Chương 3 - 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C3
Biệt thự Lâm gia nằm ở lưng chừng núi, Lâm Tử Hàn nhìn mẹ đang bận rộn liên tục, cuối cùng không chịu nổi nữa mà thốt lên: “Mẹ! Con chưa tốt nghiệp đại học, tại sao lại buộc con kết hôn sớm như vậy?”

Lâm phu nhân liếc mắt nhìn cô: “Sớm muộn gì cũng đều như nhau, Tạ gia có thể coi trọng con, là phúc phận của con, Vân Triết là một người đàn ông tốt, lại là người nối nghiệp mới của tập đoàn Tạ thị, con còn thấy có cái gì chưa đủ?”

“Nhưng mà con không thích anh ta! Hơn nữa anh ta khi còn bé xấu xí, lớn lên cũng không xấu sao, bây giờ chắc chắn cũng rất xấu xí”.

“Cậu ta yêu con!” Lâm phu nhân vỗ vai của cô, không phiền hà nói: “Nhanh lên, đi thay một bộ quần áo đẹp một chút, Tạ phu nhân chút nữa sẽ qua đây nhận người, Tạ phu nhân nhiều quy củ, con nên chú ý một chút”.

Lâm Tử Hàn chuyển động tròng mắt, dè dặt hỏi thăm: “Mẹ, Tạ phu nhân lần trước nói muốn kiểm tra giường, đúng không?” (Cái này là kiểm tra xem có… hịhị =.= lạc hồng sau khi í í không ấy mà)

“Tất nhiên là sự thật, Tạ phu nhân rất phong kiến” Lâm phu nhân nói, sau đó nhìn cô ấy, giận dữ nói:

“Nha đầu chết tiệt kia, con cũng đừng nói cho ta…”

“Yên tâm đi”. Lâm Tử Hàn tức giận mà liếc mắt, tình cảnh đêm hôm đó đột nhiên hiện lên trong đầu cô, khuôn mặt cô bắt đầu nóng lên. Trong lòng âm thầm mong, chờ đợi cho Tạ phu nhân kiểm tra giường, như vậy mẹ cô mới không có cách nào.

Tạ Vân Triết là một người đàn ông không tồi, điều này cô không phủ nhận, khi còn bé cô luôn thích đi theo anh ta – là cái đuôi của anh ta, quấn quýt lấy anh ta, chỉ tới khi anh ta 10 tuổi xuất ngoại mới thôi.

Cô cũng tin tưởng rằng Tạ Vân Triết nhất định sẽ đối tốt với mình, nhưng mà, cô thật sự không muốn kết hôn với anh ta.

“Chuyện làm ăn của Lâm gia không phải tốt sao? Tại sao còn muốn lấy hạnh phúc của con đi nịnh bợ người khác”. Lâm Tử Hàn bất mãn, vô cùng bất mãn!

“Nếu không có Tạ gia chống đỡ, Lâm gia trong một đêm rất có thể mất đi phân nửa sản nghiệp”. Lâm phu nhân nói:

“Con là trưởng nữ của Lâm gia, cuối cùng cũng nên vì Lâm gia mà có chút đóng góp chứ?”

“Nhưng đó là việc của cả một đời!” Lâm Tử Hàn thực sự hoài nghi, cô rốt cuộc không phải là con của Lâm gia, làm thế nào cha mẹ lại có thể vô tình vô nghĩa với cô như vậy?

“Không cần nói nữa, nhanh đi thay quần áo!” Lâm phu nhân gầm lên.

Lâm Tử Hàn buồn bực, trừng mắt nhìn mẹ mình, cô quay người ra khỏi gian phòng của bà. Tại cửa ra vào thiếu chút nữa cô đụng phải cô giúp việc vừa mới vào cửa.

Cô giúp việc sợ hãi, cuống quít xin lỗi.

“Có chuyện gì sao lại rối rít mở cửa như vậy?” Lâm phu nhân không hài lòng trừng mắt mà nhìn cô giúp việc.

Cô giúp việc co rúm người lại, cúi đầu nói: “Phu nhân, Tạ phu nhân cùng Tạ thiếu gia tới, đang đợi ở dưới lầu”. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

“Đúng không?” Khuôn mặt Lâm phu nhân giãn ra cười tươi, quay người về phía Lâm Tử Hàn lạnh lùng nói: “Nhanh trở về phòng thay đổi quần áo rồi xuống dưới lầu gặp khách đi”. Nói xong bà lướt qua cô, đi xuống dưới lầu.

Lâm Tử Hàn quay lại nhìn bóng dáng bà rồi làm một mặt quỷ, chậm chạp theo sát đi ra ngoài, tại đầu cầu thang cô cúi đầu nhìn xuống dưới.

Ở tầng dưới, thân ảnh một người đẹp trai chiếu vào trong mắt cô, cô kinh ngạc mà trợn trừng hai mắt, người đàn ông kia…, chính là người xấu xí năm đó sao, mười tuổi ngoại hình không có cao hơn cô – Tạ Vân Triết sao? Làm sao có thể? Hôm nay, anh ta đã trở thành một người đàn ông hấp dẫn, thực sự là sự biến đổi của người đàn ông 18 tuổi nha.

Ánh mắt của cô, tạm thời một lúc lâu vẫn chưa có trở về.

“Tạ phu nhân, Vân Triết, nhiều năm không gặp, có khỏe không?” Lâm phu nhân nhiệt tình mà nghênh đón.

Tạ phu nhân nhã nhặn đứng dậy, mỉm cười và nói: “Đều tốt, Tử Hàn đâu?”

“Nó đang thay quần áo, một lúc sau sẽ xuống”. Lâm phu nhân nói, kéo bà ngồi xuống một lần nữa.

Tạ Vân Triết hơi quay đầu đi, ánh mắt hướng lên trên, đối diện với cặp mắt mê luyến đang nhìn kia, sau đó mỉm cười.

Lâm Tử Hàn kinh ngạc, cuống quít thu hồi ánh mắt, chạy trốn khỏi cầu thang, chạy vào phòng ngủ. Trái tim, hình như biến thành Tiểu Thỏ Tử không ngoan ngoãn, bang bang nhảy dựng lên.

Trời ạ, vì sao không ai nói cho cô Tạ Vân Triết trưởng thành lại đẹp trai như vậy, vì sao không ai nói cho cô, cô phải kết hôn với một người đàn ông rất có mị lực lớn như vậy?

Chỉ trong nháy mắt, hối hận tràn ngập toàn bộ trái tim cô, nếu như có ai đó nói cho cô, thì buổi sáng hôm đó cô đã không đi đến khách sạn tìm một con vịt phá thân.

Nhưng bây giờ… Hu…!

Tạ phu nhân cố ý lên núi muộn vài ngày, bài bát tự của hai người, tiên cô nói với bà rằng hôn lễ của cô không thích hợp phô trương. Như thế, hôn lễ sẽ được tổ chức đơn giản tại Tạ gia.

Lâm Tử Hàn sợ hãi mong chờ thời khắc này đến,tay nắm lấy âu phục của Tạ Vân Triết, tay cô không ngừng toát mồ hôi lạnh. Cô lo lắng, Tạ phu nhân thực sự muốn kiểm tra giường! Hu… Nghĩ đến thời điểm đó cô lạnh cả người.

Căn bản không có tâm lý ứng phó vị khách trước mắt, cô thầm mong hôn lễ nhanh chóng qua đi.

Trong đại sảnh, Tạ phu nhân hài lòng đánh giá con dâu mới, không ngừng gật đầu. Lâm Tử Hàn ngoại hình xinh đẹp, tri thư đạt lễ, nhưng thật ra trông rất vừa mắt bà.

Ánh mắt lại nhìn xuống tay cô, nụ cười trên mặt bà trong nháy mắt biến mất, kéo người cô lại nói: “Nhẫn kết hôn đâu? Kết hôn rồi thậm chí ngay cả nhẫn cũng không đeo?”

Lâm Tử Hàn kinh ngạc, nhẫn? Cô nhất thời kích động thưởng cho con vịt kia rồi. Cô luống cuống mà nói Uhm:

“Sax… Cháu đi vệ sinh không cẩn thận làm rơi xuống một nhà vệ sinh”

“Xuống nhà vệ sinh?” Tạ phu nhân kinh hoàng kêu lên: “Cháu có biết một chiếc nhẫn kim cương trị giá bao nhiêu tiền không?”

Lâm Tử Hàn nghĩ đến mà sợ, lắc đầu, cô biết rất đắt tiền, nhưng giá trị bao nhiêu cô không có nghiên cứu qua. Cô nghĩ thầm, Tạ gia nhiều tiền như vậy, sao lại tức giận thế chứ?

Tạ Vân Triết vội giải vây: “Mẹ, Tử Hàn không phải cố ý, thôi dẹp đi, hôm nào lại mua một chiếc khác là được”.

“Bà thông gia, thật xin lỗi”. Lâm phu nhân liên tiếp nói không phải, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn. Tạ phu nhân tiếp khách mới đến,sau đó cũng không phát tác nữa, chỉ có thể nhịn.

C4
Cuối cùng có thể đi về ngủ, Lâm Tử Hàn thư thái tắm rửa một chút, khi ra khỏi phòng tắm, Tạ Vân Triết đang ngồi ở trên giường, nhìn cô với nụ cười hạnh phúc.

Anh tiến lên, ôm cô vào trong lòng, kích động mà mở miệng: “Tử Hàn, cuối cùng chúng ta cũng kết hôn”. Anh yêu cô, vẫn luôn yêu. Lấy cô, là nguyện vọng lớn nhất kiếp này, hôm nay cuối cùng cũng thoả nguyện, anh có thể nào không vui mừng?

Lâm Tử Hàn chột dạ giật mình xoay người khỏi lòng ngực của anh, chỉ Uhm mở miệng: “Em… em ngày hôm nay bất tiện, cũng không thể được…”

Kéo dài một ngày được một ngày, cùng lắm thì ngày mai cùng anh ấy đi tuần trăng mật đi, tạm thời Tạ phu nhân cũng không có cơ hội kiểm tra giường.

“Ừ, đêm nay anh sẽ không chạm vào em”. Tạ Vân Triết lại cười nói.

“Anh ngủ sofa có được hay không?” Ai biết anh có thể “làm” hay không , tạm thời vẫn nên ngủ riêng.

Tạ Vân Triết chạm vào mũi cô một cái, buồn cười nói: “Anh đã nói không chạm vào em”.

“Vậy cũng được”.

“Được rồi, anh ngủ ở sofa”. Tạ Vân Triết thoả hiệp.

Lâm Tử Hàn nâng mắt lên nhìn anh với lòng biết ơn: “Cảm ơn”.

“Mệt một ngày, đi ngủ sớm một chút thôi”. Anh đẩy cô đi đến phía giường, nhìn cô nằm xuống, mới lấy chăn trở lại sofa.

Sáng sớm hôm sau, Tạ phu nhân quả nhiên tiến đến kiểm tra giường, nhìn ga giường trắng tinh, nghi ngờ đánh giá hai người.

Tạ Vân Triết vội hỏi: “Mẹ, tối hôm qua con uống nhiều quá, cái dính vào giường thì (Lạc hồng >.

C5
Tầng 38 phòng làm việc của Tổng tài tập đoàn Tiêu thị.

Tiêu Ký Phàm đang gõ bàn phím máy vi tính, khoé môi nhẹ nhếch lên. Biểu tình lãnh đạm trên mặt tăng thêm phần đẹp trai và quyến rũ.

Thân là tổng tài của Tiêu thị, anh có một năng lực siêu cường của một người lãnh đạo. Tiếp nhận công việc chưa đến năm năm, lại có thể đưa công ty quản lý theo trình tự.

Nữ thư ký đi vào, nhìn vào gương mặt người đàn ông đẹp trai nhưng cũng không quên việc chính nói: “Tổng tài, tổng tài tập đoàn Tạ thị muốn gặp ngài, xin hỏi…”

“Hãy để anh ấy lên đây”. Tiêu Ký Phàm cắt đứt lời nói cô, không ngẩng đầu lên, càng không liếc mắt nhìn nữ thư ký xinh đẹp.

“Vâng”. Bất đắc dĩ, nữ thư ký chỉ có thể nói một câu, đau lòng mà đi ra ngoài cửa.

Chỉ chốc lát sau, sau một tiếng cười nhẹ, thân ảnh hoàn mỹ của Tạ Vân Triết xuất hiện trước mặt Tiêu Ký Phàm, anh ta nhẹ nhàng nhảy qua, ngồi lên bàn làm việc của Tiêu Ký Phàm, cười nói: “Tiêu tổng, gặp em không dễ dàng nha”.

Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn anh, mỉa mai nói: “Những cặp mới cưới không phải chỉ ở nhà với bà xã đến đây với em làm gì?”

Tạ Vân Triết cười lớn, nói: “Mẹ của anh vẫn nhớ em đó, ngày hôm qua em không tới, bà hỏi em cả ngày. Sáng sớm nói anh tới mời em, buổi tối về nhà anh ăn một bữa cơm”.

“Nói như vậy em không đi cũng không được?” Với tâm trạng tốt của anh, Tiêu Ký Phàm cũng lạnh lùng trước sau như một.

“Đương nhiên”. Tạ Vân Triết nói, lắc đầu khẽ thở dài: “Chưa thấy tổng tài nào tiêu sái giống như em, ba ngày có hai ngày đi công tác, anh thấy tám phần là em đi vui đùa khắp nơi thôi?”

“Nếu anh nhìn không thuận mắt, anh cũng có thể học em”. Tiêu Ký Phàm tắt máy tính, nhìn qua vào lưng ghế dựa, lấy áo tây trang mặc vào.

Hai người đi đến hướng cửa.

Ở trong phòng buồn bực một ngày, cuối cùng Lâm Tử Hàn cũng không ở lại được nữa, chuẩn bị đi đến hoa viên một chút. Cuộc sống như thế, rốt cuộc muốn trôi qua tới khi nào, cô thực sự không dám tưởng tượng.

Thật không may, tại hoa viên cô gặp ngay Tạ phu nhân đang tỉ mỉ sửa lại những cánh hoa, chẳng biết tại sao, cô luôn luôn sợ đặc biệt là khi nhìn thấy Tạ phu nhân, muốn trở về cũng không có cách, chỉ có thể lắp bắp chào: “Mẹ”.

Tiếng gọi mẹ này của cô thật không tự nhiên, nhưng mà cô không thể không gọi.

Tạ phu nhân nghe thấy lại cảm thấy ngọt ngào, buông chiếc kéo đang cầm trên tay, tại bồn nước rửa tay sạch sẽ, kéo cô ngồi xuống ghế, thân thiết nói: “Tử Hàn, đã quen ở đây chưa?”

Không quen! Rất không quen! Đáy lòng cô hò hét nhưng trong miệng lại nhu thuận nói: “Rất tốt”.

“Quen là tốt rồi”. Tạ phu nhân cười tủm tỉm nói.

Lúc này, cô giúp việc bưng trà bánh lên, đặt ở trên bàn rồi đi xuống. Tạ phu nhân cầm lấy một chiếc đưa vào tay cô, ôn hoà mở miệng: “Nào, thử kẹo lạc xem, vừa mới làm thôi”.

Lâm Tử Hàn chỉ nhìn thoáng dầu mỡ trên kẹo lạc, dạ dày đột nhiên truyền đến một trận khó chịu, thẳng tới cổ họng. Cô đứng dậy rất nhanh, tới chỗ thùng rác của hoa viên mà nôn khan. Truyện Sắc Hiệp – http://thegioitruyen.com

Tạ phu nhân sợ hãi, vội lại gần, vội vàng nói: “Tử Hàn, con làm sao vậy? Khó chịu sao?”

Hơi thở thuận lại, Lâm Tử Hàn dùng khăn tay lau khoé miệng lắc đầu: “Con không sao”. Cô cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên muốn nôn.

Tạ phu nhân nhìn qua cô, vội nói người giúp việc đi gọi bác sĩ, bản thân tạm thời đỡ Lâm Tử Hàn trở lại ghế ngồi. Lâm Tử Hàn không chịu nổi bà chuyện bé xé ra to, cười nói: “Mẹ, con thật sự không có việc gì”.

“Dù sao gia đình họ cũng sống ở hậu viện, đi đến đây cũng quá dễ”. Khi đang nói chuyện, bác sỹ tại gia đã qua vài chục tuổi tới.

“Mau xem thiếu phu nhân không khoẻ chỗ nào”. Tạ phu nhân nhường vị trí, để cho lão trung y xem mạch. Đến bây giờ còn có người xem bệnh qua việc bắt mạch? Lâm Tử Hàn miễn cưỡng đưa tay ra.

Lão trung y đưa ngón tay đặt giữa mạch của cô, hơi nhắm mắt lại, nửa phút sau mở mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Tử Hàn.

C6
“Thiếu phu nhân làm sao vậy?” Tạ phu nhân nhìn biểu tình này của ông ta, vội la lên, đừng nói có thể là bệnh của phụ nữ, con bé sẽ không được hạnh phúc.

Lão trung y chần chờ một lát, do dự một lát, cuối cùng không đành lòng mà mở miệng nói: “Thiếu phu nhân có hỉ mạch!”.

Lâm Tử Hàn kinh hãi! Tạ phu nhân so với cô càng kinh hãi hơn. Một lúc lâu mới run rẩy hỏi: “Đứa trẻ của ai?”

Lâm Tử Hàn đánh chết cũng thật không ngờ, bản thân lại mang thai, đây là ngoài kế hoạch của cô nha! Nhưng mà, đứa trẻ của ai, cô không biết.

Lắc đầu, cô nhìm chằm chằm vào Tạ phu nhân sắc mặt trắng xanh, bộ dạng của bà, thật đáng sợ!

“Cô đồ tiện nhân này!” Tạ phu nhân bắt đầu rống giận, kèm theo “Ba” một tiếng giòn tan, đó là thanh âm của cái tát rơi trên khuôn mặt cô.

Lâm Tử Hàn thét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, ôm má phải nóng bỏng, cũng không dám khóc lên.

“Dám mang theo một đứa con hoang tiến vào Tạ gia…?!” Tạ phu nhân tức giận cả người run lên, dùng ngón trỏ chỉ vào cô, hận ngay sau đó không thể lập tức giết cô.

“Ông Lý!” Bà kêu một tiếng to hơn, ông Lý làm vườn liền tiến lên gặp, liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn đang nằm trên mặt đất, đợi Tạ phu nhân ra lệnh.

“Dạy bảo người đàn bà không biết xấu hổ kia cho tôi!”

Toàn thân Lâm Tử Hàn co rúm lại, cô nhìn chằm chằm vào ông Lý cơ thể khoẻ mạnh, thân thể cũng bởi vì sợ hãi mà bắt đầu run rẩy, ông Lý đương nhiên cũng ghét cay ghét đắng loại phụ nữ không biết hạn chế này, đi qua một bên cầm gậy gỗ đánh xuống thân thể cô không thương tiếc.

“A!” Lâm Tử Hàn thốt ra một tiếng thét đau đớn chói tai, vang vọng toàn bộ Tạ gia, không chịu được nữa cô quỳ rạp trên mặt đất, trên người truyền đến từng trận đau đớn đến tận xương.

“Xin đừng đánh! Xin mẹ đừng đánh nữa!” Lâm Tử Hàn la hét và khóc, nước mắt tràn đầy trên mặt đất.

“Đánh thật mạnh cho tôi!” Tạ phu nhân lùi hai bước, nhìn về phía sau gọi: “Tiểu Phượng, gọi Lâm gia đưa người đến đem con tiện nhân này trở về!”

Lâm Tử Hàn dốc sức che chở bụng của mình, trong cơ thể của cô, có một sinh mệnh nhỏ bé đang dần trưởng thành. Tuy rằng cô không chào đón sự xuất hiện của nó, nhưng mà, đứa trẻ vô tội!

“Tạ phu nhân, xin bà đừng đánh nữa!” Lâm Tử Hàn đau đến lăn lộn trên mặt đất, nói lớn cầu xin, máu loãng trộn lẫn với bùn đất dính ướt cơ thể cô, khuôn mặt của cô.

Cơ thể đau đớn, xâm lấn mỗi dây thần kinh của cô. Nếu như thời gian có thể quay lại, cô không bao giờ…, không bao giờ tuỳ tiện đi tìm nam kỹ phá thân.

Nhưng trên thế giới này không có hối hận, cô tự làm tất cả, tất cả bây giờ cô phải trả giá.

“Danh tiếng Tạ gia mất tất cả toàn bộ do cô!” Nghĩ đến việc này, Tạ phu nhân lại càng tức giận nhiều hơn, nếu như giết người có thể không có hình phạt ngồi tù, bà sẽ không do dự mà giết chết cô.

Lúc Tạ Vân Triết cùng Tiêu Ký Phàm trở về Tạ gia, thì thấy Lâm Tử Hàn cả người toàn bộ là máu nằm trên đất khóc, gậy gỗ trên tay ông Lý không chút ý định dừng lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – http://thegioitruyen.com

“Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy?” Tạ Vân Triết nhanh cất bước về phía trước, giật lấy gậy gỗ trong tay ông Lý, luống cuống nhìn người đang nằm trên mặt đất, không biết nên làm cái gì trước ôm cô hay nâng cô dậy.

C7
“Nhìn xem con lấy người phụ nữ nào mang về nhà! Mũ xanh đã đội cao như vậy (bị cắm sừng) còn không biết!” Tạ phu nhân hơi thở không lên được, thiếu chút nữa ngất xỉu, dựa vào cạnh bàn thở hổn hển.

Tạ Vân Triết vội đi đến đỡ lấy thân thể đang run rẩy của cô, Tạ phu nhân khó khăn mà mở miệng: “Ông Lý, đem nghiệt chủng trong bụng con tiện nhân này đánh chết đi! Đó chính là sự sỉ nhục của Tạ gia!”

“Tử Hàn mang thai?” Tạ Vân Triết thực sự quá kinh ngạc, trong lúc nhất thời quên mất muốn đi ngăn cản ông Lý.

Ông Lý nhặt lại cây gậy, lần thứ hai đánh cô. Lâm TửHàn nghe họ muốn đánh chết con mình, tiếng khóc càng lớn hơn: “Xin mọi người, đừng đánh con của tôi! Đừng đánh nó!”

Tạ Vân Triết nóng nảy, chuẩn bị ngăn cản ông Lý một lần nữa, Tạ phu nhân nắm chặt góc áo của anh, không cho anh tới gần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

“Mẹ, đừng đánh! Tạ gia cũng không phải nuôi không nổi một đứa trẻ!” Tạ Vân Triết vội vàng nói, có mang thì có mang thôi, anh thật sự không quan tâm, anh yêu Lâm Tử Hàn, cô sai cũng không sao, anh nhất định yêu cô.

Ai cũng có một quá khứ, hiện tại cô là vợ của anh, anh còn chưa nếm trải vị ngọt của hạnh phúc, lại còn muốn đánh chết cô?

“Con không có tiền đồ…!” Tạ phu nhân nghe xong lời của anh ta, tâm trí càng thêm tức giận, thân thể đã run rẩy, may mà không ngã xuống.

“Mẹ!” Tạ Vân Triết giúp cơ thể của bà ổn định, lo lắng mình không phải người hai đầu, chỉ có thể trừng lên hét lớn với ông Lý: “Mau dừng tay lại cho tôi!”

Ông Lý không biết nên nghe lời ai, giơ cây gậy lên cao cũng không biết có nên đánh xuống hay không. Lâm Tử Hàn cảm giác xung quanh bắt đầu hoảng loạn, nguyên nhân chỉ là đau xót thôi? Cô khóc lớn lên, bò qua thân ảnh của người phía trước, dừng lại dưới chân của một người, khó khăn dùng tay nhỏ bé đã dính máu của mình vịn lên ống quần dài, vô lực mà cầu xin: “Van xin mọi người tha cho con của tôi!”

Nâng mắt lên trông mong nhìn chằm chằm vào trước mặt người đàn ông mạnh mẽ đẹp trai, cô muốn nhìn gương mặt của mình, của anh ta, lại không ngừng quơ quơ, cuối cùng cũng không nhìn thấy gì nữa.

Tiêu Ký Phàm thờ ơ tiến đến gần, khuôn mặt bình thản vô tình nhìn trận đánh vừa qua, không chỉ bởi vì tiếng khóc kia mà thay đổi.

Anh hạ mắt xuống, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đang rất bẩn của cô, khuôn mặt kia, nhìn không ra xấu hay đẹp, máu loãng cùng nước bùn che đi dung mạo của cô. Chỉ có cặp mắt kia là ngay thẳng, tràn đầy khuất phục, cầu khẩn, hi vọng…

Đáy lòng Tiêu Ký Phàm không có lý do nào bỗng dưng giật mình, có vẻ như sợ linh hồn sẽ bị tròng mắt ấy của cô hút vào, nhanh chóng di chuyển tầm mắt từ trên mặt cô sang hướng khác. Anh cúi người, tàn nhẫn lấy tay cô đang bám trên ống quần mình ra, anh sẽ không giúp cô, cho tới bây giờ xen vào việc của người khác không phải ham muốn của anh.

Tay Lâm Tử Hàn rũ xuống, chán nản, ở Lâm gia không có ai thương cô, Tạ gia càng không thể có, cô nên sớm nghĩ đến điều này.

Cuối cùng cô nuốt nỗi đau của toàn bộ cơ thể và mỗi dây thần kinh lại, khi Lâm phu nhân xuất hiện, lúc đó cô đã hôn mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro