Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Bá Ôn tìm được chuôi kiếm do Đường Ngọc Trúc đánh rơi, từ chỗ vương khải vào 20 năm trước, đồng thời  kí ức mất mát 20 năm qua cũng ồ ạt lùa về.

Động tác công kích của Đường Ngọc Trúc dần chậm lại, y bỗng nhiên cảm thấy người trung niên trước mặt này dường như y đã từng quen biết, không phải là lần gặp mặt khi ám sát , mà như đã quen biết từ rất lâu.

Y có thể cảm giác được, võ công của Lưu Bá Ôn không hề yếu, chính là từ đầu đến cuối y chưa từng chân chính cùng hắn giao thủ lần nào.

Cho đến khi y nghe Lưu Bá Ôn ngâm Nga câu thơ đầu.

“Kiếm Đảm Cầm Tâm thù tri kỷ……”
Đường Ngọc Trúc không rõ vì sao y lại biết câu thơ tiếp theo của bài thơ này là gì
Càng không hiểu vì sao  Lưu Bá Ôn thoáng chốc lại hiện lên  thần sắc phức tạp.

Tuy nhiên phần cảm xúc kia che giấu quá nhanh, Đường Ngọc Trúc không kịp truy cứu, liền thấy Lưu Bá Ôn chắp tay hơi mỉm cười nói: “ hẹn ngày tái ngộ .”

Lưu Bá Ôn đi được cực nhanh, Đường Ngọc Trúc nhịn hồi lâu mới không làm ra động tác vươn tay  giữ lại.

Y căn bản làm không rõ vì sao trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc lạ lẫm , khi y nhìn ra Lưu Bá Ôn tỏ thái độ buông bỏ tâm y lại đau.

những tia cảm xúc hỗn tạp có thương tâm có tức giận trong nháy mắt hung hăng bao phủ y.

Đường Ngọc Trúc cảm thấy đầu đau dữ dội , đau đến mức y không thể chống đỡ nổi mà quỳ xuống đất, thân thể cuộn tròn lại, y chỉ hy vọng lúc này liệu có ai đến đây ôm y một cái.

Dù đó là Lưu Bá Ôn ……

Vương khải  đụng phải cục đá nên bị thương ở đầu , Đinh Xung ở một bên chăm sóc
Lưu Bá Ôn  nhân đó mượn cớ rời đi, dựa vào ký ức tìm được ngôi mộ năm xưa.

Trước mộ có dựng một bia đá không  tên, một mặt vì bị  lúc trước bị triều nguyên coi là một kẻ “Nghịch thần” , một mặt là vì bị coi như tên " ác đồ" nguyện trung thành với triều đình mà tàn sát rất nhiều người vô tội , sau khi chết không bị phơi thây đã là may mắn, chứ đừng nói tới việc lưu lại tên họ .

chôn ở một nơi vắng vẻ vô danh như vậy cũng tốt , ít nhất không bị người đời tới quấy rầy.

“Tâm trúc.”

Lưu Bá Ôn nỉ non gọi cái tên kia.

Tạo hóa trêu người, hai người bọn họ tái kiến thật đúng là cảnh còn người mất, nhân gian đã qua 20 năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro