HỨA VỊ TRỌNG SINH KÍ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HỨA VỊ TRỌNG SINH KÍ

Tác giả : Thiên Khỏa Thụ

Thế loại : Trọng sinh, Huyền Huyễn, 1X1, HE

NVC : Sở Mặc x Hứa Vị

Tình trạng : 134 chương + 2 phiên ngoại

Cảm nhận:

Truyện này hay lắm lun <3

Ta cực kì cưng bé thụ với ‘bé’ Tiểu Bạch  nhá !!! Hai đứa nó dễ thương cực !!!

Mà mỗi khi nhìn thấy ánh mắt sáng như sao của Tiểu Mặc ( anh công ợ ) nhìn Tiểu Bạch như nhìn đồ ăn mà hỏi là ” Có ăn dk ko ? ” làm ta cười lăn lộn luôn.

Truyện có tình tiết hay và khá là ly kỳ , mặc dù tình cảm 2 em nó đẹp như trong tranh từ bé =))) Bé tí đã để ý nhau rồi  =))

Nếu ai đã thích ‘ SỬU HOÀNG’ thì đây là 1 truyện ta khuyến khích , vì số Tiểu Mặc quá chi là bi đát, tội lắm *chấm nước mắt*

Không có bé Vị Vị thì chắc là đời ảnh toàn bi kịch không :(((

Truyện có ngược  =)) cơ mà cái ngược rất đau ruột ( vì cười ah~ ) =))

Văn án

Một tam hoàng tử sinh ra mang dấu hiệu long văn hắc sắc trên người . Bị muôn người ghét bỏ , bị cho là điềm xấu . Họ gọi hắn là Mặc quỷ hoàng tử .

Hắn , không có tên ….

Hắn là kẻ nhấc lên tinh phong huyết vũ , là kẻ thản nhiên thảm sát hàng trăm người vô tội mà lòng không máy động  .

Nhưng , hắn lại gặp một người trong nhân sinh lần nữa ….

Ăn xong, Sở Mặc nhìn Hứa Vị ngồi ở đối diện hắn đang lộ ra tươi cười, rất nghiêm túc nói “Về sau ngươi nấu cơm cho ta ăn nha .”

Hứa Vị sửng sốt “A?”

“Cho tới bây giờ đều không có ai nấu cơm cho ta ăn.”

“…… Vậy ngươi ăn cái gì lớn lên .”

“Mặc quỷ chỉ có thể ăn cơm thừa.”

“Hảo! Về sau ta nấu cơm cho ngươi ăn.”

* * *

Mặc Tam lúc này mới cúi đầu cầm lấy đại bánh bao , cắn một miếng , trong lòng yên lặng nhớ kỹ , người trước mắt này mang cho mình những thứ nào , đại bánh bao, cánh gà, điểm tâm…… Còn có…… ngẩng đầu nhìn Hứa Vị cười tủm tỉm nhìn  mình, còn có , tươi cười ấm áp của người này nữa ……

———————————-

Hắn là một tẩu phương lang y , đời trước chết đầy oan khuất .

Được lần nữa sống lại , hắn chỉ cầu gia đình hắn , người hắn coi trọng được bình an mà sống .

Hắn , chỉ không ngờ …

Chỉ vì đó là Tiểu Mặc !

Là Tiểu Mặc mà hắn thương yêu , toàn tâm toàn ý kỳ vọng y có thể khoái hoạt bình an mà lớn lên!

Trước mắt có chút toan sáp, trên mặt giống như đã ẩm ướt , nhưng thân thể cứng ngắc không thể nhúc nhích.

Hứa Vị cùng Mặc Tam đứng rất gần, chỉ cách một bước chân mà thôi, khẽ vươn tay ra, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Mặc Tam, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Mặc Tam. Tựa đầu vào hõm vai Mặc Tam, thấp giọng nói “Tiểu Mặc, chúng ta là hảo hữu.”

Đúng vậy, mình sẽ làm hảo bằng hữu tốt nhất của Tiểu Mặc.

Sau đó, cùng Tiểu Mặc lớn lên, khi  Tiểu Mặc phạm sai lầm thì hung hăng mắng hắn, khi Tiểu Mặc hồ đồ thì phải đánh hắn !

Nếu lão Thiên cho mình cơ hội tái thế làm người, như vậy, cái trí nhớ huyết tinh thống khổ này cứ để cho mình mình tự chịu đựng là được !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro