Nhật ký ngày 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 12, một ngày kì lạ.

Trời mưa rất lớn, đồng hồ trên chiếc loa phường rung chuông vào lúc 3 giờ 13 phút chiều thay vì 3 giờ chiều như mọi ngày. Một bài hát buồn vang lên ngay sau đó. Âm thanh liên tục nhiễu sóng, giọng nữ trầm buồn bị méo mó theo thời gian làm cho vẻ u buồn của một chiều mưa thêm ảm đạm.

" Này em yêu, em là ai hỡi em, là gió cuốn mây bay trong một chiều tà ? Em tỉnh giấc giữa bao nhiêu đau khổ, chồng chéo lên em thịt nát xương tan, đôi mắt hóa khổ đau vì lìa đời..
Chuyện tình ta, có chết cũng tan thành tro, tro vương vào hài cốt em, vương lên mái tóc em thơm mùi cỏ cháy, bùng lên như ánh lửa hồng thiêu đốt linh hồn ta... "

Tôi ngồi một góc trong phòng, lòng khá vui vì sắp được gặp người đó. Tiếng máy bay trực thăng cứ bay vòng vòng trên nóc nhà, ầm ầm và đẩy những đợt gió mạnh qua cửa sổ. Bóng đèn điện có cái bật được, có cái lại không. Những cái sáng đèn thì lại chớp tắt theo một nhịp điệu kì lạ. Tôi nhìn qua cửa sổ của mình lần cuối cùng trước khi đi, thấy bầu trời vẫn còn mưa và âm u nhiều lắm. Nhưng tôi quyết tâm rồi, hôm nay tôi sẽ không trễ giờ nữa. Một lần thôi, tôi muốn ôm chầm lấy người và nói lời yêu với người. Dẫu tâm trí này có bị xé tan ra trăm mảnh, dẫu có chết rồi tôi vẫn yêu người, người ơi.

Tôi đi ra khỏi nhà mình và không mang theo dù. Mưa ướt đẫm trên khuôn mặt của tôi, nước mưa mặn chát và có mùi như những gốc cây. Hôm nay mọi thứ khá là điên rồ. Nước suối đục ngầu, sủi những bọt trắng li ti. Có lẽ là do chúng chảy quá siết va đập vào những hòn đá nhỏ và tan ra trăm mảnh. Dẫn từ con suối ra một con mương nhỏ có hai cô cậu bé đang tắm mương, tuổi thơ ai cũng thế, hồn nhiên và ngây thơ đến khờ dại. Tôi đi ra một cánh đồng ngô vô cùng khổng lồ, đoán chắc rằng em vẫn đang đợi tôi ở đó. Mưa vẫn không ngớt, những giọt mưa như rơi thẳng vào con tim đang hư hao và kiệt quệ của tôi. Tôi cố tìm em ở giữa cánh đồng ngô, nhưng tìm hoài không thấy. Và rồi khi tôi nằm gục xuống và nằm ngửa ra giữa cánh đồng, bài hát ấy từ chiếc loa phường lại vang lên. Nó lẫn rất nhiều tạp nham, tạp nham của tiếng mưa, tiếng nhiễu sóng, và tiếng trực thăng vẫn cứ đùng đùng ầm ầm.

" Lụi tàn, thất vọng và lạnh ngắt
Xin anh hãy tha thứ cho em, vì giờ đây tro tàn đã vương trên mái tóc em mất em rồi
Lỡ sa chân vào đau khổ rồi em làm gì biết cách thoát ra hỡi anh?
Chuyện tình ta, có chết cũng tan thành tro, tro vương vào hài cốt em, vương lên mái tóc em thơm mùi cỏ cháy, bùng lên như ánh lửa hồng thiêu đốt linh hồn ta..."

Tôi nhắm mắt lại, nhớ về em. Tôi thấy em đứng trong một căn bếp nhỏ, dưới ánh đèn đang chớp tắt luôn tục, em dùng một mảnh kính đỏ và chặc đức lìa cổ em. Cơ thể em như một con sâu bọ, liên tục quặn quẹo cơ thể. Em hét lên vài câu gì đó, rồi đôi mắt lịm đi. Khói từ miệng em cứ liên tục trào ra, và khi cố chạy vào những làn khói, tôi thấy mình đang đứng trên một bờ biển đầy nắng, cơ thể mình thì bị nhốt trong một chiếc lồng nhỏ. Tôi thấy em đang từ từ đi xuống bờ biển, mặc cho tôi có kêu la đến thế nào em cũng không nghe.

" Một linh hồn đầy tội lỗi, sao anh không để em ra đi? Bởi giờ đây ánh nắng đã đốt cháy mắt em, đau đến tận xương tủy là tình yêu mù quáng đến tội lỗi. Trung à, nếu có thể, em vẫn mong được yêu anh thêm lần nữa"

Chiếc lồng giam tôi đang bắt đầu còn hẹp lại. Nước tràn vào cái lồng làm cho tôi bị ngạt thở. Tôi thấy tôi đang rơi vào một vùng hư không đến vô tận, đôi mắt của tôi vẫn cố mở ra để nhìn thấy em. Tôi nghe thấy tiếng em gọi tôi, không, chắc chỉ là ảo giác thôi phải không. Rồi tôi lại nghe tiếng trực thăng, tiếng cuộc gọi nhỡ, tiếng công tắt đèn bật tắt liên tục, tiếng đập vỡ của những chai rượu. Nó hỗn tạp, và đâm nát sọ tôi bằng một âm thanh buồn bã. Lại là bài hát ấy, bài hát cuối cùng.

" Anh đừng về trễ nữa nhé, em yêu anh."

_______________________

Tôi tỉnh dậy, thấy mình vẫn ngay giữa cánh đồng ngô. Đã 6 giờ chiều rồi, mưa vẫn còn lâm râm. Tôi đã thất bại trong việc tìm được em. Khi đứng dậy và loạng choạng để đi về, tôi vô tình nhặt được một cái đĩa cd đã cũ. Tôi mỉm cười và bật nó lên ngay khi vừa về ngay đến nhà. Chiếc cd khá cũ nên khi bật lâu lâu lại vấp. Nhưng hình ảnh trong video vẫn còn rất rõ, đó chính là ngày cưới của tôi và em ấy. Em mỉm cười hạnh phúc, họ hàng hai bên ai nấy cũng chúc mừng. Rồi em hôn tôi, hai chúng tôi nắm tay và cùng nhau karaoke với hai họ từ sáng tới chiều. Ngày em ôm hai đứa sinh đôi trong tay và khóc vì hai đứa vẫn được bình an, ngày em dẫn tụi nó vào lớp mẫu giáo ở gần nhà. Tất cả đều gói gọn lại trong một đĩa cd nhỏ.

Bỗng muốn khóc cho lòng nhẹ nỗi đau
Sao anh không cứ khóc cho vơi đi?
Vẫn biết thế nhưng lòng chợt đau thắt
Chuyện vui anh xin giữ
Cho nỗi buồn đừng qua đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro