Chương 3. Cô Út làng bên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Qua cái tháng Giêng làm việc đầy mỏi mệt này, thì hiện tại Thanh lại phải đến Bến Tre kiểm tra xưởng gạo của nhà hội đồng. Kiểm tra xong tất cả các hàng hóa và sổ sách, cô mon men trên con đường đất với hai bên là cái rạch, dọc có dãy dừa. Dừa thì nhà cô không thiếu nhưng rất lâu rồi cô chưa được về với tía má nên cô đã không uống lâu lắm rồi. Cái thời còn thơ tía hay bứt trái của mấy cây dừa lùn cho cô uống lắm, ngọt ngọt mà thanh mát khiến tâm tình cô vui cực. Nhìn mấy trái dừa mà lòng cô nhớ tía má ghê đó đa, Thanh buồn lắm, Thanh muốn về ở với tía má cô.

Mà ở cái xứ Bến Tre này mấy ngọn dừa cao phết, thèm mà không với tới. Thanh hỏi nhỏ thằng Tí bằng cái giọng ôn nhu nhẹ nhàng:

" Tí nè, con biết leo dừa không?"

Thằng Tí nó quẹt mũi vỗ ngực dõng dạc đáp:

"Xời, con mà lị, mợ muốn uống ha, đợi con, con đu lên bứt xuống cho mợ". 

Ngọc Thanh nhìn thằng nhỏ mà bất an, nhìn mặt nó điêu quá, cái mặt này mà leo là té gãy dò chắc luôn. Thanh xua tay:

"Mợ hỏi thôi, mợ không muốn uống, mình về thôi con".

Cô út đang đi dọc đường cùng anh Sáu thì nghe chất giọng êm dịu ấy ở đối diện bờ rạch bên kia. Giọng giống má cô quá, êm dịu, ôn nhu làm sao, như tiếng ru của má lúc cô còn trong nôi. Bỗng dưng mắt cô rưng rưng, út ngồi hộp xuống đất lấy tay che mặt khóc. Anh Sáu thấy vậy liền hoảng, bé út nhà anh lại làm sao vậy cà.

 "Út ơi, út...nín nín, ngoan nè, út sao vậy? Sao út khóc, nói anh nghe" 

Giọng anh hoảng hốt khiến âm lượng to hơn, mợ Thanh giật mình xoay người thì thấy cô thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi khóc, nhìn cô cưng lắm nhất là cái má đo đỏ lên vì khóc kia. Thanh thất thần một hồi thì đi cây cầu bắt bằng cái thân dừa kia băng qua rạch. Cô ôn tồn hỏi:

" Sao em khóc? Chồng em hoảng rồi kìa, em nín đi, nói tôi nghe, tôi giúp em". 

Út nó quê quá, út lớn rồi mà, út còn là thiếu nữ yêu kiều có một không hai ở cái xứ này, mệnh danh vừa dịu dàng ít nói vừa lạnh lùng mà giờ khóc trước mặt người lạ. Út thẹn quá hóa rồ, cô đứng dậy chạy một mạch về nhà, bỏ lại ba con người ngơ ngát nhìn bóng lưng cô. 

"Út!...Trời ơi, cái con nhóc này"

Sao một hồi oán thầm thì Sáu xoay qua chào hỏi cô Thanh, nhìn cô sao mà quen lắm. À, hình như là cô Thanh vợ của cậu Khanh nhà hội đồng Khương, thảo nào trông quen mặt thế. Công nhận cô Thanh ở ngoài sắc sảo thật, dáng vẻ như muốn câu hồn người ta vậy đó đa, không hổ là người đẹp nhất cái làng An Sơn.

"Chào cô, để cô chê cười rồi"

Cậu lấy tay gãi gãi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng.

Trông cậu trai này rất điển trai đi, hẳn là người thương của em gái nhỏ khi nảy. Cô nhìn cậu một hồi, Thanh nhàn nhạt gật đầu đáp:

"Ừm, không sao. Em ấy là vợ anh sao, đừng để người phụ nữ phải rơi nước mắt, nước mắt của họ rất đáng quý. Anh về dỗ dành vợ anh đi"

Không hiểu sao trong long Thanh có chút chua xót khi thấy người con gái ấy phải khóc. Trong tâm trí cô đã vô thức ghi nhớ bóng dáng ấy.

"À không không, đó là em gái tui đó đa. Bé út nhà tui đó, cũng 16 rồi mà mẻ mè nheo dữ thần. Mèn đét ơi trông vậy chứ nó ngoan với dễ cưng lắm cô ạ. Con bé mới từ bên Pháp về, chắc nó chưa thích nghi lại đất quê nên bị con gì hù khóc"

Thanh "a" một tiếng nhỏ rồi lịch sự gật đầu rời đi trước. Trong lòng Thanh cứ lẩm bẩm hai từ "cô út", xinh đẹp yêu kiều, lại giỏi giang như vậy, nếu so với cô cũng mười phân vẹn mười đi, mong là số phận cô út sẽ không nghiệt ngã như cô. Ta nói hồng nhan thì bạc phận mà, cầu cho cô út kiếm được tấm chồng như ý do chính bản thân lựa chọn chứ không phải cam chịu gả cho một người đàn ông mà mình không hề yêu thương như cô.

Đi ra chợ làng thì nghe xôm xao tiếng người ta bàn tán.

"Biết gì chưa, cô út con thống đốc mới về đó, nghe đâu cổ đi Pháp học, giỏi lắm đó đa"

"Gì, giỏi mậy, mà cổ hơi ít nói ha, tụi thằng Lỏ đầu xóm đi gạ gẫm bị cổ né như né tà"

"Cô út đẹp dịu mà mần chi lạnh lùng dữ"

"Cổ cũng 16 rồi, hông biết nhà nào được ông thống đốc ưng bây"

"Có đợt thấy cô út đứng vô hồn dưới góc tre ngoài đình nhìn lạc lõng lắm"

"Cô út đẹp mà ít cười quá đó đa"

...

Cô út, cô út, tên gọi cô út luôn được mọi người nhắc, nào là lạnh lùng, giỏi giang. Không biết có thật là cô út giỏi không, nhưng mà trong đầu thằng Tí nó chỉ thầm nghĩ một câu  "cô út đó lạnh lùng lắm hả đa? dị là hỏng phải cái bà hồi nảy rồi, bả đó mít ướt thấy mồ". Nó ngước nhìn mợ cả, mặt mợ vẫn không biểu tình gì, mợ cứ đi quanh chợ. Mợ mua một ít đặc sản Bến Tre rồi kêu sốp phơ đèo về Trà Vinh. Trên xe mợ cứ nghĩ về cô út, rồi lại nghĩ về chính bản thân mình. Mợ thở dài rồi khẽ nhắm đôi mắt lại, mặc cho xe bon bon trên con đường đất có chút rung động. Cánh đồng bao la, gió phất phơ nhẹ nhàn mà thanh mát, mợ ngủ rồi, lòng mợ yên rồi.

Hết chương 3. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro