CHƯƠNG 39: MỀM MẠI, THOẢI MÁI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : GG

Giường của cô được bọc bằng ga trải giường đồng phục màu xanh sọc trắng của trường trông có vẻ thô tục, chăn của trường học thì cô lại thấy không thoải mái, nên sau đó đã tự đi tới siêu thị nhỏ trước cổng trường mua một cái khác, cái chăn này ngược lại rất mềm mại dù ở bên trên có rất nhiều đóa hoa mẫu đơn lớn màu đỏ chói mắt.


Mà lúc này, Tư Dạ Hàn cứ như vậy nằm trên cái giường nhỏ không tương xứng với thân hình của anh, trên người còn đắp cái chăn hoa mẫu đơn kia.



Giờ phút này, Diệp Oản Oản cảm thấy cái chăn kiều diễm ướt át đầy vẻ thô tục kia lại lộ ra vô số khí chất quý tộc.



"Cái đó... Anh thật sự muốn ngủ lại ở nhà của em à?"



"Lại đây." Nam nhân không hề trả lời, mà là chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa mở miệng nói.



"Ồ." Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, ngoan ngoãn đi tới.



Sau đó, cô liền bị kéo vào trong ngực của anh, cùng nhau nằm một chỗ.



Diệp Oản Oản: "..."



Một mình mình ngủ không được hay sao còn phải kéo cô ngủ chung, nháo cái gì đây chứ!



Ngoài cửa không ngừng có người đi tới đi lui cùng tiếng cười đùa của các cô gái, trái tim của Diệp Oản Oản nhấc lên tới cổ họng, vội vàng thử thăm dò khuyên nhủ, "Cái đó, giường của em rất cứng, ngủ không thoải mái! Nếu như anh cảm thấy mệt nhọc thì hay là trở về nhà ngủ nha?"

Người đàn ông coi cô như cái gối ôm, ôm cô vào trong ngực, "Mềm mại, thoải mái."



Sắc mặt của Diệp Oản Oản biến thành màu đen, anh là đang nói giường hay là đang nói cô?



"Cửu gia, anh thật sự không muốn đi về nhà ngủ à? Anh nghe đi, chỗ của em rất ồn ào, giường lại nhỏ, chân của anh còn không thể để vừa được, hơn nữa, không có bác sĩ Mạc thôi miên ở đây anh cũng không thể ngủ được, còn có..."



Diệp Oản Oản nói chuyện một mình nãy giờ, kết quả, người khác cũng không có chút ý nào muốn đi cả.



Diệp Oản Oản rốt cuộc bất đắc dĩ ngậm miệng.



Nhưng cô không nói, người kia lại mở mắt ra, âm thanh khàn khàn, yêu cầu nói: "Nói chuyện."


Diệp Oản Oản nhất thời không phản ứng kịp: "Hả?"



Tư Dạ Hàn: "Nói tiếp."



Diệp Oản Oản: "..."

Có phải hay không, khó chiều như vậy, ngủ một giấc còn muốn cô ở bên cạnh hòa âm cho sao?


Diệp Oản Oản thật sự muốn một cước đem cái chăn kia đạp cho lộn mèo xuống đất, dĩ nhiên, cô không lá gan đó, lầu bầu gật đầu, "Ồ..."


Nhưng mà, nói chuyện, cô phải nói cái gì đây?



"A, em đọc số pi cho anh nghe được không??" Diệp Oản Oản thử thăm dò mở miệng.


"Ừm." Người kia gật đầu, biểu thị không phản đối.



Vì vậy Diệp Oản Oản không thể làm gì khác hơn là bắt đầu đọc thuộc lòng, "3,14159265358979..."



Số Pi có một loạt số thập phân vô cùng bé, nghe nói có người một mực học thuộc lòng mười mấy tiếng, cuối cùng có thể liên tục đọc đến cả trăm ngàn con số.


Diệp Oản Oản cũng không đếm qua mình rốt cuộc có thể thuộc lòng đến số bao nhiêu, chỉ là Tư Dạ Hàn không nói dừng, cô cũng không dám ngừng, chỉ có thể cố gắng tiếp tục đọc.



Nam nhân nằm ở bên cạnh cô thật là đẹp trai, anh có thể đem toàn bộ bầu trời ở Thanh Hòa chiếu sáng như ban ngày, tóc đen giống như được nhuộm bởi bóng đêm, ngũ quan phân chia rõ ràng, da thịt lại hoàn mỹ đến mức không có một chút tì vết nào, đôi môi nhỏ bé nhìn như bạc tình lại cực kỳ đẹp mắt, ngay cả một sợi tóc đều hiện lên sự ưu ái của thượng đế, nhất là giờ phút này anh còn đem cà vạt ở cổ áo nới lỏng, lộ ra xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện...


Sau khi không sợ hãi như trước nữa, Diệp Oản Oản phát hiện, nằm ở bên cạnh một nam nhân có thân hình cực phẩm như vậy, thật sự là một sự dày vò đối với khả năng kiềm chế muốn phạm tội.



Diệp Oản Oản không biết mình rốt cuộc đã đọc bao lâu, đến cuối cùng, ngay cả bản thân cũng bắt đầu buồn ngủ, mơ mơ màng màng không biết đã ngủ từ lúc nào rồi.



Cuối cùng, cô lại bị một loạt tiếng gõ cửa đánh thức.



"Đùng đùng đùng " tiếng gõ cửa đột ngột vang lên trong căn phòng an tĩnh .



Đệt! Tại sao sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó chứ!



Diệp Oản Oản giống như chim sợ ná, trở mình một cái rồi bò dậy.



Người đàn ông bên cạnh dường như đang ngủ sâu, sau khi bị tiếng gõ cửa quấy rối, cặp chân mày đẹp mắt nhất thời hơi hơi nhíu lên, hiện lên một đám mây đen đen ngòm.



Diệp Oản Oản có chút kinh ngạc, Tư Dạ Hàn lại ngủ thiếp đi?



Không phải nói anh ta chìm vào giấc ngủ cực kỳ khó khăn, mỗi lần đều phải có bác sĩ Mạc thôi miên mới ngủ được sao?



Bất quá bây giờ cô cũng không quản được nhiều như vậy, vội vàng nhẹ nhàng đẩy người bên cạnh một cái, "Tư Dạ Hàn! Tỉnh lại đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro