Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tễ Nhược Văn đã trưởng thành, bao dung hơn nhiều, không chấp nhặt một cô gái nhỏ, nhìn cái áo đang được vắt trên tay nàng, mở cửa nói: “ Trí Tú đang tắm, em vào trong chờ đi.”

Bọn họ cùng ở một chỗ, Trí Tú tắm làm gì?

Trân Ni tuổi nhỏ, cảm xúc đều viết trên mặt, nháy mắt lông mày đã cau chặt lại.

“Ai vậy?” Giọng nói Trí Tú vang lên từ sau lưng Tễ Nhược Văn.

Trân Ni ngước đầu lên, mắt nhìn Trí Tú, cô vừa tắm xong, chỉ quấn hờ khăn tắm, tóc còn chưa khô, giọt nước theo sợi tóc chảy xuống trên vai, hình ảnh vô cùng mê người.

Nhưng hiện tại Trân Ni đang rất đau lòng, nàng biết Trí Tú và Tễ Nhược Văn lớn lên cùng nhau, nhưng hai người họ đều đã gần 30 rồi, không biết kiêng dè gì sao?

Nhìn thấy Trân Ni, ánh mắt Trí Tú lạnh xuống, lạnh nhạt hỏi: “Em tới làm gì?”

Dứt lời liền xoay người đi vào trong, phía trên lưng còn hằn rõ những vết cào của nàng, hình ảnh bọn họ hoan ái còn rõ ràng trong đầu, nhưng người phụ nữ này lật mặt nhanh như lật sách, lãnh đạm vô tình như vậy với nàng.

Trân Ni nhịn nước mắt nắm chặt áo khoác trong tay, Tễ Nhược Văn nhìn bộ dạng uỷ khuất của cô gái nhỏ, quay đầu trách Trí Tú:
“ Trí Tú, cô ấy vẫn còn nhỏ, chị hung dữ vậy làm gì?”

“Không liên quan đến em, đóng cửa lại đi.” Trí Tú cũng không quay đầu lại lạnh giọng trách mắng.

Trân Ni nghe vậy, trái tim băng giá, không biết là do tức giận hay uỷ khuất, tay cầm áo khoác lại run rẩy.

Tễ Nhược Văn duỗi tay nhận lấy áo, nhẹ giọng nói: “Tâm tình của chị ấy đang không tốt, không phải do em. Hôm khác em lại tới nhé?”

Cổ họng Trân Ni chua xót, một chữ cũng không nói nên lời, xoay người nuốt nước mắt đi về nhà.

Sau khi vào nhà, liền khóc lóc gọi cho Hạ Toàn, nhưng gọi nhiều lần vẫn không có ai nhấc máy.

Mãi một lúc mới kết nối được, Hạ Toàn thật lâu sau mới đáp lại, giọng nói lại rất suy yếu, thỉnh thoảng còn hít khí lạnh, hình như đang rất đau.

“Cậu làm sao vậy? Hạ Toàn? Không phải cậu đi nộp tiền bảo lãnh cho cha cậu sao?” Tim của Trân Ni nhảy tới cổ họng, lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.

“Ừm.. cha tớ về nhà rồi...tớ đang ở…” Giọng nói của Hạ Toàn vẫn rất yếu ớt.

“Giường số 7, người nhà của em đâu? Em bị thương nghiêm trọng như vậy, nên có người ở bên cạnh, cũng có thể thuê người chăm sóc.”

Giọng nói trong điện thoại truyền đến, theo sự suy đoán của nàng, Hạ Toàn chắc chắn lại bị cha đánh, chỉ là Trân Ni không nghĩ lần này hắn ra ray tàn nhẫn như vậy, đánh cô ấy đến nỗi nhập viện.

“Cậu bị cha đánh sao? Hắn ta là súc sinh à? Con gái của mình mà dám ra tay mạnh như vậy!” Trân Ni tức giận, lời nói ra cũng phát run.

“Không có...tớ bị ngã" Hạ Toàn vội kiếm cớ.

Cha của Hạ Toàn không phải lần đầu tiên đánh cô, nhưng từ trước giờ chỉ là vài cái tát, giật nhẹ tóc, chưa từng tàn nhẫn như vậy.

Sau khi Hạ Toàn được bao nuôi đã cho hắn ta nhiều tiền, hắn từ lâu rồi không đụng tới cô ấy.

Trước kia khi bọn họ còn đang ở lầu trên lầu dưới, Hạ Toàn biết Trân Ni có thể nhẫn nhịn nếu chính mình bị uỷ khuất, nhưng mỗi lần Hạ Toàn bị đánh, Trân Ni đều xúc động tìm cha cô cãi lý, vài lần nếu không phải dì Tô tới, cha cô thèm rượu quá mà định đánh cả Trân Ni.

Cho nên dì Tô mới phản đối không cho hai người chơi chung, chứ không riêng gì chuyện cô được bao nuôi.

Sau khi Trân Ni đột nhiên cúp điện thoại, cô biết tình huống không ổn, nhưng Tống Khải đang ở nơi khác, Lục Cảnh Hoán ở nước ngoài, cô muốn tìm người ngăn cản Trân Ni, cũng không biết phải tìm ai, dưới tình thế cấp bách đánh phải tìm Tống Khải lấy số điện thoại của Trí Tú.

“Là Trí Tú phải không? Tôi là Hạ Toàn bạn của Trân Ni, phiền chị giúp tôi ngăn Trân Ni. Cô ấy đi tìm cha tôi, cha tôi giờ đang uống rượu người thân còn nhận không ra, tôi sợ cha tôi sẽ làm gì bất lợi cho Trân Ni. Nhà tôi ở phòng 402, tòa 3 tiểu khu Hạnh Phúc, Đại lộ Bắc Trường Khánh.”

Không biết rõ thái độ của Trí Tú đối với Trân Ni là như thế nào, Hạ Toàn đành phải nhanh chóng nói ra sự tình, nhưng đối phương một câu cũng không nói đã cúp điện thoại.

Hạ Toàn không biết ý tứ của Trí Tú là gì, gọi cho Trân Ni thì không được, Hạ Toàn không biết làm thế nào, lại không xuống được giường, đành phải gọi cho cha.

“Con nhỏ chết tiệt không có lương tâm! Còn có mặt mũi gọi cho tao sao! Mày nghe kỹ, ông già cho dù có chết cũng kéo mày làm đệm lưng, mày cũng đừng nghĩ sống được tốt. Mày bán thân được nhiều tiền như vậy, còn không trả nợ cờ bạc cho tao, trơ mắt nhìn tao tìm chết phải không. Mày với mẹ mày đều đê tiện như nhau.” Hạ Cường vừa nhấc máy đã liên tục buông lời nhục mạ.

Hạ Toàn sớm đã nghe đến chết lặng, trả lời: “Một trăm vạn nợ cờ bạc của ông, ba ngày sau tôi sẽ chuyển khoản. Nếu Trân Ni đến tìm ông, không được đụng tới cô ấy, ăn nói đàng hoàng để cô ấy đi, nếu không một xu tiền cũng không có đâu.”

Nói xong Hạ Toàn tắt điện thoại, một trăm vạn này là do cô tích cóp được trong 3 năm được Tống Khải bao nuôi, lần này cô đã tận tình tận nghĩa. Hợp đồng của cô với Tống Khải còn hơn một tháng, chờ lấy được tiền, cô muốn rời thành phố này, trốn thật xa, không cho ai tìm được.

Sau khi Trân Ni tìm được Hạ Cường cha của Hạ Toàn, tức giận mắng chửi hắn một hồi, đem toàn bộ những điều thô tục mà nàng biết ra, còn dọa Hạ Cường nói cha kế của nàng là cục trưởng, nếu dám chạm vào một đầu ngón tay của nàng, sẽ bắt hắn lại.

AI ngờ Hạ Cường trước nay tính tình hung dữ, lại cười nịnh nọt với nàng, nhiều lần đảm bảo không động thủ. Sau khi rời khỏi nhà của Hạ Toàn, Trân Ni vẫn không hiểu tại sao thái độ của hắn lại tốt như vậy.

Khi Trân Ni xuống dưới lầu, buồn bực nghĩ tại sao lại thế này, mí mắt liền nhìn thấy một đôi chân to đi dép lê, ngẩng đầu nhìn thấy Trí Tú vừa chạy tới đang thở hổn hển, mặc tây trang, nhưng lại đi dép lê, không biết là có chuyện gì.

Vì tiểu khu đã cũ, đường đi chật hẹp, Trí Tú đứng ở dưới, chặn hết đường đi của nàng. Trân Ni không chờ Trí Tú đang thở hổn hển lên tiếng, tức giận nói: “Phiền dì đây nhường đường một chút.”

Trí Tú đánh giá Trân Ni từ trên xuống dưới vài lần, thấy nàng không bị thương tổn gì, lúc này mới nghiêng người nhường đường.

Trân Ni trừng mắt nhìn cô, tới chỗ ngoặt cuối cùng của cầu thang, nhịn không được ngửa đầu nhìn Trí Tú, khẩu khí vẫn không tốt: “ Dì tới đây làm gì? Có bạn già ở đây à?”

Dù cho không còn thân thiết, nhưng tốt xấu gì cũng là người yêu cũ, thế mà trong mắt nàng, cô lại là lão nữ nhân rồi.

Trí Tú lạnh giọng ừ một cái, căng da đầu tiếp tục đi lên cầu thang, đến một tầng lầu, sau khi đảm bảo Trân Ni không nhìn được cô nữa, liền ngồi xuống trên cầu thanh đầy bụi, dùng tay kéo cổ áo, thở hổn hển.

Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, mình sẽ vì một cô nhóc mà chật vật đến vậy.

Tưởng rằng Trân Ni đã rời đi, không ngờ trong lúc cô đang hổn hển, cả người toàn mồ hôi, vào lúc chật vật nhất, Trân Ni lại xuất hiện.

“ Dì! Bạn già của dì có giỏi kỹ năng trên giường không? Em có thể đi quan sát học tập một chút không?” Trân Ni vẻ mặt nghiêm túc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro