CHƯƠNG 19: DỰA VÀO BẢN LĨNH THI ĐỨNG THỨ NHẤT ĐẾM NGƯỢC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: GG

Diệp Oản Oản đứng một bên, hứng thú nghe những tin đồn nhảm về mình, lấy lại được một chút tin tức mà cô đã sắp quên, sau đó ung dung thản nhiên mà đi đến cửa lớp F.

Trong nháy mắt khi cô đi đến cửa, không khí trong phòng học đầu tiên là an tĩnh quỷ dị một giây, ngay sau đó là âm thanh điên cuồng vỗ bàn cùng huýt sáo.

Tất cả mọi người đều chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Lớp này được coi như là lớp học nát nhất trường trung học Thanh Hòa, không bao giờ để ý đến nội quy trường học, rất nhiều người không tuân theo quy tắc quản giáo, Diệp Oản Oản chẳng qua chỉ là người thu hút nhiều sự chú ý từ người khác nhất mà thôi.

Nói trắng ra là, cô chính là kiểu người để cho những học sinh này ngày thường buồn chán đem ra mua vui.

Mà mỗi lần Diệp Oản Oản xuất hiện cũng không bao giờ phải để bọn họ thất vọng.

"Ha ha ha CMN! Diệp Oản Oản , mái tóc này của cậu thật trâu bò nha!"

"Đúng đúng đúng, so với kiểu tóc nổ bể đầu trước kia, kiểu tóc này của cậu bùng nổ hơn nhiều!"

Tất cả các nam sinh đều đang cười to thì các nữ sinh đều tỏ vẻ chán ghét và khinh thường.

"Hò hét cái gì, tất cả đều yên tĩnh cho tôi! Không nghe thấy tiếng chuông vào học đã vang lên sao?" Trước cửa truyền tới âm thanh tức giận của giáo viên chủ nhiệm.

"Diệp Oản Oản, lại là em! Em... Em xem một chút, e mang bộ dạng quỷ quái gì đây? Còn không mau trở lại chỗ ngồi của em đi!" Chủ nhiệm lớp nhìn thấy mái tóc màu xanh lục kia của Diệp Oản Oản, giận đến nổ phổi, lúc đầu muốn tiếp tục mắng cô, kết quả lại để cô trực tiếp trở về chỗ ngồi.

Dù gì người học sinh này cũng sắp lập tức bị đuổi học rồi, không cần phải phí hơi sức mắng chửi làm gì.

Diệp Oản Oản nhìn lướt qua phía trong phòng học một cái, không cần nhớ lại, ngay lập tức đã biết chỗ ngồi của mình ở đâu.

Bởi vì mỗi chỗ ngồi trong lớp đều xếp theo thứ hạng thành tích học tập, mà thứ hạng của cô từ trước đến nay luôn là người đứng nhất từ dưới lên, tự nhiên sẽ ngồi bàn cuối.

Vị trí bàn cuối cùng là cạnh cửa sổ, ngồi cùng một nam sinh.

Nam sinh cả người quần áo xốc xếch, mái tóc ngỗ ngược, trong lỗ tai mang theo tai nghe, đang nằm ngủ trên bàn học, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở giữa các chiếc lá, chiếu qua song cửa sổ rồi nhún nhảy trên gò má tinh xảo của thiếu niên đang ngủ say, làm cho thiếu niên nhìn qua như là người vừa bước ra từ trang bìa tạp chí thời thượng.


Tư Hạ, là hot boy số một của trung học Thanh Hòa.

Hút thuốc, đánh nhau, cúp cua không có chuyện gì là không tinh thông, thành tích cũng nát đến rối tinh rối mù, nhưng mà bởi vì có một vẻ ngoài hào nhoáng, trong nhà lại có nhiều tiền nên ngồi vững cái vị trí này.

Nghe thấy tiếng bước chân đi đến bên cạnh, thiếu niên vốn đang nhắm mắt ngủ nhất thời vẻ mặt hiện lên không kiên nhẫn, mở mắt: "Cút!"

Trong phòng học, những học sinh khác, nhất là các nữ sinh thấy vậy tất cả đều trưng ra vẻ mặt hả hê.

Các cô đang ngồi thưởng thức nhan sắc đẹp vô tận của điện hạ khi ngủ say, kết quả lại bị con người xấu xí này cắt đứt.

Cô gái xấu xí này, dựa vào cái gì mà có thể ngồi chung bàn với điện hạ!

Nhưng mà, dù là bộ dạng điện hạ nổi giận mắng người cũng đẹp trai, rất đẹp trai, rất đẹp trai! ( điều quan trọng phải nói ba lần )

Trước khi sống lại, Diệp Oản Oản mặc dù ăn mặc phách lối nhưng trên thực tế lại là người nhát gan, nội tâm cực kì tự ti hèn yếu, tính cách cũng rất âm trầm.

Nếu là ngày trước, bị Tư Hạ gầm lên một tiếng như vậy, Diệp Oản Oản khẳng định đã sớm ngoan ngoãn dọn dẹp cái chỗ đến cái bàn đã gãy mất nửa cái chân nằm co rút bên cạnh thùng rác ở phía bên kia.

Mà lần này, đối mặt với sự nổi giận của nam sinh, Diệp Oản Oản đứng ở chỗ đó mà nhìn từ trên cao xuống, tựa như cười mà không phải cười liếc nhìn nam sinh kia một cái, giống như chưa hề nghe thấy cái gì, trực tiếp đặt mông xuống cái ghế bên cạnh hắn mà ngồi.

Sắc mặt nam sinh chợt thay đổi: "Muốn chết sao? Cút cho tôi!"

Diệp Oản Oản không nhanh không chậm đem sách vở nhét vào trong hộc bàn, sau đó móc quyển sách giáo khoa và hộp đồ dùng học tập ra, sau đó lạnh lùng nhìn về phía nam sinh bên cạnh, chậm rãi mở miệng nói, "Tôi dựa vào bản lĩnh của mình thi được hạng nhất đếm ngược, dựa vào bản lĩnh của chính mình giành được vị trí này, cậu dựa vào cái gì để bắt tôi cút?"

Tư Hạ: "...."

Tất cả bạn học trong lớp: "..."

Ngay cả mặt của chủ nhiệm lớp cũng đã đen như đít nồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro