Chương 4: Hụt Hẫng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào tiệm ăn sáng, hai người ngồi xuống, Y Lộ Kỳ kêu món Đông chua, mà Phương Hạo Hiên chỉ gọi một tách trà.

"Uống trà nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe của anh" Y Lộ Kỳ nhìn Phương Hạo Hiên nói.

"Tôi không có cảm giác ngon miệng." Phương Hạo Hiên nhấp một hớp trà nói.

"Trên phương diện công việc hay tình cảm?" Y Lộ Kỳ hỏi.

Phương Hạo Hiên chỉ nhìn cô, không trả lời.

"Trong sách không phải nói, đàn ông ngoại trừ hai phương diện này, không còn có chuyện phiền lòng nào khác sao?" Chẳng lẽ cô nói sai rồi?

Thấy Phương Hạo Hiên vẫn im lặng, cô không còn cách nào khác, đành cúi đầu thật thấp tiếp tục ăn món Đông chua của mình.

"Anh thật không muốn thử một chút? Đông chua ở tiệm này rất nổi tiếng." Yên lặng như vậy làm cô thật sự không chịu nổi, liền tiếp tục mở miệng.

"Không lừa anh, anh thử một miếng đi." Y Lộ Kỳ cố gắng trêu chọc để Phương Hạo Hiên mở miệng, gắp lên một miếng Đông chua đưa tới trước mặt hắn, chờ hắn há miệng.

Phương Hạo Hiên rất nể tình ăn.

"Tôi không lừa anh, đúng không?" Y Lộ Kỳ chờ đợi biểu hiện của hắn, đồng thời nở 1 nụ cười vô cùng tươi tắn.

Phương Hạo Hiên khẽ cười, gật đầu, coi như cho cô đáp án.

"Chú Cao, thêm một tô Đông chua nữa ạ." Y Lộ Kỳ nhìn chủ tiệm, lớn tiếng gọi.

Lời của cô, ông chủ đã nghe thấy, bạn học cùng lớp mới vừa bước vào tiệm ăn sáng, cũng nghe thấy, tất cả quay đầu nhìn lại.

Oa! Rất đẹp trai, đẹp trai quá! Lộ Kỳ lạnh lùng của họ câu được anh ta khi nào?

"Lộ Kỳ." Tịnh Hương cùng với An Khiết vây quanh cô gọi.

"Là các cậu a! Ngồi đi, hôm nay anh ấy mời khách." Y Lộ Kỳ dùng gương mặt dễ thương nhất nhìn bọn bạn, vừa nói vừa chỉ Phương Hạo Hiên ngồi đối diện.

"Không giới thiệu cho chúng mình biết một chút sao?"  An Khiết hỏi. Bữa sáng tạm thời có thể không ăn, nhưng trai đẹp không thể bỏ qua, huống chi người đàn ông trước mắt này lại là trai đẹp trong tất cả các trai đẹp nha. Y Lộ Kỳ quả thật rất cao tay.

"Phương Hạo Hiên." Y Lộ Kỳ giới thiệu ngắn gọn, cô đã quá quen với bộ mặt mê trai này của An Khiết rồi "Các cậu tự giới thiệu mình đi." 

Nói xong, cô tiếp tục tấn công tô Đông chua của mình.

2 cô bạn của cô ra sức tự giới thiệu mình với Phương Hạo Hiên. Tịnh Hương dùng cùi chỏ hích hích Y Lộ Kỳ, nhỏ giọng hỏi: "Bạn trai của cậu sao?"

"Không phải, chúng mình chỉ là bạn tốt. Anh ấy đẹp trai, hoàn hảo như thế, làm sao để ý tớ được!" Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại nổi lên một cảm giác khác thường.

"Vậy tất cả mọi người đều có cơ hội à?" Tịnh Hương nói, thật không hiểu Lộ Kỳ, người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai như vậy, lại không biết tự mình giữ lấy.

Phương Hạo Hiên lịch sự đối đáp với mấy nữ sinh kia, có điều, hắn căn bản không nghe được các cô giới thiệu cái gì, hắn chỉ quan tâm đến Y Lộ Kỳ.

Mặc dù đã sớm biết rõ, trong cảm nhận của cô hắn chỉ là bạn bè bình thường, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra sự thật đó, vẫn khiến trái tim của hắn rơi xuống đáy vực.

Chờ 2 cô bạn của cô giới thiệu mình xong, Phương Hạo Hiên cũng đứng lên, lịch sự nói lời tạm biệt.

"Xin lỗi, tôi không có thời gian. Các cô cứ từ từ thưởng thức" Nói xong, tính tiền rời đi, để lại 2 cô bạn vây quanh Y Lộ Kỳ hỏi đủ thứ chuyện.

"Hạo Hiên! Đợi tôi theo cùng với." Uống xong ngụm nước cuối cùng, Y Lộ Kỳ vội vàng chạy đi, không quên để lại ánh mắt sắc bén dành cho An Khiết và Tịnh Hương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro