Chương 1: Cô Câm Nhưng Tôi Không Câm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi Nhung ngồi trên giường, cô nắm chặt tay mình cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù cả ngày đã mệt mỏi vì buổi hôn lễ, nhưng cô chưa dám thay bộ váy cưới này ra vì Nguyễn Mạnh Quỳnh anh ta chưa về phòng.

Cạch

Anh mở cửa đi vào, nhìn thấy cô liền chán ghét hẳn.

Hắn nổi tiếng là kẻ lập dị, ít ai chịu được tính hắn.

Chỉ vì Nguyễn gia và Phạm gia có hôn ước được lập từ nhỏ, đáng ra người kết hôn với anh là Gia Hi, nhưng cô ta không chịu kết hôn với kẻ lập dị này, ba cô liền đẩy cô đến đây.

Bởi vì từ nhỏ cô đã không nói chuyện được. Điều đó khiến Phạm gia rất chán ghét cô, chẳng ai công nhận cô là nhị tiểu thư trong nhà cả.

-Ai cho phép cô ngồi trên giường?.

Hắn tức giận hỏi, anh là người có thói quen giữ sạch sẽ, đồ của anh chưa được phép mà có người khác chạm vào anh liền xem thứ đó rất dơ bẩn.

Thấy hắn tức giận, cô vội ôm váy cưới lên rồi xuống sàn ngồi.

Hắn nhìn người con gái đang ngồi dưới sàn, bộ váy cưới trên người cũng chưa kịp thay ra, anh lướt qua cô.

-Chỉ là một con câm, tại sao tôi phải kết hôn với cô chứ?

Nói xong anh tiến thẳng vào phòng tắm, đóng cửa một cái thật mạnh.

Cô co mình lại, cô dồn bản thân vào góc tường. Từ trước đến nay, sự tồn tại của cô chẳng ai công nhận, đi đến đâu cũng bị người khác ghét bỏ.

Là do cô ghét cuộc sống này?

Hay là do cuộc sống này ghét bỏ cô?

Nghe tiếng chảy nước trong phòng tắm, cô cũng đã mệt, cô tự nghiêng người nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo, nhắm mắt lại.

Cô chỉ muốn chết, hi vọng sau khi kết thúc cuộc hôn nhân này.

Cô có thể chết.

...

Hắn tắm xong liền đi ra, trên người chỉ quấn khăn tắm ngang hông, nhìn ngang nhìn dọc thấy cô nằm dưới sàn nhà.

Chậc.

Hắn chậc lưỡi một cái, sau đó đến tủ lấy quần áo mặc vào, anh nhìn chiếc giường cô đã ngồi lên, chán ghét quay lưng đi.

Muốn ngủ, cứ để cô ngủ ở đây vậy.

Anh đi ra khỏi phòng, lúc đóng cửa cũng chẳng nhẹ nhàng là bao.

Rầm

Tiếng cửa phòng va đập thật mạnh làm cô giật mình. Cô ngồi bật dậy, nhìn xung quanh không thấy ai.

Nguyễn Mạnh Quỳnh là người khó tính, lúc nãy cô ngồi trên giường anh như vậy chắc anh không thích rồi.

Cô ngồi dậy, cô đi đến chỗ vali đồ của mình. Có lẽ anh cũng không thích cô để đồ chung, nên đành để đồ trong vali luôn vậy.

Cô lấy một bộ quần áo ra, cô liền đi vào phòng tắm, cởi bỏ chiếc váy cưới nặng nề trên người ra.

Nước lạnh dội vào người, cô ôm mình ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Hy vọng, hy vọng cô sẽ chết sớm.

Chết sớm để bớt đau khổ.

...

Sáng hôm sau.

Cô ở Nguyễn Gia mang thân phận là nhị thiếu phu nhân nhưng những công việc của người hầu cô đều phải làm nên thói quen dậy sớm cũng từ đó mà ra.

Cô xuống nhà, căn nhà này ngoài anh và cô ra chẳng có ai.

Cô đi tìm bếp, sau đó lục lọi tủ lạnh xem có gì để nấu đồ ăn sáng được không.

Cuối cùng cũng tìm thấy những thứ cần thiết nấu bữa sáng.

Cô loay hoay tìm tạp giề, cô biết mình sống ở đây với tư cách là Nguyễn thiếu phu nhân, nhưng Nguyễn Mạnh Quỳnh và Nguyễn Gia hoàn toàn không công nhận cô.

Chỉ vì cô bị câm, cô là một con người vô dụng.

Nghĩ đến đây, cô lòng đầy chua chát, cô cố nén nước mắt vào trong.

Cô tự hỏi, con người đều phải chết, tại sao phải sống làm gì?

...

Cô nấu bữa sáng xong đã là bảy giờ. Cô cũng không biết anh ngủ ở phòng nào, cũng không dám động vào.

Nguyễn Mạnh Quỳnh là tên lập dị, nổi tiếng ở thành phố này không ai không biết.

Nếu cô không cẩn thận chọc anh giận, có lẽ Mộ Viên Bách sẽ lấy cái mạng nhỏ này của cô.

Nghĩ đến đây...cô tự dưng bật cười.

Cô chưa bao giờ dám tự tử, thật ra là không có can đảm.

Liệu...cô có thể mượn tay của anh để kết liễu tính mạng của mình không?

Anh từ trên lầu đi xuống đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn. Anh có thói quen sống một mình vì thế cũng không ăn đủ bữa.

Nhìn bàn ăn đã được dọn sẵn, anh có chút bất ngờ nhìn cô.

Cô quơ tay quơ chân, sử dụng ngôn ngữ người câm nói chuyện với anh.

[ Anh ăn sáng đi ]

Anh thấy động tác của cô, anh liền bất mãn.

-Cô câm, nhưng tôi không câm .

-Nên tôi không hiểu ngôn ngữ của cô .

-Cô đã câm rồi không cần diễn tả hành động thay lời nói đâu

-Cô nên nhớ, cô chẳng phải Nguyễn thiếu phu nhân đâu.

Hắn chán ghét nói liền xoay người rời đi.

Cô đứng nắm chặt tay, mắt có chút buồn bã nhìn hắn đang rời đi.

*Phải rồi, anh nói đúng.*

Cô nhìn bữa sáng mình cất công nấu, cô cười chua chát.

*Phi Nhung cả đời này ai cũng chán ghét mày hết không ai muốn thấy mày cả.*

...

Mạnh Quỳnh không đến thẳng Nguyễn Thị mà ghé sang một nhà hàng dùng bữa sách cùng Lục Thiên Tư - người bạn thân của mình.

Lục Thiên Tư kéo ghế ngồi xuống, nhìn Mạnh Quỳnh đang hầm hực ở đó. Làm bạn với tên này bao năm, biết tính tình tên này khó chiều ra sao.

Lần này bị ép kết hôn với một cô vợ câm, có lẽ là rất giận.

-Sao rồi? Đêm qua thế nào?

Lục Thiên Tư có ý tốt hỏi thăm.

-Cô ta ngồi trên giường tôi.

Anh khó chịu nói.

Lục Thiên Tư nghe đến đây liền hiểu, anh bật cười.

-Nguyễn Mạnh Quỳnh à cậu quá sạch sẽ rồi đấy.

-Dù sao cô gái đó cũng đã là vợ cậu, có chán ghét như vậy cũng không phải là cách

Mạnh Quỳnh hầm hực đặt li nước xuống, tức giận nói

- Tại sao tôi phải kết hôn với một con câm chứ?

-Nhìn thấy cô ta tôi liền thấy chướng mắt rồi

Anh khó chịu nói.
Anh không thích cuộc hôn nhân sắp đặt này chút nào cả.

Mặc dù là bạn thân nhưng tính cả hai rất khác, Nguyễn Mạnh Quỳnh lập dị ra sao thì Lục Thiên Tư lại là người tâm lí ấm áp bấy nhiêu.

-Câm thì đã sao? Cậu sợ mất mặt như vậy à?

-Không phải là mất mặt.

-Mà là tôi không thể hiểu ngôn ngữ của người câm, lúc sáng cô ta thế này này

Nói xong anh liền diễn tả lại hành động của cô.

Lục Thiên Tư quan sát, tuy không giống mấy nhưng anh biết lời nói của cô từ hành động này.

-Là bảo cậu ăn sáng thôi mà

Lục Thiên Tư nói.

-Làm sao cậu biết?

Anh ngớ ngẩn hỏi.

-Tôi là bác sĩ, từng tìm hiểu thôi, mặc dù không phải chuyên môn của mình

Lục Thiên Tư bình tĩnh đáp.

-Tôi khuyên cậu một điều, Phi Nhung đó có lẽ là một cô gái tốt

-Cậu phải nên trân trọng đó

...

Tối

Anh trở về nhà, trên người có mùi rượu.

Chẳng qua là anh mới từ quán bar trở về.

Nhìn thấy cô ngồi ở sofa đợi mình, anh chán ghét lên tiếng

- Sau này...cấm cô về phòng của tôi.

Lúc sáng anh đã cho người đến thay ga giường cho mình, anh nói xong liền trở về phòng, bộ dạng có vẻ hơi say, đi đứng cũng không vững.

Cô ôm gối, cô đã chuẩn bị tâm lí ngủ ở ngoài rồi.

Dù sao ở Phạm gia cô cũng là ngủ ở nhà kho, ở đây nhà cao cửa rộng, ít nhất cũng có phòng khác cho cô ngủ.

Lúc sáng cô cũng tranh thủ, cô tìm thấy một căn phòng nhỏ, sau đó tự ý dọn dẹp rồi đem đồ đạc của mình qua đó. Vì phòng nhỏ lại không có tủ đồ, cô đành để quần áo vào trong vali.

Anh từng nói với cô, cuộc gọi nhân này chỉ diễn ra trong vòng nửa năm, sau đó sẽ li hôn.

Nhưng anh đâu biết, Phạm lão gia - tức là ba cô nói rằng, nếu anh li hôn với cô, cô đừng hòng về Phạm gia mà bước vào cửa được.

Cô cũng đã chuẩn bị tâm lí. Sau khi li hôn, cuộc hôn nhân này kết thúc, cô sẽ chọn một nơi thật đẹp để kết thúc đời mình.

Cho dù cô là kẻ nghĩ quẫn đi, nhưng mà...

Đối với cái sống, cô thích chọn cái chết hơn!

Cô nằm xuống sofa từ từ nhắm mắt lại.

Từ nhỏ, cô đã mất mẹ, mẹ cô là một nhân viên ở quán bar.

Vì Phạm lão gia nhất thời hồ đồ nên mới có cô, sau khi sinh cô ra, bà liền đem cô đến giao cho ông ta.

Cũng vì thể diện của mình, Phạm lão gia đành phải chấp nhận nuôi cô, xem cô là nhị tiểu thư của Phạm gia.

Nhưng một chút tình thương cũng không, cô ngày ngày bị Gia Hi và Phạm phu nhân đánh đập, đó chính là nguyên do cô không muốn sống chút nào.

Cuộc sống này quá đau khổ, cô chính là bị cuộc sống này ghét bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phinhung