Tiêu đề phần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 213: Càng ngày càng có tiềm chất hôn quân

*Hôn quân: ông vua ngu đần, không chính kiến

Hứa Dịch nhìn ánh mắt tự cho là rất cao của ông chủ, lại nhìn Diệp Quán Quán ngốc nghếch bất mãn bên cạnh, yên lặng không nói.

Giờ phút này anh cũng tương đối hiểu tâm trang khi Lưu Ảnh nghe ông chủ nói tiêu chuẩn dựng vợ gả chồng là "tuyệt thế vô song".

*Tuyệt thế vô song: không gì sánh bằng

"Còn có gì muốn hỏi sao?" Tư Dạ Hàn hỏi.

Diệp Quán Quán lắc đầu một cái: "Không có. . . Đủ rồi. . . Cám ơn anh đưa quần áo cho em. . . Còn có bao tay. . . . . . Phía trên thêu con hổ con thật đáng yêu. . . Là anh chọn sao?"

Tư Dạ Hàn: "Hứa Dịch chuẩn bị."

Hứa Dịch: ". . ."

Ông chủ à, xin anh vuốt lương tâm của mình lặp lại lần nữa!

Đúng là tôi chuẩn bị, nhưng mà tôi chuẩn bị ước chừng cả trăm đôi, anh mới chọn ra đôi hài lòng nhất từ bên trong đó mà!

"À . . ." Diệp Quán Quán gật đầu một cái, sau đó lại hỏi một câu: "Đại Bạch đang ở nhà sao?"

"Ở nhà." Tư Dạ Hàn mở miệng.

Hứa Dịch nghe được câu đó thì lập tức lờ mờ.

Sao lại ở nhà rồi, tôi vốn còn chưa tìm được Hush nữa mà!

Diệp Quán Quán lập tức an tâm: "Mau lên lớp, em đi về, anh đi đường cẩn thận một chút!"

Sau khi Diệp Quán Quán đi, Hứa Dịch lập tức lo lắng nhìn Tư Dạ Hàn: "Ông chủ, Hush. . ."

"Cậu còn một ngày." Tư Dạ Hàn trực tiếp cắt đứt lời phía sau của anh.

Hứa Dịch lập tức nghẹn lời, cam chịu số phận mở miệng: "Thuộc hạ nhất định tìm được Hush trước khi Diệp tiểu thư trở lại vào ngày mai."

Khó trách đang yên ổn đột nhiên để cho anh đi tìm Hush trở về, thì ra là phải dỗ dành người đẹp vui vẻ!

Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng ông chủ thật là càng ngày càng có tiềm chất hôn quân ba la ba la. . .

. . .

Ngày hôm sau, sau khi tan học.

Diệp Quán Quán thu dọn xong hành lý, chào tạm biệt cùng Giang Yên Nhiên.

"Một mình cậu có quen không? Nếu không cậu xin đến phòng ngủ khác?" Diệp Quán Quán đề nghị.

Giang Yên Nhiên lắc đầu một cái: "Không cần đâu. . ., cũng sắp thi tốt nghiệp trung học, một mình mình vừa có thể chuyên tâm học tập!"

Mặc dù Thanh Hòa là trường học quý tộc tư nhân có chất lượng dạy học tốt nhất nhưng không khí học tập trường cấp ba bình thường nào so sánh được, bởi vì sau khi tốt nghiệp trung học thì không ít học sinh đều trực tiếp đi du học, căn bản không quan tâm thành tích thi tốt nghiệp trung học, ngày ngày nữ sinh ở bên trong ký túc xá đều thảo luận dường như đều là hàng hiệu cùng mỹ phẩm.

Giang Yên Nhiên là con gái một trong nhà, cha mẹ không để cô rời nhà quá xa, nên cô cũng chuẩn bị thi ở trường trong vùng.

Vốn là cô cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc sẽ thi vào đâu, nhưng đoạn thời gian tiếp xúc cùng Diệp Quán Quán, cô đã quyết định dự thi vào Học viện điện ảnh Đế Đô, khoa biểu diễn.

Không rõ nhưng rất chờ mong tương lai cũng có thể cùng với cô làm việc chung. . .

Bởi vì từ nhỏ chịu cha mẹ như mưa dầm thấm đất, chuyển lên khoa biểu diễn thì cô cũng không phải lo lắng, chỉ là lớp văn hóa thì cô sợ rằng còn phải lại đụng vài chuyện.

Cô nghe nói Diệp Quán Quán muốn thi vào khoa quan hệ xã hội, truyền thông chuyên nghiệp của Đế Đô.

Đế Ảnh và Đế Truyền là một trong những trường đại học điện ảnh và truyền hình truyền thông đứng đầu trong các trường đại học Trung Quốc, là mục tiêu điện ảnh và truyền hình truyền thông cao nhất cả nước, cũng là khu vực riêng của ngành trong Ivory Tower (Tháp Ngà) cùng với quyền lực riêng.

Mà mọi người đều biết, điểm chuẩn vào Đế Truyền không phải là nghệ thuật lại cao đến người phải sợ hãi, ngang tài ngang sức với đại học Đế Đô, Diệp Quán Quán muốn thi quan hệ xã hội chuyên nghiệp chính là một người trong đó.

Hiện tại mặc dù thành tích của Diệp Quán Quán cũng không tệ lắm, nhưng số học của cô thật sự là quá thấp, nếu muốn thi Đế Truyền, chỉ sợ là đủ thấp thỏm. . .

"Quán Quán, cậu muốn thừa dịp về nhà hả, buổi tối không học số học bên trường luyện thi à? Số học của cậu thật sự là lớn vấn đề!" Giang Yên Nhiên lo âu hỏi.

Diệp Quán Quán nghe vậy, lập tức khoát khoát tay trả lời: "Yên tâm, yên tâm, đã sớm báo rồi! Thầy gia sư bổ túc số học cho mình siêu cấp lợi hại!"

Chương 214: Muốn dỗ dành phụ nữ sao không tự mình đi dỗ dành sao?

Lầu dưới, Hứa Dịch vừa đi qua, chuẩn bị vội tới mang cặp sách cho Diệp Quán Quán, nghe được đối thoại của Diệp Quán Quán cùng một cô gái, vì vậy không khỏi sửng sốt một chút.

Diệp Quán Quán báo trường luyện thi sao? Sao anh lại không biết?

Dù sao tất cả công việc của Diệp Quán Quán đều có thể do anh đang phụ trách.

Chẳng lẽ là ông chủ giúp Diệp Quán Quán báo?

Giang Yên Nhiên nghe vậy thì yên tâm chút: "Gia sư số học có thể làm cậu nói như vậy thì khẳng định là thật sự rất lợi hại!"

"Ừ an tâm, cậu cũng phải cố gắng lên! Vậy mình đi đây! Phải nhớ tới mình đó!" Diệp Quán Quán đi tới ôm lấy cô.

Sắc mặt Giang Yên Nhiên trở nên hồng, bất đắc dĩ liếc cô một cái: "Cậu đi nhanh đi, thứ hai đã gặp mặt rồi phải không?"

Kể từ sau khi Diệp Quán Quán không trang điểm, gương mặt này thật sự là quá chói mắt, ngay cả cô là một phụ nữ cũng không chịu nổi, đừng nói là đàn ông.

Cũng may nhờ ngày hôm qua bạn trai Diệp Quán Quán tới trường học một chuyến, dừng lại tâm tư của những người đó.

Giang Yên Nhiên đưa mắt nhìn Hứa Dịch, không nhịn được hạ thấp giọng thở dài nói: "Thật không nghĩ bạn trai cậu lại là chú của Tư Hạ, tất cả tin đồn của mọi người về lai lịch của cậu ấy rất nhiều, thậm chí còn có người nói anh ấy sẽ không phải là chủ nhân thần bí nhà họ Tư của Tư Dạ Hàn, dù sao khí thế này thật sự quá mạnh mẽ, vừa nhìn thì biết không phải là người bình thường. . ."

"Khụ khụ khụ. . ." Diệp Quán Quán nghe xong lại lập tức ho khan một hồi, bật thốt lên, phủ nhận nói: "Làm sao có thể! Quả thật là ý nghĩ kỳ lạ! Nếu Tư Dạ Hàn là bạn trai mình! Này Tổng Thống nước M chính là ta mình!"

Hứa Dịch bên cạnh: ". . ."

Giang Yên Nhiên bật cười: "Mình cũng không thể cảm thấy là có thể, dù sao cũng là nhân vật trong truyền thuyết, làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy, tất cả mọi người đều đoán mà thôi, hơn nữa tin đồn vẻ ngoài Tư Dạ Hàn rất dọa người rất đáng sợ, làm sao có thể đẹp trai như vậy, còn dịu dàng nữa!"

Lại nói tất cả con cháu nhà học Tư đều học tại trường quốc tế chuyên nghiệp hàng đầu hoặc là trại huấn luyện quốc tế, từ nhỏ tiếp nhận bồi dưỡng cùng giáo dục chuyên nghiệp, làm sao xuất hiện ở trường học quý tộc tư nhân trong nước.

Coi như có thể cùng nhà học Tư có chút liên hệ, đoán chừng cũng là họ hàng bắn đại bác cũng không tới !

Chỉ là cho dù như thế, chỉ cần nguyên nhân là cùng họ hàng với nhà họ Tư cũng đã khiến người bình thường thực sự ngưỡng vọng.

Dịu dàng. . .?

Diệp Quán Quán cười gượng: "Đúng vậy,đúng! Bạn trai mình rất dịu dàng, rất dịu dàng. . ."

Sau khi tạm biệt Giang Yên Nhiên, Diệp Quán Quán liền cùng Hứa Dịch rời khỏi từ một chỗ.

Trước khi rời đi, Hứa Dịch nhìn Giang Yên Nhiên với vẻ tìm tòi nghiên cứu một cái.theo bản năng hướng

Cô bé này chính là Diệp Quán Quán bạn cùng phòng mới?

Này thật vất vả mới vừa đi một người , cũng đừng lại tới một.

Nhưng mà trước mắt từ anh có thể điều tra bối cảnh gia đình, hình ảnh đầu tiên đạp vào mắt, hình như cô bé này còn có thể, hi vọng sẽ không biến thành người Thẩm Mộng Kỳ. . . . . .

Xe rất nhanh lái đến Cẩm viên.

Diệp Quán Quán thấy rất xa liền không kịp chờ đợi mà nằm trên cửa sổ, nằm sấp trên cửa kính xe thò đầu ra ngoài nhìn.

Rốt cuộc, cô nhìn thấy ở cửa lớn có một bóng dáng màu trắng oai phong lẫm liệt ngồi chồm hổm ở nơi đó.

Càng làm cho cô kinh ngạc chính là trên cổ con hổ trắng lại còn có một cái nơ con bướm màu hồng phấn, quả thực là vừa đẹp trai vừa đáng yêu, cũng bắt đầu biến hóa rồi.

"Oa! Đại Bạch, Đại Bạch, Đại Bạch —" Diệp Quán Quán đợi xe từ từ dừng lại thì xuống xe, lập tức hưng phấn xông tới Đại Bạch.

Sau đó, trong dự liệu bị gào vào mặt.

Chỉ là Diệp Quán Quán bị gào lên cũng không thèm để ý chút nào, kiên nhẫn mà xoay vòng quanh vòng quay của nó, quá thích thú.

Đại Bạch Hổ rõ ràng rất phiền, nhìn vẻ mặt đoán chừng cũng hận không thể dùng một đuôi quất chết cô, lần nào cũng vậy lại không thể làm gì, ai bảo nó đụng phải một chủ nhân bất lương.

Quả thật là không có nhân tính, phải dỗ dành phụ nữ sao không tự đi dỗ đanh, rõ ràng là ngược đãi động vật!

Chương 215: Loài người ngu ngốc!

Loài người ngu ngốc!

Không ngờ lại khiến nó cùng ngu ngốc đứng như sư tử bằng đá ở nơi này chờ người phụ nữ ngu ngốc này, lại còn đeo lên cổ tôn quý của nó vật thể trần tục ngu ngốc như thế nữa!

Diệp Quán Quán quả thật rất thích vẻ mặt kiêu ngạo "loài người ngu ngốc" ấy của Đại Bạch, cầm điện thoại di động lên chụp hình không ngừng cho nó, còn chụp chung vô số tấm, vẫn chưa thỏa mãn.

Hứa Dịch bên cạnh nhìn Diệp Quán Quán ở đó, không sợ chết xoay vòng quanh Hush, mồ hôi lạnh trên trán cũng sắp rơi xuống.

Cuối cùng thì Diệp Quán Quán uống lộn thuốc gì, trước kia rõ ràng sợ Hush muốn chết.

Cũng may Diệp Quán Quán coi như chừng mực một chút, chỉ vòng quanh nó nhìn, không bắt đầu đến sờ vào nó, nếu không lỡ như làm thương tổn tới vị tiểu tổ tông này, sợ rằng phải 'thiên hạ đại loạn'.

Thật ra thì Diệp Quán Quán thật sự rất muốn sờ một chút, nhưng cô cũng biết Hush cực kỳ ghét loài người đụng chạm, cho nên cũng không miễn cưỡng nó, chỉ có thể thèm muốn nhìn lông lá đầy đầu cùng với đệm thịt lớn của nó.

Nếu có một ngày Đại Bạch nguyện ý cho cô sờ thì tốt biết bao. . .

"Quản gia Hứa? Món ăn của tôi thế nào?"

"Tiểu thư yên tâm, vẫn có người chuyên chăm lo ổn thỏa."

"Mau dẫn tôi đi xem một chút!" Diệp Quán Quán hưng phấn thúc giục, ngay sau đó nhìn về phía Bạch Hổ nói: "Đại Bạch, Đại Bạch, mày có muốn cùng tao đi xem cải trắng to tao trồng một chút không?"

Khóe miệng Hứa Dịch giật giật: "Tôi cảm thấy Đại Bạch. . . Khụ, Hush nó cũng sẽ không cảm thấy hứng thú."

Người ta cũng không phải là ngồi không!

Mồ hôi không còn hoạt động nữa, anh cũng sắp bị Diệp Quán Quán làm cho sai luôn, cũng gọi theo cô là Đại Bạch!

Vẻ mặt Diệp Quán Quán tiếc nuối: "Ừm, được rồi! Này Đại Bạch, tao đi chăm sóc vườn rau trước á. . ., chờ tiếp lát nữa tìm ngươi chơi!"

Diệp Quán Quán để cặp sách xuống liền vội vã chạy đi vào sân phía sau.

Quả nhiên, trước khi đi cô đã trồng xuống, tất cả rau củ hoa quả đều được chăm sóc tốt vô cùng, cây ăn quả cũng đã bắt đầu đâm chồi, hoa hướng dương cũng đã cao hơn nửa đoạn, có vài tuần chu kỳ rau dưa cũng đã sắp lớn mà có thể hái hái được, trong hồ cá cũng mập mạp sinh động, cách đó không xa còn có mấy con gà con màu vàng đang kiếm ăn. . .

Vốn là trạch viện như cái lồng bằng tơ dát vàng lạnh lẽo như băng đáng sợ giống như giờ khắc này, dưới trời chiều, khắp nơi lộ ra hơi thở dịu dàng thân thiết.

*trạch viện: Nhà có sân

Diệp Quán Quán vui vẻ xem xét thành quả của mình, một quản gia còn lại là theo ở phía sau yên lặng rỉ máu, các kiến trúc sư giá trên trời hàng đầu thế giới xây dựng nên Cẩm Viên, cứ như vậy thành nông trường rồi. . .
Truyện này đăng nhanh nhất ở diễn_đàn'Lê'Quý'Đôn'
Chỉ là, kể từ sau khi bị Diệp Quán Quán loạn như vậy, ngược lại ngay cả không khí bên trong Cẩm Viên cũng trở nên không ít nhẹ nhõm.

Ít nhất các người phục vụ rốt cuộc không cần mỗi ngày cẩn thận từng li từng tí những thứ chăm sóc đắt giá và hoa cỏ cây cối cùng cá chép, còn từng giây phút phải sợ khoảnh khắc nào đó sẽ bị Diệp Quán Quán làm hỏng.

Lúc này thấy Diệp Quán Quán trở lại, tất cả đều đua tranh công, đằng này nói mình chăm sóc đám rau thủy tinh, người kia nói mình theo dõi tiêu chí cây củ cải, quả thật làm cho anh dở khóc dở cười.

Diệp Quán Quán làm trước báo sao nên, lại hái đưỡ không ít rau tươi, lúc này cuối cùng mới thấy mỹ mãn quay về.

Mới vừa trở lại phòng khách liền nhìn thấy Tư Dạ Hàn từ trên lầu đi xuống, liếc mắt nhìn giỏ rau xanh trong tay cô: "Về rồi."

Diệp Quán Quán lập tức đứng nghiêm ngay ngắn: "Dạ, em thấy Đại Bạch á! Còn đi xuống dưới xem rau xanh em trồng, anh xem, dáng dấp khá tốt!"

Tư Dạ Hàn nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừ."

Diệp Quán Quán mở trừng hai mắt, vì sao cô cảm thấy dường như tâm trạng của Tư Dạ Hàn không tốt lắm!

Hứa Dịch bên cạnh: ". . ."

Cô trở lại, chuyện đầu tiên là tìm Đại Bạch, chuyện thứ hai là tìm cây cải lớn, trận trạng ông chủ của anh có thể tốt được sao.

Nhưng mà anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, rõ ràng ông chủ cùng con cọp chung tuyến, dấm chua đều là để ăn!
Chương 216: Tranh giành tình cảm

Edit: Thanh Hưng

Mặc dù Diệp Quán Quán không biết rốt cuộc tại sao tâm tình Tư Dạ Hàn không tốt, nhưng kỹ năng vuốt đuôi của cô đã đạt tới trình độ hoàn mỹ, vì vậy bước đến gần mở miệng nói: "Nơ bướm trắng này của Đại Bạch là anh chọn sao? Thật đẹp mắt!"

Hứa Dịch: ". . . . . . !"

Mặc dù nơ bướm trắng của Đại Bạch đúng là ông chủ chọn không sai, nhưng mà, là tôi thắt là tôi thắt đấy, tôi mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng thắt sao cô không nhắc tới!

"Còn có những thứ rau cải trắng này cũng rất tươi mới, bọn em lập tức cầm xuống phòng bếp bồi bổ thân thể cho anh!" Diệp Quán Quán lại mềm mại yêu kiều nói.

Diệp Quán Quán dùng giọng nói mềm mại như vậy vuốt đuôi, tức giận trên người Tư Dạ Hàn lập tức vơi bớt hơn phân nửa.

Vì vậy Diệp Quán Quán thật vui vẻ đi đưa món ăn cho phòng bếp.

Sau bữa cơm chiều, Diệp Quán Quán lặng lẽ lấy thịt bò bít tết từ trong tủ lạnh ra, sau đó tới trong sân tìm Đại Bạch.

Chỉ thấy hổ Đại Bạch đang lắc cái đuôi dò xét trong sân, lúc đi ngang qua đám gà con kia lập tức không khách khí chút nào há mồm nuốt một con.

Diệp Quán Quán lập tức nóng nảy, vội vàng chạy tới: "Đại Bạch! Mau phun ra, phun ra! Gà này là nuôi để đẻ trứng, không thể ăn!"

Hổ Đại Bạch dùng ánh mắt đần độn nhìn cô một cái, sau đó miệng hơi mở, một con gà nhỏ dính đầy nước miếng nhanh như chớp lăn ra, trốn rất nhanh.

Làm sao nó có thể ăn loại sinh vật này, cũng chỉ là lén lút vui đùa một chút mà thôi!

Diệp Quán Quán thấy hổ trắng vốn không ăn con kia con gà con kia, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nịnh hót từ phía sau móc ra miếng thịt bò bít tết mới vừa rồi trộm được trong tủ lạnh kia: "Đại Bạch, Đại Bạch, mày ăn món này đi!"

Đây là một miếng thịt bò sống vô cùng tươi mới, phía trên còn dính máu tươi ngọt ngào.

Hổ Đại Bạch luôn luôn thờ ơ với cô rốt cuộc giật giật lỗ mũi.

Ánh mắt Diệp Quán Quán sáng lên, kích động bắt đầu dụ dỗ: "Đây cũng không phải là thịt bò khô mấy đồng tiền một gói đâu, là thịt bò cao cấp độc quyền của Angus đấy! Ăn siêu cấp ngon!"

Hơn nữa. . . . . . Cực đắt. . . . . .

Cô thật vất vả mới trộm được!

Ưmh, cô lấy thịt bò của Tư Dạ Hàn đút cho hổ trắng của Tư Dạ Hàn, cũng không tính là trộm chứ? Dù sao đều là Tư Dạ Hàn.

Diệp Quán Quán biết Hush cũng không ăn đồ ăn người lạ đút, nhưng cô đều đã ở Cẩm viên này hai năm rồi, cũng không tính là người lạ nữa rồi!

"A ~ tới ~ ăn một miếng đi ~ thật sự ăn ngon lắm, không lừa mày đâu!" Diệp Quán Quán không ngừng cố gắng dụ dỗ.

Chỉ là hổ Đại Bạch một bộ lòng son dạ sắt, chỉ giật giật lỗ mũi, lập tức tiếp tục thờ ơ.

Cấm dục như vậy?

Vẻ mặt Diệp Quán Quán như đưa đám: "Sao mày còn khó dụ dỗ hơn chủ nhân của mày thế!"

Không đúng, thật ra thì chủ nhân của nó còn rất dễ dụ ấy. . . . . .

Diệp Quán Quán hết cách rồi, suy nghĩ một chút, chỉ có thể đặt miếng thịt bò kia ở một nơi sạch sẽ trên cỏ bên cạnh hổ trắng, sau đó mình thì lui ra xa.

Sau khi lặng lẽ núp ở trong bóng tối khoảng chừng hơn 10', Đại Bạch nằm ở bên đó nghỉ ngơi lắc lư cái đuôi, vui đùa con gà con một chút, cuối cùng, rốt cuộc dùng móng vuốt lớn gẩy gẩy miếng thịt bò kia, hạ mình mà cắn thịt bò vào trong miệng, một hớp nuốt xuống.

Nuốt xuống!

Oa! Ăn ăn ăn!

Diệp Quán Quán vui vẻ còn kém đốt pháo ăn mừng ngay tại chỗ thôi, lần đầu tiên nhìn người khác (hổ) ăn, còn vui vẻ hơn tự mình ăn.

Dáng vẻ Đại Bạch ăn đồ ăn cũng đáng yêu như thế ~

Giờ phút này Diệp Quán Quán cũng không biết, tất cả những việc cô làm ở trong sân, vẻ mặt cô như hoa si nhìn Đại Bạch, toàn bộ rơi vào trong mắt đại ma đầu cùng tổng quản nhà anh trên lầu một.

Hứa Dịch cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn ánh mắt ông chủ nhà mình rơi vào trên người Đại Bạch, chân không tự chủ run lên.

Vì sao lại có dự cảm thực đơn ngày mai có thể sẽ là hổ trắng hầm cải trắng cách thủy?

Ai, nhất định ra lệnh cho anh ta tìm Hush trở về, bây giờ bị tranh giành tình cảm rồi. . . . . .

Chương 217: Mỗi đêm đều ngủ cùng anh

Edit: Thanh Hưng

Diệp Quán Quán hưng phấn đi vòng quanh Đại Bạch chơi đến không dừng lại được, Đại Bạch không để ý tới cô, cô cũng có thể một người thầm thì nửa ngày, vừa kể chuyện xưa cho nó, vừa tết vòng hoa cho nó, trong sân thỉnh thoảng truyền đến tiếng gầm thét chê bai của Đại Bạch và tiếng nói lảm nhảm của Diệp Quán Quán.

Tới tận khi Diệp Quán Quán phát hiện ra trời đã tối rồi, lúc này mới lưu luyến không rời rời khỏi Đại Bạch và sân rau cải trắng, bi tráng mà đi vào trong phòng theo Tư Dạ Hàn học tập.

Sau khi tạm biệt Đại Bạch, Diệp Quán Quán tâm tình nặng nề ôm túi sách lên lầu.

Thấy Hứa Dịch đi từ trong thư phòng ra, Diệp Quán Quán vội vàng tiến lên hỏi: "Bây giờ Tư Dạ Hàn anh ấy có bận không?"

Vừa nhìn thấy Diệp Quán Quán, Hứa Dịch lập tức cũng sắp khóc, vị cô nãi nãi này xem như chơi đã.

Vội chứ, có thể không bận rộn không, vị bên trong kia vội vàng ghen đến trời đất mù mịt!

Rõ ràng là muốn dùng Đại Bạch làm người đẹp vui vẻ, ai biết người đẹp trực tiếp bị lừa chạy, anh ta coi như biết vì sao gọi là dưỡng hổ vi hoạn rồi.

"Ông chủ không có việc gì, không có việc gì! Nếu cô tìm ngài ấy, hiện tại mau vào đi thôi!" Hứa Dịch lập tức nói.

"Vậy hiện tại tâm tình anh ấy thế nào?" Diệp Quán Quán không yên tâm hỏi, nếu là tâm tình tốt mà nói, cô xin học thêm sẽ tương đối dễ dàng đồng ý.

"Tốt vô cùng đấy!"

Hứa Dịch không chút do dự bán Diệp Quán Quán đi.

"A a, vậy thì tốt. . . . . ." Diệp Quán Quán thở phào nhẹ nhõm, không hề nghi ngờ đi vào thư phòng.

Sau khi tiến vào, chỉ thấy người đàn ông đang ngồi ở ghế mây trên ban công, trên tay cố chấp cầm một quyển sách chữ nước ngoài, dung mạo bị bóng tối che giấu, không nhìn rõ vẻ mặt.

"Có chuyện gì sao?" Thấy cô đến gần, người đàn ông mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lành lạnh như trăng sáng trên đỉnh đầu nhìn về phía cô.

Diệp Quán Quán cũng không biết là có phải ảo giác của mình hay không, cảm thấy hình như Hứa Dịch lừa cô.

Vào lúc này tâm tình Tư Dạ Hàn thật sự tốt vô cùng?

Cô nghĩ nửa ngày, thật sự không tìm được lý do tâm tình Tư Dạ Hàn không tốt, vì vậy cũng không suy nghĩ nhiều.

"Cái đó, là như vậy. . . . . . Còn có không tới 1 tháng nữa sẽ phải thi tốt nghiệp trung học, mà số học của em quá kém, muốn bổ túc một chút! Gần đây anh bận việc không? Có thể dạy em một chút hay không? Mỗi tối cho em hai, không, một giờ là được á!"

Diệp Quán Quán không dám yêu cầu quá nhiều, dù sao anh cũng là người bận rộn.

Chỉ là, nghe vua nói một buổi hơn mười năm đọc sách, coi như chỉ có một giờ, đối với cô mà nói cũng thu hoạch được không ít rồi.

Trừ bởi vì cô vô cùng dễ dàng tiếp nhận phương thức giảng giải của Tư Dạ Hàn ra, còn có một nguyên nhân mang tính sinh lý, đó chính là, ở trước mặt Tư Dạ Hàn cô tuyệt đối không dám làm quân nhân đào ngũ, tinh thần đều tập trung cao độ, hiệu suất đặc biệt cao.

Diệp Quán Quán nói xong lập tức khẩn trương chờ đợi người đàn ông trả lời.

Người đàn ông để quyển sách trên tay xuống, giọng nói không khác bình thường mở miệng: "Anh có thể cho em hai giờ."

"Hai giờ!" Diệp Quán Quán vừa nghe, nhất thời sáng mắt lên: "Có thật không?"

"Chỉ là, anh có điều kiện." Tư Dạ Hàn lập tức bổ sung thêm một câu.

Nghe đến đó, thần kinh Diệp Quán Quán lập tức căng thẳng: "Điều. . . . . . Điều kiện. . . . . . Điều kiện gì?"

Tư Dạ Hàn: "Tương ứng, em cũng phải trả thù lao nhất định."

Diệp Quán Quán: "Thù lao là gì?"

Tư Dạ Hàn: "Cho anh tám giờ."

Diệp Quán Quán lập tức sững sờ: "A. . . . . . ?"

Cho anh tám giờ làm cái gì?

Một giây kế tiếp, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại lần ở ký túc xá trước đó, cũng đã từng gặp tình huống tương tự, lúc ấy Tư Dạ Hàn nói lên điều kiện là sáu giờ, đúng, cùng anh ngủ, sáu giờ. . . . . .

Cho nên, giờ phút này ý tứ tám giờ trong miệng Tư Dạ Hàn đại khái thì tương đương với ——

"Ý của anh là muốn em ngủ cùng anh một đêm!?"

Dưới tình huống khiếp sợ, Diệp Quán Quán trợn to hai mắt bật thốt lên.

Nghe lời nói của Diệp Quán Quán, Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái, ngay sau đó mở miệng: "Em chỉ cần anh dạy em học bổ túc một đêm?"

Diệp Quán Quán phản xạ có điều kiện mà lắc lắc đầu: "Một đêm khẳng định không đủ! Ít nhất phải kéo dài đến lúc thi tốt nghiệp trung học kết thúc! Trước khi kỳ thi tốt nghiệp trung học kết thúc, nhất định là mỗi ngày buổi tối đều muốn đấy!"

Tư Dạ Hàn gật đầu: "Ừ, đó chính là mỗi đêm đều ngủ cùng anh."

Diệp Quán Quán: ". . . . . ."
Chương 218: Học phí này đóng không lỗ

Edit: Thanh Hưng

Đại não Diệp Quán Quán trong nháy mắt ngừng lại.

Tại sao anh có thể dùng gương mặt cao lãnh băng sơn như trích tiên nói ra câu "Mỗi đêm đều ngủ cùng anh" như thế!

Người không biết còn tưởng rằng bọn họ ở nơi này làm gì đấy, mà trên thực tế bọn họ chỉ là thuần khiết thảo luận học thêm số học mà thôi.

Diệp Quán Quán thật vất vả từ trong cơn chấn kinh lấy lại tinh thần, lập tức bẻ đầu ngón tay tính toán một chút, cô lấy được hai giờ, lại phải bỏ ra tám giờ thù lao, học phí này có phải quá mắc hay không?

Quả thực là gian thương!

Số học của cô thật sự rất kém, nhưng còn không có kém đến trình độ này được không?

Cảm giác trí thông minh bị làm nhục, Diệp Quán Quán lập tức thở phì phò mở miệng: "Cái này có phải không đúng chỗ nào hay không? Vì sao anh cho em hai giờ, em phải cho anh tám giờ?"

Vẻ mặt Tư Dạ Hàn một bộ anh hoàn toàn không sao cả, giao dịch này có hay không đều được: "Em có thể cự tuyệt."

"Em. . . . . ." Diệp Quán Quán lập tức không phản đối.

Vào lúc này Tư Dạ Hàn ở trong mắt cô nhất định chính là một pho tượng thần học tập kim quang lấp lánh, có thể thi đậu hay không đều phải dựa vào anh, cô đâu chịu bỏ qua được!

Diệp Quán Quán rối rắm nửa ngày, bị bắt buộc hỏi ra vấn đề lần trước hình như có lẽ cô đã từng hỏi một lần rồi: "Vậy. . . . . . Đây chẳng qua chỉ là ngủ sao? Ý ngủ trên mặt chữ đó?"

Nhớ lúc trước ở trường học, còn có một lần ở nhà cũ kia, cũng chỉ là đắp chăn bông ngủ thuần khiết mà thôi, nếu là như vậy, cô cũng không thua thiệt, dù sao chính cô cũng cần phải ngủ nha, khác nhau cũng chỉ là bên cạnh nhiều một người mà thôi.

Diệp Quán Quán nghĩ như vậy, vốn đã thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Tư Dạ Hàn để ly trà trong tay xuống, con ngươi nhuộm dần bóng đêm chậm rãi nhìn về phía cô, nhàn nhạt mở miệng: "Anh đây không cách nào bảo đảm, dù sao anh chỉ là một người đàn ông bình thường."

". . . . . ."

Tiếng nói Tư Dạ Hàn vừa ngừng lại, cả người Diệp Quán Quán cũng ngốc ở nơi đó. . . . . .

Không cần khiêm tốn như thế, ở trong lòng tôi, ngài căn bản cũng không phải là người tốt đâu!!!

"Em suy nghĩ một chút đi." Tư Dạ Hàn nói xong lập tức đứng lên.

Diệp Quán Quán vốn còn đang ngẩn người ở trong nháy mắt Tư Dạ Hàn đứng dậy đột nhiên bước một bước dài vọt tới bên cạnh anh, ngước đầu mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm vào anh, như đinh chém sắt mở miệng nói: "Đồng ý!"

Nét mặt Tư Dạ Hàn hình như có chút ngoài ý muốn: "Chắc chắn chứ?"

Diệp Quán Quán gật đầu một cái: "Xác định, dù sao cũng không phải là chưa từng ngủ!"

Tư Dạ Hàn: ". . . . . ."

"Nhanh nhanh nhanh, hôm nay hãy bắt đầu đi!" Diệp Quán Quán lập tức nôn nóng sốt ruột thúc giục.

Dù sao cô và Tư Dạ Hàn cũng sớm đã ngủ rồi, số tuổi tâm lý của cô bây giờ cũng không phải là cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, càng không giống đời trước tính toán vì Cố Việt Trạch thủ thân như ngọc, coi như ngủ nhiều hơn mấy lần nữa thì thế nào.

Bây giờ đối với cô mà nói chẳng có cái gì quan trọng hơn thi đậu tốt nghiệp.

Nếu cô lại tiếp tục câu nệ những thứ này nữa thì có khác gì đời trước chứ, cô không thể lãng phí thời gian nữa rồi.

Vì vậy, Diệp Quán Quán ân cần giúp Tư Dạ Hàn thu dọn bàn, sắp xếp lại sách vở và văn phòng phẩm, lại rót cho Tư Dạ Hàn một chén trà.

Tư Dạ Hàn đứng ở một bên, ánh mắt thâm thúy lộ ra vẻ tìm tòi nghiên cứu không dễ dàng phát hiện, lẳng lặng nhìn cô gái ở trong phòng bận rộn.

Sau khi hết bận, Diệp Quán Quán giống như học sinh tiểu học đoan đoan chính chính đi tới ngồi xuống: "Thầy giáo, có thể bắt đầu rồi!"

Tư Dạ Hàn ngồi xuống vị trí bên cạnh cô gái, cũng không lật sách, một bàn tay nhẹ nhàng chống lấy cái trán, trực tiếp mở miệng nói: "Trước tiên anh giảng cho em chút kiến thức lần trước chưa giảng xong."

Diệp Quán Quán kinh ngạc mở trừng hai mắt, đều đã qua nhiều ngày như vậy, kiến thức lần trước chưa giảng xong mà anh cũng vẫn nhớ?

Lợi hại. . . . . .

Cho nên, học phí này đóng . . . . . . Vậy cũng không tính là thua thiệt chứ?

Chương 219: Cảm giác bị vứt bỏ

Edit: Thanh Hưng

Thuận lợi lấy được hai giờ thông não, Diệp Quán Quán hài lòng trở về phòng tiếp tục làm đề luyện tập của mình.

Thời gian thoáng một cái đã qua, Diệp Quán Quán như si như say đắm chìm trong hải dương kiến thức, đảo mắt đã đến đêm khuya.

Ừ, nên trả học phí rồi. . . . . .

Mặc dù lúc mới vừa rồi nói "Đồng ý" khí thôn sơn hà, nhưng đến lúc này thật sự vẫn còn có chút kinh sợ.

Hơn nữa lần này Tư Dạ Hàn còn nói anh chỉ là một người đàn ông bình thường. . . . . .

Kì kèo mè nheo tắm xong, Tư Dạ Hàn cũng không tới thúc giục, Diệp Quán Quán chờ rất gấp gáp, lại không muốn đi tìm anh, vì vậy bèn gọi điện thoại cho anh.

Cùng lúc đó, trong thư phòng.

Hứa Dịch đang báo cáo công việc theo thông lệ.

Một lát sau, Mặc Huyền cũng đi vào: "Cửu gia, ngài gọi tôi!"

Hình như chưa đến thời gian đi ngủ của Cửu gia mà, sao lại gọi anh ta tới đây sớm như vậy?

Tư Dạ Hàn ngước mắt lên, nhìn về phía Mặc Huyền đối diện nói một câu: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu tạm thời không cần tới."

Mặc Huyền vừa nghe, lập tức ngây ngẩn cả người: "Ách, không cần tới? Này Cửu gia bệnh của ngài. . . . . ."

Hứa Dịch bên cạnh đang cầm một đống văn kiện vẻ mặt cũng là tràn đầy kinh ngạc.

Khoảng thời gian này tình trạng của ông chủ cũng không thay đổi gì, đang tốt như vậy đột nhiên bảo Mặc Huyền không cần tới?

"Ông chủ đã tìm được bác sĩ thích hợp hơn sao?" Hứa Dịch hỏi.

Mặc Huyền cau mày, không phải anh ta tự khen, về phương diện thuật thôi miên này, nếu anh nhận thứ hai thì không ai dám xưng là thứ nhất, ông chủ không có khả năng tìm được bác sĩ tốt hơn.

Lúc này, điện thoại Tư Dạ Hàn đột nhiên vang lên.

Hai người liếc mắt thấy, hiển thị cuộc gọi đến chính là tên tuổi Diệp Quán Quán.

Diệp Quán Quán ở nhà làm sao còn phải gọi điện thoại?

Đang nghi ngờ, đã loáng thoáng nghe được đầu kia điện thoại di động truyền đến giọng nói của Diệp Quán Quán——

"Này. . . . . . Cái đó. . . . . . Tư Dạ Hàn, em là muốn hỏi một chút. . . . . . Anh chừng nào thì ngủ? Là em đi qua bên anh hay là anh qua bên đây ngủ?"

Bởi vì bên trong thư phòng cực kỳ an tĩnh cho nên lời nói của Diệp Quán Quán coi như rõ ràng, sau khi nghe được hai người đều sửng sốt một chút.

"Anh xử lý xong một ít chuyện sẽ tới đó."

Tư Dạ Hàn cúp điện thoại, ngay sau đó nhìn về phía Mặc Huyền tiếp tục mở miệng nói: "Tiền lương cứ như cũ mà phát, lúc cần cậu trở lại tôi sẽ báo Hứa Dịch điện thoại cho cậu."

Nói xong thì để cho hai người đều đi ra ngoài.

Cho đến lúc ra khỏi thư phòng Mặc Huyền còn có chút không phản ứng kịp: "Đây là tình huống gì?"

Hứa Dịch đồng tình sợ hãi ôm bờ vai của anh ta: "Vẫn chưa rõ sao? Bây giờ Diệp tiểu thư ngoại trú, không trọ ở trường nữa rồi, ý tứ chính là, ông chủ đã có người bồi ngủ rồi, cậu tạm thời không cần tới nữa!"

Sắc mặt Mặc Huyền tối sầm lại: "Lời này của cậu thế nào nghe là lạ?"

Cảm giác như là anh ta bị vứt bỏ thế. . . . . .

Mặc Huyền trầm ngâm nói: "Tôi ngược lại thật ra rất ngoài ý muốn, không ngờ lần này Diệp Quán Quán an phận lâu như vậy, hơn nữa đột nhiên thức thời như thế, cái này thật sự không giống như chuyện mà tính tình của cô ấy sẽ làm ra. Tôi còn tưởng rằng sau lần Cửu gia mất khống chế đụng cô ấy trước đây, người phụ nữ kia tuyệt đối sẽ huyên náo đến mức thiên hạ đại loạn, kết quả thế nhưng bình tĩnh đến nỗi làm cho người ta không thể tin được. . . . . ."

Chỉ sợ chắc chắn có âm mưu. . . . . .

Dĩ nhiên Hứa Dịch biết anh ta đang nghĩ cái gì: "Mặc kệ cô ấy là thật sự nghĩ thông suốt hay vẫn là muốn trốn như trước kia thì cũng không có gì khác nhau, Cửu gia không thể nào thả cô ấy đi. Nếu như cô ấy muốn làm chuyện thương tổn Cửu gia, chỉ bằng cô ấy? Vậy càng là không thể nào!"

Mặc Huyền thở dài: "Ai, tạm thời không đến mức như vậy được, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, lúc tôi không ở đây, cậu chú ý tình huống Cửu gia sau đó báo cho tôi, nói không chừng người phụ nữ kia thật sự có thể hiểu được khúc mắc của Cửu gia đấy. . . . . ."

"Tôi biết rồi." Hứa Dịch lên tiếng.

【tiểu thiên sứ mới tới cửa có thể đi ngó ngó tác phẩm vốn đã kết thúc trước của tôi《 Chọc tức vợ yêu: mua một tặng một 》, toàn văn ngọt cưng chiều ngược cẩu rắc thức ăn cho chó, nữ chủ nam nữ đều giết, kỹ năng trêu chọc em gái của nam chủ nháy mắt giết Cửu gia thành mảnh vụn o(*≧▽≦)ツ~

Giới thiệu vắn tắt: "Dì đã cứu con, con bảo cha con lấy thân báo đáp!"

Ninh Tịch ngoài ý muốn cứu một cái túi nhỏ, kết quả bị tặng thêm một cái bánh bao.

Sau khi cưới, Lục Đình Kiêu cưng chiều vợ như mạng ngàn y trăm thuận, ngược cẩu tới mức ngay cả con ruột cũng không bỏ qua cho.

"Ông chủ, thật sự cho phu nhân mang công ty đi chơi? Chẳng lẽ phu nhân muốn bán công ty ngài cũng mặc kệ?" "Bán công ty nhà cậu rồi à?"

"Đại thiếu gia, không xong! Phu nhân nói muốn mở nóc nhà ra!" "Còn không đi giúp phu nhân đỡ thang cuốn."

"Ba, cám ơn người mua Đại Hùng cho Tiểu Bảo!" "Đó là mua cho mẹ con."

"Ông xã, cái kịch bản này em đặc biệt thích, em có thể nhận sao?" Vẻ mặt Lục Đình Kiêu bình tĩnh: "Có thể."

Buổi tối hôm đó, Ninh Tịch lăn một vòng chạy đi. Lục Đình Kiêu! Có thể đại gia anh!!! 】

Chương 220: Đây là em hoài nghi năng lực của anh?

Edit: Thanh Hưng

Bên trong gian phòng.

Diệp Quán Quán nghe câu kia của Tư Dạ Hàn "Anh xử lý xong một ít chuyện sẽ tới đó", vẻ mặt không biết nói gì.

Vì sao lời nói này giống như mình là một người vợ đang đợi chồng hết bận thế?

Rõ ràng cô chỉ là một con chó lớp mười hai chưa đóng nổi học phí nên chỉ có thể bồi ngủ!

Học số học một đêm, tinh lực tiêu hao quá lớn, Diệp Quán Quán mới vừa dính lên gối đầu đã bắt đầu mệt rã rời.

Trong lúc mơ mơ màng màng, giống như nghe được tiếng bước chân quen thuộc, sau đó một hơi thở trong trẻo lạnh lùng như hình với bóng thấm ướt hô hấp của cô, xâm nhập thân thể của cô.

Diệp Quán Quán bởi vì bị quấy nhiễu mà nhíu nhíu mày, trong cái miệng nhỏ nhắn một mực lẩm bẩm cái gì.

Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm môi cô gái, ngón tay thô lệ nhè nhẹ vỗ về, cúi thân mình xuống, kết quả, mới vừa lại gần đã nghe được Diệp Quán Quán nói thầm: "Phương trình bình đẳng cân bằng, công thức chung của chuỗi chứa tham số N. . . . . . Hai giới hạn quan trọng, số học cơ bản. . . . . ."

Nói thầm thật lâu, cô gái đột nhiên theo phương hướng nguồn nhiệt cọ đến trong ngực của anh, lầm bầm gọi một tiếng: "Ba. . . . . ."

Tư Dạ Hàn: ". . . . . ."

Sau khi Diệp Quán Quán gọi một tiếng này thì không có động tĩnh nữa, hình như là ngủ thiếp đi, hơn nửa ngày sau, bả vai mới hơi khẽ run, ở trong mộng nóng nảy mà hốt hoảng lầm bầm: "Quán Quán có ngoan ngoãn. . . . . . Quán Quán có ngoan ngoãn đọc sách. . . . . . Đừng giận con. . . . . . Đừng không thừa nhận con. . . . . . Có được hay không. . . . . ."

Ánh mắt Tư Dạ Hàn phức tạp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, một lúc lâu sau vươn tay, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt ở khóe mắt cô gái.

Sáu giờ sáng hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.

Diệp Quán Quán theo bản năng chui đầu vào trong chăn, trốn tránh âm thanh của đồng hồ báo thức, một hồi lâu sau mới không tình không nguyện chui ra, nhấn tắt đồng hồ báo thức, sau đó như du hồn bò dậy.

Kết quả, vừa mới nhấc nửa thân người lên thì bên hông đột nhiên bị một nguồn sức mạnh trong nháy mắt kéo cô trở về.

Cô lại nằm trở về trên giường, trợn mắt há mồm đối mặt với gương mặt đẹp trai hoa mắt của Tư Dạ Hàn.

Trong phòng bị rèm cửa sổ che kín, chỉ có một vài tia sáng yếu ớt chiếu vào, giường lớn mềm mại thoải mái lại ấm áp, bên cạnh còn nằm một tên yêu nghiệt điên đảo chúng sinh, nếu là người bình thường đoán chừng hận không thể ngủ cả đời không đứng lên.

Diệp Quán Quán không ngờ cô lo lắng nửa ngày, kết quả bởi vì quá mệt mỏi nên trực tiếp ngủ một giấc đến tận sáng, ngay cả tối hôm qua rốt cuộc Tư Dạ Hàn đến đây lúc nào cũng không biết.

Hông của Diệp Quán Quán bị một bàn tay rộng lớn ôm, thân thể cũng hoàn toàn biến thành một chiếc gối ôm bị người ôm vào trong ngực, tư thế vô cùng thân mật làm cho trong lòng cô có chút lo lắng: "Ách, cái đó. . . . . . Em phải rời giường đi học. . . . . ."

Ánh mắt của người đàn ông cũng không mở ra, không có chút ý định thả cô rời giường nào, âm thanh khàn khàn mở miệng: "Còn thiếu hai giờ."

"Ách. . . . . ." Diệp Quán Quán lập tức im lặng.

Tối hôm qua cô là mười hai giờ mới ngủ, mà bây giờ là sáu giờ sáng, khoảng cách ngủ tám giờ, còn thiếu hai giờ.

Anh lại còn cố ý tính giờ! Có cần hẹp hòi như vậy hay không?

Những ngày qua Diệp Quán Quán đã thành thói quen dậy sớm, mặc dù thật sự rất buồn ngủ, nhưng lại để cho cô an tâm nằm ở trên giường ngủ đủ tám giờ thì thật sự rất có cảm giác tội ác, vì vậy không thể làm gì khác hơn là thương lượng với anh: "Ưmh, thầy Tư, chúng ta thương lượng một chút nhé, có thể giảm giá không? Sáu giờ có được không? Người ta dầu gì cũng là học sinh cấp 3, số học của em lại tệ như vậy, phải nắm chặt thời gian, nếu không ngộ nhỡ thi rớt thì làm thế nào. . . . . ."

Bên cạnh, ánh mắt của người đàn ông rốt cuộc chậm rãi mở ra, mờ tối giống như hắc diệu thạch ngâm ở trong hồ băng: "Đây là em hoài nghi năng lực của anh?"

". . . . . ." Diệp Quán Quán lập tức không phản đối.

Vậy nếu vạn nhất thi rớt thì sao? Có thể hoàn trả học phí hay không?
Chương 221 Nếm thử thất bại

Thật ra thì cô cũng biết, được Tư Dạ Hàn dạy thêm một tháng cộng thêm trí nhớ của cô, một tháng không thành vấn đề.

Chỉ là, phải luôn luôn bận rộn mới làm cho cô an tâm và bình tĩnh.

Cô nhớ đến mẹ, nhớ đến cha, nhớ anh trai, nhớ nhà. . . . . . nhớ đến sắp phát điên rồi. . . . . .

Cô biết Tư Dạ Hàn chưa hoàn toàn tin tưởng cô, biết giờ phút này mình không thể làm bất kỳ chuyện gì chọc hắn giận.

Thật vất vả mới có thể trấn an được Tư Dạ Hàn đến mức độ này, bây giờ chưa phải là thời cơ thích hợp.

Huống chi cô ở đây còn có tiền án không tốt, đã từng vì chạy trốn, nhiều lần nói dối là muốn về nhà thăm cha mẹ.

Nếu lúc này cô lại nói với Tư Dạ Hàn muốn về nhà thăm cha mẹ, căn bản giống như ý muốn nói là cô lại muốn chạy trốn.

Nhưng là, kể từ sau khi gặp anh trai ở phòng học, cô lại càng không có cách nào đè nén tâm tình của mình.

Diệp Quán Quán nằm trên giường, không buồn ngủ chút nào, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông nằm bên cạnh, đếm từng sợi mi rõ ràng trên mắt hắn.

Rốt cuộc phải làm như thế nào mới để cho Tư Dạ Hàn đồng ý cho mình về nhà. . . . . .

Sau hai giờ, Tư Dạ Hàn đúng lúc rời giường.

Vốn cô vẫn còn đang suy nghĩ không biết tối qua Tư Dạ Hàn có ngủ hay không, chỉ là nhìn vẻ mặt giống như đầy đủ linh khí trời đất của hắn thì biết rõ là ngủ không tệ.

Nhìn lại Diệp Quán Quán, phờ phạc rã rượi, giống như là người khi ngủ bị yêu quái hút hết nhân khí.

Lúc ăn sáng, đúng Diệp Quán Quán là không thể nhịn được nữa.

Bằng không, thử một chút vậy?

Gần đây cô ngoan như vậy. . . . . .

Đầu tiên Diệp Quán Quán ổn định tinh thần, sau đó thử thăm dò mở miệng nói, "Cái đó, Tư Dạ Hàn. . . . . . hôm nay là thứ bảy. . . . . . tôi trở về thăm cha mẹ một chút được không. . . . . ."

Hứa Dịch đứng bên cạnh nghe được muốn hút một ngụm khí lạnh.

Tối hôm qua hắn còn nói với Mặc Huyền là dạo gần đây Diệp Quán Quán rất an phận, chẳng lẽ bây giờ lại muốn trốn?

Quả nhiên, nghe cô nói muốn về nhà, đôi mày của Tư D Hàn cau chặt lại.

Hắn bỏ đồ ăn trong tay xuống, đôi mắt mang theo khí thế bức người nhìn về phía cô, giọng nói cũng lạnh xuống không có một chút ấm áp: "Bây giờ mọi thứ của Diệp gia đều không liên quan gì tới em."

Nghe một câu như vậy, trái tim Diệp Quán Quán như bị kéo ra.

Cô biết, từ lâu cô đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà. . . . . .

Ánh mắt Diệp Quán Quán hơi tối lại lẩm bẩm nói: " Trước kia em không nên vì Cố Việt Trạch mà cãi nhau ầm ĩ với bọn họ, là em không hiểu chuyện, làm mọi người bị tổn thương, hiện tại em thật sự muốn gặp lại mọi người một chút. . . . . ."

Hơi thở quanh người Tư Dạ Hàn dường như lạnh hơn, mở miệng nói từng chữ, "Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai."

Mặc dù là phản ứng trong dự tính, nhưng Diệp Quán Quán vẫn không nhịn được cảm thấy khó chịu một lúc lâu.

Tư Dạ Hàn không cho cô đi, không chỉ là sợ cô chạy trốn.

Không biết có phải là do ảo giác của cô, bất kể là kiếp trước hay là hiện tại, Tư Dạ Hàn giống như cố ý ngăn cách cô với tất cả mọi thứ.

Có lẽ là do dục vọng muốn khống chế cô vẫn quá mạnh mẽ?

Cô không thể quá thân thiết với bất kỳ ai, ngay cả với người nhà của cô cũng không được.

Đối với hắn mà nói, cô là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.

Từ một khắc kia khi cô đi đến bên cạnh hắn, trong thế giới của cô, cũng chỉ có thể có mình hắn.

Biết Tư Dạ Hàn đã nổi giận, Diệp Quán Quán chỉ có thể ngừng lại đề tài này.

Không khí có chút đóng băng, trên bàn ăn không ai nói gì nữa, Hứa Dịch càng không dám lên tiếng.

Công ty hình như có chuyện, Tư Dạ Hàn ăn một hơi hết cơm trong chén liền đứng dậy đi cùng Hứa Dịch.

Tư Dạ Hàn không có ở đây, trái lại cô rất tự tại, chỉ là một cả ngày tâm trạng đều rất tệ, đến cả nhìn Đại Bạch chơi đùa với mấy con gà trong sân cũng không có cảm giác vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh