Chap 1 : Trở Về (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


14h, ngày 21 tháng 9 năm 2016
"Chuyến bay số 109-TH chuẩn bọ hạ cách xin hành khách chú ý an toàn".Tiếng cô tiếp viên hàng không nhẹ nhàng nhắc nhở qua loa.
30 phút sau, cách cửa mở ra 1 cô gái xinh đẹp tuyệt sắc xuất hiện trong bộ vest nữ màu trắng ,khuôn mặt được che đi bằng chiếc kính mát bảng to ai nhìn vào cũng có thể đoán được đó là 1 cô gái đẹp hoàn mỹ nhưng trên người cô lại toát ra hàn khí lạnh lùng và kiêu ngạo. Bộ vest trắng được thiết kế rất đơn giản nhưng lại ôm sát từng đường cong quyến rũ trên cơ thể cô ấy. Trên tay cô còn bồng một bé gái khoảng 3,4 tuổi khuôn mặt khả ái, cực kìa đáng yêu đi bên cạnh còn có 2 vệ tên vệ sĩ măt đồ vest đen chỉnh tề đẩy hành lý. Cô đi đến đâu mọi người đều dõi mắt theo nhưng ai cũng có thể đoán được cô là nhân vật không hề tầm thường.
Vừa ra khỏi sân bay đã có 3 chiếc xe cực kì sang trọng chạy tới và ngừng ngay tại chỗ cô. Những người trong xe đều bước ra cúi đầu chào một cách tôn kính .Cô chỉ gật đầu rồi tiến về chiếc xe ở giữa vệ sĩ thấy vậy liền chạy lại mở cửa xe cho cô.
Chiếc xe Mercedes Benz S-Class cùng hai chiếc Jaguar XJ chạy băng băng trên đường lm ai cũng phải chú ý tới.
Cô ngồi trên xe suy nghĩ miên man về cuộc sống. Nói thật cô chẳng muốn về nước tí nào, đã 20 năm rồi cậu không về thành phố S. Ngày trước cô theo mẹ sang Anh sống tới lúc 6 tuổi ,tới 18 tuổi thì cô qua Mỹ quản lý chi nhánh của tập đoàn, mặc dù tập đoàn của cậu rất lớn nhưng cậu rất ít khi đầu tư ở nước nên không hay lui về Thành phố S đối với cô nơi này là nơi khởi đầu cho sự bất hạnh của cô nên cô không bao giờ muốn đặt chân về đây. Nếu không vì di nguyệt trước lúc lâm chung của mẹ cô thì cô cũng chả thèm về đây làm chi. Nhưng nói thật mẹ cô cũng buồn cười thật, đến phúc cuối cũng của cuộc đời lại bắt cô về nước lấy chồng. Một người mà cô không quen, không biết bà ấy lại giao cô cho một người con ttai không quen biết với lý do người con trai đó là con của bạn thân mẹ câu hai gia đình từng hứa hôn khi con nhỏ và 2 người cũng hau chơi đùa cũng nhau vậy mà cũng được xem là thanh mai trúc  mã. Đúng là đùa với cô mà .
Cô thà ký 10 bản hợp đồng cùng một lúc làm việc không thấy mặt mũi chứ không muốn nghĩ tới những chuyện chồng con này tí nào. Cô là một người yêu công việc, yêu gia đình nhưng bây giờ thứ cô có chỉ là công việc và đứa trẻ đang ngồi dựa trên người cậu này thôi. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu trai gái vì nó quá xa xỉ đối với cô, thứ mà cô muốn vĩnh viễn không bao giờ có được .Nếu cô đã sống như đứa trử không cha từ năm y tuổi và nếu cô đã không mất đi người con trai cô yêu thương. Trái tim của cô nó đã khép kín và đóng băng lại rồi sẽ chẳng có ai mở nó ra hoặc làm nó tan chảy được cả.
Cô vừa suy nghĩ vừa xoa đầu tiểu công chúa đang ngủ trên người mình. Thật sự mà nói nhưng lúc cô cảm thấy có thêm niềm vui và nghị lực để sống tiếp là nhờ cô công chúa nhỏ này cả. Không do cô sinh ra nhưng cô luôn dành hết tình yêu thương cho nó.
Đang suy nghĩ miên man thì chiếc xe dừng lại. Cô theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa kính. Xuất hiện trước mắt cô là một ngôi biệt thự xa hoa lộng lẫy không kém phần tráng lệ. Cánh cổng màu đen cao vút hai bên còn có 2 vệ sĩ canh giữ. Xe từ từ chạy vào căn biệt thự, dọc hai bên lối vào trồng rất nhiều hoa hồng, cỏ xanh được cắt tỉ mỉ , còn có rất nhiều cây lá phong .Điều làm cô nhớ nhất là hồ nước ở gần căn biệt thự,nước ở trong bức tượng phun ra khắp hồ nước tuyệt đẹp. Chiếc xe bắt đầu ngừng lại kế hồ nước ,vệ sĩ liền tiến lên mở cửa xe và cuối chào . Cô vừa bước xuống xe thì đã có 2 hàng người hầu đứng chuẩn bị chào nhưng cô chỉ ra hiệu cho bọn họ im lặng rồi ôm tiểu công chúa còn đang ngủ say bước vào và đi thẳng lên lầu. Người hầu thấy vậy liền giải tán đi làm công việc của mình.
Sau khi lên lầu cho tiểu công chúa của mình nằm ngủ yên ổn cô mới rời khỏi xuống phòng khách.
"Tiểu Thư cô có cần gì không ạ "-một người hầu thấy cô bước xuống liền hỏi .
"Khi nào tôi cần sẽ gọi, cô đi làm viẹc của mình đi".Cô bước xuống ngồi vào ghế sofa lạnh lùng nói .
Cô người hầu thấy thái độ thờ ơ và lời nói băng lãnh của cô liền rung rẩy nhưng cố giữ bản thân bình tĩnh lui ra đi làm công viẹc của mình.Vừa đi được 2 bước một giọng nói băng lãnh vang lên
" Cô kêu quản gia Trương đến đây gặp tôi ".Cô tựa người vago sofa nhắm nghièn mắt lười biếng nói .
" Vâng ạ " cô người hậu lập tức chạy đi gọi quản gia.
----------------------------------------
M. n có ai thắc mắc z ko ^^ lần đầu viết mong m. N ủng hộ




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro