Cô vợ bỏ trốn của bạo quân full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô vợ bỏ trốn của bạo quân

Tác giả: An Kỳ

Bạo quân đích đào thê,hiện đại

Nguồn:.wordpress.com

ThÆ° Cẩn DÆ° tưởng rằng, bạn trai mình bảo hộ em gái hoàn toàn xuất phát từ tình cảm anh em, cho nên cô lá»±a chọn ở bên cạnh hắn để chờ đợi, lấy sá»± dịu dàng để bao dung cho những cảm xúc bất thường của anh ta, lại không nghÄ© rằng, ở trong mắt Đinh Hạo Luân, từ đầu đến cuối đều chỉ có “cô ấy”. Biết hắn cùng người trong lòng kết hôn, cô liền hiểu được vật thay thế nhÆ° mình nên yên lặng rời đi, rời khỏi cuộc đời hắn đúng lúc……

Đinh Hạo Luân từ nhỏ luôn yêu người em gái không cùng huyết thống, lại cùng ThÆ° Cẩn DÆ° kết giao. Không chỉ vì muốn làm cho người nhà an tâm, mà càng bởi vì cô ấy có điểm giống người hắn yêu thÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng đến khi hắn sắp hoàn thành giấc mộng, cùng em gái kết hôn thì đêm trước ngày thành thân, hình ảnh ThÆ° Cẩn DÆ° lại chiếm hữu lấy tâm trí hắn, dù làm cách nào cÅ©ng không thể xua đi. Không được, hắn phải đem cô tìm trở về, để biết rõ đây là chuyện gì xảy ra!

Cô vợ bỏ trốn của bạo quân

Tiết tử

Một thân hình nho nhỏ trốn ở trong ổ chăn thật dày đang ôm một con búp bê vải dính máu, thấp giọng khóc nức nở.

Một đôi vợ chồng cùng một bé trai đứng bên cạnh không dám đến gần cô bé, bởi vì chỉ cần tới gần một chút cô sẽ bắt đầu lên tiếng khóc to.

Kẻ đang trốn ở trong chăn kia tên là Thuần Thuần, năm nay vừa tròn ba tuổi, là vợ chồng Đinh thị vừa mới từ cô nhi viện nhận cô bé về nuôi. Vợ chồng Đinh thị thích con gái nhÆ°ng kết hôn nhiều năm chỉ có độc nhất một đứa con trai, nên mới nhận nuôi bé Thuần Thuần ở cô nhi viện.

Bé Thuần Thuần được đưa đến Đinh gia đã được một ngày, nhÆ°ng vẫn không chịu ăn gì, chỉ trốn trong ổ chăn không ngừng khóc. Vợ chồng Đinh thị rất sợ sức khỏe cô bé gầy nhỏ sẽ đi xuống nhanh chóng, bởi vậy bọn họ lo lắng không biết có nên đưa cô trở về cô nhi viện hay không?

Phía sau, con trai độc nhất của bọn họ – Đinh Hạo Luân đột nhiên lên tiếng: “Để con thá»­ xem!”.

“Con? Ân…Được rồi!” – Vợ chồng Đinh thị hoài nghi không biết đứa con nhỏ tuổi kia có thể làm được gì nhÆ°ng vẫn buông tay để nó thá»­ một lần.

Đối mặt với đứa bé trốn ở ổ chăn không ngừng khóc kia, Đinh Hạo Luân không dịu dàng an ủi, cÅ©ng không tiến lên khuyên bảo, hắn chỉ đem cÆ¡m ngon do mẹ chuẩn bị lại, ngồi ở trên sàn bên cạnh giường, cầm chiếc thìa bạc nhỏ, múc đồ ăn đưa vào miệng

“Hạo Luân, đó là…” của Thuần Thuần!

Đinh mẫu không kịp ngăn cản, hắn đã đem cÆ¡m cà ri thÆ¡m ngon bỏ vào trong miệng, nhấm nháp từng miếng to.

“Ân, ăn thật là ngon!” Đinh Hạo Luân nhÆ° biểu diễn, cố ý vừa ăn vừa thì thầm: “CÆ¡m cà ri này thÆ¡m quá, canh khoai tây nấu thật nhuyễn, ăn mà không cần nhai cÅ©ng nuốt được.”

Trong phòng, cả ba người đều chú ý tới ổ chăn đang khóc nức nở kia đã tạm dừng một chút rồi.

“Oa, miếng thịt gà thật là lớn, ăn ngon cá»±c.” Hắn lại vui vẻ nhét một miếng cÆ¡m cà ri to vào miệng, tinh tế nhai nuốt nhấm nháp. “Chậc chậc, ăn ngon thật, ngon đến nỗi đầu lưỡi đã sắp tan chảy rồi.”

Lần này tiếng khóc tạm dừng càng lâu, giống nhÆ° chuyên chú nghe ngóng động tÄ©nh bên ngoài ổ chăn, vợ chồng Đinh thị trao đổi cho nhau một ánh mắt sau đó âm thầm nở nụ cười.

Có lẽ bọn họ không cần đem đứa nhỏ đáng yêu này trở về rồi!

“Oa, còn có bánh put-đinh! NgÆ°Æ¡i xem, thÆ¡m quá, bánh thật mềm!”

Đinh Hạo Luân phát hiện một góc của ổ chăn lặng lẽ xốc lên một khe hở, hắn có ý xấu bÆ°ng bánh put-đinh lại gần, làm cho mùi thÆ¡m nồng của bánh put-đinh trứng gà tiến vào trong ổ chăn.

Lúc này hắn tá»±a hồ nghe được thanh âm nuốt nước miếng, nhÆ°ng hắn cÅ©ng không nói thêm cái gì, thẳng thừng cầm lấy cái thìa nhỏ, xắn một miếng đưa vào miệng.

“Vừa mềm, vừa ngọt, vừa ăn ngon, trên thế giới làm gì có bánh put-đinh ăn ngon nhÆ° thế này đâu?”

Hắn lại lần nữa phát huy khả năng biểu diễn trời cho, dường nhÆ° đang thưởng thức mỹ vị nhân gian, dùng tốc độ hết sức thong thả đem bánh put-đinh ăn sạch.

Lúc này tiếng khóc trong ổ chăn đã hoàn toàn muốn đình chỉ.

“Ta đến giúp em bé buộc tóc thật đẹp!” Đinh Hạo Luân ăn xong cÆ¡m, cầm lấy búp bê tóc vàng mẹ mua vì cô bé, bắt đầu chÆ¡i tiếp.

 “Hẳn là nhÆ° vậy đi!” Hắn đem búp bê tóc vàng xinh đẹp biến thành một đống rÆ¡m rạ rối loạn, dùng dây thun buộc lung tung.

“Không phải nhÆ° vậy, xấu quá!”

Một thanh âm mềm mại truyền đến, Đinh Hạo Luân ngẩng đầu, phát hiện từ khi nào ở ô chăn chui ra một cái đầu nhỏ, giống nhÆ° vừa ló ra quan sát thế giới bên ngoài.

Cô bé sớm đã quên khóc, mở to đôi mắt tròn vo, tập trung tinh thần nhìn con búp bê trong tay hắn.

Tim của hắn đập thật là mãnh liệt, nhÆ°ng không dám để lộ ra biểu tình đắc ý, sợ cô lại lui vào ổ chăn.

“Phải không? Bằng không thì buộc nhÆ° thế nào? NgÆ°Æ¡i dạy ta nha!” Hắn đem búp bê đưa cho cô, bày ra điệu bộ không biết làm thế nào.

“Phải buộc nhÆ° vậy!” Thuần Thuần mới ba tuổi cầm lấy con búp bê, bài bản vuốt mái tóc vàng hỗn độn lên, sau đó chia thành hai bên trái phải rồi giao lại cho Đinh Hạo Luân: “NhÆ° vậy buộc lên là được rồi!”

“Úc!” Đinh Hạo Luân lập tức dùng dây thun sá»­a sang lại tóc con búp bê sau đó liền lấy lòng hỏi: “Có phải nhÆ° vậy hay không?”.

“Đúng rồi!” Cô bé gật gật đầu cười, thật cao hứng khi dạy được hắn.

Cô nghiêng đầu đánh giá hắn, chau mày nghi hoặc hỏi: “NgÆ°Æ¡i là ai?”

“Ta? Ta là anh trai của ngÆ°Æ¡i nha!” Hắn nuốt nước miếng, khẩn trÆ°Æ¡ng trả lời.

“Anh trai?” Thuần Thuần còn thật sá»± suy nghÄ© một hồi lâu, mới lại lộ ra nụ cười đáng yêu: “Ân! Thuần Thuần nhớ rõ, Thuần Thuần có một anh trai, anh trai rất thÆ°Æ¡ng Thuần Thuần. NhÆ°ng là…bộ dạng của ngÆ°Æ¡i và anh trai không giống nhau lắm!” Trong đầu cô mÆ¡ hồ hiện lên một thân ảnh khác.

“Không sai, ta chính là anh trai của Thuần Thuần!” Đinh Hạo Luân cầm cánh tay nhỏ gầy của cô, vội vàng nói: “NgÆ°Æ¡i nhớ rõ sao? Ta là anh trai, chúng ta cùng nhau chÆ¡i đùa nha!”

Thuần Thuần mở to ánh mắt tròn, cố gắng xem xét hắn một lúc lâu, cuối cùng cÅ©ng mở cái miệng nhỏ nhắn, lắc đầu: “Ta không nhớ rõ rồi.”

Cô đã chính mắt nhìn thấy cha mẹ chết thảm ngoài ý muốn, bị đả kích quá lớn nên quên đi nhiều chuyện, thậm chí ngay cả diện mạo của cha mẹ lẫn anh trai đều không nhớ rõ.

“Không nhớ rõ không sao, về sau chỉ cần nhận ra ta là anh trai của Thuần Thuần, mà cha mẹ của anh trai cÅ©ng chính là cha mẹ của Thuần Thuần thì tốt rồi!”

Thuần Thuần nhìn kỹ gÆ°Æ¡ng mặt hiền lành, nhu thuận gật đầu nói: “Ân! Thuần Thuần nhớ kỹ.”

“Rất ngoan! Em đã đói bụng chÆ°a? Có muốn ăn gì không?” Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ, yêu thÆ°Æ¡ng hỏi.

“Có! Thuần Thuần bụng rất đói, Thuần Thuần muốn ăn cÆ¡m cà ri cùng bánh put-đinh.” Cô liếm liếm môi, không quên nhớ lại vừa rồi hại cô chảy một đống nước miếng.

“Tốt!” Đinh Hạo Luân quay đầu cười nói với mẹ: “Mẹ, phiền mẹ thay Thuần Thuần chuẩn bị một phần cÆ¡m cà ri cùng bánh put-đinh, em đã đói bụng rồi.”

“Tốt!” Đinh mẫu mừng rỡ nhÆ° điên, lập tức ra khỏi phòng đi thu xếp đồ ăn.

“Đến đây đi! Anh trai ôm em đi ra ngoài ăn.” Đinh Hạo Luân vừa đạt được mục đích hướng em gái mở rộng hai tay.

Thuần Thuần quan sát hắn một hồi lâu mới dùng cả tứ chi chui ra khỏi ổ chăn, lao vào vòng ôm của hắn, không chút phòng vệ nào liền đem cái đầu nhỏ dá»±a lên bờ vai hắn.

Hắn đã hoàn toàn lấy được sá»± tín nhiệm của cô rồi!

“Thuần Thuần…” Đinh Hạo Luân ôm chặt vật nhỏ mềm mại trong lòng, khó có thể biểu đạt sá»± cảm động trong lòng là gì.

Cô là mềm mại nhÆ° vậy, nhỏ bé nhÆ° vậy, hÆ¡n nữa lại không hề ngần ngại mà tín

nhiệm hắn, hắn chÆ°a bao giờ cảm giác được, mình quan trọng nhÆ° thế nào! Giờ khắc này, hắn cảm thấy mình chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.

Ngay lúc ấy, hắn lập lời thề: Chiếu cố cô thật tốt, bảo hộ cô, hắn sẽ quý trọng yêu thÆ°Æ¡ng cô cả đời, bởi vì đó là sứ mệnh quan trọng nhất của hắn.

Tình cảm của hắn đối với cô, có lẽ chính là dấy lên từ khi đó…

Năm đó hắn mười tuổi, Thuần Thuần ba tuổi.

Cô vợ bỏ trốn của bạo quân

ChÆ°Æ¡ng 1

Màn đêm dần dần buông xuống, ánh sáng của ngọn đèn từ từ lóe lên, chiếu rọi thành thị âm u, trên đường cái bốn phía đều thông suốt, chật ních những chiếc xe về đêm, hình thành một dòng sông đăng sáng rá»±c rỡ nhÆ° ngọc minh châu.

Đây là con đường lớn duy nhất ngăn cách một dãy nhà bên trong con hẻm nhỏ, kỳ lạ nhÆ° thể có một thành phố lớn không hề yên tÄ©nh và an nhàn.

Đinh Hạo Luân một tay để trong túi, chậm rãi đi về phía trước, hắn rất ít khi đi tản bộ vào buổi tối, bởi vì hôm nay tâm tình phiền muội, cho nên mới ngoại lệ đi ra ngoài một chút.

Hắn đi được một lúc, thấy phía trước có quán cà phê, bên trong đốt mấy ngọn đèn vàng nhạt trông thật ấm áp, lập tức giống nhÆ° bÆ°Æ¡m bướm bị ánh đèn hấp dẫn, nhịn không được liền đi về phía trước.

Hắn đứng ở trước quán cà phê, ngÆ°ng mắt nhìn chung quanh, thưởng thức đủ loại cây xanh trong sân.

Xem xét một lát rồi hắn di động cước bộ, tiếp tục đi đến lối vào.

Cá»­a lớn làm bằng thủy tinh khảm gỗ tếch, treo ở phía trên dòng chữ to: “Hoan nghênh tới tâm linh hoa viên, cùng chung tâm linh thời gian”, hắn mỉm cười, đánh giá cao sá»± khéo léo của chủ quán.

Hắn đối với quán cà phê này, càng lúc càng có hứng thú, hắn khẩn trÆ°Æ¡ng muốn biết, bên trong có giống mặt tiền hay không, có thể làm cho người ta cười?

Hắn vÆ°Æ¡n tay, cầm tay nắm cá»­a bằng gỗ có treo một quả chuông thanh thúy, đồng thời, lại có bàn tay nhỏ bé trắng nõn cÅ©ng vÆ°Æ¡n ra. NhÆ°ng cô chậm hÆ¡n hắn một bước, thay vì nắm vào tay nắm cá»­a lại nắm vào tay hắn.

Đinh Hạo Luân chậm rãi quay đầu, nhìn cô gái đang cầm tay hắn.

Đó là một cô gái rất xinh xắn, thoạt nhìn thá»±c trẻ tuổi, giống sinh viên. Cặp mắt đen láy, cái mÅ©i cao thẳng, gÆ°Æ¡ng mặt trắng nõn, mịn màng, còn có mái tóc dài buông xõa trên vai, thập phần thanh tú đẹp mắt.

Hắn cảm thấy cô rất giống một người, nhÆ°ng trong khoảng thời gian ngắn nghÄ© không ra.

Người con gái kia ngẩng đầu nhìn thấy diện mạo của hắn, cÅ©ng ngây ngẩn cả người.

Một nam nhân thá»±c anh tuấn!

MÅ©i hắn rất đẹp, con ngÆ°Æ¡i đen sáng ngời rất có thần, đôi môi mỏng. Hắn không phải cái loại có khí chất nhã nhặn của học giả, cÅ©ng không phải cÆ¡ thể cường tráng của mãnh nam, nếu thật sá»± phải phân loại, thì hắn có vẻ giống tầng lớp nghiên cứu về kinh doanh ở nước ngoài, một chút lãnh ngạo tá»± phụ, giÆ¡ tay nhấc chân đều toát ra mị lá»±c, tràn ngập tá»± tin, khó có thể kháng cá»± lại sức hấp dẫn này,

Bọn họ hai người đối diện một lát, cô bị hắn nhìn bằng ánh mắt suy tÆ° khiến cả người không được tá»± nhiên, mặt cÅ©ng nhịn không được mà đỏ lên. Cô ngượng ngùng cúi đầu, lúc này mới phát hiện…tay cô đang đặt trên bàn tay to của hắn!

“Nha!” Cô khẽ kêu lên một tiếng, liền lui ngay về phía sau: “ Thật xin lỗi!”.

Cô nhÆ° thế nào lại làm ra chuyện mất mặt nhÆ° vậy? Chết tiệt! Hắn nhất định nghÄ© cô là nữ sắc lang, cho nên mới nắm chặt tay hắn không buông?

Cô thật sá»± không có cái kia ý tứ! Nếu không phải vì vội vàng, cô cÅ©ng sẽ không kích động lao thẳng về phía trước nhÆ° vậy.

Cô hiện đang là sinh viên năm thứ tÆ° đại học kế toán, sau khi học xong ở phố Nam DÆ°Æ¡ng, cô đến một trường bổ túc làm thêm, đảm nhiệm công tác giảng dạy.

Hôm nay là ngày lÄ©nh lÆ°Æ¡ng của cô, cô đáp ứng mời hai người bạn tốt uống cà phê, không nghÄ© tới trước khi đi chủ nhiệm lớp đột nhiên tìm cô nói chuyện, cho nên chậm trễ không ít thời gian.

Sau khi rời trường bổ túc, cô phát hiện thời gian hẹn với bạn không còn xa, vì tiết kiệm thời gian, đầu tiên cô đáp chuyến tàu điện ngầm đến chỗ gần đó, sau khi xuống xe lại một mạch chạy tới chỗ hẹn, sợ bạn học chờ lâu.

Không nghÄ© tới, cô cÆ° nhiên lỗ mãng đem tay người khác làm tay nắm cá»­a, còn nắm lâu nhÆ° vậy, thật sá»± là mất mặt!

“Không sao!”

Tiếng nói của người đàn ông này thật êm tai, rõ ràng là tiếng quốc ngữ, không cao không thấp, ở tầm trung, làm cho người ta nghe xong thá»±c thoải mái.

Cô đột nhiên có một ý niệm quái dị trong đầu, muốn được nghe lại thanh âm của hắn, cứ nhÆ° vậy nghe cả đời……

“Tiểu thÆ°?”Namnhân kia thấy cô vẫn đứng bất động, thản nhiên nhếch miệng cười, trá»±c tiếp kéo cá»­a nói: “Mời cô đi trước!”

“A?” ThÆ° Cẩn DÆ° lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, thấy hắn đã mở cá»­a thay cô: “Cám…… Cám Æ¡n!”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô nhất thời đỏ lên nhÆ° quả táo, cúi đầu nói lời cảm tạ rồi vội vàng bước nhanh vào quán cà phê.

Namnhân đi sau cô cÅ©ng tiến vào quán, thoáng dừng ở cá»­a vài giây, sau khi tìm được vị trí vừa lòng, lập tức xoay người đi về phía bên phải, ngồi bên cạnh cá»­a sổ.

Tầm mắt của cô nhÆ° bị nam châm hút đi, không kìm lòng được mà nhìn theo thân ảnh to lớn của hắn, đúng lúc đồng học nhìn thấy cô, liền vẫy tay gọi: “Cẩn DÆ°, chúng ta ở trong này!”

ThÆ° Cẩn DÆ° thấy thật ná»±c cười! Các cô ngồi ngay gần vị trí của người đàn ông kia, chỉ cách nhau mấy bàn mà thôi.

ThÆ° Cẩn DÆ° đi đến chỗ bạn học, khi qua bàn của hắn, còn cố ý liếc mắt một cái.

NhÆ°ng hắn đang cúi đầu nhìn menu, không có ngẩng đầu nhìn cô mà liếc mắt một cái, cô cảm thấy có chút thất vọng, đành đi nhanh đến chỗ hai người bạn đồng học.

“Thá»±c xin lỗi, ta đến muộn!”

Cô kéo cái ghế rồi ngồi xuống, hai người đồng học kiêm bạn tốt của cô – Tô Tuyết LÆ°Æ¡ng cùng Đào Quyên Linh, lập tức không hẹn mà cùng truy hỏi: “Cẩn DÆ°, nam nhân kia là ai vậy?”

“Ai?” ThÆ° Cẩn DÆ° vẻ mặt mÆ¡ hồ.

“Đừng có chối! Chính là vừa rồi ở cá»­a, ngÆ°Æ¡i với nam nhân kia nhìn nhau lâu nhÆ° vậy nha! Hắn không phải ngồi ở cái bàn kia và đang dá»±a vào cá»­a sổ sao? Các ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế nào không ngồi cùng nhau?” Họ nhanh chóng lôi ra một đống vấn đề.

“Không phải, ta không biết hắn!” Thật vất vả lắm mới bình phục sau tình huống xấu hổ vừa rồi, giờ bị họ truy hỏi nhÆ°, hại cô lại đỏ mặt rồi.

“Không biết? Gạt người! Không biết còn có thể cùng hắn nhìn nhau lâu nhÆ° vậy? Chúng ta là cái dạng giao tình gì chứ? Chỉ cần là người ngÆ°Æ¡i thích, chúng ta tuyệt đối ủng hộ ngÆ°Æ¡i, yên tâm!” Tô Tuyết LÆ°Æ¡ng vỗ vỗ hai vai cô.

“Đúng thôi! Làm bạn học bốn năm rồi, cÅ©ng không phát hiện ngÆ°Æ¡i động lòng với người con trai nào, hiếm lắm mới thấy ngÆ°Æ¡i thích một người, chúng ta nhất định hết lòng giúp đỡ, sẽ không làm vướng chân ngÆ°Æ¡i.” Đào Quyên Linh cÅ©ng nói.

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Tô Tuyết LÆ°Æ¡ng gật đầu phụ họa.

“Ta mới không cần, ta thật sá»± không biết hắn! Được rồi, đừng nói bậy nữa, uống cà phê đi!”

Cô cầm lấy menu, chọn một tách cà phê yêu thích, đem menu trả lại cho người phục vụ, tầm mắt không kiềm chế được mà chuyển hướng nhìn sang thân ảnh cao ngất ngồi ở bên cá»­a sổ.

Cô hiện tại ngồi ở vị trí này, không thể thấy mặt hắn, chỉ nhìn thấy lÆ°ng hắn, bất quá nhÆ° vậy cÅ©ng tốt, bởi vì chỉ cần nam nhân kia không quay đầu lại, cô có thể không hề ngần ngại đánh giá hắn, không sợ bị hắn phát hiện.

Thời gian kế tiếp, cô không chút để ý đến cuộc nói chuyện với đồng học, thỉnh thoảng vụng trộm đánh giá gÆ°Æ¡ng mặt u buồn phản chiếu trên ô cá»­a sổ thủy tinh.

Hắn giống nhÆ° có đầy bụng tâm sá»±……

Cô nhìn đến thất thần, không phát hiện hai vị đồng học ngồi trước cô, trao đổi với nhau một ánh mặt tà ác, hai người che miệng cười trộm, thoạt nhìn nhÆ° kẻ trộm.

ThÆ° Cẩn DÆ° ngồi trong phòng cà phê ná»­a giờ, cÅ©ng lặng lẽ quan sát thân ảnh ủ dột kia ná»­a giờ, cô biết chính mình không nên nhÆ° vậy không nên nhìn chằm chằm một nam nhân nhÆ° vậy, nhÆ°ng cô chính là nhịn không được!

Biểu tình chăm chú nhìn ra ngoài cá»­a sổ của hắn làm cho cô cảm thấy thật cô đơn, thậm chí có loại cảm giác chua xót, cô thật muốn vuốt lên nếp nhăn tại mi tâm của hắn.

Cô thở dài, muốn thay đổi tâm trạng một chút, vì thế cầm lấy túi rồi đứng dậy nói với đồng học: “Ta đi toilet một chút.”

“Ừ, ngÆ°Æ¡i nhanh đi!”

Tô Tuyết LÆ°Æ¡ng cùng Đào Quyên Linh dường nhÆ° cầu còn không được, liều mạng xua tay bảo cô nhanh đi.

“Các ngÆ°Æ¡i…… làm gì mà hÆ°ng phấn nhÆ° vậy chứ?” Nhìn họ cười đến nhÆ° vậy, ThÆ° Cẩn DÆ° không khỏi khả nghi.

Họ đang có chủ ý gì vậy?

“Không có! Chúng ta nào có hÆ°ng phấn cái gì?” Hai người đồng thời lắc đầu phủ nhận: “NgÆ°Æ¡i đừng hiểu lầm, mau đi đi!”

“Được rồi!” ThÆ° Cẩn DÆ° hồ nghi liếc mắt nhìn họ một cái, mới đứng dậy đi vào toilet.

Cô ở trong toilet đợi năm phút đồng hồ, không nghÄ© tới lúc trở lại, hai vị đồng học đã không thấy bóng người, không những thế, một thân ảnh ngoài ý muốn đang ngồi ở vị trí của hai người kia.

“NgÆ°Æ¡i……”

Cô kinh ngạc che miệng, nhìn người trước mắt.

Là nam nhân cùng cô vào cá»­a!

Hắn nhÆ° thế nào lại ở chỗ này? Tuyết LÆ°Æ¡ng cùng Quyên Linh đâu?

Namnhân kia giống nhÆ° nghe thấy tiếng lòng của cô, nhướng mi, thản nhiên nói: “Bằng hữu của ngÆ°Æ¡i đi rồi, các cô muốn ta ở chỗ này chờ ngÆ°Æ¡i. Theo các cô nói, ngÆ°Æ¡i có chuyện quan trọng muốn nói với ta?”

“Ta?” ThÆ° Cẩn DÆ° cuối cùng cÅ©ng biết, Tô Tuyết LÆ°Æ¡ng cùng Đào Quyên Linh rốt cuộc là có chủ ý gì rồi.

Ông trời! Họ nhÆ° thế nào dùng phÆ°Æ¡ng pháp đòi mạng này, vì cô mà tạo cÆ¡ hội đâu?

Họ thật sá»± hại chết cô!

“Không — không có!” Cô vừa thẹn vừa hoảng loạn vội phủ nhận, quả thá»±c mắc cỡ chết đi được.

“Không có?” Nam nhân ban đầu còn mang theo ánh mắt thú vị đột nhiên rùng mình, nhướn cao mày cÅ©ng nhanh chóng đứng dậy.“NgÆ°Æ¡i là nói — ngÆ°Æ¡i không có chuyện nói cho ta biết, ta bị người đùa giỡn rồi?”

“Ta cÅ©ng không phải ý tứ này……” Cô lại vội vàng lắc đầu.

TẶNG QU
GỬI LỜI CẢM ƠN

heoubaotam

  - Cấp 6 [

được Cảm Ơn 0 lần

6812 Bài Viết ]

Thời Gian:

Thứ 3, 30/10/2012, 19:19 |

Bài Thứ

7

Cô quả thật không có mời hắn lại đây, nhÆ°ng là Tuyết LÆ°Æ¡ng cùng Quyên Linh cÅ©ng không phải cố ý trêu đùa hắn, cô tin tưởng họ thuần túy là có ý tốt, giúp cô kết dây tÆ¡ hồng.

“Không…… Không phải…… Bọn họ…… Bọn họ tuyệt đối không phải cố ý trêu đùa ngÆ°Æ¡i, bọn họ chính là…… Chính là……” Cô lắp bắp, cả buổi n&oacute%yBi không ra lá»%9\i.

o26ldquo;Chỉ l&agrav; cái gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro