Chương 12: Khó Ở Hơn Mọi Hôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loay hoay cả buổi trời cùng cô vợ ngốc của mình thì cũng dùng bữa trưa xong thì cô mới chịu đi nghỉ.

Nhìn cô ngủ say trên giường, anh ngồi bên cạnh cứ ngắm bộ dạng cô đang ngủ.

Trông đáng yêu thật.

Mạnh Quỳnh đứng dậy, anh ra khỏi phòng, đi sang thư phòng giải quyết công việc.

Hiếm khi anh không đến Nguyễn Thị như vậy, bây giờ chắc có nhiều việc đang chờ anh làm xong.

Anh ngồi xuống ghế, anh lấy điện thoại gọi cho thư kí Lâm.

-Mọi chuyện sao rồi?

[ Nguyễn tổng, dự án đó đã được hủy bỏ ]

-Làm tốt lắm

[ Nguyễn tổng, thiếu phu nhân...không sao rồi chứ? ]

-Cô ấy đã ổn hơn rồi, nhưng chiều nay...

Nói đến đây anh dừng lại.

-À khoan, sắp xếp một buổi hẹn với bác sĩ, tôi muốn đưa vợ tôi đi khám

[ Đi khám ạ? ]

-Tôi muốn biết tại sao cô ấy không nói chuyện

Cứ để cô thế này, anh và cô thật sự rất khó để hiểu nhau hơn. Cô không biết là do từ đâu mà không nói chuyện, nhưng cô cứ biểu đạt lời mình muốn nói sang hành động.

Thật sự là bất đồng ngôn ngữ.

[ Vâng, tôi đã rõ ]

Anh nghe vậy cúp máy, để điện thoại sang một bên.

Chống tay lên bàn, anh mỉm cười.

Có vẻ như Phạm Gia bây giờ rất lao đao đây.

Phạm lão gia, tôi có thể đưa các người lên thì chuyện đá các người xuống cũng là bình thường.

Lão cáo già đấy...

Cùng với bà điên đấy nữa.

...

Phạm Gia.

Phạm lão gia nhận được tin Nguyễn Thị hủy bỏ dự án của mình. Ông dường như bị đạp một cú đau điếng vào người.

Không nghĩ rằng bản thân đã gây ra chuyện lớn, lần này do ông động vào cô nên mới chọc Mạnh Quỳnh giận như vậy sao?

-Không ngờ con câm đó lại có giá trị với Mạnh Quỳnh

Phạm lão gia lẩm bẩm.

Gia Hi ngồi bên cạnh, trên cổ cô ta xuất hiện vết thương. Đây là do Lục Thiên Tư đã tốt bụng để lại, đúng là dao phẫu thuật thật sự rất bén.

-Ba...

Nếu biết chuyện ra vậy, cô ta đã kết hôn với Mạnh Quỳnh chứ không để con câm đó đi thay rồi.

-Bây giờ con muốn gì đây? Nếu như lúc đầu con đồng ý đi kết hôn với Mạnh Quỳnh thì có phải quá được nhờ rồi không?

Phamh lão gia trách móc.

Ông không ngờ nước đi của mình sai như vậy. Cứ nghĩ Mạnh Quỳnh là kẻ lập dị, nhiều lúc thì cứ như thằng điên không ai dám động vào.

Vậy mà bây giờ lại bảo vệ Phi Nhung kia ra mặt, cuối cùng là sao?

Một kẻ lập dị nên đã yêu phải một con câm vô dụng à?

Đây là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đấy ư?

Gia Hi bị Phạm lão gia mắng liền đen mặt lại. Trong lòng nuốt không trôi cục tức này.

Phi Nhung...mày chờ đó, không đánh chết mày lần sau thì tao không phải Gia Hi nữa!

...

Buổi chiều, Phi Nhung vừa ngủ dậy thì thấy trong nhà xuất hiện nhiều người hơn.

Cô chỉ mới ngủ một giấc liền trở thành người tối cổ sao?

-Đây là giúp việc từ nhà chính đến, tôi muốn họ ở đây phụ em, em không có ý kiến chứ?

Mạnh Quỳnh lên tiếng hỏi ý cô.

Cô chớp mắt nhìn anh. Anh vừa nói cái gì vậy?

Anh vừa gọi cô là...

Vừa xưng hô với cô là?

Tôi và em cơ á?

Còn nữa, nhà chính sao?

Cô có nhớ là trong hôn lễ từng gặp ba mẹ anh, và có cả bà nội của Mạnh Quỳnh. Vậy theo lời anh nói, nhà chính là nơi bọn họ đang sống đây.

Vậy đây là nhà gì? Bự như cái cung điện nhưng vẫn chưa là chính á? Chỉ là phụ thôi sao?

-Em không có ý kiến chứ?

Anh đưa tay vuốt tóc cô,hỏi.

Cô lắc đầu.

Đây là nhà anh, anh làm gì sao cô có quyền phản đối chứ?

Mạnh Quỳnh mỉm cười, anh ôm cô từ phía sau.

-Tiểu Hinh...

Gọi như thế quá ngọt ngào rồi.

Cô có chút hơi rùng mình, định quay đầu nhìn anh thì anh tiến đến, cắn nhẹ lên vành tai của cô khiến cô cứng đờ người luôn.

Bàn tay anh đang sờ soạng khắp người cô, cái bàn tay to lớn lại còn ấm áp đang len vào áo cô.

Anh bất ngờ giở thú tính lên, bàn tay đang đặt vào nơi nào đó.

-Mềm quá...

Vòng một của cô...

-Vừa mềm lại còn vừa tay

Cô nghe những lời này của anh liền đỏ mặt, thêm hành động này khiến cả người đều cứng đờ, cô không còn sức để vùng vẫy thoát ra.

Tay anh cứ bóp lấy ngực cô, anh tiện tay vén cả áo của cô lên.

Cô liền nhắm mắt lại, anh đang làm cái gì vậy chứ...

Khiến cô ngại đến muốn độn thổ rồi!!!

-Em nhắm mắt làm gì?

-Còn ngại gì chứ?

Anh bất ngờ xoay người kéo cô nằm xuống, anh nhìn cô đang đỏ cả mặt dưới thân mình.

Anh cúi xuống, chạm nhẹ lên môi cô.

-Dù sao cũng là vợ chồng, cái gì nên thấy cũng phải thấy thôi...

-Cũng như là...thân thể này của em thuộc về tôi vậy

Cô mở mắt ra nhìn anh, gương mặt cô lúc này đúng là mê người thật sự khiến anhkhông chịu được, cúi xuống cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô.

Cô có chút đau, cô hơi rùng mình, muốn thoát khỏi vòng tay của anh, cô..thật sự chưa chuẩn bị cho chuyện này.

Thấy cô chưa thích ứng được chuyện này, anh nuốt nước bọt, vùi đầu mình vào lòng cô.

-Đừng căng thẳng, nếu em chưa muốn làm chuyện này

Anh dịu dàng nói.

Cô khựng lại, nhìn anh đang nằm trong lòng mình. Cô đưa tay lên, xoa đầu anh.

Cô không biết anh bị cái khỉ gì, nhưng chuyện cô bị thương rồi khiến anh kích động đến mức bất ngờ đối xử tốt với cô như vậy, chuyện này cô có nên cảm ơn Gia Hi và xem đây là chuyện tốt với mình không?

Anh ngẩn đầu lên, anh đưa tay kéo áo của côe xuống, gương mặt có chút thất vọng. Lúc nãy nhìn cô trông rất miễn cưỡng, nếu anh lấn tới có lẽ cô vẫn chưa chấp nhận được chuyện này.

Cô nhìn anh hụt hẫng, trong lòng thấy bản thân thật có lỗi, cô lao đến ôm lấy anh từ đằng sau coi như là một lời xin lỗi.

Hành động của cô như một đứa trẻ vậy, anh bật cười

-Không sao đâu

Anh ăn chay bấy lâu nay rồi, ăn chay thêm vài hôm cũng không chết đâu.

-Không phải lỗi của em, em vẫn chưa chấp nhận được chuyện này, đừng trách mình

Anh nói nhỏ nhẹ.

Cũng phải, lúc đầu là anh ghẻ lạnh trước với cô mà. Nhìn thấy cô người đầy thương tích khiến anh kích động, còn thay đổi cả tâm trí lẫn suy nghĩ của anh, bất ngờ đối tốt với cô như vậy, ít nhất cô cũng phải đề phòng chứ làm sao chấp nhận sớm được.

Anh rời khỏi vòng tay của cô, người hụt hẫng lần này lại là cô, cô nhìn anh.

Cô cũng không biết sao bản thân chưa chấp nhận được chuyện này, có lẽ cô đã quá quen với một Mạnh Quỳnh lạnh lùng chứ không phải một Mạnh Quỳnh đầy ôn nhu như bây giờ.

Anh đi đến tủ, lấy một bộ quần áo ưa nhìn của cô đem đến cho cô.

-Thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài

Cô nhìn anh.
Anh muốn đưa cô đi đâu?

...

Bệnh viện.

Cô đứng nhìn bệnh viện, sau đó nhìn anh. Anh biết cô đang muốn hỏi gì, anh nắm lấy tay cô rồi bảo

-Chỉ là kiểm tra một cho em, đừng lo

Anh đã hẹn trước với bác sĩ, muốn khám xem tại sao cô không nói chuyện được.

Lục Thiên Tư lúc này từ trên đi xuống, nhìn thấy cả hai liền ô lên.

-Mạnh Quỳnh?

Cô nhìn thấy Lục Thiên Tư liền vui mừng, thấy cô mỉm cười với Lục Thiên Tư thì anh liền đen mặt lại.

Chuyện gì thế? Tại sao cô thấy Lục Thiên Tư liền vui vẻ như vậy chứ?

-Hai người đi đâu vậy?

-Đến bệnh viện không đi khám bệnh chả lẽ đến đây chơi?

Anh cọc cằn đáp lại.

Người ta vui vẻ không quạo, còn anh càng nói càng quạo.

Ngày càng quạo với Lục Thiên Tư hết sức vô cmn lý luôn.

Lục Thiên Tư nhìn thấy anh đang nắm tay cô thì bất ngờ. Người ta nói khi yêu có thể thay đổi hoàn toàn một con người, đây là kết quả từ Mạnh Quỳnh sao?

Tên cục súc này đã chịu yêu rồi à?
Nhưng hình như bản thân chưa nhận ra rõ rồi.

-Cậu đưa Phi Nhung đến đây khám cái gì?

Vết thương trên người cô không cần thiết phải đến đây nhập viện, thế Mạnh Quỳnh đưa Phi Nhung đến đây làm gì chứ?

-Không phải khám khoa cậu, cậu đừng có lắm lời

Nói xong anh kéo cô đi, nếu anh thật sự không chú ý đến có lẽ Lục Thiên Tư thật sự sẽ hốt luôn cô đi mất?

Lục Thiên Tư càng lúc càng khó hiểu, Mạnh Quynht đã khó ở, gần đây còn trông khó ở hơn mọi hôm nữa. Anh làm cái gì sai à?

...

Cô bị Mạnh Quỳnh kéo đi, anh đưa cô vào phòng để bác sĩ kiểm tra, sau một lúc thì đã xong.

Để cô ngồi bên ngoài, còn anh ở bên trong nói gì với bác sĩ.

-Tôi đã kiểm tra qua cho cô ấy, thấy cô ấy vẫn bình thường, vẫn có thể nói chuyện được

Anh cau mày.

-Có lẽ là cô ấy không muốn nói chuyện nên mới vậy

-Trước đây cô ấy có từng gặp chuyện gì đó quá chấn động tâm lý không?

Bác sĩ nhìn anh hỏi.
Anh lắc đầu

-Tôi không rõ, tôi chỉ mới biết cô ấy

Anh đúng thật là không rõ về cô, cũng chỉ mới gần gũi nhau một tháng nay, ngoài biết về những suy nghĩ tiêu cực của cô, còn những chuyện khác thì anh không biết được gì.

Bởi vì cô cũng không ghi gì vào nhật ký, ngoài cảm xúc và tâm trạng của mình mỗi ngày.

-Chuyện này...

Bác sĩ đẩy gọng kính lên.

Anh biết bản thân nên làm gì, có lẽ về sau anh phải đích thân tìm hiểu.

Cô lớn lên trong một môi trường sống không tốt đẹp biết bao, nhất định tâm lý sẽ bị ảnh hưởng không ít thì cũng nhiều.

Vẫn nên thay đổi cô trước, giúp cô vui vẻ hơn, sau đó từ từ hỏi rõ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phinhung