CHƯƠNG 72: PHÁT HIỆN BỘ MẶT THẬT CỦA MA LEM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: GG

Cũng may cuối cùng là hữu kinh vô hiểm* ( GG: bị kinh sợ chứ không có nguy hiểm thật sự ), thuận lợi thay đổi cuộc đời mình khỏi quỹ đạo ban đầu, vượt qua nguy cơ lần này.

Diệp Oản Oản tạm thời không có buồn ngủ, liền tiếp tục ở bên hồ nhỏ ngồi suy nghĩ vài chuyện.

Đang tập trung, sau lưng đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân nhốn nháo.


Một người hùng hùng hổ hổ mà đi tới, sau đó đặt mông ngồi xuống ở chiếc ghế phía sau lưng cô.


"Mẹ nó! Triệu Tinh Châu ,ông là một cầm thú không có tính người! Lão tử phải đi bộ giáo dục tố cáo ông! Ngược đãi học sinh! Tâm lý biến thái!"



Ban đêm bên hồ nhỏ vô cùng an tĩnh, cho nên Diệp Oản Oản nghe rõ ràng tiếng mắng chửi của nam sinh.



Hả?


Nghe âm thanh này, còn có những nội dung chửi người thô tục đó, người nói chuyện hình như là người mà trước đó ở cửa phòng học thả thùng nước trêu cợt cô - Lăng Đông.Chính là người anh trai kết nghĩa của Trình Tuyết ở trường học.

Ha ha, nhìn dáng dấp bị Triệu Tinh Châu hành hạ đến thật thảm a!

Triệu Tinh Châu thật là không để cho cô thất vọng, thậm chí ngay cả thứ bảy cuối tuần cũng không bỏ qua cho hắn.


Chỗ ngồi của Diệp Oản Oản cũng may là ở dưới bóng râm của một cây đại thụ, cho nên Lăng Đông hoàn toàn không thấy cô, nhưng mà Diệp Oản Oản nhờ ánh trăng cùng đèn đường lại thấy rất rõ ràng, sắc mặt Lăng Đông khô héo, hai cái vành mắt đen thui thật lớn, trong tay cầm một lon bia, bên cạnh một đống bài thi số học bị ném bừa bộn, phía trên bị hắn để lại rất nhiều cái dấu chân đen thùi lùi.



"Diệp Oản Oản,đồ ma lem này! Lại làm hại ông đây thảm như vậy! Chờ coi! Ông không đánh chết ngươi, sẽ không họ Lăng!" Lăng Đông dùng sức bóp vỡ lon bia bằng sắt trong tay, trên trán tràn đầy hung ác.



Nghe được tên của mình, khóe miệng Diệp Oản Oản nhất thời co quắp một cái.

Mắc mớ gì tới cô?

Chẳng lẽ bọn họ muốn lừa cô, thì cô nhất định phải ngoan ngoãn mắc lừa sao?

Lăng Đông ở trường học là tiểu bá vương, nổi danh bá đạo vô lý, bởi vì cha là chủ tịch trường học, học sinh bị hắn khi dễ, ăn thua thiệt cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, ngay cả tất cả giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ không dám quản hắn.

Lần này cũng xui là đụng phải cái kẻ khó ăn Triệu Tinh Châu , nếu đổi là giáo viên khác, chỉ sợ cũng tùy tiện mắng mấy câu rồi thôi.

Nếu là bị Lăng Đông để mắt tới để trả thù, cuộc sống ngày sau ở trường học của cô sợ là sẽ không tốt lắm...


"A, ma lem, thậm chí ngay cả lão tử cũng dám hãm hại, đùa bỡn lão tử đúng không, lão tử chơi chết ngươi, để xem ngươi làm sao còn dám phách lối..."



Lăng Đông cứ mở miệng ra là một tiếng ma lem, hùng hùng hổ hổ trong cơn say, nghe âm thanh từ phía sau, Diệp Oản Oản quả thực không nhịn được, vì vậy ho nhẹ một tiếng mở miệng nói, "Tôi nói nha bạn học Lăng Đông, là chính cậu thiết lập cạm bẫy, không cẩn thận đạp trúng Triệu Tinh Châu, có quan hệ gì tới tôi?"



"A ——" bên cạnh không có dấu hiệu nào đột nhiên một vang lên âm thanh, Lăng Đông sợ đến nỗi cả người từ trên ghế rớt xuống dưới, thật lâu mới bò dậy, thanh âm vênh váo nói, "Mẹ nó ! Ngươi... Ngươi là người hay là quỷ!"



Diệp Oản Oản nghẹn lời không biết nói gì, "Cứ coi như cậu gặp quỷ đi!"



"Ngươi... Ngươi là Diệp Oản Oản?" Lăng Đông không thấy rõ người đối diện, nhưng đã nghe được thanh âm của cô, thần sắc lập tức trở nên cực kỳ khó coi.



Cũng không để ý tại sao Diệp Oản Oản đã trễ thế lại còn ở chỗ này, nam sinh âm trầm mở miệng nói, "Ma lem! Ngươi lại còn dám nói! Nếu như không phải ngươi cố ý rớt lại phía sau một bước, nước làm sao sẽ tạt vào trên người Triệu Tinh Châu, lão tử làm sao sẽ thảm như vậy! Ta cho ngươi biết, ngươi chắc chắn chết chắc! Chỉ cần lão tử còn ở Thanh Hòa một ngày, ngươi cũng đừng nghĩ tới một ngày sống tốt! Lão tử sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết!"



Diệp Oản Oản vỗ trán, đã như vậy, quả nhiên không nên nói phải trái cùng cái loại trẻ con này .



Thấy Diệp Oản Oản đứng dậy muốn đi, làm sao Lăng Đông cam tâm được, ném lon bia trong tay, lảo đảo liền đuổi theo, cánh tay bắt lại tay của Diệp Oản Oản, "Ma lem, lão tử cho phép ngươi đi chưa! Đứng lại cho lão tử..."



Lời còn chưa dứt, một giây kế tiếp, Lăng Đông đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kia dưới ánh trăng đẹp đến không tưởng tượng nổi, trong nháy mắt ngây ngô đứng ở nơi đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro