CHƯƠNG 113: BẮT ĐẦU CHẾ ĐỘ NỊNH NỌT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor:GG

Nghĩ đến hậu quả của Vương gia, Thôi Hạo rốt cuộc ý thức khắc sâu được sự sợ hãi, một bộ dạng như sắp chết đến nơi, nhào tới phía Tư Dạ Hàn cầu xin tha thứ, "Cửu gia! Tôi sai lầm rồi! Tôi thật biết lỗi rồi! Tôi không nên phạm phải cấm kỵ của ngài! Chuyện này... Đứa con gái này tùy ngài muốn xử lý như thế nào cũng được! Chỉ cần ngài có thể hả giận!"


Lúc trước hắn nhận thấy cô bé này có tư chất quá tốt, chính hắn cũng không nỡ dùng, nên đem ra làm vật tiến cống để lấy lòng Tư Dạ Hàn, ai biết sẽ khéo quá hóa vụng.

Tư Dạ Hàn đến cùng có phải là nam nhân hay không a? Đối mặt với một bảo vật như vậy lại vẫn thờ ơ không động lòng!



Cô gái bên cạnh vừa nghe nói như vậy, khuôn mặt tuyệt vọng không cách nào tin được, không nghĩ tới chính mình cứ như vậy bị bán đi, nhưng lấy thân phận của cô giờ phút này dù một chữ "Không" cũng không thể nói, chỉ có thể tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất khóc.



Trong lúc ấy, trên ghế sa lon, người đàn ông đang không ngừng dùng khăn giấy khử độc lau chùi mu bàn tay, đột nhiên ánh mắt sắc bén hướng phía cửa nhìn lại.



Lâm Khuyết thuận theo ánh mắt Tư Dạ Hàn nhìn sang, hơi nhíu mày, "Ai núp ở đó?"



Sống lưng Diệp Oản Oản cứng đờ, bị ánh mắt lạnh băng của Tư Dạ Hàn nhận ra, sợ đến lập tức nhào tới.

Lúc Diệp Oản Oản ngã vào trong sương phòng, ngay lập tức tiếng cầu xin tha thứ cùng khóc thút thít đột nhiên im bặt.

Thôi Hạo đứng ở đó, duy trì tư thế đại há miệng, cả người đều ngốc ở nơi đó, cô bé kia cũng có vẻ mặt đờ đẫn.

Chỉ thấy một cô gái vội vàng không báo trước mà tiến vào sương phòng, tóc đen, quần trắng, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt long lanh giống như ngôi sao thu thủy.

Lâm Khuyết thấy Diệp Oản Oản, sắc mặt nhất thời có chút không tốt lắm, tại sao lại tới thêm một cái phiền toái nữa?



"Cửu... Cửu gia... Là em a..." nhìn trộm bị phát hiện, Diệp Oản Oản lúng túng sửa sang lại vạt áo, sau đó hướng phía Tư Dạ Hàn đi tới.



Mọi người thấy đột nhiên xuất hiện một cô gái thì thần sắc đều là vô cùng sợ hãi và kinh ngạc, rối rít suy đoán thân phận của Diệp Oản Oản.

Tư Dạ Hàn không phải là chán ghét phụ nữ sao? Làm sao chính mình lại kêu một cô gái tới?

Bọn họ còn tưởng rằng người Thôi Hạo tìm đến đã là cực phẩm, nhưng so sánh cùng với người trước mắt này, lại trở nên nhạt nhẽo mất màu sắc.

Nhìn người đàn ông trên ghế salon như muốn ăn thịt người, Diệp Oản Oản thở dài thật sâu.

Thật xui xẻo, tại sao lại đúng thời điểm anh đang nổi giận.



CÔ cũng hiểu khá rõ tình huống bây giờ, Tư Dạ Hàn cực kỳ chán ghét nữ nhân đụng chạm vào mình, giống như căn bệnh ám ảnh cưỡng chế vậy.

Người mắc chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế nếu rửa tay có thể rửa suốt một ngày, tình huống của Tư Dạ Hàn cũng không kém, nếu bị chạm vào anh có thể lau đi lau lại đến máu thịt be bét mới thôi.

Lúc trước mới vừa biết tật xấu này của Tư Dạ Hàn cô còn có chút kỳ quái, trong đầu nghĩ chẳng lẽ cô không phải phụ nữ sao? Tại sao cô chạm vào thì không có sao a?

Tư Dạ Hàn nhìn thấy cô vẫn còn đứng cách anh ba bước chỗ xa xa kia, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Thấy vẻ mặt của Tư Dạ Hàn không ổn, Diệp Oản Oản vội vàng thu hồi suy nghĩ, nhanh chóng đi tới ngồi vào bên cạnh Tư Dạ Hàn, nhận mệnh mà bắt đầu vuốt lông nịnh nọt.

Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Dịch mở miệng nói, "Có dung dịch khử độc không?"


"Có." Hứa Dịch móc ra một chai phun sương nhỏ trong người đưa tới, sau đó vèo một tiếng co rút chạy ra xa.



Lâm Khuyết liếc mắt nhìn Diệp Oản Oản , "Đừng tốn công nữa, không cần dùng, mới vừa rồi hắn đã phun cả một bình rồi!"



Diệp Oản Oản không để ý tới Lâm Khuyết, tự nhiên cầm tay Tư Dạ Hàn lên.



Mọi người thấy Diệp Oản Oản lại dám đụng vào tay Tư Dạ Hàn, gương mặt tất cả đều là đầy vẻ kinh hoàng, sắp bị dọa đến đái ra quần.



Nhưng mà, một giây kế tiếp mọi người lại khiếp sợ phát hiện, Tư Dạ Hàn dường như không phản ứng gì, lại cứ ngoan ngoãn để cô cầm tay như vậy?



Diệp Oản Oản không để ý ánh mắt chung quanh, hết sức chuyên chú mà dùng khử độc phun sương phun tượng trưng ở trên mu bàn tay của Tư Dạ Hàn một chút, sau đó dùng khăn giấy lau sạch, đôi môi mọng nước thoáng xích lại gần, nhẹ nhàng hướng về phía chỗ sưng đỏ kia thổi thổi, cuối cùng, lại như dỗ con nít hôn một cái, "Khá hơn chút nào không?"


Trên mu bàn tay đột nhiên cảm nhận được sự đụng chạm nhẹ nhàng và một luồng không khí ấm áp, khiến cho toàn thân cao thấp của Tư Dạ Hàn vốn đang cáu kỉnh ngay lập tức hơi thở bình thường lại...



Sau một chốc lát yên lặng, Tư Dạ Hàn gật đầu một cái: "Ừm."



Lâm Khuyết ở một bên phun ra ngoài một hớp rượu : "Cmn! Làm hỏng mắt chó của tiểu gia ta rồi!"


Thôi Hạo: "...!!!"

Trâu bò! Còn có kiểu dỗ dành này sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro