CHƯƠNG 2 : BÍ MẬT CỦA ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2:BÍ MẬT CỦA ANH

-Tôi có muốn hỏi anh một câu.

Người nói là một bệnh nhân trong trại cai nghiện,anh ta nhìn Quân ca với ánh mắt ngạo mạn, khinh thường.Lần đầu tiên lên đọc một bản diễn thuyết dài 2 tiếng đồng hồ,mà lại có người nhìn mình với ánh mắt này thì sao không bất an được:

-Vâng, câu hỏi của bạn là gì?

-Anh đã từng rơi vào hoàn cảnh của chúng tôi sao,anh từng bị xã hội kì thị, mọi người xa lánh à nếu không thì anh lấy cái gì để dạy đời chúng tôi,anh nghĩ gì khi người ta nói: “Thằng đấy á là một thằng nghiện ,đúng là đồ hư đốn,tốt nhất tránh xa nó ra”

Quân ca lấy lại bình tĩnh trả lời:

-Tôi chưa từng rơi vào trong hoàn cảnh của bạn,tất nhiên mỗi người trong cuộc đời sẽ phải đối mặt với những khó khăn khác nhau,bạn có khó khăn tôi cũng vậy,khó khăn của bạn chính là thiếu tự tin,không tin rằng ngoài kia có những người khác sẵn sàng giang tay ra giúp đỡ, thông cảm với bạn,nếu bạn để ngoài tai những lời kì thị ,tự tin làm lại cuộc đời thì khó khăn của bạn sẽ là nhỏ,nhưng với tôi khó khăn nhỏ của mình tôi không vượt qua được thì nó sẽ là khó khăn rất lớn,lúc đó thì tôi sẽ như bạn đổ lỗi cho mọi thứ xung quanh,nhưng cái lỗi lớn nhất vẫn là do chính bản thân mình,bạn nói ngoài kia không ai thông cảm,chia sẻ với bạn, tôi có thể khẳng định với bạn điều đó là sai,ngày nào đó nếu bạn rời khỏi nơi này bạn cần một người bạn tôi sẵn sàng là người đó nếu bạn muốn,không chỉ tôi mà tất cả bạn bè của tôi ở đây sẽ cũng làm như vậy.

Quân ca trình bày xong nhìn người vừa hỏi với ánh mắt quả quyết,đầy tự tin,nói rất hay tôi nói có sai đâu Quân ca rất hợp với việc này,tôi là người đầu tiên vỗ tay,sau đó tiếng vỗ tay lan ra cả hội trường, Quân ca nhìn về phía anh Tuấn,và nhận được một nụ cười tán thưởng,làm cho anh càng thêm tự tin.Nhưng bất ngờ hơn ,người vừa đặt câu hỏi không hài lòng với câu trả lời như vậy :

-Trả lời rất hay,rất giống với sách vở,anh đúng là học trò ngoan đấy,nhưng tôi muốn giới thiệu với anh đây là lần thứ 3 tôi vào trại cai nghiện này rồi,2 lần trước tôi cũng được tuyên truyền ,giáo dục y như vậy ,rất cảm động,tôi tự nói với mình tôi sẽ làm được,nhưng kết quả là đây, vì vậy tôi muốn anh nói gì khác ngoài sách vở anh được học ở nhà trường được không?

Khó khăn rồi đây,buổi hôm nay sẽ là lần thất bại đầu tiên của đội,tôi thấy Quân ca bắt đầu lúng túng,khó xử,quay sang anh Tuấn:

-Đội trưởng anh không định giúp đỡ gì sao?

Người được mọi người nói là tài giỏi nhất,nhiều kinh nghiệm nhất mà không có cách giải quyết thì thật đáng buồn.Anh quay đầu về phía tôi cười nhẹ và tôi phát hiện ra anh là một mỹ nam ,làm tim tôi như lỡ mất một nhịp:

-Có

-Anh định giúp như thế nào?

-Lấy lý thuyết để chứng minh mà người ta không tin thì đành dùng thực tế,anh sẽ lấy một ví dụ.

Anh rời khỏi chỗ ngồi đi lên trên vỗ vai anh Quân,Quân ca nhường chỗ đi xuống dưới:

-Chào bạn ,tôi sẽ thay mặt các bạn tôi trả lời câu hỏi của bạn,tôi sẽ trả lời bằng cách tự kể về cuộc đời của mình

-Tôi đã từng là một con nghiện và phải ở trong trại giáo huấn và cải tạo cho thanh thiếu niên 2 năm.

Tôi cứng đờ người lại không tin vào tai mình,không chỉ có tôi mà tất cả mọi người ở đây đều vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro