CHƯƠNG 172: LUÔN CÓ MỘT HAI NGƯỜI NGU NGỐC NHƯ THẾ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: GG




"Lão Giang, tôi không phải có ý này, ông nói Yên Nhiên tự sát... Chuyện này... Tôi đây hoàn toàn không biết a... " Tống phu nhân sửng sốt nói.

Tống Khiếu Uy nghe đến đó cũng hoàn toàn đổi sắc mặt, mặt đầy âm vụ nhìn qua con trai và vợ của mình, một người hai người, tất cả đều là làm hỏng việc nhiều hơn là thành công!

Hôm nay hắn thật vất vả mới gặp được Giang Hải Triều, vốn là đi hỏi tội, kết quả lại biết được căn bản chính là con trai nhà mình phản bội Yên Nhiên trước, làm cho hắn ở trước mặt của Giang Hải Triều mất hết mặt mũi.

Hắn hao hết miệng lưỡi, thật vất vả mới thuyết phục được Giang Hải Triều nhìn lại giao tình cùng mặt mũi của hai nhà đừng làm tận tuyệt như vậy, để mình theo chân bọn họ hợp tác cùng công trình đó, ai mà biết được, Giang Hải Triều lại đột nhiên nhận được một cú điện thoại, nói là vợ hắn chạy đến trường học gây chuyện!

Tống Khiếu Uy hung ác trợn mắt nhìn vợ con mình một cái, cũng chỉ có thể kiên trì mà mở miệng nói "Lão Giang a! Thật sự là xin lỗi, những chuyện này tôi cùng Như Lan thật sự là không biết tí nào, nếu như chúng tôi biết, khẳng định không tha cho tiểu tử thúi này làm bậy như vậy đâu a!"

Giang Hải Triều liên tục cười lạnh, "Không biết chuyện! Các ngươi dĩ nhiên là không biết chuyện gì rồi! Ngay cả ta gần đây không lâu mới vừa biết, con gái của ta ngày thường giống như người giúp việc cho con của ngươi, rót nước giặt quần áo đưa cơm sáng, rồi mới biết con của ngươi ngay trước mặt Yên Nhiên vượt quá giới hạn làm con của ta đau khổ, con của ngươi lại còn giúp đứa con gái khác nhục nhã con ta, thêm vào đó mới biết được Yên Nhiên chịu rất nhiều ấm ức như vậy! Ta nói cho các ngươi biết, Tống Khiếu Uy, Tiền Như Lan, chuyện này không xong đâu! Các ngươi chờ công ty mình bị phá sản đi!"

Giang Hải Triều nói xong không để ý tới người nhà họ Tống giãi bày, che chở con gái mình cũng không thèm quay đầu lại mà rời đi.

Mọi người vây xem từ trong miệng Giang Hải Triều biết đầu đuôi câu chuyện xong, nhất thời tất cả đều hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía ba người nhà Tống Tử Hàng mà chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cái này cũng quá vong ân phụ nghĩa đi, tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ, đúng là người một nhà mà?

...

Cổng trường học.

Giang Yên Nhiên trấn an thật lâu, cuối cùng cũng hóa giải được cơn tức giận của cha mình, sau đó đưa ba mình trở về.

"Oản Oản, là cậu gọi điện thoại cho ba tớ sao? " Giang Yên Nhiên hỏi.

Diệp Oản Oản gật đầu, "Phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, mình có thể tìm được một chỗ dựa tương đối an toàn."




"Cảm ơn. " Giang Yên Nhiên cảm kích nói.

Oản Oản luôn là suy nghĩ đến mức chu toàn tất cả mọi chuyện .

"Cậu đừng luôn nói cám ơn, tớ làm cũng là vì chính tớ nữa. " Diệp Oản Oản không thèm để ý nói.

Giang Yên Nhiên mở miệng nói, "Lần này coi như Thẩm Mộng Kỳ gian xảo có chứng cứ rành rành như vậy, sợ rằng cũng sẽ không có người nào tin cô ta nữa."

Diệp Oản Oản nghe vậy, hơi có chút nhức đầu nhéo mi tâm một cái, "Chung quy sẽ vẫn có một hai người ngu ngốc như thế tin cô ta đi."

"Híc, cậu là nói... học trưởng Diệp sao? " Giang Yên Nhiên lo âu hỏi.

Diệp Oản Oản từ chối cho ý kiến.

Dù người có chỉ số thông minh cao đến đâu khi yêu đương đều là số âm, điểm này chính cô cũng đã thấu hiểu rất rõ ràng a.

Kiếp trước anh trai cô dù là tận mắt nhìn thấy Thẩm Mộng Kỳ cùng đàn ông khác mập mờ ,nhưng đều quyết chí thề không thay đổi, còn cảm thấy là chính bản thân mình vô dụng mới không bảo vệ tốt nữ nhân mình yêu quý.

Cô đã có thể tưởng tượng đến việc tẩy não cho anh mình có bao nhiêu khó khăn.

"Dù sao cậu và học trưởng Diệp cũng là anh em ruột, cậu tốt nhất nói với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ đứng cùng phía với cậu nha. " Giang Yên Nhiên an ủi nói.

Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, ngay sau đó liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, "Không việc gì, tớ nếu đã có thể vạch trần Trầm Mộng Kỳ một lần, thì có thể vạch trần cô ta lần thứ hai, đừng lo lắng cho tớ, ngược lại nên lo là cậu đó, trở về ngủ một giấc thật ngon hoặc là đi tìm một chỗ để buông lỏng tâm tình mình một chút đi."

" Ừ, cậu lát nữa bận gì sao? " Giang Yên Nhiên thấy vậy hỏi.

"Hôm nay là thứ bảy, tớ muốn đi đến nhà bà nội bạn trai tớ ăn cơm, cậu nếu có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tớ là được."

" Được."

Rời khỏi chỗ Giang Yên Nhiên, Diệp Oản Oản trở về nhà trọ thay bộ quần áo khác rồi tẩy trang, sau đó từ cửa sau đi ra ngoài.

Chiếc xe màu đen quen thuộc đã đậu ở chỗ cũ đợi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro