Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tận bên trong sơn cốc tiếng nước men theo khe đá từng hồi chảy róc rách không khí vẩn lên sự âm lạnh, sương mù giăng kín lối tựa như một bức rèm mây trắng xóa .

Đằng sau lớp sương trắng thuần ấy , có tiếng đàn của ai vọng ra  lúc đầu thì nhẹ nhàng chậm chạp, dần dần lại trở nên dồn dập chói tai cơ hồ muốn đem đây tớ bứt xuống.

Lưu Bá Ôn nghe được tiếng đàn này vô cùng hỗn loạn không còn dụi dàng  giống như lúc đầu , chỉ còn sát khí nặng nề, theo đó là một tiếng gào to,

một người tung bay mà ra.

Bảo Kiếm trong chỉ thẳng Lưu Bá Ôn, mũi kiếm sâm hàn, kiếm quang âm lãnh vô tình.

Người nọ tuy là thích khách, nhưng lại không mặc hắc y, cũng không che mặt.

Lưu Bá Ôn cùng người nọ đối mặt, nheo mắt, muốn rời đi tuy nhiên ý định trốn tránh không khỏi dừng lại, hắn vuốt râu nhìn chăm chú người đang cầm bảo kiếm, một thân bạch y, lãnh ngạo tuyệt mỹ lại vô cùng trẻ tuổi.

So với cố nhân của hắn có thể nói là tám, chín phần tương tự hoặc nói trắng ra là giống nhau như đúc.

người trẻ tuổi trước mắt trừ bỏ việc có tính trẻ con chưa thoát được.
bộ dạng này cùng vị cố nhân đã chôn sâu trong trí nhớ của hắn là hoàn toàn không sai chút nào.

Bất quá là quanh thân y còn chứa đựng vài phần non nớt cùng phong độ trí thức, giữa mày tràn đầy lệ khí lạnh nhạt, khác với người nọ lúc trước thường không tự chủ mà lộ ra u buồn.

Lưu Bá Ôn không biết vị này tên họ là gì.
nhưng  tên của người kia thì hắn lại khắc sâu với trong tim óc. cho dù đã qua 20 năm vẫn như cũ không cách nào quên được.

Người nọ có một cái tên khá đẹp lại vô cùng dễ nghe , nếu hắn không trở thành một tướng quân sát phạt quyết đoán , bằng hắn tài năng và tướng mạo của hắn, tham gia khoa khảo cũng nhất định sẽ được hoàng đế khâm điểm là Thám Hoa lang.

Mạnh Tâm Trúc

Thân là người Hán, cũng là danh tướng của đại nguyên.
vì triều đình mà cống hiến toàn bộ sức lực,vì sở ái phụng mà lụy tình , cuối cùng nhận lại chỉ là sự phản bội.

Lưu Bá Ôn  sớm nghe nói qua đại danh của Mạnh Tâm Trúc ,  không phải bởi vì người này là tướng quân nổi danh lừng lẫy , cũng không phải vì hai người từng đồng điện vi thần ( thần tử của một nước) , mà là từ trong miệng Viên Tử vi mà biết được.

Nàng nói mình có một vị huynh trưởng kết nghĩa, võ nghệ cao cường, chí hướng cao xa, không màng danh lợi, lại là người rất yêu cây cỏ đặc biệt là trúc, có thể một ngày không rượu, một ngày không thịt, nhưng không thể một ngày không có trúc.

“ người yêu trúc , nhất định là một vị quân tử hiếm có” Lưu Bá Ôn ngắt lời.

Viên Tử vi nói: “ Là quân tử, cũng quá mức không biết uốn mình theo hoàn cảnh, y chẳng khác gì cây trúc thà gãy chứ không chịu cong.”

Lưu Bá Ôn ở nguyên triều cũng từng  gặp Mạnh Tâm Trúc vài lần , sau lại từ quan quy ẩn, hai người liền không còn qua lại gì nữa . Không ngờ đến lúc được gặp nhau lại trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc  Mạnh Tâm Trúc cầm đao truy sát một người thanh niên trẻ tuổi và lão già động tiên khách.

Hai người chạm mặt nhau, vốn cũng là lúc trước cũng từng có vài lần tiếp xúc với nhau đáng ra  nên ôn lại  chuyện cũ mới phải.
Ai ngờ Viên Tử vi theo sau mà đến, chỉ nghe một tiếng “Sư huynh”
Lưu Bá Ôn nhìn thấy trong ánh mắt của Mạnh Tâm Trúc phát ra ánh lửa  nhất thời hung ác như quỷ dữ, hận không thể lập tức đem Lưu Bá Ôn lột da sẻ thịt .

Lưu Bá Ôn không hiểu vì sao lúc nãy hắn cứu chu trọng bát và động tiên khách Mạnh Tâm Trúc cũng không hề  lộ ra sát ý, nhưng tại sao vừa nghe lời gọi y lại trở nên như thế , đặc biệt  còn muốn nghiến răng nghiến lợi mà mời hắn đi làm khách.

Lúc trước cũng bất quá chỉ là một bữa ăn, tuy nhiên  hai người cũng chỉ là bạn sơ ngộ , nào có thân thiết chi đâu lại thêm lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, Lưu Bá Ôn vốn ngay thẳng không thích dấu diếm, Mạnh Tâm Trúc cũng không phải là loại người thích úp úp mở mở, cuộc nói chuyện cuối cùng tan rã trong không vui.

Vài lần gặp nhau sau đó cũng luôn xoay quanh chuyện truy tìm chu trọng bát cùng động tiên khách
Mạnh Tâm Trúc bị động tiên khách dùng một cục đá đánh cho bị thương ở phần đầu, từ đây lưu lại chứng đau đầu dữ dội.

Mà Viên Tử vi lại là một sư muội  quỷ quyệt
Lưu Bá Ôn trong lòng nghi hoặc
nàng ban ngày thì gắt gao đi theo chính mình, buổi tối lại trở về trúc cư của Mạnh Tâm Trúc để chiếu cố chữa thương cho y không biết nàng đang toan tính chuyện gì nữa.

Tình cảm mà sư muội  đối với mình Lưu Bá Ôn trong lòng biết rõ , chỉ là lời nói của nàng đối với Mạnh Tâm rất ái muội, hay là……?

Lưu Bá Ôn lắc đầu, chuyện này thì liên quan gì đến mình  bất quá từ việc Mạnh Tâm Trúc đối tử vi nói gì nghe nấy hắn có thể đoán ra, vị Đại tướng quân này cũng ôm một thứ tình cảm gì đó đối với viên tử vi.

Cảm tình là một chuyện phức tạp, Lưu Bá Ôn vô tình nhúng tay, cũng không muốn nhiều lời.
Hắn bái sư ẩn danh, sư môn lấy  Dịch huyền thuật làm gốc, sư tôn của hắn là một lão ngoan Đồng tiên phong đạo cốt lúc trước cũng từng đem chuyện tương lai của hắn và sư muội ra gieo quẻ
Hắn nói sau này sư muội sẽ gặp được người yêu nàng tha thiết nàng ,khuyên  nàng phải hảo hảo quý trọng, nếu  không yêu người nọ, tuyệt đối cũng đừng lừa gạt lợi dụng, nếu không sẽ tự huỷ hoại chính mình.

Còn về Lưu Bá Ôn thì hắn chỉ lắc đầu thở dài, nói hắn  đệ tử này tài tình nhạy bén, văn võ song toàn,  tính cách lại không cao ngạo cũng không nóng nảy, vững vàng bình tĩnh, khiêm tốn hơn người. Chẳng qua có một chút không tốt, đối với chuyện cảm tình quá mức đạm mạc, chỉ sợ cả đời cũng khó gặp được nhân duyên tốt, đại khái sẽ là cô độc sống quãng đời còn lại.

Nghe được Lời này  Lưu Bá Ôn cũng không hề dao động sợ hãi , hắn đối tình yêu không có hứng thú.
Nhưng tử vi lại phản ứng kịch liệt, tuy lúc ấy trên mặt không biểu lộ, ban đêm ngủ không yên, nói rằng sư tôn đang nói bậy bạ,  nhân duyên của sư huynh do trời định , xa tận chân trời gần ngay trước mắt.

Nói xong đỏ mặt, không đợi  Lưu Bá Ôn phản ứng liền chạy đi.

Lưu Bá Ôn lắc đầu, cho rằng sư muội là quan tâm hắn ,mới nói ra những lời vừa rồi , nào biết nàng lúc ấy cũng đã gieo tình cảm.

Có lẽ chính từ lúc ấy, hắn cũng đã nợ Mạnh Tâm Trúc, nếu không phải chính mình vẫn như không thấy không nghĩ , cũng sẽ không dẫn tới tử vi vẫn luôn ôm một tia hy vọng, cứ thế nàng gặp được người yêu nàng thật lòng Mạnh Tâm Trúc, lợi dụng y, lừa gạt y, nhưng thực chất nàng chỉ một lòng hướng tới mình.

Đây là hắn nợ Mạnh Tâm Trúc,
cho đến lúc hai người bị rơi vào cổ mộ, khắp nơi đều là vách đá, không có đường đi ra ngoài, bản thân hắn lại bị các tảng đá đè lên người không thể cử động được chỉ có thể chờ chết ở nơi này.

Mạnh Tâm Trúc phi thường chán ghét hắn, ánh mắt lạnh lùng, ngôn ngữ như đao. Quả thật người cũng như tên là một hán tử  đỉnh thiên lập địa một vị quân tử hiếm có trên đời.
Nếu đổi lại là người khác đã thì sớm cầm đao chém rớt đầu Lưu Bá Ôn nhưng Mạnh Tâm Trúc không làm như vậy, y kéo lê đôi chân đang bị thương không còn sức lực của mình, dùng bảo đao mà y quý như đôi mắt cẩn thận mà cạy ra từng khối đá lớn.

Mạnh Tâm Trúc thật sự chán ghét Lưu Bá Ôn đến tận xương tủy.  mới vừa đem người từ dưới tảng đá lớn cứu ra, y liền trốn ra xa như sợ ôn dịch , không muốn cùng hắn nói một lời vô nghĩa, y dương đao liền muốn đem long tinh châu chẻ đôi.

Lưu Bá Ôn thấy Mạnh Tâm Trúc chau mày, biểu tình kích động, ngữ khí tàn nhẫn, trên mặt hắn cũng vẫn là bộ dáng khí định thần nhàn .

Một là bởi vì hắn biết long tinh châu nhất định không phải phàm vật, không phải vật mà đao kiếm có thể dễ dàng chặt đứt. Hai là nửa ngày nay hắn đã nhìn thấy được tâm tính của mạnh tâm trúc
Người này vốn dĩ bản tính thiện lương, cũng do triều đình bức bách ép hắn phải trở thành quỷ dữ dưới tay có vô số oan hồn, cũng chỉ vì hắn một trung quân ái quốc.

Lưu Bá Ôn bội phục loại người này, đồng thời cũng cảm thấy người này thật đáng thương
hắn làm một người đứng bên ngoài xem kịch, đương nhiên không thể hiểu thấu nội tình bên trong . Mạnh Tâm Trúc như thế tất nhiên cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì

Tùy tay giúp đỡ vốn là nguyên tắc xử sự của Lưu Bá Ôn  nhưng cũng không phải lúc nào cũng thế, hắn muốn đối người khác ra tay tương trợ, cũng sẽ không cố tình ra tay làm đảo loạn con đường mà họ muốn đi. Với người khác là như thế, với Mạnh Tâm Trúc cũng là như thế. Đây cũng là lý do vì sao sư tôn nói đại khái hắn sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại.

Lưu Bá Ôn có đầy đủ kinh nghiệm cùng trình độ trong suốt cuộc đời mình , duy độc lúc này trời cao lại thử thách hắn , để là dùng hết sức để tồn tại cùng  Mạnh Tâm Trúc trong cái hoàn cảnh này.

Mạnh Tâm Trúc nhất thời lỗ mãng trúng ám khí, bị trường tiễn đâm xuyên qua đùi, hơn nữa y lại không chịu nghe Lưu Bá Ôn khuyên can mà  mạnh mẽ đem mũi tên rút ra

hậu quả đó là máu tươi từ lỗ hổng tuôn ra như suối, nếu không phải Lưu Bá Ôn xé vạt áo dùng sức cột lại miệng vết thương , nói không chừng không bao lâu liền mất máu quá nhiều mà mất mạng.

Tuy máu đã ngừng chảy, nhưng  Mạnh Tâm Trúc cũng đã mất quá nhiều máu  , y uể oải nằm ở ven tường, khuôn mặt tuyệt mỹ anh tuấn giờ đây trắng bệch như sương, làn môi vốn hồng nhuận nay đã thấp thoáng phủ lên một lớp tuyết mỏng ,trừ bỏ đôi mày kiếm sắc bén cùng với cặp con ngươi trong sáng như sao kia , cơ hồ tìm không thấy một phần khí phách hăng hái nào cả.

Lúc này y yếu ớt, giống như chạm vào liền sẽ tan
Y gắt gao giơ tay ôm lấy chính mình trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Lưu Bá Ôn không tiếng động thở dài, với tay bắt lấy lá cờ đen cũ nát trong cổ mộ choàng lên người Mạnh Tâm Trúc , bỗng nhiên đôi tay  bị mạnh tâm trúc lúc này đã thần chí không rõ mạnh mẽ bắt lấy , bắt đầu nói mê sảng “Lạnh, ta lạnh quá…… khát, ta muốn uống nước……”

Lưu Bá Ôn trong lòng biết rõ,đây là do Mạnh Tâm Trúc mất máu quá nhiều nên dẫn đến như vậy ,nắm chặt hắn tay không bỏ, cờ đen cũng không thể chống đỡ hàn khí từ trong người Mạnh Tâm Trúc phát ra.
Lưu Bá Ôn nhíu mày do dự một lát, cuối cùng là duỗi tay đem người đang run rẩy ôm vào trong lòng, ra sức ôm  y thật chặt, dùng  nhiệt độ cơ thể của mình giúp  y loại bỏ hàn khí.

Mạnh Tâm Trúc cả người đều là mồ hôi lạnh, trên gương mặt tuấn mỹ sắc bén điểm xuyến những giọt mồ hôi  giống như ngọc sáng. Lưu Bá Ôn cùng y quá mức thân cận, cúi đầu là có thể nhìn đến vầng trán cao cùng  hàng mi dài cong vút của mạnh tâm trúc.

Lông mi đang rung động, trong mắt một mảnh mơ hồ giống như bóng ma khi mờ khi tỏ . Mạnh Tâm Trúc vẫn còn  thấp giọng nói mê sảng, đầu không tự chủ mà vô lực gục xuống trên vai Lưu Bá Ôn , đôi môi tái nhợt không còn chút máu nhanh chóng bị khô nứt.

Lưu Bá Ôn ý thức được nếu không có nước , sợ là không quá nửa canh giờ, Mạnh Tâm Trúc liền sẽ chết đi. Nhưng nơi này là một tòa cổ mộ ngàn năm, chung quanh cũ kỹ tàn phá, trừ bỏ một ít vàng mã chôn cùng, cũng không bất luận cái gì cả
Hắn không còn cách nào, chỉ có thể nhặt lên bảo đao của Mạnh Tâm Trúc  hung hăng cắt đứt ngón tay mình, nhặt một chén sứ lau khô rồi đem máu tươi rót vào  trong chén.

Hơn phân nửa chén máu, Lưu Bá Ôn  cũng có chút đầu váng mắt hoa. Nếu không phải vì người kia mất máu mà hôn mê , hắn cũng sẽ không bên người Mạnh Tâm Trúc một lần nữa.

Hắn đem y ôm vào lòng ngực, vấn đề là hắn làm sao cũng không thể cạy được khớp hàm của mạnh tâm trúc để rót máu vào , hết cách hắn chỉ có thể ngửa cổ đem máu nuốt vào trong miệng rồi cuối đầu hôn môi  dùng lưỡi  để cạy ra đôi môi ngậm chặt từng chút từng chút mà truyền máu vào.

Uống xong máu, Mạnh Tâm Trúc dần dần khôi phục một ít thần trí, phát hiện chính mình và mặt của Lưu Bá Ôn chỉ gần nhau trong gang tấc , lại cảm nhận được miệng mình còn tồn tại một đầu lưỡi vốn không thuộc về mình ,  mùi máu tươi xông thẳng vào mũi.

Y trong lòng cả kinh, muốn duỗi tay đẩy ra, lại vô lực, cánh mũi khép mở cố sức hít thở, tùy ý Lưu Bá Ôn tiếp tục cho mình uống máu
bản thân bị động tiếp thu, ngón tay kháng cự  lặng lẽ nhéo bả vai Lưu Bá Ôn , muốn tránh đi thứ tanh nồng nơi yết hầu, môi lưỡi của hai người lại càng gần một bước thật sâu giao hòa bên nhau.

Y lạnh rất lạnh.

Giờ phút này lại cảm thấy không còn lạnh như trước nữa bởi vì có một người đang gắt gao mà ôm lấy y

Y rất khát, khát đến nỗi yết hầu như bị thiêu đốt ,  nhưng có người đã lấy máu tới cho y uống , hương vị tuy tanh nồng, trong môi lưỡi dây dưa  lại dần dần nổi lên một tia vị ngọt.

hai người bọn họ nhìn không thấy nhau ,  một người thì gục đầu xuống, một người vô lực nâng mặt lên, rõ ràng chỉ là một động tác uy nước đơn thuần , bất tri bất giác đã trở nên cực kỳ triền miên.

Hơi thở hoà thuận vui vẻ,  ai cũng không muốn rời đi trước một bước, thẳng đến khi hai người đều sắp hít thở không thông mới khó khăn mà buông ra.

Khóe miệng hợp với huyết sắc cùng nước bọt, có máu tươi trơn bóng, môi của Mạnh Tâm Trúc cũng không còn trắng bạch dọa người.
Y cuộn tròn  trong lòng Lưu Bá Ôn thở dốc, mồ hôi trên trán cũng bị người đang ôm hôn đi mất.

Người nọ hôn lên chóp mũi,  mắt, rồi ngậm lấy hàng mi dài mềm mại của y. độ ấm trên đôi môi nóng bỏng,  hơn hai mươi năm trong cuộc đời  y chưa bao giờ cảm nhận được sự  ấm áp như vậy.

Mạnh Tâm Trúc thấp giọng nói: “Ngươi……” đây là vì sao.

Y  vẫn chưa nói xong, nhưng Lưu Bá Ôn dường như đã hiểu được ý của y  hắn trả lời: “Ta không biết, ý thức ra thì cũng đã làm rồi, ngươi không cần rối rắm, coi như là một cơn ác mộng, chờ chúng ta rời khỏi nơi này , mộng liền tỉnh.”

Sư tôn từng nói Lưu Bá Ôn cả đời khó gặp nhân duyên tốt đẹp, sự thật cũng là như thế, liền tính là gặp gỡ, với bản tính không nặng tình yêu của hắn  cũng khó tiến triển.

Mạnh Tâm Trúc nghe vậy đáy lòng nảy lên một tia chua xót, ngay sau đó âm thầm phỉ nhổ chính mình.
Mạnh Tâm Trúc,  khi ngươi còn nhỏ là một kẻ mồ côi lưu lạc , xác thật bơ vơ không nơi nương tựa, được nghĩa phụ nhận nuôi sau này cũng chỉ có nghĩa phụ và nghĩa muội là quan tâm đến mình. Nhưng ngươi không phải là chó, không cần phải vì người khác bố thí một chút ôn nhu mà liền vẫy đuôi. Huống chi, người bố thí kia lại là kẻ thù không đội trời chung của y Lưu Bá Ôn!

Mạnh tâm trúc nhắm mắt trấn định  tâm thần, trong miệng chất vấn: “ có phải chỉ có giết ngươi, mới có thể ngăn cản ngươi làm hết thảy chuyện này không?”

Y muốn tự mình đứng dậy, Lưu Bá Ôn lại nhanh hơn y một bước đỡ y  dựa vào vách tường, sau đó tiến về phía trước  tìm kiếm đường ra.

Không hề lưu luyến rời đi, chưa từng để ý điều gì.
Mạnh Tâm Trúc sắc mặt biến đổi, ngón tay tựa giữ lại duỗi thẳng, lập tức nắm lại thành quyền, yên lặng ôm chặt tấm cờ đen rách nát  trong lòng nặng nề suy nghĩ cùng rối rắm.

Chờ Lưu Bá Ôn quay trở lại bên người y một lần nữa , mạnh tâm trúc rốt cuộc  không nhịn được nữa mà ngồi dậy một phen nắm lấy vạt áo của Lưu Bá Ôn  rống to: “Ngươi có thể  thành thật trả lời ta  một vấn đề không!”

Nghe thanh âm của y không còn suy yếu  vừa rồi, Lưu Bá Ôn lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, trên mặt tao nhã  không thay đổi, hắn kéo xuống bàn tay đang nắm trụ vạt áo mình nhàn nhạt nói: “Ta nghĩ giờ phút này ngươi hẳn là nên  quan tâm đến thương thế của mình thì tốt hơn.”

“Ngươi không sợ sẽ chết ở đây cùng ta sao?”

Lưu Bá Ôn thản nhiên cười: “Có một người bồi, ít nhất cũng không  tịch mịch.”

Mỗi người đều có tịch mịch, mà cái tư vị của tịch mịch  Mạnh Tâm Trúc sớm đã nếm được.

Y run lên, một câu của lưu bá ôn đã chọc thủng điểm phòng ngự yếu nhất của y . Lúc này đây y  không hề cam lòng mà rơi lệ, y rất sợ tịch mịch.

Nhưng  từ trước nay mạnh tâm trúc luôn là một kẻ tịch mịch ,cho dù y luôn khinh thường điều này.

Lưu Bá Ôn vừa xem đã hiểu y, đào xới tâm tư của y. Lưu Bá Ôn nói hai người ở bên nhau liền sẽ  không  tịch mịch, Mạnh Tâm Trúc một lòng muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái, đột nhiên  trong nháy mắt, y không muốn
Y  muốn ở chỗ này, tìm không thấy đường ra cũng tốt, bị vây chết ở chỗ này cũng tốt, ít nhất có người bồi y, y không cần phải một mình chịu đựng tịch mịch nữa.

Nhưng mà trời cao chưa bao giờ chiều theo với y, trước kia sẽ không, hiện tại càng không, sau này đương nhiên cũng sẽ không.

So với y suy sụp, Lưu Bá Ôn vẫn như cũ trấn định, lạc quan, coi khó khăn hiểm trở như không có gì, hắn sẽ không nguyện ý ở nơi này thúc thủ chịu trói.

Nhìn thân ảnh bận rộn, Mạnh Tâm Trúc dựa vào tường, cảm giác thân thể của mình càng ngày càng lạnh, giờ phút không không biết y lấy đâu ra dũng khí mà có thể đem toàn bộ thành kiến,ghen ghét, bất an đều buộc miệng thốt ra hết .
Y vừa nói nước mắt vừa rơi ,rơi tới khi  Lưu Bá Ôn xoay người nói cho y biết đã tìm được sinh môn cũng không dừng lại.

Y ngóng nhìn mộ thất mà yên lặng rơi lệ, ánh mắt chớp động, nát nhân tâm.

lúc này lưu bá ôn cũng ở trên cao nhìn xuống cùng Mạnh Tâm Trúc đối diện, giờ phút này mới phát hiện Mạnh Tâm Trúc không chỉ có một gương mặt tuyệt diễm mà còn có một đôi mắt mỹ lệ sáng trong.

Phần đuôi mắt thon dài , hình dạng tuyệt đẹp, yên lặng ẩn tình, mặc kệ  giờ phút này y đang nhìn  vật  gì, cũng tuyệt nhiên mang đến cho người ta một loại ảo giác giống như chứa đựng biết bao tình cảm trong đó.

Tim Lưu Bá Ôn đập lỡ một nhịp, ma xui quỷ khiến làm cho hắn cúi người xuống , môi cách đôi mắt của Mạnh Tâm Trúc càng ngày càng gần.

Theo bản năng nhắm mắt lại, Mạnh Tâm Trúc cảm giác được có một đôi môi không cương  ngạnh cũng không mềm mại  dán trên mí mắt .

Y nức nở một tiếng, run rẩy vươn tay đi, ngạnh thanh nói: “Ta……lạnh quá.”

Trả lời hắn chính là một cái ôm quen thuộc ấm áp .

“Ta ôm ngươi, liền không lạnh.”

Mạnh Tâm Trúc dùng sức  ôm lấy Lưu Bá Ôn,  cho phép y tùy hứng một lần, trong lòng không muốn quan tâm ai nữa không muốn nghĩ đến cái gì nữa ,  lúc này y chỉ muốn hấp thu một chút ấm áp.

Y không muốn thừa nhận nhưng ở nơi của  tử vi n cũng chưa từng có được cảm giác ấm áp như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Tư thiết Mạnh Tâm Trúc khi chết 23 tuổi, Lưu Bá Ôn tuổi so Mạnh Tâm Trúc lớn hơn tam tuổi, Đường Ngọc Trúc lên sân khấu 18 tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro