn còn muốn trêu chọc Châu đáng yêu.”

Đáng yêu cái đầu nhà ngươi ý,rùng hết cả mình rồi.Không biết là yêu cầu gì nhỉ,cầu mong đừng thê thảm quá,nếu không thì tôi điên mất.

Đúng là lời đã nói ra thì không được thay đổi…

Nhưng mà…

Tôi đâu có nói,tôi…nhắn tin đấy chứ!

_A!Bà giỏi thật đấy!Mới có 3 phút mà đã xong nhiệm vụ,hắn đang viết kìa,đợt này chắc điểm cao đây,hí hí.-Ngân sung sướng nói.

Tầm 5 phút sau,trong khi tôi và Ngân đang nhìn vào hắn để đợi hắn viết xong,lại đột nhiên thấy hắn đứng dậy nói với cô giáo :

_Em đi ra ngoài nghe điện thoại được không cô?

Cô không nói mà chỉ mỉm cười gật đầu

Trong khi tôi và Ngân còn đang ngỡ ngàng,hắn đã đi qua bàn tôi và Ngân rồi khéo léo vứt một tờ giấy đã được gấp gọn xuống đất,thản nhiên đi ra khỏi lớp.

Lập tức hiểu ý,Ngân vội vội vàng vàng nhặt tờ giấy lên,quan sát xung quanh rồi mở tờ giấy ra coi như là nháp của mình.Bài làm đâu vào đấy,rõ ràng mạch lạc,tuy chữ có hơi xấu một chút vì viết vội nhưng không sao,vẫn nhìn được,hơ hơ.

Tốc độ được vận dụng tối đa,hai con viết đến nỗi cứng cả tay lại mà vẫn phải cố viết nốt.

Huhu…sung sướng phát khóc mất,đây là lần đầu tiên chúng tôi làm hết được bài,mặc dù không phải là của mình >_<

Nộp bài cho cô giáo,hai đứa đập tay ăn mừng…

Hu yeah!!!!

Đang vui vì làm được hết bài,tôi nhận được tin nhắn của Tuấn Anh.

“Nhìn thấy em vui vẻ như thế,anh phải lấy thù lao cho xứng đáng mới được.”

Tôi cảm thấy toàn thân trở nên ớn lạnh…

“Cậu…cậu muốn gì?”

Tôi có cảm giác như đang nhắn tin cho xã hội đen vậy…

“Chưa biết!Còn đang suy nghĩ…sao phải sốt ruột thế,hehe?”

Tên dồ dại đáng giẫm chết này,muốn gì thì nói luôn đi,lại còn ậm à ậm ừ nữa.Tên này muốn để cho tôi sống dở chết dở chắc.Đúng là đồ nhỏ mọn,cậy mình giỏi đây mà,bạn bè giúp nhau có một bài kiểm tra thôi (có thể là vài bài,tính cả sau này nữa) mà còn bắt người ta phải hậu tạ.Mà sao hắn lại chỉ bảo tôi hậu tạ thôi,rõ ràng cái Ngân bên cạnh cũng chép rất hăng say mà…

Tại sao suốt đời là tôi…

TẠI SAOOOOOOOOOOO?

“Cần gì thì nói luôn,tôi sẽ mua cho cậu.Muốn gì,ăn kem,bim bim hay kẹo mút,tôi nghèo lắm,cậu thông cảm nhé!”

Ai nói tôi trẻ con thì mặc kệ,đối với mấy đứa bạn,khi tôi làm chúng nó tức,cũng chỉ cần những thứ đó là giải quyết được hết.Mặc dù tên này là con trai,chắc không thích những thứ đó,nhưng…mặc kệ!

“Một bài kiểm tra Hóa mà chỉ thế thôi à,không được!”

“Thế...cậu muốn gì,tôi sẽ mua cho”

Không biết mình có suy nghĩ đơn giản quá không nhỉ?Tên này thì cần gì mấy thứ đồ ăn vặt chỉ dành cho con gái chứ?Hơn nữa lại toàn là đồ bình dân,loại công tử bột như hắn thì có thiếu tiền đâu mà không bỏ tiền ra mua được.

“Anh không thích những cái đấy!Để trả bài đã rồi tính …Thôi đi chơi đây,bọn con trai lớp em hay thật đấy,haha”

Tên điên khùng!

Hừ!Thích lôi thôi chứ gì,được thôi,đợi thì đợi,nếu may mắn bài kiểm tra của tôi sai be bét rồi bị điểm kém thì sao?Đến lúc đó tôi cũng sẽ bắt hắn phải làm gì đó mới được,hahahaha.Bắt hắn làm gì nhỉ?Hừ!Tôi sẽ bắt hắn không được trêu chọc tôi nữa,hí hí.

“OK!”

Nhắn tin lại xong,tôi bị Ngân kéo xuống căng tin để mua đồ ăn đền bù cho nó.Ôi mẹ ơi!Chết tôi mất thôi,vừa mới nhận tiền ăn tháng này mà…quá đáng quá điiiiiii…

_Bà ơi!Cho con một bánh oreo,1 sữa đậu nành,1 bim bim poca,ừm…xem nào…1 hộp khoai tây chiên nữa ạ,2 cái kẹo mút nữa.Thế thôi bà ạ!-Giọng cái Ngân lảnh lót cả một góc sân làm cho bà bán hàng ở căng tin lơ ngơ một lúc lâu.

Mà…cái gì gọi là “thế thôi” ở đây thế.Gọi cả đống thế kia mà gọi là “thế thôi” à,chết thôi!lần sau phải thay đổi phương pháp chuộc lỗi mới được.Cứ thế này thì cả tháng nhịn đói mất.

_Bà ăn gì mà lắm thế,buổi sáng đã ăn mì rồi còn gì.-Tôi khổ sở nói.

_Bà đừng có nhắc nhở tôi nhé,bà không nhớ sáng nay tôi không ăn được sợi mì nào à,trống đánh thùm thụp phải co giò chạy lên lớp,ngồi 2 tiết mà tôi hoa hết cả mắt rồi đây này.

_Ờ ờ tôi biết rồi,bà ăn đi cho lại sức,hờ hờ…

_Bà ngoan quá đi mất,hô hô !!!

Đương nhiên là phải ngoan rồi,không bà điên lên rồi lại gọi thêm một đống nữa thì chết tôi à?

_Của cháu là đi…65 nghìn!

_Vâng ạ,bạn này trả bà nhé!

Tôi lườm trộm Ngân một cái rồi mở ví ra lấy tiền đưa cho bà bán hàng.

Ôi…xót xa quá…tiền của tôiiiiiii….

My money !!!!!!!!

Trên đường đi lên lớp,nhìn con bạn thân đang ăn ngấu nghiến mà bực cả mình.

_Thôi mà Châu hiền lành,Châu đáng yêu,Châu tốt bụng nhất đất nước Việt Nam…đây!Cho bà cái kẹo mút nhé,tôi mua hai cái để chia cho bà mà…hơ hơ…

Hừ!Ai mua cơ chứ?

Giật cái kẹo mút từ tay Ngân,tôi bóc ra mút chùn chụt.

Hí hí,lúc tức mà ăn đồ ngọt,dễ chịu quá đi….

_Mà Châu hâm này!

Tôi quay sang nhìn Ngân thì thấy mặt con bé trở nên rất…rất…không diễn tả được.

_Gì cơ?

_Tôi thấy…hình như…Tuấn Anh đối với bà có cái gì đó…rất không giống bình thường.

_Không bình thường là sao?

_Ngu đần này!Nói chuyện với mẹ mệt óc quá đi mất.Tuấn Anh nhìn bà với ánh mắt…phải nói thế nào nhỉ… sáng nay lúc ngồi căn tin,hắn cũng nhìn bà,lại còn muốn ngồi chỗ của tôi nữa,vừa xong lại còn nhiệt tình làm bài giúp…thật không đơn giản chút nào.-Ngân làm ra vẻ trầm tư.

_Vớ vẩn!Thì cứ coi như là hắn biết tôi trước,cho nên giúp đỡ thôi,có gì đâu cơ chứ.Bà ít nói linh tinh đi được không?

_Được rồi được rồi!Gớm,tôi nói có tí thế thôi mà bà làm loạn hết cả lên.Đúng là tôi nghĩ quá nhiều rồi,Tuấn Anh đẹp trai,dáng vẻ còn nam tính như thế,tôi nghĩ…cả lớp mình cũng chẳng ai hợp với hắn nữa là bà.

_Nữa là bà,nữa là bà là thế nào.Tôi đã nói là tôi hợp với cậu ta à?Bà đúng là dở hơi quá rồi đấy.

_Ờ thì thôi,không nói nữa.Nhưng tôi nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải Tuấn Anh thế nào đi nữa,cũng không thể nghĩ rằng cậu ấy là người vũ phu đến mức đánh đập người yêu dã man,bởi vì tôi không được chứng kiến tận mắt như bà,nên đương nhiên là không thể tin được.Sợ thật đấy,tôi nghĩ mẫu người con gái của Tuấn Anh chắc chắn là phải thật ngoan,thật thật ngoan,dễ thương,hiền lành…đại khái là thế,chứ nếu mà như con bé Nhi đó,không khéo có ngày bị cậu ấy đánh cho tan xương mất.Khổ thân!Mà sao Nguyên Khang không đánh cậu ấy nhỉ,tôi tưởng là sẽ có một vụ tơi tả cơ…haizzz...

_Ừm!Tôi cũng nghĩ vậy đấy,nhưng bà không biết đâu,tên Tuấn Anh lúc đó nhìn mặt ghê ơi là ghê ý,lại còn hỏi Nguyên Khang là đã đánh nhau được chưa,giọng nói nghe sợ phát khiếp lên được.Tôi nghĩ Nguyên Khang không thể là đối thủ của cậu ấy đâu,lúc đó mà họ đánh nhau,tôi cũng không biết phải làm gì nữa,may mà không có việc gì.

Hừ!Nếu hắn ta mà đánh Nguyên Khang,tôi thề cả đời này sẽ không nhìn mặt hắn…nếu có thể.

Đi lên cầu thang,Ngân đột nhiên kéo tay tôi dừng lại.

_Châu điên Châu điên,nhìn kìa,có phải là Nguyên Khang của bà không?

Nguyên Khang của tôi…hí hí…nghe cũng hay đấy chứ.Nhìn lên phía cầu thang bên trên,anh đang đứng dựa vào tay vịn để nghe điện thoại,khuôn mặt trông còn rất căng thẳng nữa.Có chuyện gì thế nhỉ?

Ngân lựa chỗ sao cho chúng tôi vừa có thế nhìn thấy anh gần nhất,vừa không làm cho anh nhìn thấy chúng tôi.Khuôn mặt con bạn tôi lại còn rất hí hửng nữa chứ,đồ háo sắc!

Đột nhiên anh nói to làm chúng tôi giật cả mình :

_Anh đã nói rồi,không là không!Em thôi ngay cái trò vớ vẩn đấy đi,bị nó đánh thế còn chưa đủ à?

Hai đứa chúng tôi bị dọa cho hết hồn.Không ngờ Nguyên Khang cũng có lúc bực tức như vậy.Mà…nghe anh nói chuyện…không phải là đang nói với Nhi đấy chứ?

_Whoa…hoàng tử nổi giận trông cũng thật cuốn hút,hơ…-Tiếng nói bé như muỗi kêu của Ngân không che dấu nổi sự ngưỡng mộ.

Chắc phải đợi anh nói chuyện xong thì mới đi qua được,chứ tôi cũng ngại nhìn thấy anh lắm.Cứ nhìn thấy là tim đập chân run,người bủn rủn không chịu nổi.

Tiếng nói của anh lại vang lên :

_Em điên ít thôi!Nếu không có Châu vào can thì em đã bị thằng đấy đánh chết rồi,bây giờ em còn muốn làm loạn à?

Nhắc…nhắc đến tôi sao?Tuy không rõ được anh đang nói với Nhi chuyện gì,nhưng tôi chắc chắn là Nhi đang nhắc lại chuyện chiều hôm đó.Sao thế nhỉ?Tự nhiên tôi cảm thấy lo lắng quá,tôi chỉ thấy người bị đánh mà vào can thôi,không phải là đã chấm dứt rồi sao,sao đến bây giờ Nguyên Khang lại nhắc đến tôi?

_Trời đất ơi!Châu ơi…chết bà rồi…-Ngân mặt nhăn nhó làm tôi cũng sợ run.

_Bà nói thế là sao?

_Tôi…tôi cũng không chắc đâu…nhưng mà….thôi nghe anh ấy nói tiếp đi!

Tôi và Ngân lại vểnh tai lên nghe xem anh nói tiếp cái gì.Không ngờ lại là một câu làm tôi chết đứng…

_Anh nói cho em biết,tốt nhất là em đừng động vào Châu,nếu không sẽ gặp phiền phức lớn đấy….Phiền phức gì à?Khi nào em đi học,em sẽ biết.Nhưng anh nói trước,nếu em đánh Châu,thì em cũng nên chuẩn bị để chịu đòn lần hai đi.

Tôi và Ngân lại lặng người đi sau khi nghe anh nói,hai đứa nhìn nhau mà không biết nói gì…

Im lặng một lúc,Ngân bắt đầu lên tiếng trước :

_Châu ơi…tôi cũng vừa suy nghĩ đến việc đó đấy…Làm sao bây giờ?Không ngờ con đấy lại muốn đánh bà,chắc chắn là vì việc bà nhận làm người yêu của Tuấn Anh đó.Con nhóc này ghê thật,vẫn muốn bắt cá hai tay.Đáng lẽ loại con gái như thế,bà nên để cho Tuấn Anh đánh chết đi cho rồi,tự nhiên lại vào cứu,rồi bây giờ lại bị nó thù.Khốn khiếp thật!

_Phải…phải làm sao bây giờ…bà ơi….tôi sợ lắm…-Sự hoảng loạn làm tôi suýt bật khóc.

_Còn làm gì nữa,tí nữa lên nói với Tuấn Anh,cho hắn ta đấm chết con bé đó đi.Không việc gì phải sợ cả,nó vẫn chưa đánh bà mà.Đúng là Châu ngố,thảo nào suốt ngày bị bắt nạt,chưa gì mà mắt đã đỏ lòm rồi.

Đúng đúng…không việc gì phải sợ…không phải sợ…có rất nhiều người ở bên mình mà…sao phải sợ chứ…

Nhưng…

Thật sự là tôi đang rất sợ.

Phải làm sao bây giờ đây?

_Ơ…Châu!Em…em ở đây từ nãy đến giờ sao? – Không biết Nguyên Khang đã đứng trước mặt hai chúng tôi từ lúc nào,tôi hoảng hốt nhìn anh,không biết phải nói gì….

_Em…em chào anh-Ngân vẫn là người lên tiếng trước

_Ừ…chào em!

Cả ba chúng tôi lại im lặng.Tôi thì vừa bối rối vừa lo lắng nên đầu óc rất hỗn độn,Nguyên Khang thì chắc đã biết được chúng tôi đã nghe thấy hết những gì anh vừa nói với Nhi nên cũng ngượng ngập không nói gì.

Ngân đang rất lo lắng cho tôi,tôi có thể cảm nhận được qua dáng vẻ bứt rứt và khuôn mặt nhăn nhó của nó.Đột nhiên lại cảm thấy ấm áp,tuy hay bắt nạt tôi,nhưng trong những lúc như thế này,mới biết được ai là bạn…

_Anh có thể nói cho bọn em biết chuyện gì được không?-Ngân nói

_Dù sao cũng nghe thấy hết rồi…Các em yên tâm,sẽ không có chuyện gì đâu…

_Làm sao lại không có chuyện gì chứ,rõ ràng là người yêu của anh đang muốn gây sự đúng không?Bọn em cũng nghe được rồi,nên anh cứ nói hết ra đi.

_Anh…

_Nói thật,em không thể hiểu nổi con bé đó,cũng không hiểu cả anh nữa.Nó yêu cùng lúc hai người,Tuấn Anh phát hiện ra rồi đánh cho thảm như thế,quả thật em cũng thấy đáng đời lắm,tại sao anh lại vẫn cứ bao che cho nó?Châu của bọn em thấy nó bị đánh,lao vào tìm cách cứu,đã không cảm ơn được một tiếng lại còn muốn gọi người đến đánh.Đúng là chẳng ra sao cả,anh việc gì phải yêu loại con gái đó chứ?Đúng là làm ơn mắc oán mà…

Tôi chăm chú nhìn Ngân,không ngờ con nhóc này bình thường nhìn thấy Nguyên Khang là ngất lên ngất xuống,thế mà bây giờ lại bênh vực tôi mà trút giận vào anh.Tôi yêu nó quá!

_Các em đừng kích động,anh sẽ giải quyết việc này.Tính của Nhi rất hay bốc đồng,làm việc không có suy nghĩ,các em đừng để bụng.Anh chắc chắn sẽ không để cho Châu gặp bất cứ nguy hiểm gì.Anh cam đoan đấy!

Tại sao tôi lại cảm thấy những lời mà anh nói nghe rất ngọt ngào.Anh cam đoan sẽ không để cho tôi gặp bất cứ nguy hiểm gì,tôi có nghe nhầm không?Cứ như là anh đang muốn bảo vệ tôi vậy,dường như cũng có chút quan tâm lo lắng nữa.Vì cứ mải nghĩ ngợi theo suy nghĩ đó,tôi ngượng đến nỗi không dám ngẩng mặt lên nhìn anh nữa.Đồ ngốc!Mày đúng là đồ thích ảo tưởng Châu ạ,chẳng qua là anh ý không muốn mày bị đánh oan thôi.Dù sao anh cũng là một người rất tốt mà…

_Châu này!

Đang nghĩ ngợi,tôi giật mình khi nghe thấy Nguyên Khang gọi tôi.

_Dạ!

_Em đừng sợ!Không sao đâu,Nhi không dám làm gì nếu không có sự cho phép của anh đâu.Anh thấy em lo lắng quá rồi đấy.

_Dạ…vâng ạ!Em chỉ muốn nhờ anh nói lại là,nếu….nếu em có làm gì khiến Nhi tức giận thì em…xin lỗi.

_Đồ điên,đồ ngốc,đồ ngu đần kia,huấn luyện cho bao nhiêu năm thế rồi mà vẫn như con rùa rụt cổ,sao cô nhút nhát thế hả?Mình làm đúng thì có gì mà phải xin lỗi,đáng lẽ hôm đó để cho Tuấn Anh nhà mình đánh chết nó luôn cho rồi,tự nhiên cô vào can làm gì hả giời???Bây giờ thì thấy chưa? Đúng là làm ơn mắc oán mà,cái loại con gái đó thì biết thế nào là ăn năn hối cải chứ,đến một câu cám ơn cũng không có,đồ con gái không ra gì.-Ngân “điên cuồng” gào thét vào cái lỗ tai đáng thương của tôi.Mặc kệ,tốt nhất không nên làm căng,cứ xin lỗi là được rồi.

Tôi nói tiếp với Nguyên Khang :

_Chắc…chắc…hôm đó em tự nhiên nhận mình là bạn gái của Tuấn Anh,rồi còn thân mật với cậu ấy nữa,nên…

_Em…vậy…em không phải là bạn gái của nó à?-Nguyên Khang bỗng dưng lại ngạc nhiên nhìn tôi.

Hóa ra là anh vẫn tưởng tôi là bạn gái của Tuấn Anh sao? Phải nói rõ ràng mới được,không thể để anh hiểu lầm,dù biết điều đó có thể không quan trọng,nhưng tôi vẫn muốn giải thích.

_Vâng!Thật sự em với Tuấn Anh…

_ĐANG YÊU NHAU!

Giọng nói lạnh lùng mang theo sự tức giận của người-mà-ai-cũng-đoán-được-là-ai-đấy vừa phát ra ngay trên đầu chúng tôi.Cả ba đều giật mình ngước mắt lên,tôi thì sửng sốt cực độ,không biết Tuấn Anh đứng đây từ lúc nào nữa.Hơn nữa cặp mắt của cậu ấy lại đang trừng trừng nhìn tôi,khuôn mặt lạnh tanh và một thái độ ngạo mạn,đang chậm rãi đi xuống và đến gần chúng tôi.Ngân như được xem một màn kịch hay,chứng kiến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác,cô nàng đứng im không nhúc nhích,mồm cứ lẩm bà lẩm bẩm từ “oh my god!”.

Cặp mắt hung dữ vừa mới nhìn tôi lúc nãy giờ đã chuyển vị trí sang Nguyên Khang.

_Về nói lại mới con Nhi khốn khiếp là,nếu nó dám đụng đến người của Hoàng Tuấn Anh này,thì dù cho Châu có quỳ xuống cầu xin tôi tha cho nó như hôm trước,tôi cũng sẽ đánh chết nó!Còn cậu,làm người yêu của nó thì phải biết dạy dỗ nó,đừng để cho nó làm những việc dơ bẩn sau lưng mình,đàn ông mà như thế à?Tôi cũng thật không ngờ,cậu biết rằng nó vụng trộm với tôi,thế mà vẫn yêu nó.

Tôi cảm thấy ánh mắt của Nguyên Khang bỗng trầm xuống.Sau đó tôi nghe thấy giọng anh rất nhẹ :

_Cậu yên tâm,nếu Nhi có làm chuyện đó,bản thân tôi cũng sẽ đích thân đi xử lý cô ấy.

Nói xong,anh từ từ xoay người rồi bước lên lớp.Khu cầu thang vắng vẻ bây giờ chỉ còn lại tôi,Tuấn Anh và Ngân.Nguyên Khang chắc chắn sẽ hiểu lầm tôi và Tuấn Anh rồi,đồ đáng chết,tên kia sao tự nhiên lại xuất hiện không đúng lúc như thế chứ,lại còn vênh mặt nói với Khang cái kiểu như muốn bảo vệ tôi vậy.Cái gì gọi là dù tôi có xin thế nào thì cũng đánh chết Nhi,dù gì cũng là người yêu cũ của nhau,chẳng qua hôm đó do quá tức giận nên mới đánh thôi,chứ chắc là hắn cũng xót xa lắm,Nhi xinh xắn đáng yêu đến thế cơ mà.Lại còn dám “gào” lên là tôi và hắn đang yêu nhau nữa chứ,hắn nói thế khác gì là đang trêu đùa tôi đâu.Mà còn cả Nguyên Khang nữa,sao hôm nay anh nói năng lạ thế,anh cũng sẽ bảo vệ tôi ư?Đau đầu quá,hai người này làm tôi không thể nào hiểu được.

Tôi không nói thêm gì mà nắm tay Ngân rồi xoay người đi lên lớp.Cô nàng từ nãy đến giờ vẫn há hốc mồm vì câu nói của Tuấn Anh,thụ động bị tôi kéo đi.Nhưng chưa đi được ba bước,cổ tay của tôi lại bị Tuấn Anh nắm chặt.

_Ngân!Cậu đi lên lớp trước được không?Tôi muốn nói chuyện riêng với Châu một chút.

Ngân giật mình khi nghe Tuấn Anh gọi tên,khó xử nhìn tôi một chút rồi nói :

_Ừ được!Nhưng mà,Châu của chúng tôi nhát lắm,đừng làm cậu ấy sợ nhé,đến tôi nhìn cậu bây giờ cũng cảm thấy sợ đây này.

_Được rồi,tôi chỉ nói một chút thôi,cậu đi lên đi.Cám ơn!

Muốn tôi nói cái gì thì cũng nhẹ tay một chút thôi,làm gì mà phải nắm chặt thế không biết.Ôi cổ tay đáng thương của tôi!!!Ngân hơi chần chừ nhìn tôi một chút rồi xoay người đi lên lớp.Cầu thang trở nên im lặng một cách đáng sợ.Cổ tay càng lúc càng bị nắm chặt,tôi trợn trừng mắt liềm cái tên đang sắp phát rồ kia,không ngờ hắn cũng không yếu thế mà trừng lại tôi,tính tôi nhát gan hơn cả thỏ đế nên cũng không dám nhìn hắn nữa mà cúi gằm mặt xuống đất.

Có ai cảm nhận được cảm giác của tôi lúc này không ? Thật sự…chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ là một nạn nhân của bạo lực học đường.Lên mạng xem những clip của những học sinh đánh đấm nhau,tôi sợ lắm!Tự nhắc nhở mình đừng bao giờ đắc tội với bọn ăn chơi,thích bạo lực,nhìn thấy thì tốt nhất là nên tránh càng xa càng tốt.Thế mà bây giờ…hóa ra mình làm việc tốt nhầm chỗ sao?Sao lại có người vô lý như thế cơ chứ?

Tôi sợ quá!!!Sợ quá!!!

Trời đất ơi!Tên đáng chết Tuấn Anh kia,muốn học tập Trần Quốc Toản mà “bóp nát cổ tay” tôi hả trời ???

_Cậu điên đấy à?Tay tôi đau ơi là đau rồi này!Bỏ tay ra đi!!!

Tuấn Anh tuy vẫn trừng mắt nhìn tôi nhưng cũng đã chịu buông tay ra.Hắn làm gì mà phải tức giận như thế?Tôi mới là người cần phải tức đây này.Mà tức hơn cả là khi đang tức lại không dám bộc lộ là mình đang tức mới khó chịu chứ.

Cổ tay tội nghiệp vừa được giải thoát,tôi lập tức quay người chạy như bay lên lớp.

Nhưng…

Tất nhiên…

Dù tôi có chạy hết tốc lực đi chăng nữa,vẫn bị tên đằng sau “tóm gọn”. T_T

Cánh tay phải của Tuấn Anh tóm chặt lấy eo làm tôi bị giật mạnh ra đằng sau,đập lưng vào ngực hắn.Tôi sợ quá mà hét toáng lên như bị bắt cóc.Nhưng đáng tiếc khu cầu thang mà hai chúng tôi đang đứng không phải khu vực chính,lúc nào cũng vắng tanh,nên dù tôi có hét khản cổ thì may ra có các cô lao công nghe thấy.

Cánh tay của hắn lôi tôi đi một đoạn rồi cuối cùng ấn chặt tôi vào tường.Ôi cha mẹ ơi,cảnh tượng này con vẫn thường ao ước sẽ được người yêu làm thế mỗi khi giận dỗi thường diễn ra trong phim đây mà.Cuối cùng Minh Châu tôi cũng được nếm trải cảm giác này,nhưng…sao ngoài đời lại khác xa trong phim thế này,chẳng lãng mạn gì hết,đau chết đi được ý!Huhu!

Sức lực vùng vẫy của tôi chẳng khác nào làm trò cười cho tên điên này.Chỉ mới giẫy vài cái mà tôi đã như con cá bị lên thớt,thở hổn hển,xuôi tay mặc kệ cho số phận.

_Muốn chết à!Ai cho chạy?-Mờ ám,quá mờ ám rồi đó,khoảng cách gần đến nỗi tôi còn cảm nhận được hơi thở của tên này phả vào mặt,giọng nói của hắn cũng thật…thật…quyến rũ (có ai đó giết chết tôi đi T_T)

_Ai bảo cậu bày ra bộ mặt đó chứ,làm tôi sợ…

_Sợ cái gì?

_.....-Tôi cũng không biết nữa,nhìn thấy hắn là tôi thấy sợ,thế thôi!

_Biết sợ mà vừa nãy còn dám nói với tên đó là “Em với Tuấn Anh thật sự….”,thật sự gì,nói tiếp xem nào!

_Thì…thì…em với Tuấn Anh chả là gì với nhau hết,Nhi hiểu lầm rồi.-Tôi nói lí nha lí nhí

_Thật là không có gì với nhau không ? – Tên này tự nhiên lại cười tươi kinh khủng,làm tôi giật mình mà trợn mắt,thẫn thờ nhìn hắn.

_Thì…thì…là bạn cùng lớp.

_Thế à?Thế…bạn cùng lớp liệu có làm thế này không…

Đương nhiên,tôi không ngu ngốc đến nỗi không hiểu tên này muốn làm gì tiếp theo.Nhưng dù có biết trước,tôi vẫn không cản lại được sức lực của hai bàn tay Tuấn Anh đặt trên hai má tôi.

Và…

Không…không thể nào!

Mất nụ hôn đầu cho tên Tuấn Anh điên rồ này ư?Không đời nào!!!

Minh Châu ta đây dù có xấu xí,đáng ghét thế nào đi nữa,cũng không bao giờ chịu khuất phục trước tên điên này đâu nhé. “Có ai cứu tôi không???”-Tâm trí tôi đang gào thét một cách điên cuồng.

Ôi…không…không…môi của hắn đang dần áp sát vào môi tôi rồi.Huhu!

Nhắm tịt mắt,mím chặt môi,tôi đành mặc kệ vậy,cùng lắm là khi môi hắn chạm vào môi tôi,tôi liều mình cắn cho hắn một phát là được chứ gì.Hừ hừ hừ…

_HAI ANH CHỊ NÀY HỌC LỚP NÀO ĐÂY.GIỎI THẬT!VÀO GIỜ HỌC RỒI MÀ CÒN VỚ VỚ VẨN VẨN VỚI NHAU Ở ĐÂY À?CÓ MUỐN TÔI NÓI VỚI GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM KHÔNG?

Cả hai chúng tôi đều giật mình sau tiếng hét của cô lao công tay đang lăm lăm cầm một cái chổi và tay kia giữ chặt xô nước với cái cây lau nhà.Tôi sợ tới mức hét lên một tiếng,đấm hai tay vào ngực Tuấn Anh ý bảo hắn buông ra.Tên Tuấn Anh này lại chả có vẻ gì là sợ hãi mới tức chứ,tôi chỉ thấy hắn nhắm mắt lại vẻ khó chịu rồi thở dài,từ từ buông tôi ra.

Tôi chạy tới trước mặt cô lao công rồi vội vàng cúi rạp đầu xin lỗi rối rít :

_Cô ơi!Sự việc không phải như cô nghĩ đâu ạ,bọn cháu lên lớp học ngay đây,xin cô đừng nói chuyện này cho giáo viên chủ nhiệm của cháu ạ,cô cứ làm việc tiếp đi ạ,chúc cô một ngày tốt lành ạ,cháu xin lỗi,xin lỗi,xin lỗi ạ,xin lỗi cô nhiều ạ,cháu…

_Em điên đấy à?Ai bắt em nói luyên thuyên thế làm gì?-Tên điên kia còn anh anh em em với tôi trong cái lúc này nữa chứ,điên cả người mất thôi…

_Cậu đừng nói nhiều nữa,mau xin lỗi cô đi rồi lên lớp học thôi,muộn giờ rồi.

Lườm nhẹ tôi một cái,tên Tuấn Anh cũng nhượng bộ mà tiến lên đứng cạnh tôi,rồi nói với cô lao công :

_Không có gì đâu ạ,bạn bè trêu nhau thôi,cô coi như chưa thấy là được rồi.

Cô lao công bây giờ mới thay đổi thái độ khuôn mặt đi một chút rồi nhẹ nhàng nói :

_Thôi được rồi,lên lớp học đi kẻo muộn.Học sinh bây giờ đúng thật là,nam nữ mà trêu nhau táo tợn thế không biết.Chậc!

Tuấn Anh không thèm nghe cô lao công nói hết câu,cầm tay tôi rồi đi lên cầu thang.Đúng là đồ kiêu ngạo,tưởng mình là ai hả?Suốt ngày coi mình là nhất,suốt ngày bắt nạt tôi,vênh váo với kẻ khác,bây giờ lại còn chẳng coi cô lao công ra cái gì nữa chứ.

Tâm trạng của tôi lúc này phải nói là sao nhỉ.Hì hì,vui quá đi mất,may mà không mất đi nụ hôn đầu vào cái tên Tuấn Anh đáng ghét này.Cám ơn cô lao công đã giải vây cho cháu đúng lúc,hề hề,vừa đi vừa nghĩ,tôi cứ tủm tỉm cười một mình,không ngờ nụ cười hạnh phúc của tôi lại lọt vào mắt tên Tuấn Anh đáng ghét.

_Cười gì mà cười,là anh tha cho em đấy,có muốn làm lại ngay tại đây không?

_ “…”

Đúng là hiền lành quá nên bị bắt nạt đây mà.

_Chuyện của Nhi…

_Đừng có nhắc đến nữa,tôi đang sợ lắm.

_Có anh ở đây mà còn sợ à ?

Hỏi thế mà cũng hỏi,có tên này bên cạnh thì mối đe dọa càng rình rập tôi nhiều hơn thì có.

_Biết thế,hôm đó tôi không đi đường tắt,nếu không tôi sẽ không gặp cậu,tôi cũng chả ngu ngốc lao vào mà giải nguy cho Nhi.Cũng sẽ không cuốn vào một mớ rắc rối giữa các người,cậu với Nguyên Khang tranh giành Nhi thì tôi cũng mặc kệ,tự nhiên điên rồ mà lao vào làm gì không biết…

_Đừng có nói linh tinh,anh với Nhi chỉ là quen biết rồi cặp kè vớ vẩn thôi,không yêu đương gì hết.

_Xì…không yêu đương mà khi phát hiện ra Nhi yêu Nguyên Khang,cậu lại đánh Nhi dã man thế làm gì?

_Đồ ngốc!Không yêu thì mới đánh chứ!

_Tôi ngốc nghếch thì sao chứ?

_Em phải ngốc nghếch như thế thì anh mới thích được.-Tên này lại toe toét nhìn tôi

Xấu hổ quá,tôi không thèm nói chuyện với hắn nữa.Nói chuyện với tên này lúc nào cũng làm tôi tức điên lên.

Nhưng mà…bây giờ Nhi vẫn chưa đi học,tôi biết làm cách nào để xin lỗi đây.Nghĩ đi nghĩ lại,thì chỉ có Tuấn Anh là có thể giúp đỡ tôi lúc này thôi.Tôi chỉ là một con nhóc ngày ngày đạp xe tới trường,chỉ biết ăn rồi học,học rồi ngủ,ngủ rồi mơ mộng vớ vẩn,đâu biết tới chuyện đánh nhau.Mà lại còn dính phải chuyện đánh ghen nữa chứ,đúng là…người bình thường thì nên sống thật với chính mình thôi,không nên mơ mộng tới hotboy làm gì,cuối cùng chỉ có mình là thiệt,lại còn bị mọi người ghét nữa

_Nếu…tôi bị đánh,cậu có cứu tôi không?

Bỗng dưng Tuấn Anh quay sang véo lên má tôi rõ đau :

_Đồ Châu Chấu ngu ngốc,có anh ở đây mà còn để em bị đánh rồi mới lao vào cứu à.Đầu óc để làm cảnh sao?Em đừng suy nghĩ gì hết,con đó không dám động đến em đâu.

Tôi không nói gì cả,chỉ lặng lẽ cùng hắn đi về lớp.Thật may là cô giáo nghỉ vì bận việc gia đình,nên tôi không bị phạt vì tội vào lớp muộn.Chỉ là…tự nhiên lại bị cả lớp dùng ánh mắt tò mò nhìn tôi và Tuấn Anh.Cũng đúng thôi,từ trước đến giờ tôi nổi tiếng là nhút nhát,hôm nay tự nhiên lại cùng vào lớp muộn với học sinh mới,bị cả lớp thắc mắc cũng là chuyện bình thường.

_Nhìn gì mà nhìn,tôi muốn tham quan trường nên nhờ người đi cùng.Làm gì mà tò mò thế?

Nghe Tuấn Anh nói xong,cả lớp ai nấy đều gật gù,không nói gì nữa mà quay về làm việc của mình.Đúng là tiết không phải học có khác,đóng kín cả cửa sổ lẫn cửa ra vào,tụ tập hết xuống mấy bàn cuối,mỗi góc một nhóm,bên này thì lũ con trai đánh bài,mở điện thoại chơi game,bên kia thì đám con gái túm tụm nói chuyện,một nhóm lại thích sự yên bình,mở tiểu thuyết ra đọc.Nếu là tôi,thì tôi cũng ngồi đọc truyện thôi,vì đơn giản tôi không thể chạy vào buôn chuyện với đám con gái,họ toàn nói về đầu tóc,quần áo,giày dép hàng hiệu,rồi cách phối đồ thế nào cho đẹp,mà tôi thì hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề đó,hay nói đúng hơn là không có điều kiện để quan tâm đến.

Vừa ngồi vào chỗ của mình,Ngân đã kéo tôi lại gần hỏi :

_Sao rồi?Tuấn Anh với bà nói chuyện gì vậy?

_À…cậu ấy chỉ bảo cứ yên tâm,cậu ấy sẽ xử lý.

_Này!Bà kể thì cũng kể tỉ mỉ một chút được không,hai người đi lâu thế cơ mà?

_Đâu có gì đâu,thật mà,chẳng qua…là tôi lo lắng quá nên không dám vào lớp,muốn ở ngoài suy nghĩ thôi.

Có điên tôi mới đi kể cái chuyện tên Tuấn Anh đáng nguyền rủa kia định cưỡng hôn tôi giữa ban ngày ban mặt,rồi còn bị cô lao công phát hiện nữa chứ.

_Ưm…tạm tin bà vậy.Mà này,công nhận Châu chấu nhà mình tốt số thật đấy,được cả hai chàng bảo vệ.Lúc đứng cùng bà,nghe Nguyên Khang nói…nói gì nhờ…à!Cái gì mà anh sẽ không để Châu gặp nguy hiểm gì gì ý.Trời ơi!tôi đứng bên cạnh mà thấy ghen tị với cô chết đi được đây này,giá mà người sắp bị đánh là tôi thì tốt.Ôi…tôi sẽ được hai chàng đứng bên cạnh bảo vệ…ha ha ha…chắc là sẽ lỡn mợn lắm cơ…

_Stop ngay!Bà còn ngồi đấy mà mơ với mộng gì thế,có biết là tôi đang lo sắp chết không?Cái gì mà giá mà người bị đánh là bà chứ,cứ thử cảm giác của tôi lúc này đi thì biết,đâu có sung sướng gì.

_Ừ thì…tôi cũng lo lắng cho cô lắm chứ,chuyện này tôi cũng có nói cho 2 con kia biết đâu,thể nào biết rồi chúng nó cũng ầm ĩ lên cho mà xem.Nhưng cô Châu của tôi tốt số quá,không cần phải đến tôi lo lắng hộ nữa rồi.Hê hê,tôi nghĩ rằng,trong năm nay,Châu chấu nhát gan sẽ không đơn côi lẻ bóng,đơn phương độc mã nữa rồi.-Ngân vừa nói vừa cười rất gian nhìn tôi,mắt híp tịt lại như sợi chỉ.

_Có ý gì vậy?-Tôi ngơ ngác hỏi lại.

_Xì!Đừng có giả vờ giả vịt nữa,Tuấn Anh thích bà thế còn gì,lại còn Nguyên Khang nữa,tôi nghĩ anh ấy không yêu con Nhi kia nữa đâu.Ánh mắt hai chàng nhìn bà tràn ngập tình yêu,tôi nói thật đấy,có thể bà ngốc quá nên không nhận ra thôi.Hơn nữa,lúc Tuấn Anh chặn lời bà bằng câu “Đang yêu nhau”,ôi ôi ôi ôi,rồi…rồi còn nắm chặt cổ tay bà không buông nữa chứ,ánh mắt thì rực lửa vì tức giận,ôi mẹ ơi!chắc chắn là đang ghen còn gì.Aaaaa,Châu ơi sao mà bà sướng thế hả giời,hơ hơ hơ hơ,tôi sắp ngất mất thôi.

Tôi sắp tức điên lên mất thôi,làm sao mà cô bạn thân yêu của mình lại có thể có sức tưởng tượng phong phú như thế chứ.

Dí ngón tay thật mạnh vào trán Ngân,nói một cách bực tức:

_Bà bớt nói lời nhảm nhí đi được không?Hai người đó làm sao mà đến lượt tôi chứ,bà đừng có tưởng tượng này tưởng tượng nọ.Tôi đối với Nguyên Khang thì cùng lắm là sự hâm mộ thôi,còn với Tuấn Anh,bà nghĩ làm sao cậu ấy để ý đến tôi chứ,đến Nhi xinh xắn như búp bê,cậu ta còn đánh nữa là.Thể loại ngông nghênh như Tuấn Anh mà lại đi thích một đứa vừa lùn vừa ngốc như tôi sao.Đầu óc bà có làm sao không thế?Thật là…

_Còn nói linh tinh nữa là ăn đòn đấy,nghe rõ chưa?

Giọng nói quen thuộc của Tuấn Anh vang lên ngay phía sau lưng tôi.

Huhu!Lại bị nổi da gà rồi!!! T__T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro