CHƯƠNG 25 : NGÔNG CUỒNG BÁ ĐẠO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐỨC

Vừa xuống máy bay đã có hai hàng người đứng nghiêm chỉnh cúi đầu chào anh, tay anh siết chặt eo cô lạnh lùng đi ngang qua bước lên chiếc Rolls-Royce, Hạo Dương lái xe đi đến biệt thự,đến một căn biệt thự nói khác hơn nó chính là một lâu đài, Nguyễn Văn Toàn cầm hành lý bước lên phòng, vừa để hành lý xuống đóng cửa phòng lại thì điện thoại cô reo lên, chưa kịp nói gì thì bên kia Clara đã cất giọng thất thanh khiến cô muốn hư cả tai.

“Tòn Tòn! Tớ nghe anh tớ nói cậu bị mụ phù thủy Regina ám sát hả? Tại sao chuyện sao chuyện lớn như vậy cậu lại không nói cho tớ và Tiểu Băng biết chứ? Cậu sao rồi? Không bị thương chứ?"

“Tớ không sao cả, tớ cũng không muốn hai cậu lo lắng cho tớ nhưng mà không hiểu là tại sao bà ta lại cho người ám sát tớ chứ? Chuyện tớ và cậu có quen biết bà ta không có khả năng biết?"

“Tớ cũng không hiểu còn một chuyện nữa đó chính là chuyện bọn người mặt dày kia bị giết chết cậu nghĩ như thế nào?"

“Cậu có suy nghĩ giống tớ đúng không? Nghi ngờ bọn họ chính là do bà ta giết."

“Đúng thế! Cậu vừa bị ám sát xong là tới lượt của bọn họ."

“Cốc! Cốc!" Nguyễn Văn Toàn nghe thấy tiếng gõ cửa liền nói với Clara:“Có người vào tớ cúp máy đây."

Nói xong cô nhanh chóng tắt máy bước ra mở cửa, Hạo Tư mỉm cười nói với cô:

“Sư phụ! Lão đại có chuyện cần giải quyết nên đã ra ngoài rồi, lão đại đưa thẻ này cho cô nói cô muốn mua gì thì cứ mua."

Nguyễn Văn Toàn nhướng một chân mày lên, vui vẻ nhận lấy rồi nhìn Hạo Tư thắc mắc hỏi:“Tại sao cậu lại ở đây? Cậu không đi cùng với anh ấy sao?"

Hạo Tư vui vẻ nói cho cô nghe:“Lão đại bảo tôi ở đây trở thành vệ sĩ của cô."

Nguyễn Văn Toàn bật cười:“Tôi cũng cần vệ sĩ nữa sao?"

“Đề phòng cảnh giác vẫn hơn."

“Cũng đúng bây giờ cậu xuống lầu đợi tôi, tôi đi thay đồ rồi cậu chở tôi đến trung tâm mua sắm, có người cho tiền thì phải xài chứ."

Hạo Tư nhếch môi mỉm cười rồi bước xuống lầu, cô thay đồ xong đi xuống lầu vui vẻ bước lên chiếc Ferrari, Hạo Tư nhanh chóng bước lên xe chở cô đi.

Đến trung tâm mua sắm, Nguyễn Văn Toàn đi dạo, mua sắp được một lúc, rồi bước vào khu bán quần áo nữ, Hạo Tư hai tay xách đầy túi, cô lựa chọn một hồi cảm thấy vừa ý một cái váy màu hồng phấn vừa định cầm bảo nhân viên gói lại thì một cô gái ăn mặc có chút hở hang giật lấy đưa cho nhân viên:“Gói cái váy này lại cho tôi."

Nguyễn Văn Toàn nhíu mày nhìn cô gái kia, cô khó chịu khoanh tay hỏi:“Nè! Cái váy đó là tôi chọn trước, cô giành lấy như vậy có chút không phải đó."

Cô gái kia hóng hách, nghênh mặt, giọng nói đanh đá:“Thì đã sao chứ? Nhìn từ trên xuống dưới của cô mặc toàn đồ rẻ tiền, cô cũng xứng để mặc cái váy đó Sao? Nói chuyện còn không xứng với tôi."

Hạo Tư thấy cô gái đó càng lúc càng quá đáng anh muốn ra mặc nhưng bị co cản lại, Nguyễn Văn Toàn bước đến gần cô gái kia nhếch môi cười kinh bỉ, chế giễu:

“Tuy tôi mặc đồ rẻ tiền nhưng nó đẹp nó tốt nó có thể tôn lên vẻ đẹp của tôi cho dù tôi không mặc đồ đắc tiền đi chăng nữa. Còn cô bề ngoài xa hoa, lấp lánh phô ra cho người ta biết mình giàu mặc toàn đồ hiệu đắc tiền nhưng bọn họ không biết rằng bên trong lại toàn là đồ rẻ mạc, đáng kinh tởm."

Cô gái kia tức giận đỏ mặt, trừng trừng mắt nhìn cô giơ tay lên định đánh cô thì có một lực to lớn nắm chặt lấy tay cô ta, cô ta quay đầu nhìn thấy một người đàn ông có vẻ ngoài cực phẩm, mặc vest đen ánh mắt lộ rõ vẻ si mê nhìn anh, Quế Ngọc Hải bỏ tay cô ta xuống, từ bề ngoài đến lời nói đều lạnh lùng như băng giá:“Này! Cô định đánh ai vậy hả? Cô dám động vào người phụ nữ của tôi? Cô chán sống rồi?"

Cô gái đó say mê nhìn anh vẻ ngoài tỏ vẻ đáng thương vô tội:“Anh hiểu lầm rồi, cô ta mắng tôi trước nên tôi mới làm như thế mà anh đừng để người đàn bà đó lừa gạt cô ta không phải là hạng tốt lành gì đâu loại đàn bà dơ bẩn này không xứng với anh."

Quế Ngọc Hải đôi mắt không một chút gợn sóng lời nói vẫn lạnh như băng:

“Vậy sao? Nhưng tôi lại thích những người dơ bẩn như cô ấy đó tôi cũng là hạng người dơ bẩn, dơ bẩn với dơ bẩn xứng với nhau. Còn cô thì dơ bẩn hơn rất nhiều bẩn thỉu đến nỗi tôi phát nôn."

Cô ta trừng mắt tức giận quát anh:“Anh dám nói tôi bẩn thỉu? Anh có biết tôi là ai không hả? Tôi là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Ngô thị đó hôm nay anh dám mắng tôi, tôi sẽ cho anh chết chắc."

Hạo Tư bật cười vì sự ngu ngốc của cô ta, anh nhếch môi cười quỷ dị:“Oh~vậy tôi cũng nói cho cô biết tôi là chủ tịch tập đoàn Quế Thị tập đoàn mà ba cô đang muốn hợp tác."

Cô ta há hốc mồm, trợn ngược mắt không tin:“Cái gì? Anh là chủ tịch tập đoàn Quế Thị?"

Quế Ngọc Hải ánh mắt lạnh nhạt, lời nói tàn độc, đầy sự ngông cuồng bá đạo:

“Miệng của cô quá bẩn thỉu, hôi thối dám mắng người phụ nữ của tôi, coi như hôm nay tôi có lòng tốt tôi sẽ may miệng của cô lại để cô không thể mắng người nữa."

Anh đứng cao ngạo, lớn giọng nói:“Hạo Dương! Lôi cô ta đi may miệng lại rồi quăng cô ta về nhà, còn tập đoàn Ngô Thị tôi muốn ngày mai phải thấy tin tức tập đoàn bé nhỏ đó phá sản."

Hạo Dương cúi đầu rồi cho người lôi cô ta đi, Quế Ngọc Hải ôm eo cô bước ra ngoài lên xe, Hạo Tư cất đồ rồi bước lên xe, Hạo Phú lái xe đi.

“Ngày mai, em cùng tôi đi gặp đối tác."

Nguyễn Văn Toàn cau mày nhìn anh:“Anh đi gặp đối tác thì liên quan gì đến tôi? Tại sao lại kêu tôi đi theo chứ?"

“Tôi bàn công việc ở nhà hàng."

Nghe đến nhà hàng mắt cô lại sáng rực lên ngay lập tức gật đầu đồng ý:

“Được! Ngày mai tôi đi với anh, anh bàn công việc còn tôi thì ăn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro