Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Yên tâm, cùng lắm chị ấy chỉ tỏ ra không vui, nhưng chắc chắn trong lòng đã nở hoa, còn quà sinh nhật của bà nội, chị đã thay em chuẩn bị rồi.”

Tễ Nhược Văn đạp chân ga, oanh một cái, chiếc xe lao ra ngoài. Tuy Trân Ni đã từng lái thử xe thể thao của Hạ Toàn, nhưng nàng mới biết lái xe không lâu, chưa thành thạo, không dám lái xe quá nhanh. Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác như vậy, quá kích thích.

Sau khi tới nhà Trí Tú, Tễ Nhược Văn dừng xe mở cửa, đi đến cốp xe lấy lễ vật, có khăn lụa Bao Bally và nước hoa Bijan đưa cho Trân Ni đang ngồi ở ghế phụ nói: “Đừng thấy bà nội già cả mà nghĩ bà lạc hậu, đây đều là những thương hiệu mà bà thích, chắc chắn bà sẽ ấn tượng với em.”

Nhìn lướt qua nhà của Trí Tú, hay nói đúng hơn là một trang viên biệt thự, lại nghĩ đến hộp mứt táo tự làm trong tay, Trân Ni đột nhiên cảm thấy không nên lấy ra, hơi chùn bước. Nàng biết điều kiện nhà cô tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến vậy.

“Sao vậy? Xuống đi, chị đã gửi tin nhắn cho Trí Tú rồi, chị ấy sẽ xuống ngay thôi. Chị ấy thích em như vậy sẽ không mắng em đâu, nhưng chắc chắn sẽ mắng chị đến văng máu chó, chị phải đi trước đây!” Tễ Nhược Văn nôn nóng nói.

“Hay là chị Văn cũng mang em đi đi, em không muốn đi nữa!”

Trân Ni chỉ nhìn ngôi nhà này thôi cũng biết khoảng cách giữa hai người bọn họ, còn chưa nói đến khoảng cách tuổi tác, sẽ không có khả năng đi đến cuối cùng.

Hiện tại chặt đứt quan hệ, đau khổ một thời gian, nhưng nếu lại tiếp tục, đến khi nàng yêu Trí Tú đến không thể kiềm chế được, tương lai chắc chắn sẽ càng thống khổ.

“ Trân Ni, em không thể hại chị như vậy. Lúc đầu em không đồng ý còn không sao, bây giờ không đồng ý khác nào muốn lấy mạng chị đâu chứ? Chị phải đi đâu tìm bạn gái cho chị ấy bây giờ?”

Tễ Nhược Văn kêu khổ, lôi kéo Trân Ni xuống xe, đặt quà tặng lên tay nàng, lên xe giẫm ga, quay đầu xe, biến mất nhanh như chớp, để lại vẻ mặt hoang mang của Trân Ni ở đằng sau.

Trân Ni cầm quà biếu còn đang phân vân không biết nên đi hay ở, Trí Tú đã từ cửa lớn bước ra, nhìn thấy Trân Ni liền kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Lạnh giọng hỏi: “Sao em lại ở đây?”

“Là chị Văn đưa em tới, chị ấy nói hôm nay là sinh nhật của bà nội, muốn em giả làm bạn gái dì để làm bà nội vui vẻ.” Trân Ni co quắp lại, bất an nhéo túi quà trong tay, vẻ mặt vô tội giải thích.

“Tễ Nhược Văn này!” Vẻ mặt cô bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra gọi điện cho Tễ Nhược Văn, nhưng chỉ nhận được câu nói: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi…”

Quả nhiên cô thấy nàng liền không vui, lần trước Tễ Nhược Văn chắc là lừa mình rồi.

Nghĩ đến đây, Trân Ni càng uỷ khuất, nàng đã sắp quên được Trí Tú rồi, tâm cũng đã tĩnh, mà bây giờ lại tiếp tục gợn sóng, không biết lần này phải mất bao lâu mới có thể trị được nỗi đau này.

Trân Ni xoay người rời đi, nàng không muốn nhìn khuôn mặt lạnh như băng của cô, ở đây nghe cô nói lời lạnh nhạt, thì thà dứt khoát rời đi cho rồi.

Nàng vừa mới xoay người, đã bị bàn tay to của Trí Tú kéo lại, giọng nói không nóng không lạnh vang lên: “Em đi đâu?”

“Đương nhiên là về nhà! Dù sao dì cũng không muốn nhìn thấy em.” Trân Ni chu miệng, khuôn mặt nhỏ tức giận.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, Trí Tú không nhịn được muốn ôm nàng vào lòng hôn một phen, nhưng không thể không kiềm chế được rung động trong lòng, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Nếu đã tới, thì diễn cho tốt.”

Dứt lời liền kéo Trân Ni vào trong, đi qua phòng khách, Trân Ni còn chưa kịp kinh ngạc vì phòng khách nhà cô còn xa hoa, rộng gấp đôi nhà nàng, Trí Tú đã đưa nàng lên lầu hai, đến ban công phòng ngủ của bà nội.

Ban công của bà lão giàu có này như một khu vườn trên cao vậy, không đơn giản chỉ có vài chậu cây con chim.

Bộ bàn ghế tinh xảo đặt trên bãi cỏ rộng lớn, những khóm hoa được cắt tỉa cẩn thận chẳng khác gì một khu vườn thực sự.

Bà lão đang ngồi hóng gió trên ghế, bên cạnh còn có hai người, Trân Ni liếc mắt nhận ra một trong số đó là Bùi Tư Dao, người còn lại là một nam sinh khoảng 18 19 tuổi, mặt mũi có chút giống với Trí Tú, chắc là em trai của cô.

Nam sinh đang nói gì đó làm bà nội cười rất vui vẻ, còn Bùi Tư Dao lại có vẻ mặt oán hận nhìn hai người họ.

Tay Trí Tú đột nhiên chuyển từ trạng thái lôi kéo tay nàng chuyển thành ôm lấy vòng eo, kéo sát nàng vào ngực, cách hai lớp quần áo nàng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Trí Tú, có thể ngửi được mùi hương tươi mát dễ chịu của riêng cô, tim lại đập nhanh hơn.

“Diễn cho tốt, làm bà nội vui vẻ, chị sẽ thưởng cho em.” Trí Tú cúi người nói nhỏ bên tai Trân Ni.

Hơi thở ấm áp tản ra bên tai nàng có chút ngứa, Trân Ni nhịn không được thân thể hơi run rẩy.

“Run cái gì? Còn chưa chạm vào em.” Trí Tú cười như không trêu đùa Trí Tú.

“Em không run!” Trân Ni quật cường nói.

Người con trai kia thấy được bọn họ đầu tiên, mở miệng nói: “Bà nội, chị họ dẫn bạn gái tới kìa. Người nhạt nhẽo như chị ấy mà cũng có bạn gái cơ đấy.”

Trí Tú mang theo ý cười, ôm lấy eo nàng, đi tới trước mặt bà nội, cười nói: “Bà nội, hôm nay cháu dẫn bạn gái ra mắt bà này, không có lừa bà, cô ấy tên là Trân Ni. Ni Ni, đây là bà nội của chị.”

Trân Ni là lần đầu tiên ra mắt người lớn, mặc dù chỉ là giả, nhưng vẫn cảm thấy khẩn trương, nhất thời hoảng loạn cúi người 90 độ, âm điệu theo bản năng cũng tăng lên: “Cháu chào bà nội, cháu là Trân Ni, bà có thể gọi cháu là Ni Ni ạ!”

Bà nội Trí Tú lập tức thấy vui vẻ, cười nói: “Oh, lần đầu tiên gặp mặt là chào như vậy rồi, nếu là chúc tết muốn dập đầu luôn sao?”

“Đúng vậy ạ!” Trân Ni khẩn trương trả lời.

Trân Ni lớn lên đã có bộ dáng ngoan ngoãn được người lớn yêu thích, bây giờ tay chân luống cuống, lại càng thêm phần đáng yêu.

Bà nội Trí Tú nhìn cô cháu dâu tương lai rất vui vẻ, lại còn rất có dáng vẻ tiểu thư, càng thêm phần thoải mái.

“Bà nội, đây là quà cháu tặng bà ạ!” Hai tay Trân Ni tặng quà, bà nội Kim cũng đưa tay nhận lấy, tuy đều là thương hiệu bà thích nhưng cũng đã sớm quen thuộc, cười xong thì đặt lên trên bàn tròn.

Thấy trên tay Trân Ni còn một cái hộp, bà chủ động hỏi: “Đó là cái gì? Tặng quà còn giữ lại à?”

“Bà nội, chắc bà không thích cái này đâu.” Trân Ni giấu bánh táo ra sau lưng.

Mẹ và nàng đều không có tài nấu ăn, học được mỗi cách làm bánh táo từ bà ngoại, mềm mịn ngon miệng mà không ngấy.

Nhưng nhìn bà nội Trí Tú, mặc dù đã già nhưng dưỡng nhan rất tốt, bộ quần áo đang mặc cũng là quần áo mùa hè của Chanel, chỉ ở nhà cũng mặc đẹp như vậy, Trân Ni càng ngượng ngùng không muốn tặng bánh táo qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro