CHƯƠNG 137: TÔI LÀ AI, ĐÂY LÀ ĐÂU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




  Editor : GG



Tống Tử Hàng hướng Trầm Mộng Kỳ nhìn một cái, rõ ràng rất là hài lòng.


Cô gái hào phóng hiểu chuyện như vậy mới có thể xứng với thân phận ngày sau của hắn, nhưng mà Giang Yên Nhiên thích ăn giấm (hay ghen )như vậy, thỉnh thoảng nhìn cũng rất dễ thương.



Tống Tử Hàng dường như  cũng cảm thấy thái độ trước đây của mình đối với cô quá ác liệt, vì vậy chủ động hướng Giang Yên Nhiên đi tới, sắc mặt nhu hòa không ít, thế nhưng  giọng nói vẫn tỏ ra cao cao tại thượng " Yên Nhiên, tôi biết cô có tâm ý đối với tôi nhưng chuyện tình cảm thì không nên miễn cưỡng, giống như trước đây  cô dây dưa tôi như vậy, quả thực làm tôi rất không thoải mái, nhưng dù sao chúng ta cũng quen biết lâu như vậy rồi, chỉ cần cô sau này làm việc đừng quá khích, cũng đừng làm việc tổn thương Mộng Kỳ, mọi người sau này còn có thể làm bạn..."



Mặt Giang Yên Nhiên không biểu tình nhìn Trầm Mộng Kỳ cùng Tống Tử Hàng đứng ở trước mũi chân cô, giọng không kiên nhẫn mở miệng nói " chó khôn không cản đường, làm phiền nhường đường một chút?"



Trầm Mộng Kỳ cùng Tống Tử Hàng nghe vậy sắc mặt  đồng loạt trở nên cứng đờ. Giang Yên Nhiên cũng không để ý đến bọn hắn, nói xong trực tiếp tự mình vượt qua hai người họ, trong tay nắm chai nước, tiếp tục đi về phía trước. Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người chung quanh đều ngẩn ngơ, một lát sau trố mắt nhìn nhau.



"Ế? Giang Yên Nhiên muốn đi đâu a?"



"Chẳng lẽ cô ấy không phải là đến tìm Tống Tử Hàng?"



"Ngoại trừ Tống Tử Hàng cô ấy còn có thể tìm ai a? Ai? Đây chẳng phải là hướng đi đến đội bóng rổ Cẩm Tú sao?"


...

Dưới vô số tầm mắt hiếu kỳ của mọi người đang hóng chuyện, Giang Yên Nhiên lại thật sự đi về phía đội bóng rổ Cẩm Tú.



Không chỉ là người bên Thanh Hòa, đám các đội viên đang ủ rũ cúi đầu của đội bóng rổ Cẩm Tú kia thấy một nữ sinh đẹp  hướng bọn hắn đi tới, cũng đều ngẩn ra.



"Oa! Mỹ nữ a! Đây là bạn gái của ai a?"

"Không  biết a!"



"Cô gái này  hình như là nữ sinh Thanh Hòa !"

Một người nam sinh nhuộm tóc vàng trong đám đẩy mọi người ra, mặt đầy ân cần đi tới trước mặt của Giang Yên Nhiên " cô gái xinh đẹp này, cô tìm ai?"


"Đây chẳng phải là Giang Yên Nhiên sao? Tại sao lại tìm chúng ta? " đội trưởng đội bóng rổ còn đang dạy kèm cho Sở Phong cách đó không xa , nghi ngờ lẩm bẩm.

Ngay sau khi người nam sinh kia hỏi xong, liền nghe được Giang Yên Nhiên trả lời: "Tôi tìm Sở Phong."



"Sở Phong..."



Ai!? Sở Phong? Đội trưởng nhất thời kinh ngạc nhìn Sở Phong , mà nhân vật chính giờ phút này đang đờ đẫn, lỗ tai đỏ bừng, hô hấp cũng càng ngày càng gấp rút, tựa như mới vừa chạy xong 3000 m.



Nam sinh tóc vàng nghe vậy nhất thời mặt đầy thất vọng " ai, không phải chứ! Lại là tìm cái đồ ung thư Sở Phong đấy! Gào —— ai đạp ta!"



Tóc vàng vừa mới dứt lời, sau lưng liền bị Sở Phong đạp một cước.



Sở Phong khẩn trương đến mức dường như run tay run chân, còn cố gắng gượng bình tĩnh , hướng Giang Yên Nhiên đi tới " Yên Nhiên... Em... Em tìm ta..."


Giang Yên Nhiên gật đầu.



"Có chuyện gì sao? " Sở Phong cảm thấy chính mình xong đời rồi, nhất định là biểu hiện ban nãy quá mất mặt, chưa kịp xuất sư đã tử vong!



Không biết qua bao lâu, ngay tại thời điểm Sở Phong đã tự nguyền rủa mình chết một trăm lần, Giang Yên Nhiên đột nhiên đem bình nước kia đưa tới trước mặt của hắn " cho anh"



"... " Sở Phong nhất thời không cách nào tin nổi, thật sự là  từ  núi băng địa tuyết ngay lập tức biến thành xuân về hoa nở.



Nam sinh vô cùng kích động giống như nhận lấy Ngọc TỶ Truyền Quốc mà nhận lấy bình nước kia " cảm... Cảm ơn..."



Giang Yên Nhiên đưa nước xong, theo bản năng hướng trên khán đài nhìn một cái, thấy Diệp Oản Oản đang dùng khẩu hình khoa trương nhắc nhở cô tiếp tục bước kế tiếp.



Giang Yên Nhiên hết cách rồi, suy nghĩ lại hắn hôm nay đánh không tập trung như vậy chính mình cũng có trách nhiệm, vì vậy không thể làm gì khác hơn là dựa theo cách Diệp Oản Oản dạy cô mà làm.



Giang Yên Nhiên giơ khối khăn lông màu trắng trong tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa mồ hôi trên trán của nam sinh, sau đó mở miệng nói: "Anh cố lên."



Sở Phong: "..."



Tôi là ai, đây là đâu, tại sao trước mắt hắn nở đầy hoa ...như vậy......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro