Ký ức nhỏ nhoi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi concert cuối cùng tôi củng chẳng tới được, năm đó tôi chỉ mới 18 tuổi số tuổi đẹp nhất của thanh xuân. Nhưng thanh xuân đã khép lại vào lứa tuổi 18.Tôi chỉ biết nằm trên giường và im lặng. Bỗng nghe tiếng chuông điện thoại bật dậy xem thì nhà báo đưa tin nhóm nhạc huyền thoại của Hàn Quốc đã tan rã. Tôi như muốn vỡ òa trong nước mắt. Khóc quá nhiều nên đã thiếp đi trong nước mắt. Tôi đã mơ một giấc mơ kỳ lạ. Tôi đã lạc vào nơi luân hồi chuyển kiếp.Tôi đã gặp một cô gái

Cô gái rất xinh đẹp, cầm một bát canh lạ .Tôi nhớ lại những chuyện đã đọc hình như là mạnh bà trong truyền thuyết. Cô ấy nói "Ta chính là mạnh bà, cô đã đến đây đã là duyên phận ,kiếp này cô đã rơi quá nhiều nước mắt cho người cô yêu ,kiếp sau cô muốn trở thành gì."Tôi muốn kiếp sau trở thành một người có duyên với anh. Mạnh bà liền đáp lại " Hắn không duyên không phận với cô nếu cô có chuyển kiếp củng không thể bên nhau lâu dài. " Nếu đã như vậy ta sẽ uống. Uống xong tôi đi qua cây cầu không quay đầu nhìn lại. Bên cầu lại có một chàng trai dẫn tôi đi đoạn đường còn lại. Kiếp sau tôi trở thành một cô gái bình thường và duyên đã cho tôi gặp được anh .Nhưng tôi gặp anh trong biện viện. Hình dáng ấy, nụ cười ấy khiến tôi nhận ra anh .Nhưng anh đang bị một vấn đề về mắt. Tôi đã ko hiến giác mạc cho anh .Tới lúc anh nhìn thấy được, anh lại ko biết người hiến giác mạc cho anh là tôi. Tôi ko trách ko hận anh ,nhưng tôi đã nhận ra một điều gì đó. Được bác sĩ nói cho anh biết .Anh liền quan tâm tôi đến năm tôi tròn 30 tuổi. Tôi cứ ngỡ là anh sẽ cùng tôi đi đến cuối cuộc đời. Nhưng cuối cùng người con gái ấy chẳng phải là tôi. Là tôi quá đa tình hay cố chấp đây .Nhưng cuối cùng tôi ko lấy ai,cô độc đến cuối đời. Vì anh từ chối nhiều người giàu và ấm áp. Nhưng anh lại khiến tôi ngộ nhận ra là anh mang đến cho tôi sự ấm áp là do tôi tự nghĩ , sự ấm áp đó đã dành cho cô gái khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinh#yeu