Chương 27: ăn cớm chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Ngọc đang xem lại sổ sách bán vải trong tiệm, coi bộ mình đi thì tiệm bán vẫn đắt có lẽ phải nhập thêm vải mới được, cô đang có ý mở xưởng sản xuất vải luôn cho tiện nhưng việc này cô phải hỏi Nhật Khánh, cậu ấy rành hơn cô.

Mà nhắc đến Nhật Khánh mới nhớ không biết khi nào thì ổng mới xuống đây nữa, có khi bị cha ổng bắt ở trển luôn hông chừng. Đang ngồi nghĩ vu vơ thì nghe tiếng xe ô tô dừng trước tiệm vải của cô, cô liền đi ra xem khách nào mà sang trọng đến đây không biết.

Người đàn ông bước xuống từ trong xe ngó ngang ngó dọc cho đến khi thấy Khánh Ngọc liền nở nụ cười

"Khánh Ngọc"

Cô bước ra tới thì mới nhìn rõ thì ra là Lê Văn, cô còn tưởng khách quý nào ghé mua hết tiệm vải cô chứ

"Anh xuống sao hông nói trước một tiếng để em biết ra đón, lỡ em hông có ở tiệm rồi sao"

Lê Văn cười hè hè, đáng lẽ anh đi xuống gặp Nhật Khánh rồi mới sang tìm Khánh Ngọc nhưng nghe đâu hôm qua có vụ oanh tạc nhém mất mạng nên Nhật Khánh bị cha cậu bắt về rồi nên hôm nay chỉ có mình Lê Văn xuống thôi.

"Xuống coi em có sao hông, sẵn tiện đi gặp cha em bàn vụ xưởng muối luôn"

Biết là Khánh Ngọc xin thì ông sẽ cho nhưng vì làm cho phải phép thì cậu phải xuống chào hỏi, thưa thốt với ông một tiếng mới đặng.

Khánh Ngọc nghe đến vụ muối mới nhớ, hôm qua lúc về thì bị bom tạt còn tối thì vì vui quá nên sáng quên luôn thưa chuyện với cha cô

"May cho anh hôm nay cha em ở nhà"

Cậu nghe nói ông hội đồng ở nhà thì cảm thấy số mình hên gê, cậu không biết nhà cô nên kêu cô lên xe cậu chở cô về luôn. Khánh Ngọc thấy giờ này cũng trưa rồi nên về nhà gặp Hoài An môtk cái mới được

"Nghỉ trưa đi mọi người, tui về nhà giải quyết công chuyện khi nào rãnh sẽ ra coi phụ tiệm hen"

Hai người coi cửa tiệm nghe cô dặn liền gật đầu lia lịa. Cô nói xong thì theo mấy cuốn sổ sách rồi lên xe về nhà.

Lúc đi ngang qua chổ cây cầu gẫy cô vẫn còn ám ảnh vụ hôm qua, nhớ lại tiếng khóc than mà đau lòng.

"Ngọc Trang nói dăm ba hôm nó xuống đây chơi với em đó Ngọc"

Nghe nói Ngọc Trang sẽ xuống đây chơi với mình tâm trạng cô liền vui hẳn lên, từ khi cô về đây thì chỉ chơi với mỗi Ngọc Trang mà nàng lại ở tận Gia Định nên gặp việc gặp nhau cũng đâu có dễ

"Dưới đây không có vui chổ vui chơi như trên Gia Định sợ là Ngọc Trang sẽ chán thôi" nàng ở trên đó có nhiều chổ vui chơi hơn dưới quê nên cô sợ nàng chán

"Dễ gì, chỉ cần đi chung với em là con bé có bao giờ biết buồn"

Hình như Ngọc Trang rất quý người bạn này, cứ kể về cô suốt cho cậu nghe với lại cậu để ý mỗi lần Khánh Ngọc lên chơi là con bé sẽ vui vẻ cả ngày hôm đó luôn. Khánh Ngọc cười cười, thì cô cũng có khác gì nàng đâu chỉ là bây giờ cô còn có thêm Hoài An nữa thôi.

Xe vừa tới cổng đã có người ra mở cửa cứ như mấy nhà giàu trên Gia Định luôn, Lê Văn gật đầu cảm thán khi bước vào nhà ông hội ,vật dụng xung quanh nhà đa số được làm bằng gỗ lim thì phải, cậu rất thích mấy ngôi nhà như thế này trông nó cứ quyền lực thế nào.

"Tụi bây vô nói với ông có cậu Văn bạn của cô xuống rồi mời ông ra nói chuyện chút"

Khánh Ngọc sai tụi nhỏ đi kêu cha mình còn cô thì rót trà mời cậu uống. Lê Văn ngó tới ngó lui như tìm ai đó nên Khánh Ngọc cũng nghiêng đầu coi cậu tìm cái gì trong nhà mình

"Anh kiếm cái gì trong nhà em mà ngó nghiêng dữ dạ"

Cậu bị cô phát hiện liền ngồi ngay ngắn trở lại trên ghế, gãu gãi đầu "ờ...anh nhìn coi có chị em ở nhà hông" hôm ở tiệm vải gặp nàng một lần nhưng chưa biết tên mà cũng do Khánh ngọc lúc đó ngăn cản nên cậu chưa lf quen được với nàng.

Chị? Chị Hương? Mà chị Hương có quen ổng đâu mà ổng kiếm. Ngồi suy nghĩ một hồi thì cô mới chợt nhận ra người chị mà cậu nói là Hoài An, hôm đó hai người có gặp mặt lúc khai trương tiệm vải, cha nội này bộ để ý Hoài An của mình hả chời

"Ý anh hỏi Hoài An chứ gì"

"Thì ra cô ấy tên Hoài An, tên cũng đẹp mà người cũng đẹp"

Thì tất nhiên Hoài An của cô phải đẹp rồi, đẹp cả trong lẫn ngoài nên mới làm cô say đắm nè, mà ai cho ổng khen Hoài An bớt mơ tưởng tới người của cô đi.

Đúng lúc đó Hoài An từ sau nhà đem dĩa bánh lên nhà trên, khánh Ngọc thấy cô liền chóp chóp mắt lắc lắc đầu ra hiệu cô đừng lên đây

Hoài An nhìn nàng cà dựt cà dựt ai mà hiểu cô đang làm cái gì đâu nên nàng cứ bưng dĩa bánh tới trước mặt cô rồi đặt xuống bàn

"Mời cậu dùng bánh, ông một lát sẽ ra ngay".

Lê Văn thấy được nàng còn vui hơn thấy ông hội đồng, thấy nàng quay người đi xuống thì cậu liền đứng dậy nắm tay giữ nàng lại

"Em đi xuống dưới mần chi, ngồi đây nói chuyện với cùng anh và Khánh Ngọc nè"

Một màn nắm tay diễn ra trước mặt Khánh Ngọc làm nàng gai cả mắt, định đứng dậy chặt đứt cái nắm tay đáng ghét này thì Hoài An đã nhanh hơn, nàng rút tay mình khỏi tay Lê Văn

"Mong cậu giữ phép tắt".

Cậu bị nàng từ chối còn bị cho là vô lễ thì liền cảm thấy mình hấp tấp, chỉ tại cậu sợ nàng đi xuống rồi thì cậu không có cơ hội nói chuyện nên mới vội vã nắm tay nàng.

"Chị xuống dưới trước đi để lát cha lên thấy lại bị la "

Khánh Ngọc thấy không khí ngượng ngùng liền lên tiếng giải vây cho cả hai, cô cũng không muốn cho hai người nói chuyện nên lấy lý do ông sẽ la rồi kêu nàng xuống nhà dưới.

Nàng nghe lời cô mà đi xuống, Lê Văn thấy nàng đi rồi cũng ngồi lại xuống ghế trên mặt hiện rõ vẻ tiếc nuối. Nếu là người khác không phải là Hoài An thì cô đã cho hai người làm quen rồi nhưng rất tiếc đây là Hoài An của cô nên tuyệt đối là không.

"Anh đừng làm phiền chị ấy, chị An không thích người lạ đâu" Phiền chính là phiền phức, cô mong anh hiểu ý tứ của cô một chút mà bỏ cuộc. Lê Văn nghe cô nói vậy cũng không đáp lại, cậu cứ cảm thấy lạ chổ nào nhưng lại không biết lạ làm sao.

"Cậu Văn xuống tìm tui sao?"

Ông hội đồng lúc này mới ra ngoài gặp cậu, thấy ông cậu liền đứng dậy chào hỏi

"Dạ tui xuống tìm ông hội muốn bàn về vụ mần ăn, chắc ông đã nghe cô út Ngọc nói rồi chứ"

Ông ngồi xuống ghế gật đầu hiểu ý cậu nói, sau đó hai người bàn bạc còn Khánh Ngọc thì đi xuống bếp tìm Hoài An.

Vừa xuống bếp đã thấy nàng ngồi canh cái nồi nước sâm đang sôi ục ục, Khánh Ngọc ngồi xuống bên cạnh nàng rồi nhìn xung quanh

"Ủa con Lài phụ trách coi lửa mà sao nau chị mần dị"

Thường thì con Lài sẽ là người hay ngồi ở đây vậy mà hôm nay lại là Hoài An.

"Nay bé Lài xin về nhà hình như có chuyện chi đó, cô út ăn cơm chưa tui dọn"

Nghe Hoài An xưng hô với mình như lúc trước thì nhíu mày, hôm qua nói chuyện ngọt ngào lắm mà sao giờ trở lại như trước rồi

"Ờ dị chị dọn đi, em ăn trong phòng với lại lấy thêm cái chén đôi đũa luông ngen" nói rồi Khánh Ngọc đi một nước về phòng, Hoài An thấy cô tự nhiên lại dỗi thì có biết gì đâu, cô út nhà nàng lại bày cái tính thấy ghét với cô nữa rồi.

Khánh Ngọc ngồi trên ghế nhìn nàng bưng đồ ăn đến trước mặt, thấy nàng tính rời đi thì liền nắm tay nàng lại

"Chị ngồi xuống ăn luôn, em ăn một mình buồn thiu hà"

Cô kéo ghế còn vỗ vỗ xuống ghế ý bảo cô lẹ ngồi xuống, cô kêu nàng đem cơm vào phòng cô rồi thì sợ gì ai thấy nữa. Hoài An do dự một lúc cũng quyết định ngồi xuống ăn chung với cô.

Thấy cô nghe lời Khánh Ngọc liền cười vui vẻ còn vuốt vuốt tóc nàng "ngoan, nghe lời dị người ta mới thương"

Hoài An bặm môi liếc cô một cái thân thương

"Tui lớn hơn cô út đó đa".

Lớn hơn có một tuổi chớ bao nhiêu "tui tui cái con khỉ, xưng chị nghe mới đặng"

Hôm qua còn út ơi, út à bữa nay lại xưng tui với cô cái gì nghe không lọt tai tí nào, nghe cứ như người dưng nước lã không bằng.

"Gọi thành quen, lỡ ông hội hay ai nghe được thì không hay" nàng sợ kêu riết thành quen, nàng sợ ai nghe thấy thì nàng lại bị bất bẻ, làm khó cho cả nàng và cô.

Khánh Ngọc nghe nàng nói là biết nàng sợ cái gì rồi nhưng nghĩ lại thì lời nàng nói cũng đúng, Khánh Ngọc gắp đồ ăn bỏ vào trong chén nàng rồi nói

"Như vầy đi, lúc chỉ có hai đứa mình thì chị kêu thân mật một chút còn khi có ai thì kêu cô út cũng được"

Có cái xưng hô thôi mà cũng khổ gê, nếu như hai người giống nhau thì liệu có thể thoải mái hơn hay không? Hoài An thấy nàng buồn, nàng cũng không đành lòng, nàng cũng gắp miếng trứng cho Khánh Ngọc

"Cứ theo ý cô út nhưng mong út hiểu cho chị có được hông?"

Được nàng dỗ ngọt thì cô muốn làm khó cũng không thể, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. khánh Ngọc cười híp mắt gật đầu với nàng sau đí lại gắp đồ ăn đầy cả chén cho nàng

"Chị nên ăn nhiều vô cho có da có thịt chớ em thấy chị ôm nhom hà". Sau đó cả hai thuởng thức bữa cơm vui vẻ nhất từ trước đến nay.

Tiếng xe ô tô khởi động chuẩn bị xuất phát, ông hội đích thân ra tiễn Lê Văn về, cả hai bắt tay nhau có lẽ cả hai nói chuyện rất suông sẻ, Khánh Ngọc cũng ra tiễn cậu

"Chào ông, chào cô út tui về hôm nào rãnh lại xuống chơi"

Ông hội gật gật đầu còn vỗ vai cậu kêu lần sao nếu cậu xuống ông sẽ đãi cậu bình rượu ngâm lâu đời của nhà ông.

"Dạ vậy thì cảm ơn ông trước vậy"

"Anh về cẩn thận cho em gửi lời hỏi thăm Ngọc Trang ngen"

Hoài An cũng lễ phép chào cậu dù lúc nảy mới quạo với cậu xong. Lê Văn trước khi về còn ngó ngó vào trông xem Hoài An có đi ra hay không, cậu không thấy nàng thì trong lòng có chút buồn.

Chiếc xe từ từ rời khỏi cổng nhà ông hội động, hai người trở vào trong nhà ông hội đồng liền lên tiếng nhắc nhở cô

"Có mần cái chi thì nói với cha một tiếng ngen con gái để cha tìm hiểu trước cho con" ông muốn con gái ông được an toàn, mần ăn không gặp kẻ xấu. Khánh Ngọc gật đầu hiểu ý, cô biết ông lo cho mình mới rào trước đón sau.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro