Chương 8: Lời hứa dưới ánh hoàng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên lưng anh không hiểu sao La Na có cảm giác rất an toàn, một dòng suy nghĩ lung tung lại trà về nhưng nó bị stop ngay khi cô nhớ lại cái cảm giác mà Hạo Thiên vặn cổ chân mình. Lắc đầu, để gạt bỏ mớ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cô chợt nhớ ra điều gì đó, nở một nụ cười hết sức là cute cô tháo dây cột tóc của mình và bắt đầu hành hạ mớ tóc của anh .

- Này cô làm gì vậy? - Anh hỏi

- À không có gì, anh cứ tiếp tục đi đi, tôi bận chút - La Na trả lời vui vẻ trong khi vẫn đang hí hoáy với mái tóc của Hạo Thiên

- Cô bận thì liên quan gì đến tóc tôi vậy? - anh thắc mắc

- Không có gì thật mà - La Na vẫn tiếp tục

Bỗng anh nở một nụ cười cực gian, nụ cười nãy đi với nụ cười cute của cô lúc nãy thì đúng là "đẹp" đôi

Đột nhiên, anh chạy dọc bờ biển, tiến về phía chiếc xe. La Na bị mất đà ngã ngửa ra sau, theo phản xạ hai tay cô nhanh chóng ôm chầm lấy cổ anh. Cô đỏ mặt lúng túng định bỏ tay ra khỏi cổ anh nhưng chưa kịp làm thì nghe thấy tiếng Hạo Thiên:

- Đi ngắm mặt trời lặn với tôi không?

- Ở đâu vậy? Ở đây hả? - Cô hỏi

Anh liền hất cằm về phía bãi biển, cô nhìn thấy ngoài đó có một mỏm đá khá bằng phẳng nhô ra biển. La Na nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ:

- Anh không tính ra đó thả tôi xuống biển làm mồi cho cá đấy chứ?

Hạo Thiên phì cười với ý nghĩ của cô:

- Vậy ra với cô, tôi xấu tính như vậy?

- Thì đúng là như vậy mà! - La Na lẩm bẩm trong miệng

- Vậy có đi không "cô vợ nhát gan"? - Anh lại hỏi với giọng châm chọc, cố tình nhấn mạnh hai từ cuối

- Đi thì đi ai nhát gan chứ - Cô cãi lại

Vậy là, Hạo Thiên cõng cô đi về phía mỏm đá đặt cô ngồi đó, La Na có cảm giác gió như reo quanh tai mình, trong khi đó sóng biển vỗ rì rào dưới kia, và cô như ngửi thấy cả mùi nước biển trong không khí. Bất chấp cái chân đau, cô đứng dậy, cố gắng giữ thăng bằng, giang rộng hai tay và hét lớn:

- "I'M A KING OF THE WORLD".

- Cô hét to quá đấy - Hạo Thiên giả bộ ngoáy ngoáy tai

- Kệ tôi, mà tôi còn chưa tính sổ với anh vụ anh lừa tôi lúc nãy - Cô quay ngoắt sang anh với bộ mặt hình sự.

- Trời đất! Sao cô thù dai dữ vậy? - Hạo Thiên kêu ca - Tôi làm vậy để giúp cô mà.

- Giúp tôi, làm tôi đau nhìn thấy cả cụ cố mà kêu giúp tôi sao? - La Na bực tức.

- Tôi mà bảo thì cô có để tôi nắn lại khớp không? Mà tôi cõng cô từ nãy đến giờ cũng coi như tạ lỗi rồi còn gì. - Hạo Thiên nói

- Hứ! Anh làm tôi đau như vầy mà đòi cõng có một đoạn như vậy thôi sao?

- Chứ cô muốn sao nữa? Nói đi tôi sẽ đáp ứng - Anh hỏi

- Có thật là tôi muốn gì anh cũng làm không? - Cô hỏi

- Thật! - Hạo Thiên gật đầu chắc nịch

La Na gật gù đưa tay gõ cằm ra chiều suy nghĩ, một lúc sau một nụ cười tươi đã nở trên môi - làm ai đó ngẩn ngơ.

- Đúng rồi! - Cô vỗ hai tay vào nhau làm anh giật mình

- Gì vậy? - Anh tò mò

- Từ bây giờ đến lúc tôi lấy chồng, lúc nào chân tôi đau anh phải cõng tôi - Cô vui vẻ nói

- Tôi là chồng cô rồi còn gì - Hạo Thiên cười gian

- Xì! - La Na nhăn mặt

- Vậy nếu cô không lấy được chồng thì tôi phải cõng cô cả đời sao?

- Yên tâm đi! Cùng lắm nếu tôi không lấy chồng thì khi nào anh có vợ rồi thì không phải cõng tôi nữa -

La Na cười lém lỉnh

- Cô khôn vậy? - Anh nhăn mặt

- Hì hì! - Cô cười - dù sao thì tôi cũng đâu khôn được lâu nữa đâu

- Là sao? - Anh ngây người

- Thì sau 6 tháng nữa chúng ta đường ai nấy đi mà, thỏa thuận rõ vậy rồi - La Na nói giọng nhỏ dần

- Vậy anh hứa chứ?

- Được rồi tôi hứa! - Hạo Thiên khẳng định

- Anh nhớ nhé! Móc tay nào - Cô cười và giơ ngón tay út của mình lên chờ đợi

Ngón tay anh chìa ra móc vào bàn tay kia và mỉm cười. "Từ đầu đây chỉ là một trò chơi" - Amh tự nhắc mình, anh không nói gì, chỉ quay mặt ra biển cười buồn.

...........

- Chúng ta về thôi - Hạo Thiên nói.

La Na không trả lời chỉ gật đầu đồng ý. Anh vẫn cõng cô nhưng không nói câu gì và cô cũng vậy, ánh mặt trời vẫn chưa tắt hẳn, nhuộm đỏ một vùng chân trời.

Phòng 4510 - khách sạn Sakura

- Được rồi, giờ chỉ cần nghỉ ngơi, uống thuốc và tránh vết thương tiếp xúc với nước khoảng 2, 3 ngày nữa sẽ đi lại được thôi - tiếng bác sĩ vang lên đều đều

- Vâng, cảm ơn bác sĩ, để tôi tiễn ngài - Hạo Thiên nói

3 ngày sau, chân La Na khỏi hẳn. Cả 2 thu xếp đồ đạc để trở về. Cô có vẻ hơi buồn chút xíu vì không đi chơi được đâu
Shinichi bắt cô ở trong phòng không cho đi đâu mặc dù cô có nói thế nào đi nữa. Nhưng nghĩ đến việc về nhà được gặp ba mẹ cô lại cảm thấy vui hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro