Chương 9: Cứu Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những ngày sau đó cô luôn đón xe bus đến Nguyễn Thị để đưa cơm trưa cho anh.

Anh cũng cùng cô ăn cơm trưa. Nói thẳng ra thì ngày ba bữa, cả hai đều ngồi ăn cùng. Chuyện này làm cho cô càng lúc vui vẻ hơn. Còn anh thì mỗi đêm đều đọc lén nhật kí của cô, thấy cô ghi lại tâm trạng của mình, anh cũng an tâm khi suy nghĩ của cô tích cực hơn nhiều.

Chẳng biết từ khi nào, mỗi đêm sang phòng cô như thói quen của anh, mặc cho trước kia anh không ngó đến cô một cái.

Thoáng chốc cũng đã trôi qua thêm một tháng, hôn nhân của cả hai cũng được hai tháng rồi.

Chỉ còn bốn tháng nữa, Mạnh Quỳnh sẽ viết đơn li hôn, cô và anh đường ai nấy đi.

Nghĩ đến đây, lòng cô có chút buồn.

Hôm nay cũng thế, sau khi dùng bữa trưa với anh ở Nguyễn Thị, cô ra về.

Anh không biết hôm nay bị gì, anh chủ động đi theo sau cô, muốn biết cô thường làm gì bên ngoài.

Đi theo cô một đoạn, anh nhìn thấy cô đứng nói chuyện với một người phụ nữ.

Đó hình như là...

-Nguyễn Tổng, đó là Gia Hi chị gái cùng cha khác mẹ với thiếu phu nhân

Thư kí Lâm bên cạnh báo cáo.

Anh đi làm trò thế này còn kéo cậu theo, thật không thể hiểu được mà.

Mạnh Quỳnh im lặng quan sát, do đứng từ xa nên anh không hề biết cô và Gia Hi kia đang nói gì.

-Sau khi kết hôn với Mạnh Quỳnh mà mày vẫn còn sống đến giờ sao?

Cô cúi đầu, không muốn nhìn thấy con người này, một con người chỉ mang đến đau thương cho cô.

-Người như Mạnh Quỳnh mà mày cũng chịu được, anh ta cũng chịu được mày, đúng là một kẻ lập dị chơi cùng một kẻ câm

Cô ta không hề biết anh đã tiến gần hơn, anh đã nghe thấy.

Cả mặt đen như mây giông, thư kí Lâm dĩ nhiên cũng nghe thấy rồi, sợ hãi đen mặt.

Không xong rồi...

Cô ta sắp tiêu đời rồi.

Cô nghe Gia Hi nói anh như vậy, cô liền trợn mắt lên quơ tay lia lịa.

Nói cô sao cũng được, nhưng không được nói đến Mạnh Quỳnh

-Sao? Muốn mắng lắm à?

-Đứa câm như mày làm sao mà mắng lại được? Tao nói gì sai sao?

+Vả lại...thứ câm như mày lại dám trợn mắt với tao sao?

Cô ta bất ngờ giơ tay lên, định tát vào mặt cô thì.

Bụp

Mạnh Quỳnh lao đến như bay, anh chụp lấy tay cô ta, bóp chặt cổ tay của cô ta.

-Cô...đang định làm gì đấy?

Anh gầm gừ hỏi, tay bóp chặt lấy cô ta hơn

Tay bị anh siết chặt như vậy, cô đau đớn mà hét lên

-Bỏ...bỏ..ra...đau...đau quá

Anh còn dùng sức mạnh hơn chút, thỏa rồi mới bỏ ra.

Anh đưa tay kéo Phi Nhung vào lòng mình, nhìn cô ta trước mắt.

-Loại người như cô, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi

-Nếu không, tôi sẽ ném thẳng cô vào thùng rác đấy

Anh lạnh lùng nói, rồi kéo cô rời đi.

Nắm chặt tay cô, anh không nói gì cứ lôi cô đi như vậy.

Gia Hi xoa xoa cổ tay mình. Cáu tên Mạnh Quỳnh đó...

-Đúng là thằng điên

Cô thầm chửi, cổ tay bị anh bóp đến muốn nứt xương ra rồi.

...

Mạnh Quỳnh kéo Phi Nhung đi một đoạn, anh nhận ra mình nắm chặt tay cô, làm cổ tay cô đỏ ửng lên.

-Đau sao?

Anh lo lắng hỏi.

Cô gật đầu, xoa xoa cổ tay mình, đây chỉ là do anh không chú ý đến, chứ lúc nãy nhìn Gia Hi bị anh bóp đến không thương tiếc là đau đớn như thế nào rồi.

Anh do khó chịu trong người, hít thật sâu để giữ bình tĩnh.

-Tôi xin lỗi

Anh nói xong, đi ra bắt taxi.

Do đi theo cô quá xa, nên bây giờ về công ty lấy xe cũng là một vấn đề.

Anh kéo cô ngồi vào taxi, căn dặn tài xế rồi nói

-Về nhà trước đi, tôi sẽ về sau

Anh đóng cửa lại, để cô ngồi taxi về.

Thư kí Lâm lúc này mới chạy đến, thật ra là do anh kéo cô đi nhanh quá, cậu đuổi theo không kịp.

-Nguyễn... Nguyễn Tổng...

-Về công ty

Anh im lặng đi bộ về.

Thư kí Lâm vừa chạy thục mạng, bây giờ lại nghe mệnh lệnh từ anh như muốn tắt thở.

Lại...lại phải đi nữa hả?

...

Ngày hôm sau.

Sau vụ việc hôm qua, cô trong lòng luôn cảm thấy bất an. Anh mạnh tay với Gia Hi như thế..

Thể nào cũng...

Trong lòng không mấy an tâm, nhưng cô cũng cố làm ngơ đi.

Cô đến đưa cơm trưa cho anh như thường lệ, dùng bữa cùng anh xong thì lại ra về..

-Để tôi bảo thư kí Lâm đưa cô về, kẻo lại gặp người đàn bà điên đấy

Anh lên tiếng, anh đưa tay kéo cô lại.

[ Không cần đâu, tôi có thể tự về được ]

Vả lại, đâu phải xui mãi mà gặp Gia Hi suốt được.

-Thật sự ổn?

Thời gian gần đây anh và cô rất thân thiết cũng như gần gũi với nhau, anh hạ mình ở cạnh cô, cũng không xa lánh như trước.

Cô gật đầu, cô kéo tay ra khỏi anh, mỉm cười chào tạm biệt rồi rời khỏi phòng làm việc của anh

Trong lòng anh cứ cảm thấy bất an, anh không biết sao sáng giờ cứ thấy khó chịu, nhìn cô rời đi như vậy lòng càng bức rứt hơn.

Là sao nhỉ?

...

Cô vừa đi ra cửa của Nguyễn Thị thì điện thoại có người gọi đến.

Là...ba cô?

Cô có cảm giác mấy không lành, có vẻ như Gia Hi đã chạy về mách lẻo với Phạm lão gia rồi.

Cô đành nhấn bắt máy.

[ Mày lập tức về Phạm Gia cho tao ]

...

Phạm Gia.

Cô bước vào nhà, nơi đây...là nơi cô không hề muốn trở về.

-Quỳ xuống

Phạm lão gia vừa thấy cô liền quát lớn, Gia Hi ngồi bên cạnh thì kiêu ngạo.

Cô cắn môi dưới, quỳ xuống.

-Mày dám đánh Gia Hi sao? Loại em gái như mày quá vô phép vô tắc rồi

Phạm lão gia đứng dậy, không ngừng mắng chửi cô.

Đánh?

Cô làm gì dám đánh Gia Hi chứ? Cô ta đã thêm dầu vào lửa sao?

-Quản gia, lấy roi mây ra đây

-Hôm nay tôi sẽ đánh cho nhị tiểu thư biết rằng phải có lễ có nghi. Mày đừng cứ nghĩ kết hôn với Mạnh Quỳnh sẽ rời khỏi được nơi này?

Quản gia bước ra, trên tay cầm roi mây đã được chuẩn bị sẵn.

Phạm lão gia cầm lấy, không ngừng đánh lên người cô.

[Chát]

[Chát]

[Chát]

Cô nắm chặt tay, nhắm mắt lại chịu đựng những đòn roi của ba mình.

Mỗi lần ông tức giận chuyện gì, cô đều phải chịu những đòn roi này.

[Chát]

[Chát]

Tiếng roi mây không ngừng vang lên, Phạm lão gia liên tục dùng sức đánh lên người cô.

Đến khi quần áo của cô cũng rách vì bị đánh, máu chảy đầy người.

Cô cũng không chịu được mà ngã người xuống.

-Ba,đánh nữa nó sẽ chết đó

Cô ta giả vờ tốt bụng lên tiếng.

-Nó đánh con, con còn bảo vệ nó sao?

Phạm lão gia quay sang nói.

-Ba, em ấy còn nhỏ, em ấy chưa hiểu chuyện

-Thay vì cứ đánh thế này, sẽ làm ba mệt đó

-Cứ giam em ấy vào nhà kho, bỏ đói hai ngày, rồi trả về Nguyễn Gia là được rồi ba

Tối.

Mạnh Quỳnh về nhà, thấy nhà cửa tối đen như mực, bình thường  đã mở đèn đóm và đợi anh về nhà cơ mà?

Đi một vòng trong nhà tìm cô, không thấy cô, trong lòng anh cảm thấy không ổn.

Không lẽ cô lại xảy ra chuyện gì nữa sao?

Anh lấy điện thoại gọi cho Lục Thiên Tư

-Lục Thiên Tư, vợ tôi có chỗ cậu không?

[Phi Nhung? Tôi đâu gặp cô ấy, gần đây tôi rất bận mà, làm gì có thời gian chứ ]

Nhận câu trả lời, anh lại cảm thấy càng lúc càng sai, cô có thể đi đâu được chứ? Ngoài chỗ của anh và Lục Thiên Tư?

[ Mạnh Quỳnh, xảy ra chuyện gì rồi à? ]

-Buổi trưa cô ấy có đến đưa cơm trưa cho tôi, sau đó thì về.

-Nhưng bây giờ nhà không có bóng ai hết

-Cậu nghĩ kĩ lại xem, cô ấy có thể sẽ đi đâu được?

-Ngoài ở nhà và chỗ cậu, tôi chưa từng thấy cô ấy đi với ai khác hết

Lúc này điện thoại có người gửi tin nhắn đến, anh hơi giật mình, sau đó cúp máy ngang Lục Thiên Tư, mở tin nhắn ra đọc.

Là từ máy Phi Nhung gửi đến.

[ Phạm Gia ]

Dòng tin nhắn ngắn gọn, anh cau mày. Phạm Gia? Cô đang ở Phạn Gia thật sao?

Anh gấp gáp gọi lại cho cô, nhưng đầu dây bên đấy đã là thuê bao quý khách rồi.

-Xảy ra chuyện gì rồi sao?

...

Phạm Gia.

Gia Hi nhìn điện thoại của Phi Nhung bị đập đến vỡ hết ra, cô ta đi đến, đá mạnh vào người đầy thương tích của cô

-Mày dám cầu cứu sao?

Cô đứng ngẩn cao mặt nhìn Phi Nhung đang nằm dưới sàn, sau khi chịu đòn roi của Phạm lão gia, cô bị tống vào nhà kho. Đến giờ cô mới tỉnh lại, mới tỉnh táo một chút liền nhắn tin cầu cứu với Mạnh Quỳnh,hy vọng tin nhắn đã kịp gửi đi rồi.

Mạnh Quỳnh...tôi chỉ đợi anh đến cứu mình thôi.

-Mày nghĩ cái tên Mạnh Quỳnh đó sẽ đến cứu mày á? Anh ta là kẻ lập dị, chỉ biết mình chứ không biết ta, làm gì có chuyện anh ta sẽ quan tâm đến một con câm vô dụng như mày

Gia Hi ngồi thấp người xuống, đưa tay đánh vào mặt cô.

Cô nghe những lời từ Gia Hi nói lòng trùng xuống, phải rồi...

Mạnh Quỳnh đúng là loại người như vậy mà, cô có nên hy vọng anh sẽ đến cứu mình khỏi nơi đau khổ này không?
Cô nghĩ lại.
Dù sao mình cũng đâu phải vợ hay người mà anh ấy thương yêu đâu chứ cô nghỉ anh sẽ cứu mình sao không thể nào đâu anh ấy đâu công nhận mình là vợ anh ấy đâu chứ nếu đến cứu mình thì chắc chỉ là mơ thôi sẽ không bao giờ đâu anh ấy sẽ không đến đâu.
Cô mỉm cười chua chát.

Gia Hi đứng dậy, cô ta đi khỏi nhà kho. Trong lòng nhất định sẽ tin rằng Mạnh Quynh có nhận được tin nhắn cầu cứu đi chăng nữa, anh ta cũng không hề đến cứu cô

...

Mạnh Quỳnh bước xuống xe, anh chỉnh áo vest đi thẳng vào trong, phía sau là Lục Thiên Tư đi cùng.

Đừng nghĩ anh đến đây chỉ với Lục Thiên Tư, cả đoàn người đằng sau đi theo kia kìa.

Bao vây toàn bộ Phạm Gia.

Phạm lão gia và Gia Hi kinh hãi khi nhìn thấy Mạnh Quỳnh và Lục Thiên Tư và một đoàn người

Anh...anh sao đến đây chứ?

Mạnh Quỳnh ngồi xuống ghế đầy tùy tiện, cả Lục Thiên Tư cũng vậy.

Bộ đôi này mỗi khi song kiếm hợp bích khiến ai trong thành phố cũng khiếp sợ.

-Vợ tôi đâu?

Anh nhìn Phạm lão gia hỏi.

-Con rể, quý hóa quá, con đến Phạm Gia...

-Phi Nhung đâu?

Anh lập lại lần hai, trong mắt anh, làm gì xem lão già này là ba vợ cơ chứ?

-Con rể...con hỏi gì kì vậy, từ khi con kết hôn với Phi Nhung, con bé nó đâu...

-Phạm lão gia, Phạm gia hiện tại đều bị tôi bao vây cả rồi, ông nên giao người ra

Mạnh Quỳnh nói, không xem Ninh lão gia trong mắt mình là gì.

Lão cáo già này, ông ta nham hiểm đến đâu anh không biết sao?

-Con...con rể...

Phạm lão gia nghe Mạnh Quỳnh nói mà khiếp sợ, mặt mũi cũng tái mét luôn rồi.

-Mau đưa vợ tôi ra đây, nếu không...

Mạnh Quỳnh kiên nhẫn nói tiếp, trong lòng như dầu sôi lửa bỏng vì lo lắng cho cô rồi.

-Chuyện đó...

Phạm lão gia ngập ngừng, không tin được kẻ lập dị này lại muốn tìm đến Phi Nhung?

Cậu ta đã quan tâm đến con câm đó?

Người sợ nhất là Gia Hi, lúc nãy còn đắc ý nhất định Mạnh Quỳnh sẽ không đếm xỉa đến con câm đó, nhưng nào ngờ...

Người tính đúng là không bằng trời tính!

Lục Thiên Tư có vẻ hơi mất kiên nhẫn, anh đưa tay lên

-Phạmlão gia, tôi mất kiên nhẫn rồi đấy

Một nhóm người mặc đồ đen xông vào, trên tay đã cầm súng sẵn, chỉa thẳng vào phía Phạm lão gia và Gia Hi.

Mạnh Quỳnh đứng dậy, anh điềm đạm nói

-Một là trả vợ lại cho tôi, hai là người các người đầy lỗ

-Mau...mau...đưa con câm đó ra...

Gia Hi sợ đến xanh mặt, cô quay sang nhìn hai thuộc hạ gần đó.

Hai tên thuộc hạ gấp gáp chạy đi, đi đến nhà kho lôi Phi Nhung ra.

Cô cả người đầy thương tích, quần áo cũng rách rưới vài chỗ, được lôi ra ném mạnh lên sàn, Mạnh Quỳnh và Lục Thiên Tư liền trừng to mắt mà nhìn lấy.

Lục Thiên Tư định tiến đến, ai ngờ Mạnh Quỳnh đã nhanh hơn một bước, anh liền ôm cô lên.

Cả người cô chỉ là vết roi, không cần nghĩ cũng biết ai làm chuyện khốn nạn này rồi.

-Ra tay!.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phinhung