CHƯƠNG 47: CHƯA TỪNG THẤY ÔNG CHỦ CƯỜI BAO GIỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: GG

Thấy tin nhắn của Diệp Oản Oản, cổ họng của Tư Hạ bị nghẹn một ngụm máu, thiếu chút nữa tự làm mình chết ngạt.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đi tới nơi nào cũng giống như mặt trăng, lúc nào cũng có vô số ngôi sao vây quanh, còn chưa bao giờ bị bêu xấu như thế này!

Nếu như cô gái xấu xí này muốn gây chú ý với hắn, như thế, cô đã thành công rồi.



"A... Khó coi?"



Nghe được âm thanh bên cạnh, Diệp Oản Oản mới phát hiện nội dung tin nhắn của mình bị thấy rồi, nhưng mà cô ngược lại không chột dạ chút nào, cất điện thoại di động, cười híp mắt, quay đầu nhìn cái tên Hot Boy đang bị tái xanh mặt, mở miệng nói, "Không cần tự ti, thật ra thì dung mạo của cậu cũng tạm được..., nhưng mà cùng bạn trai tớ so sánh, vẫn là kém quá nhiều!"



"..." Tư Hạ tất nhiên là không có khả năng bảo cô ta gọi bạn trai của mình ra so một lần xem ai đẹp trai hơn, đây đúng là loại lời nói ngu xuẩn, hít sâu một hơi, trực tiếp nhắm mắt đi ngủ tiếp, nếu lại tiếp tục cùng con nhỏ bị bệnh này nói chuyện thêm một chút nữa, hắn phỏng chừng sẽ bị tức chết.


Diệp Oản Oản bĩu môi một cái, hừ, lại không tin tôi ~



Cùng lúc đó, nhà cũ của Tư gia .

Tư Dạ Hàn vừa theo thông lệ hoàn thành kiểm tra một lần.

Ngoại trừ Mặc Huyền, ở đây còn có một vị thầy thuốc lớn tuổi ngồi đối diện Tư Dạ Hàn, bên cạnh là một vị lão thái thái bảy tám chục tuổi.

Lão thái thái tóc bạc trắng, trong tay vân vê một chuỗi vòng phật, giờ phút này mặt đang đầy ưu sầu mà nhìn chằm chằm cháu trai.

Vị thầy thuốc lớn tuổi kia bắt mạch cho Tư Dạ Hàn, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng, lão thái thái thấy sắc mặt thầy thuốc không được tốt, vẻ mặt cũng càng ngày càng thêm âm trầm.

Tư Dạ Hàn thì ngược lại, sau khi bắt mạch xong trên mặt vẫn không có có bất kỳ thái độ nào chỉ ngồi ở trên ghế sa lon uống trà, giống như là đối với thân thể của mình không hề quan tâm.


Thần sắc Lão thái thái lo lắng hỏi, "thầy thuốc Mặc, bác sĩ Tôn, hai người biết điều thì liền nói cho ta biết, không cho nói láo một chữ, thân thể tiểu Cửu rốt cuộc đến mức độ nào rồi hả?"



Mặc Huyền hướng phía Tư Dạ Hàn nhìn một cái, ho nhẹ một tiếng, không dám lên tiếng.



Lão thái thái thấy vậy nhất thời trừng mắt liếc Mặc Huyền một cái, "Ngươi nhìn hắn làm gì! Ta hỏi ngươi mà!"



Mặc Huyền cân nhắc chọn lời một chút, sau đó mở miệng trả lời, "Thưa lão phu nhân, vẫn là như cũ."

Lão thái thái rên lạnh một tiếng, "Ngươi đừng lừa bịp ta! Ngươi nói cho ta biết, ngày hôm qua hắn ngủ lúc mấy giờ, ngày hôm trước ngủ mấy giờ, còn có hôm kia!"


Mặc Huyền không còn cách nào khác, chỉ có thể trả lời từng cái, "Hôm kia, thôi miên thất bại, ngày hôm trước... Cũng thất bại... Về phần đêm qua, Tư tiên sinh là khoảng ba giờ sáng trở về Cẩm Viên, cũng không để cho tôi đi qua trị cho hắn..."



Sắc mặt Lão thái thái lập tức biến đổi, "Ba ngày! Tại sao ba ngày không ngủ rồi!"



Mặc Huyền không dám nói, suốt một tuần lễ này giấc ngủ của Tư Dạ Hàn đều tương đối tệ hại.

Mặc Huyền dự đoán ngày hôm qua không ngủ nữa thì chính là giới hạn chịu đựng cuối cùng của Tư Dạ Hàn rồi, còn đang lo lắng rằng sức khỏe của hắn sẽ xảy ra vấn đề lớn, nhưng mà hôm nay lại thấy trạng thái của Tư Dạ Hàn lại không bết bát như ông tưởng tượng, trong lòng không tránh khỏi vô cùng kinh ngạc.


Vị thầy thuốc lớn tuổi ngồi bên cạnh thở dài nói, "Lão phu nhân, ta cũng không dối gạt ngài, hai năm qua thân thể Cửu thiếu gia càng ngày càng không tốt, nếu vẫn không tìm được phương pháp trị liệu hiệu quả, sẽ nhanh chóng dầu cạn đèn tắt ( GG : mất hết sức lực mà chết ), ta đã nói sớm với ngài rồi, ngài nên chuẩn bị tâm lý trước."



Lão thái thái nhất thời bị bốn chữ "Dầu cạn đèn tắt" kích thích, "Ta biết, ta chỉ biết thì có có tác dụng gì! Các ngươi hãy nghĩ một cái biện pháp đi! Các ngươi không phải là đều rất lợi hại sao? Chẳng qua chỉ là cái bệnh vặt ngủ không yên giấc thôi mà lại không điều trị được?"



Mặt Mặc Huyền Nhất vô cùng bất đắc dĩ, "Lão phu nhân, bệnh của Cửu gia là tâm bệnh, thời điểm tâm tình của hắn tốt thì có thể ngủ nhiều một chút, tâm tình một khi u buồn, thì cũng không có cách nào chìm vào giấc ngủ dù chỉ một phút."



"Vậy thì nghĩ biện pháp để cho tâm tình của hắn tốt lên!"



Mặc Huyền nghe vậy thì cười khổ, trong đầu nghĩ : ngài cũng không phải không biết người cháu này của ngài tính tình tệ hại đến bao nhiêu, muốn cho tâm tình của hắn tốt? Nói dễ vậy sao!

Nói thật, hắn đi theo bên người ông chủ này lâu như vậy rồi, thậm chí chưa một lần nhìn thấy hắn cười có được không?


Ngay tại khi bầu không khí trong phòng khách càng ngày càng ngưng trệ, trên ghế sa lon, thần sắc Tư Dạ Hàn lạnh giá hờ hững nhìn vào điện thoại di động, đột nhiên nhẹ nhàng cười nhẹ một tiếng, "Ha..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro