Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lên máy bay, Trí Tú vào buồng lái, chỉ còn mình nàng. Trân Ni gọi cho Lục Cảnh Hoán trước khi máy bay cất cánh, không ngờ thằng nhóc này đang chơi vui vẻ, còn có tình nhân bên cạnh, muốn ở lại chơi thêm vài ngày, Trân Ni lúc này mới yên tâm cúp điện thoại.

Lần này không có Lục Cảnh Hoán đi cùng, Trân Ni có chút nhàm chán, đang nghĩ người ngồi gần nàng sẽ là dạng người gì thì một thân ảnh vừa quen thuộc vừa đáng ghét bước tới.

Bùi Tư Dao, bạn học cùng lớp trung học, đối thủ duy nhất của nàng.

“Ồ...Trân Ni? Cậu cũng đang chờ máy bay cất cánh à?” Bùi Tư Dao nâng cằm, vẻ mặt khinh thường nhìn nàng.

Trân Ni làm gì có tâm tình để ý đến cô ta. Cô ta nhàm chán như vậy, chi bằng chợp mắt một lúc còn hơn.

Bị Trân Ni khinh thường, Bùi Tư Dao càng thêm tức giận, chanh chua nói: “Xem ra mẹ cậu kiếm được cho cậu ông dượng có tiền, hay là thượng bất chính hạ tắc loạn, bán cậu cho đại gia rồi?”

Trân Ni lúc đầu không muốn nói chuyện với cô ta, nhưng cô ta nói chuyện quá khó nghe, Trân Ni hơi nâng mí mắt: “Cậu có thể đi khoang hạng nhất, không phải cũng do mẹ cậu ngủ với đại gia sao? Khác gì tớ chứ?”

Một câu này kích thích Bùi Tư Dao, tức giận nói: “Loại người như mẹ mày không xứng đáng so sánh với mẹ tao? Con hoang quả nhiên không có giáo dục.”

Hồi sơ trung bọn họ đánh nhau là do nam sinh mà Bùi Tư Dao thích lại để ý Trân Ni, tỏ tình không được mỗi ngày đều đứng trước cổng trường đợi nàng.

Sau khi bị Bùi Tư Dao biết được, nhìn Trân Ni không thuận mắt, nói mấy câu trào phúng nàng, Trân Ni không để trong lòng, cho đến khi Bùi Tư Dao không biết từ đâu biết được hoàn cảnh của nhà nàng.

Mẹ Trân Ni sinh nàng lúc còn vị thành niên, Trân Ni là con hoang, mẹ nàng dựa vào việc ngủ với đàn ông để nuôi nàng lớn.

Mấy lời đồn đại khó nghe lan truyền trong trường đều là do Bùi Tư Dao bày trò, Trân Ni sau khi biết được cùng Bùi Tư Dao đánh một trận, cào nát mặt cô ta.

Nhưng mà cái giá phải trả cũng không nhẹ, giáo viên mời phụ huynh của cả hai bên đến, Trân Ni biết được cha của cô ta là thị trưởng.

Không những nhà nàng phải bồi thường rất nhiều tiền cho đối phương, mà vốn dĩ với thành tích của Trân Ni, có thể vào trường cao trung trọng điểm, nhưng không biết có phải ba của Bùi Tư Dao làm khó dễ hay không, mà cuối cùng nàng lại không đậu vào trường trọng điểm, chỉ có thể vào một trường cao trung bình thường.

Người cha kế thứ hai lúc đó của nàng, chỉ là nhân viên công vụ ở một đơn vị cơ quan bình thường, sau lại bị cấp trên làm khó, không chịu được phải từ chức, cũng vì chuyện này, mẹ nàng và cha kế phải ly hôn.

Trân Ni có thể chịu đựng bất kỳ lời nhục mạ nào, nhưng lại không chịu được bị người khác gọi là con hoang không biết mặt cha.

“Cậu có cha, nhưng vẫn không có giáo dục cơ đấy.” Trân Ni trả lời lại một cách mỉa mai.Tiếp viên hàng không nghe được tiếng ồn ào chạy nhanh tới khuyên can, chủ động muốn giúp Bùi Tư Dao đổi chỗ ngồi.

Nhưng cô ta lại không thuận theo, giương giọng nói: “Tại sao tôi phải đổi chỗ? Có đổi thì cũng là cô ta đổi.”

“Thưa quý khách, trên máy bay không được làm ồn. Cô cần gì thì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức làm hài lòng.”

Hành khách trên khoang hạng nhất sôi nổi ghé mắt nhìn về hướng này, có người không kiên nhẫn đeo tai nghe lên, tiếp viên hàng không chỉ có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề, tránh làm ảnh hưởng đến người khác.

“Bắt cô ta xuống máy bay đi, tôi không muốn đi chung chuyến bay với hạng người này.” Bùi Tư Dao chỉ vào Trân Ni vênh váo tự đắc nói.

Tiếp viên lộ vẻ mặt khó xử, nhưng vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp: “Thực xin lỗi, chúng tôi không có quyền yêu cầu vị này xuống máy bay. Nhưng nếu cô thật sự để ý, tôi có thể xem giúp cô khoang doanh nhân còn chỗ không, có thể đổi cô qua đó.”

“Đầu óc cô có bệnh à? Đổi tôi từ khoang hạng nhất đến khoang doanh nhân? Tìm cấp trên của mấy người đến đây, tôi không nói chuyện với người không có mắt nhìn như cô.” Bùi Tư Dao cả giận nói.

Trân Ni vốn dĩ đã tức giận, hiện tại thấy Bùi Tư Dao ngang ngược độc tôn, bắt cả thế giới phải quay xung quanh mình, lại cảm thấy buồn cười, tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay trước ngực lẳng lặng xem cô ta diễn trò hề.

Bùi Tư Dao nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Trân Ni, nháy mắt cơn giận lên tới đỉnh điểm, giơ tay định cho nàng một bạt tai, ai ngờ khi bàn tay đã sắp đánh tới, lại bị một bàn tay to khác nắm lấy, người bị đẩy, lảo đảo thiếu chút nữa là té trên mặt đất.

“ Chị họ?” Vẻ mặt phẫn nộ của Bùi Tư Dao nhanh chóng biến thành tươi cười lấy lòng.

Trí Tú nhìn người con gái mà cô gọi là em họ này, một chút cũng không có ý cười, khuôn mặt lạnh lùng như băng.

“Vị khách này có bị thương không?” Trí Tú nhìn về phía Trân Ni dò hỏi, thanh âm nhu hoà hơn nhiều.

Sau khi Trân Ni lắc đầu, Trí Tú nói với tiếp viên hàng không: “Thông báo cho bảo an, đưa vị này xuống máy bay đi.”

Bùi Tư Dao nghe vậy, lập tức mắt trợn trừng lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì bắt tôi xuống? Tôi không phạm pháp, không mang theo đồ nguy hiểm, mấy người dựa vào cái gì bắt tôi xuống?”

Đã có hành khách bị tiếng hét của cô ta làm cho không kiên nhẫn, nói: “Cô mau xuống đi, vừa lên đã đánh trống reo hò không nghỉ rồi.”

Trong lúc Bùi Tư Dao đang kêu la, nhân viên an ninh đã chạy tới yêu cầu cô ta xuống máy bay, nhưng cô ta vẫn quát tháo: “Mấy người không có quyền đuổi tôi xuống. Nếu dám đụng vào tôi, tôi sẽ kiện.”

Bảo an nghiêm túc trả lời: “Theo luật hàng không dân dụng và các công ước hàng không dân dụng quốc tế, cơ trưởng là lãnh đạo cao nhất trên máy bay, có quyền từ chối bất kỳ hành khách nào, dù quyết định đúng hay sai, miễn trừ mọi trách nhiệm kể cả trách nhiệm hình sự.”

Nói xong, hai nhân viên liền kéo Bùi Tư Dao rất không hợp tác xuống máy bay.

Đáy lòng Trân Ni dâng lên một cổ ấm áp, việc đuổi Bùi Tư Dao xuống máy bay, chắc chắn không phải vì mình nàng, nhưng khi nàng bị khi dễ, lại có một người phụ nữ cường thế đứng ra bảo vệ, mặc dù người này không phải là mẹ, là bạn gái nhưng nàng vẫn cảm thấy thật tốt.

Sau khi máy bay hạ cánh, Trân Ni không xuống trước mà đợi Trí Tú cùng đi, vẻ mặt nàng hưng phấn có thật nhiều lời muốn nói, nhưng cô vẫn là bộ dạng không lạnh không nóng.

Sau khi giúp Trân Ni lấy hành lý, hai người một trước một sau, lại có một đứa trẻ tầm 3 4 tuổi, bởi vì chạy nhanh quá, lảo đảo ngã xuống ở chân Trí Tú, cô nhanh chóng khom lưng nâng thằng bé đứng dậy.

Đứa bé rất lễ phép, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn dì.”

Trân Ni thấy thằng bé lớn lên mập mạp thật đáng yêu, cũng vui vẻ tiến lên nhéo nhéo khuôn mặt của nó, từ trong túi lấy ra mấy viên dâu tây đường đưa cho bé.

Thằng nhỏ thấy đường càng vui vẻ, ngọt ngào nói với Trân Ni: “Cảm ơn chị.”

Mẹ của thằng bé chạy tới, nói lời cảm ơn với hai người, rồi lôi kéo bé đi.

“Bảo bảo thật đáng yêu, về sau em cũng muốn sinh một đứa.”

Biểu tình của cô vẫn lạnh lùng như cũ, Trân Ni không nhịn được hỏi: “ Dì, dì có phải đang không vui không? Là do em chọc dì à? Dì nói đi, em sẽ sửa.”

“Không có, đừng suy nghĩ vớ vẩn, chị đi lấy xe, em đến cửa sân bay chờ đi.” Trí Tú dứt lời liền rời đi trước, để lại Trân Ni lặng người đứng tại chỗ.

Sau khi đã lên xe, Trân Ni tình cách tìm đề tài, muốn làm Trí Tú vui vẻ, cô tuy cười, nhưng chỉ là đáp lại cho có lệ.

Trân Ni thật sự nghĩ không ra cách, chỉ có thể khom lưng cúi người đến hai chân Trí Tú, mở khoá quần, móc dương vật đang mềm nhũn ra.

Dựa theo phương pháp Hạ Toàn đã dạy, nàng ngậm lấy quy đầu, dùng đầu lưỡi liếm láp, hút mạnh vào lỗ nhỏ.

Côn thịt dưới sự liếm láp của Trân Ni, nháy mắt đã căng cứng, hô hấp vững vàng cũng dần trở nên hỗn loạn.

“ Dì giúp em liếm nhiều rồi, em cũng muốn giúp dì liếm một chút, có qua có lại.” Trân Ni ngước khuôn mắt nhỏ nhắn lên, cười xinh đẹp.

“ Ni Ni.” Trí Tú cố gắng ổn định hô hấp, bình tĩnh nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro