Phần 3: Nhặt được đứa trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba phút sau.
Park Chaeyoung nhận ra ngồi ngay ngắn trên chân mình là Tiểu Bảo, có chút nghĩ không ra cô cùng Kim Jisoo như thế nào lại ngồi vào bên trong xe Kim Mingyu
Mà Tiểu Bảo giống như được gắn trên người cô, một giây cũng không rời.
Park Chaeyoung phát hiện được Kim Jisoo dùng ánh mắt nghi ngờ. Thật sự không muốn ngay lúc này cùng cô nghiên cứu thảo luận vấn đề này đâu.
Rất nhanh liền đến chỗ ở của Kim Jisoo chỗ ở, Park Chaeyoung đem Tiểu Bảo đặt sang kế bên, chuẩn bị cùng một chỗ xuống xe với Kim Jisoo.
Kim Jisoo trước đóng cửa xe lại."Nhà của tớ không có phòng trống, cậu đi theo tớ làm gì?"
Trong nháy mắt đó. Park Chaeyoung rất muốn bóp chết cái đồ gà mờ này.
IQ và EQ đều bị chó ăn rồi sao?!
Cô vô ý mà nhìn về phía Kim Mingyu. Phát hiện Kim Mingyu cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt xa xăm kia có một tia chế nhạo.
"Sợ tôi?" Kim Mingyu nhàn nhạt nói.
"Anh suy nghĩ nhiều rồi."
"Nhà cô ở đâu?"
Park Chaeyoung cũng lười nhăn nhó, nói một chuỗi địa chỉ, sau đó quay đầu, tựa nhìn về phía cửa sổ.
Cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo gối trên đùi của cô. Tiếp tục nằm ngáy o..o....
...
Park Chaeyoung sau khi về đến nhà, trong đầu giống như cuốn phim tự động truyền ra ánh mắt chế nhạo của Kim Mingyu, tức giận không thôi. Tim đập lại có chút không hiểu mà tăng nhanh.
Đêm nay gặp được Kim Mingyu cùng Tiểu Bảo. Chỉ là trùng hợp sao?
Mà sự thật chứng minh, không phải trùng hợp.
**
Cuối tuần, Park Chaeyoung khó được ngủ một lấy lại sức. Lại bị một hồi tiếng đập cửa thế nào cũng không ngừng làm cho tỉnh.
Park Chaeyoung bới bới tóc. Bực bội mà nhấc chân lên chuẩn bị rời giường.
Mở cửa chính. Mới phát hiện ngoài cửa là Dì Lee của nhà đối diện.
"Không phải dì muốn nói con, nhưng con như thế nào mà xứng đáng làm mẹ? Trẻ con cho dù làm sai. Cũng không thể trời đang rất lạnh đem nó đuổi ra cửa, nếu xảy ra chuyện gì. Con có hối hận cũng sẽ trễ!" Dì Lee vừa thấy Park Chaeyoung liền không nhịn được mắng lên.
Park Chaeyoung đen mặt, "Dì Lee, dì nói chậm một chút. Cái gì trẻ con. Đứa nhóc nào?"
Dì Lee ghét bỏ liếc nhìn Park Chaeyoung liếc, bước sang một bước, hiện ra sau mình là một đứa trẻ.
Đứa trẻ kia rõ ràng là Tiểu Bảo.
Nhóc mặc một bộ đồ ngủ nhỏ ở nhà, trên chân mang một đôi dép lê trong phòng.
Hai má cùng cái mũi nhỏ lạnh cóng phớt hồng, nhìn vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Park Chaeyoung nhìn Dì Lee lại muốn nói, vội vàng đem Tiểu Bảo ôm vào trong phòng, "Cảm ơn Dì Lee, dì cực rồi."
Nói xong, Park Chaeyoung gọn gàn mà đóng cửa lại.
Sau đó, đối với cánh cửa đóng chặt, hít sâu vài cái.
Cho đến lúc trên mặt có thể lộ ra nụ cười ấm áp, cô mới quay người, nói bằng âm thanh mềm nhũn, hỏi: "Bảo bối, một mình con tới sao?"
Tiểu Bảo có chút cẩn thận mà xoa xoa đôi bàn tay, cúi đầu, không có phản ứng.
Park Chaeyoung nhìn bộ dáng nhóc, đột nhiên nghĩ đến chính mình khi còn bé.
Cô xoay người ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nhóc, đến ngồi trên ghế sa lon, dùng cái thảm nhỏ mà bọc lại.
Tiểu Bảo mở to hai con mắt giống như hạt thủy tinh nhìn Park Chaeyoung , như một búp bê nhìn cô loay hoay.
Bộ dáng đáng yêu như vậy, đúng là có thể đem lòng người hòa tan.
Park Chaeyoung vốn muốn hỏi một chút nhóc như thế nào mà biết địa chỉ nhà cô, rồi làm thế nào đã chạy đến đây.
Sờ lên mặt lạnh buốt, lập tức cái gì đều không muốn hỏi.
Park Chaeyoung xác định nhóc không có lộ ra chỗ nào khác cánh tay, bắp chân nhỏ, cười nói: "Đói bụng sao? Cô làm bữa sáng cho con, được không?"
Tiểu Bảo nhẹ gật đầu.
"Muốn ăn chút gì không?"
Tiểu Bảo tay thịt trong thảm ở bên trong lục lọi.
Park Chaeyoung biết rõ hắn đang tìm cái gì, do đó, cô tìm một cuốn sổ nhỏ cùng một cây bút, đưa cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nghiêm túc ở phía trên ghi ghi vẽ tranh, sau đó đưa cho Park Chaeyoung .
Park Chaeyoung nhìn vào lời ghi chép đầu tiên trước mắt.
Mặt chữ rất đơn giản.
Cà chua trứng tráng, cá băm viên.
Nho nhỏ kiểu chữ tuy non nớt, nhưng rất tinh tế.
Do những chữ này,có thể để xác định, Tiểu Bảo trí lực không có bất cứ vấn đề gì, thậm chí là chỉ số thông minh còn hơn các bạn cùng tuổi.
Đứa trẻ năm tuổi mấy chữ này đều không chắc chắn sẽ biết, chứ đừng đề cập đến việc viết tay.
Vậy nhóc vì cái gì không nói lời nào?
Là không muốn nói, vẫn không thể nói?
Park Chaeyoung thu lại suy nghĩ bay xa, cười nói: "Cô không xác định tủ lạnh có những thứ nguyên liệu nấu ăn này hay không, con đợi một chút đã."
Tiểu Bảo lại nhẹ gật đầu.
Park Chaeyoung lên lầu rửa mặt, thay đổi một bộ quần áo, sau đó xuống bếp.
Hai món một chén canh rất nhanh đã mang lên bàn rồi, cô còn đặc biệt cho Tiểu Bảo ly sữa bò nóng.
Tiểu Bảo hai mắt sáng lên mà nhìn mấy món ăn, không cần Park Chaeyoung gọi.
Đã ngoan ngoãn mà ngồi vào bên cạnh bàn ăn, nhìn Park Chaeyoung bận rộn.
Park Chaeyoung cho hắn thêm một ít chén cơm, lại đựng một ít chén súp cho hắn.
Tiểu Bảo cầm thìa yên lặng mà bắt đầu ăn.
Park Chaeyoung nhìn bộ dạng chuyên chú ăn cơm của nhóc, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
Cho đến khi Tiểu Bảo cơm nước xong xuôi, Park Chaeyoung mới lên tiếng: "Bảo bối, đem ba ba của con hoặc lão quản gia điện thoại cho cô, được không nào?"
Tiểu Bảo vốn rất thoải mái, lập tức trở nên ảm đạm.
Đôi mắt đen láy ở bên trong, cũng lập tức tích tụ nước mắt.
...
Park Chaeyoung đứng trên ban công nhìn dưới lầu là chiếc Maserati càng chạy càng xa, trong lòng không có bất kỳ cảm giác nhẹ nhõm nào.
Vừa nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Tiểu Bảo, cô đều cho là mình vừa làm tội ác tày trời, nội tâm tội ác cảm giác rất lớn.
Nhưng cô không biết là hành vi của cô có cái gì sai.
Cô yêu thích mối quan hệ đơn giản, bác sĩ và bệnh nhân.
Người bệnh đến bệnh viện, cô sẽ là người chuyên nghiệp, xứng chức bác sĩ; người bệnh ra bệnh viện, cô cùng quan hệ với bọn họ đều đã xong.
Cùng người bệnh trở thành bạn bè, cô không muốn.
Cô cũng không cho rằng cần thiết làm bạn bè cùng bọn họ.
Nước mắt Tiểu Bảo, lại làm cho cô hết sức áy náy.
Tiểu Bảo nghe được cô muốn gọi cho Kim Mingyu, quăng cô một trang giấy, liền chạy ra khỏi nhà.
Đến lúc cùng Kim Mingyu nói chuyện điện thoại xong, cô mới xuống lầu.
Vụng trộm mà trốn ở góc phòng, nhìn bóng lưng nhỏ cô đơn của Tiểu Bảo.
Nhiều lần, cô muốn đi qua ôm lấy thân thể nho nhỏ, nhưng cô cuối cùng vẫn là không có làm.
Cô không hi vọng Tiểu Bảo thường xuyên đột nhiên xuất hiện bên trong cuộc sống của cô, cô không có nhiều cảm tình cùng kiên nhẫn trong công việc bận rộn, còn có thể đối với một đứa trẻ lạ lẫm mà dịu dàng.
Nhất là Tiểu Bảo rõ ràng đòi hỏi lượng tinh lực dồi dào để che chở.
Park Chaeyoung lắc đầu, trở lại phòng khách, cầm lấy 《 Bệnh Lý Học 》 bắt đầu nhìn.
Một lúc sau, điện thoại ở bên cạnh vang lên.
Park Chaeyoung cầm qua điện thoại, nhìn thoáng qua, phát hiện thông báo có người thêm cô.
Park Chaeyoung quét đến "Park Jimin" ba chữ, tay run rẩy, không có ý tiếp nhận.
Cô đem màn hình cài lại tại trên ghế sa lon, một lần nữa đem tất cả chú ý đặt ở trong sách, lại như thế nào cũng nhìn được.
Park Jimin thêm cô là muốn làm cái gì?
Học thành về nước trông thấy bạn học cũ, hay vẫn là muốn nhìn một chút cô sống khổ thế nào?
**
Trong xe Maserati.
Hai người con trai một lớn một nhỏ, một trước một sau mà ngồi.
Trong xe không khí bị hai người chèn ép, căng cứng như phảng phất một giây sau muốn bạo phát nổ tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro