Chương 6: Làm Người Tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Quỳnh phải tham gia cuộc họp quan trọng. Cả người đầy mệt mỏi rời khỏi công ty, bây giờ đã tối, cũng quá trễ rồi.

Anh về nhà, đèn đóm vẫn tối om, dĩ nhiên rồi...

Cô đang ở bệnh viện cơ mà.

Anh về phòng tắm rửa để giảm mệt mỏi, sau đó liền đến bệnh viện.

Cô lúc này còn ở trong phòng bệnh, cả ngày hôm nay cô cũng không ra ngoài. Lục Thiên Tư đã chu đáo chuyển cô đến phòng VIP, cả đời này cô chưa từng nghĩ mình sẽ được ở trong phòng bệnh sịn xò thế này.

Trước kia cô bị sốt hay bệnh gì cũng đều lẻ loi một mình, thuốc cũng không dám uống trực tiếp mà phải uống lén. Có lần sốt cao đến mức nóng như bỏng da bỏng thịt, Ninh lão gia sợ cô mất mạng nên mới cho bác sĩ đến khám cho cô.

Nghĩ lại...

Cô cảm thấy ở cùng Mạnh Quỳnh, tuy anh hơi cục súc và lạnh nhạt với cô, ít nhất anh cho cô chỗ ngủ ấm áp, không đánh đập cô.

Nước mắt cô bất giác rơi lã chã, cô vội đưa tay lau đi.

Mạnh Quỳnh lúc này đi vào, thấy cô đang ngồi đó khóc, anh tiến đến

-Làm sao mà khóc?

Cô thấy anh liền vội lau nhanh nước mắt đi. Cô lắc đầu ý muốn nói không sao.

Cô nhìn cô, cô có vẻ luôn giữ khoảng cách với anh.

À mà khoan...

Người giữ khoản cách và tuyên bố đừng đến gần là anh cơ mà?

Cô nhìn chằm chằm vào anh, không biết có chuyện gì hôm nay anh lại tận đây hai lần.

Anh đang muốn nói cô đền xe mới cho anh sao?

Cái đó cô không đền được đâu, cô làm gì có tiền mua xe mới cho anh chứ?

-Bây giờ đã trễ rồi, cô không ngủ sớm đi?

Cô nhìn anh, cô cứ nhìn chằm chằm vào người anh khiến anh căng thẳng hơn.

-Cô là bệnh nhân, cô nên ngủ sớm đi chức!

-Còn nữa, việc nhà còn đang đợi cô về làm kìa, không lẽ cô muốn ở đây để trốn việc à?.

Thật ra anh đang tìm đường để cô nằm xuống nghỉ ngơi thôi.

Thấy anh đang nhắc nhở về bổn phận của mình, cô đành nằm xuống, đầy miễn cưỡng nhắm mắt lại.

Lục Thiên Tư lúc này đứng ở cửa, ra hiệu cho anh

Anh dĩ nhiên nhìn thấy người anh em tốt nhất hệ mặt trời này rồi, thấy cô đã ngoan ngoãn nằm xuống, anh xoay lưng ra khỏi phòng để cô ngủ.

Nghe tiếng đóng cửa, cô liền mở mắt ra, anh đi rồi?

...

Phòng làm việc của Lục Thiên Tư, Mạnh Quỳnh đầy tùy tiện ngồi xuống sofa, ngã người nằm xuống.

-Hôm nay ai xuôi khiến cậu đến đây tận mấy lần vậy?

-Chỉ là đến xem cô ấy ra sao thôi, vợ của Mạnh Quỳnh nhập viện lại không thấy anh đâu, nếu báo chí biết lại có chuyện

-Ha? Cậu là người quan tâm đến mấy tờ báo lá cải đó hồi nào vậy? Trước đây bị nói là kẻ lập dị cậu cũng đâu chú ý đến

Tên Nguyễn Mạnh Quỳnh này sống là theo kiểu bất đời, làm gì có chuyện bây giờ chú ý đến miệng lưỡi người đời chứ?

-À thì...

Anh biết mình chối không thành rồi.

-Có phải cậu đang quan tâm đến? Lúc đầu không phải rất ghét à?

Tính tình của Mạnh Quỳnh không phải dễ thay đổi như vậy. Để anh ta nhìn và chú ý đến rất khó, cuối cùng là chuyện gì khiến tên này thay đổi?

-Tôi đã đọc tiếp nhật ký của cô ấy

Anh bật dậy, bảo.

Anh không có hứng thú với việc đọc lén nhật ký của người khác đâu, nhưng lúc đấy như có ai đó kéo anh, thu hút anh nên anh mới...

-Tiếp? Ý cậu là lần trước cậu đọc chưa hết?

Anh lấy điện thoại trong túi áo ra, anh bấm bấm gì đó, sau đó đưa máy cho Lục Thiên Tư.

Thật ra anh đã chụp lại những trang gần nhất của cô đã viết vào, muốn đưa cho Lục Thiên Tư xem.

Lục Thiên Tư nhận lấy, anh im lặng đọc kỹ từng chữ.

Sau khi đọc xong, Lục Thiên Tư cau mày

-Chuyện này...

-Mạnh Quỳnh, theo cách nhìn của tôi, mặc dù cậu hơi lạnh nhạt và cục súc với Phi Nhung, nhưng tôi cảm giác được đối với cậu, cô ấy thấy cậu là người rất tốt

-Tại sao cậu nghĩ vậy?

-Cậu đã biết việc của Phi Nhung khi ở Phạm gia chưa?

-Có biết

Anh đã dùng cả buổi sáng để đọc sơ yếu về cô đấy, nên cũng đã biết rõ rồi.

-Đấy, nó chính là máu chốt. Cô ấy ở Phạm gia bị đối xử tệ bạc, thậm chí là ngày ngày bị nhiều trận đòn roi trên người. Nhưng từ khi sống với cậu, cậu nhận thấy cô ấy thế nào?Lục Thiên Tư cố khai thác sâu hơn, hy vọng mình có thể giúp cuộc hôn nhân này đi đến hồi kết đẹp.

-Rất có trách nhiệm, làm việc rất siêng năng

Câu trả lời có hơi cứng nhắc!

-Đó, mặc dù cậu không ngó ngàng đến cô ấy, nhưng ít nhất cậu không động thủ và đánh đập cô ấy, nên cô ấy liền xem cậu là người tốt

Anh nghe xong liền ngớ người ra.
Tiêu chuẩn đánh giá người tốt của cô gái này kì lạ đến vậy à?
Anh hay buông lời cay đắng với cô như vậy, cô không ghét anh còn xem anh là người tốt sao?

-Ở Phạm gia Phi Nhung chịu những chuyện khủng khiếp gấp mấy lần, khi ở cùng cậu ngoài việc bị cậu xa lánh thì nó lại giúp cô nghĩ thoáng hơn

-Mạnh Quỳnh, đã làm người tốt rồi, làm đến cùng đi

Lục Thiên Tư đi đến, vỗ vai anh.

-Ý cậu muốn nói là gì?

Anh cau mày.

-Cậu sẽ làm niềm tin của cô ấy, khiến cô ấy có niềm tin ở cuộc sống này hơn, sẽ không nghĩ đến chuyện tự tử và cái chết nữa

-Nếu cứ để cô ấy mất niềm tin với cuộc sống như vậy...

-Sẽ có ngày hai chúng ta nhận xác cô ấy về đấy!

                     

Thời gian sau Phi Nhung ở viện khoảng một tuần rưỡi, cô không muốn ở viện nữa nên đành xin Lục Thiên Tư cho mình về nhà.

Mấy ngày gần đây anh cũng cho người đem thức ăn đến, có cả đồ tẩm bổ cho cô, anh cũng đến vài lần, vì công việc nên đều chỉ được mười phút rồi rời đi.

Nhưng như vậy đủ làm cô vui rồi.

Hôm nay cô xuất viện, nhưng anh không đến đón, đành để Lục Thiên Tư đưa về.

Ngồi trên xe, cô tâm trạng đầy thoải mái, thật ra cô thích về nhà hơn là cứ ở bệnh viện nằm một chỗ như vậy.

-Cô nhớ đấy, vết thương của cô chưa khỏi hẳn. Không được làm gì quá sức, chủ nhật tôi sẽ đến kiểm tra cho cô Lục Thiên Tư căn dặn lần thứ N cho cô biết, để cô gái này chạy nhảy lần nữa thì có mà quỳ lạy thôi.

Cô gật đầu, mặc dù anh đã nói nhiều lần rồi, từ lúc ở bệnh viện đến lúc lên xe rồi về nhà.

...

Cô chào tạm biệt Lục Thiên Tư, cô vào nhà.

Anh quả là con người thích sạch sẽ và kĩ tính, mặc dù cả tuần nay cô không có ở nhà nhưng anh cũng tự lau dọn mọi thứ, trong nhà đều sạch sẽ và sáng bóng.

Cô đem đồ về phòng, bất ngờ khi thấy ga giường và chăn của mình được đổi. Chăn của cô dày hơn, trong phòng cũng đã được gắn máy sưởi.

Là do anh làm sao? Trong nhà ngày chỉ có anh và cô thôi mà.

Cô có chút vui, đưa tay ôm lấy chiếc chăn mới của mình.

...

Đến tối, Mạnh Quỳnh về. Anh biết hôm nay cô đã xuất viện về nhà, nhìn thấy cô đang trong bếp đi ra, trên người còn mang tạp giề.

Thấy anh, cô cúi đầu.

-Tôi về phòng tắm rửa

Nói xong anh đi thẳng lên cầu thang.

Cô bất ngờ, đây là lần đầu khi anh đi làm về nói chuyện với cô, còn nói là mình sẽ đi tắm?

Cô loay hoay vào trong bếp, cô hâm thức ăn lại cho nóng sau đó dọn ra, đợi anh xuống ăn.

Anh tắm xong đi xuống thấy cô đang lau cửa kính, đêm hôm còn đi lau cửa làm gì?

-Cô làm gì vậy?

Cô quay đầu lại, trên tay còn cầm chiếc khăn.

Anh đi đến, anh giành lấy chiếc khăn bẩn trên tay cô, rồi tiện tay cởi tạp giề ra cho co.

-Cô muốn đến bệnh viện nữa à?

Cô vội lắc đầu.

-Vậy đi tắm đi, tắm trễ không tốt

Anh cầm tạp giề lẫn xô nước với cái khăn rời đi.

Cô đành nghe lời anh, thật ra cũng không muốn cãi, mà có cãi anh cũng đâu hiểu cô nói gì.

Cả hai vốn bất đồng ngôn ngữ mà.

...

Cô tắm xong thì ở lì trong phòng, thường thì cô đợi anh đi ngủ rồi cô mới ăn tối, bởi vì trước đây cả hai đều tránh né nhau mà.

Anh bất ngờ đẩy cửa đi vào, anh nhìn cô ngồi ở bàn hỏi

-Cô không ăn tối à?

Cô đang viết nhật ký thì thấy anh mà giật mình đến rơi cả bút.

Anh tiến đến, nhặt bút lên cho cô.

-Xuống nhà ăn tối, nhanh đấy

Anh đặt bút lên bàn, anh quay đi ra khỏi phòng của cô.

Cô như bị đóng băng, cô đơ ra đó nhìn anh đang rời đi.

Anh đang muốn ăn tối cùng cô sao?

Sao có thể chứ?

Không thể để anh giận, cô liền xuống nhà, thấy anh đang ngồi sẵn đợi mình ở đó.

Cô có chút hơi sợ, đi đến kéo ghế ra.

-Qua đây ngồi

-Anh vừa nói, vừa đưa tay kéo ghế bên cạnh mình.

Cô run rẩy, nhưng cũng không dám làm trái ý anh.

Cô ngồi xuống cạnh anh, sau đó liền lấy cơm cho anh rồi đến mình.

Anh cầm đũa lên, lần đầu anh động vào đồ ăn cô nấu trước mặt cô.

Thật ra anh đã ăn thử hôm cô nhập viện rồi.

Anh im lặng ăn cơm, cô cứ ngồi nhìn anh, đến cả cơm cũng không đụng vào.

Thấy cô cứ đơ ra, anh gắp cho cô cái đùi gà, bỏ vào chén cô.

-Cô định ngắm nhan sắc của tôi đến no à?

Anh nhìn cô hỏi.

Cô liền cúi mặt ăn cơm, không ngờ có thể ngồi chung bàn ăn với anh,anh còn gắp thức ăn cho cô nữa.

Có nằm mơ cũng không tin đây là sự thật nữa trời ạ!

Thấy cô cứ cắm mặt ăn, anh cũng không nói gì, anh cứ im lặng ngồi thản nhiên dùng cơm tối thôi.

...

Ăn tối xong thì cô dọn dẹp, tranh thủ lúc cô đang rửa bát dưới nhà, anh lọ mọ đi lên phòng cô.

Anh không muốn đọc lén nhật ký đâu, nhưng không hiểu sao anh lại thích làm trò này với nhật ký của cô.

Lật đến trang gần nhất, lúc nãy đi lên gọi cô xuống ăn cơm thì thấy cô đang ngồi đây, có vẻ đang viết nhật ký.

Nhưng mà...

-Trắng bóc vậy?

Anh ngớ ra, cô chưa kịp viết thì bị anh kéo xuống ăn cơm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phinhung