CHƯƠNG 67: CẬU BÉ CHĂN CỪU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor : GG

Nghe thấy đột nhiên Diệp Oản Oản sửa lại địa chỉ, tài xế liền chuyển hướng tay lái, hướng phía bệnh viện Nhân Ái lái đi.



"Cô gái nhỏ, sao đột nhiên lại muốn đổi đi bệnh viện rồi hả? Là cơ thể có chỗ nào không thoải mái sao?" Tài xế có chút không yên lòng, vì vậy hỏi nhiều một câu.



"Không có, là thân thể bạn trai cháu có chút không thoải mái, thường xuyên mất ngủ, cháu nghe nói bệnh viện Nhân Ái có vị thầy thuốc Trung y rất lợi hại, có thể chữa chứng mất ngủ rất hay, cho nên muốn đi hỏi ý kiến một chút "



"Thì ra là như vậy a, bạn trai của cô thật là có phúc!" Tài xế liên tục tán dương.



Diệp Oản Oản cười một tiếng, không lên tiếng, ánh mắt chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn ngoài cửa sổ.

Rất nhanh, xe dừng lại trước cửa bệnh viện Nhân Ái.

Giờ phút này Diệp Oản Oản vẫn đang sử dụng hình dạng ban đầu của mình, mặc trên người một bộ váy áo màu hồng, cười tươi rói mà đứng ở nơi đó, vô cùng nổi bật.

Thẩm Mộng Kỳ dù là đang núp ở trong bóng tối nhưng cũng ngay lập tức liền phát hiện ra cô.

Thấy Diệp Oản Oản bộ dáng mê người, đáy mắt Thẩm Mộng Kỳ nhất thời thoáng qua một tia âm ngoan ác độc, nhưng mà, thấy Oản Oản quả nhiên giống trong như dự liệu của chính mình, ngoan ngoãn mà chạy đến đây, vẻ mặt hiện lên đầy khinh thường và trào phúng.



Dáng dấp xinh đẹp hơn nữa thì thế nào, nhưng cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn, cũng không phải là bị cô ta chơi đến nỗi xoay vòng vòng sao.

Thẩm Mộng Kỳ tận mắt nhìn thấy Diệp Oản Oản tiến vào bệnh viện Nhân Ái, lúc này mới yên lòng, lấy điện thoại di động ra, gửi cho Tư Dạ Hàn một cái tin nhắn: [Tư tiên sinh, xin hỏi một chút Oản Oản bây giờ đang ở cùng với ngài sao? Tôi mới vừa rồi cơ thể có chút không thoải mái nên đi bệnh viện, kết quả trong lúc vô tình thấy một người, vô cùng giống Oản Oản, cũng không biết là có phải cô ấy hay không, tôi gọi điện thoại cô ấy không bắt máy, quả thực có chút lo lắng, cô ấy không phải là bị bệnh chứ?]



Thẩm Mộng Kỳ dĩ nhiên sẽ không ngu đến mức trực tiếp đi khiêu khích, mà là khiến cho Tư Dạ Hàn tự mình phát hiện ra.

Mặc dù cô ta không muốn thừa nhận, nhưng Tư Dạ Hàn đối với Diệp Oản Oản quả thật vô cùng quan tâm, nếu biết Diệp Oản Oản bị bệnh, nhất định sẽ tới bệnh viện tìm Oản Oản.

Đến lúc đó, chờ hắn tràn đầy lo lắng tìm đến, lại thấy Diệp Oản Oản đang yêu đương vụng trộm,cùng Cố Việt Trạch anh anh em em, cái cảnh tượng kia, nhất định là rất thú vị.

Sau khi gửi xong cái tin nhắn này, Thẩm Mộng Kỳ rời đi. Ha ha, Diệp Oản Oản đứa ngốc kia, vẫn còn coi cô ta là bạn tốt nhất, con người ngu si kia cho dù là đến chết, cũng sẽ không nghĩ đến mọi chuyện đều là do cô ta làm!

Nhưng mà, Thẩm Mộng Kỳ có nằm mơ đi chăng nữa cũng chẳng ngờ được, ngay tại cửa sổ tầng hai của bệnh viện, Diệp Oản Oản đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình người mà kiếp trước mình tưởng là bạn thân :đầu tiên là trốn ở góc phòng len lén cầm điện thoại di động gửi tin nhắn, sau đó lại là một vẻ mặt đắc chí vừa lòng rời đi.

Diệp Oản Oản đứng ở bên cửa sổ, chậm rãi nâng lên khóe môi, a, cô tất nhiên phải tới bệnh viện này một chuyến, chỉ đến khi thấy cô xuất hiện, Thẩm Mộng Kỳ mới có thể tự cho là thông minh mà đi mật báo, mới có thể tiếp tục khiêu khích.


Câu chuyện " cậu bé chăn cừu"* ai cũng biết, một hai lần thì không sao, nếu còn tiếp tục lần ba, lần bốn? Nếu như cô ta khiêu khích nhiều lần đều thất bại,cho dù lần sau cô ta nói là sự thật, Tư Dạ Hàn cũng sẽ không đi tin tưởng cô ta nữa.

( GG: * chuyện ngụ ngôn kể về cậu bé chăn cừu rảnh rỗi đi lừa dân làng rằng :" Có sói đến". lần một lần hai thì dân làng cũng tin, nhưng đến lần thứ ba sói đến thật thì lại chẳng ai tin cậu nữa, kết quả là toàn bộ đàn cừu của cậu bị sói ăn thịt )

Mà Diệp Oản Oản muốn, chính là hiệu quả như vậy.



Lúc này, tại tiểu hoa viên trong nhà cũ của Tư gia.



Từ lúc Diệp Oản Oản rời đi, Tư Dạ Hàn chỉ ngồi im tại chỗ, không hề nhúc nhích hay động đậy gì.

Mãi đến khi, điện thoại di động trên bàn kêu lên làm anh giật mình, hiển thị người gửi là Thẩm Mộng Kỳ.

Cái tiếng chuông tin nhắn này rơi vào trong tai của Hứa Dịch, quả thật giống như là âm thanh báo hiệu tử vong.

Tư Dạ Hàn liếc mắt một cái liền đọc xong nội dung của tin nhắn, trên mặt lạnh lẽo gần như không có một tia nhiệt độ, thái độ cũng không có bất kỳ sự thay đổi nào, giống như tất cả tâm tình đã bị cặp mắt như hố đen kia chiếm đoạt hết.

Hứa Dịch liếc qua tin nhắn của Thẩm Mộng Kỳ, lại quay sang nhìn phản ứng của Tư Dạ Hàn, cũng không còn gì là không đoán được.



Sự yên lặng kinh dị này không biết kéo dài bao lâu, Tư Dạ Hàn cầm điện thoại di động lên, gọi một cuộc điện thoại, "Em đang ở đâu?"



Hứa Dịch thấy Tư Dạ Hàn bấm số điện thoại được lưu trong danh sách gọi nhanh, biết là anh gọi tới số của Diệp Oản Oản, sắc mặt nhất thời càng xám lại.

Vào lúc này bất luận Diệp Oản Oản nói láo hay là nói thật, cũng đã không cách nào cứu vãn được.

Chỉ nghe được đầu kia điện thoại di động vang lên tiếng Diệp Oản Oản trả lời, "Cái đó, em có chút việc, nửa đường đi một chuyến đến bệnh viện Nhân Ái, bởi vì em.... "


Không đợi cô nói xong, đã bị một âm thanh lạnh lùng cắt đứt, "Trở về Cẩm Viên, bây giờ "


Kết thúc cuộc gọi này xong, ánh mắt Tư Dạ Hàn lạnh như băng bắn về phía Hứa Dịch, "Đi thăm dò "



Hứa Dịch sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu nhận lệnh.

Sự tình đã đến mức độ này, chắc Diệp Oản Oản cũng biết không gạt được ông chủ, chính cô cũng đã thừa nhận rồi , ông chủ vẫn cố chấp không tin, còn muốn tiếp tục đi kiểm chứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro