chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Nguyễn Văn Toàn tỉnh dậy, đã hơn hai giờ đêm rồi.
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá, không gian tối mịt, chỉ có một cái đèn ngủ đang bật lên.
Nguyễn Văn Toàn xoa xoa đầu, đầu của cô vẫn còn hơi choáng váng.
"Tỉnh lại rồi sao?" Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên trong màn đêm đen khịt.
Nguyễn Văn Toàn run lên, vô thức dựa lưng vào giường.
Lạch cạch một tiếng, đèn trong phòng lập tức được bật sáng lên.
Lúc này Nguyễn Văn Toàn mới có thể nhìn rõ người đang ở trong phòng.

Quế Ngọc Hải tay đút túi quần, từng bước tiến lại gần cô, đến sát mép giường rồi mới dừng lại.
"Tôi... tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?"
Nguyễn Văn Toàn nhướng mày nhìn người đàn ông đang đứng ở ngay gần đó.
Cả người anh bao phủ một luồng khí lạnh lẽo đáng sợ không thể giải thích được, cô cảm thấy có chút bất an.

Đây là...
Cô liếc nhìn xung quanh thật nhanh, đây là ...
Trái tim cô đập mạnh hơn.
Đây là nơi mà đêm hôm đó cô đã mất đi lần đầu tiên của mình...


Phòng VIP của khách sạn hôm đó!
"Vừa rồi cô đã làm gì, cô quên rồi sao?" Người đàn ông lạnh lùng cong môi lên, con mắt lạnh lùng như kim châm nhìn cô.
Nguyễn Văn Toàn nhìn anh một cách cẩn thận, tại sao anh lại đưa cô đến đây?
Cô nhíu mày, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những sự việc xảy ra trước đó.
Trong giây lát, đôi mắt của cô trở nên mờ đi, hai tay nắm chặt chiếc chăn bông.
Mẹ của cô... chết rồi...


Cái tát của Nguyễn Hoàng Nam, vở kịch của Nguyễn Kiều Thanh.
Cái nhìn khinh thường của mọi người.
Cảnh tượng hiện về trong tâm trí cô một lần nữa.
Cô bất giác cắn môi, mệt mỏi quá, thật sự quá mệt mỏi...
Quế Ngọc Hải nhìn đôi mắt buồn bã của cô, nhìn bờ vai không kìm chế được khẽ run lên của cô, không nhịn được cúi người tiến lại gần cô.
"Cô còn nhớ câu cuối cùng mà mình nói lúc đó không?"
Hơi thở ấm áp của anh khiến Nguyễn Văn Toàn giật mình, cô ngước mắt lên, thì gặp phải đôi mắt đen sâu như mực của người đàn ông.
"Anh, anh nói cái gì thế?"
Trong vô thức, cô lại lùi về phía sau.
Anh đang nói cái gì vậy?
Một tia sáng vụt nhanh qua đôi mắt đen sâu thẳm của Quế Ngọc Hải rồi anh nắm lấy cằm cô: "Cô đang có ý đồ gì với tôi, hả?"
Ánh mắt Nguyễn Văn Toàn khẽ liếc nhìn sang chỗ khác, hàm dưới bị nắm mạnh nên rất đau, nhưng vẫn miễn cưỡng cười, nói: "Tôi, làm sao tôi dám có ý đồ gì với anh cơ chứ? Tôi không hiểu anh vừa nói gì cả?"

"Hửm, không hiểu sao?" Nụ cười của người đàn ông dần trở nên đáng sợ hơn, sự lạnh lùng trong ánh mắt anh khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Nguyễn Văn Toàn ngay lập tức cảm thấy không ổn.
Quả nhiên người đàn ông nghiêng người ghé lại gần tai cô.
Tay anh đặt ở bên hông cô.
Giờ phút này, hai người họ có thể cảm nhận hơi thở của nhau vô cùng rõ ràng.
Tư thế này, tình huống này, thật sự rất mờ ám.
"Nguyễn Văn Toàn..." Anh cười khẽ một tiếng: "Cô cũng biết kết cục của việc khiêu khích tôi rồi mà, đúng không?"

Lúc này, sự hoảng sợ trước này chưa từng có đang lan truyền gắp cơ thể cô.
Cái tên Quế Ngọc Hải này, luôn khiến cho người khác vừa ngạc nhiên vừa nể sợ trước năng lực của anh, nhưng điều đáng sợ hơn chính là thủ đoạn của anh.
Tất cả mọi người ở thành phố Nam Dương đều biết chọc trời chọc đất nhưng nhất định không bao giờ được khiêu khích Quế Ngọc Hải!

Nếu không, thì chết lúc nào cũng không biết!
"Hửm?" Anh mỉm cười, giọng nói khàn khàn trầm thấp, lại có chút ma mị: "Cho cô mười giây, mười, chín, tám..."
Các con số đang giảm dần.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Khí chất của người đàn ông này quá kinh khủng, cô thậm chí cảm thấy mỗi lần anh đếm ngược, thì cô gần như không thể thở nổi.
Rốt cuộc cô đã nói gì nhỉ?
"Ba, hai..."
Lúc này, hai mắt cô đột nhiên mở to ra.
Cô nhớ ra rồi!
"Một!"
"Anh rể... tôi, anh muốn không?"

Khi anh đếm đến chữ số cuối cùng.
Cô đã hét lên.

Khoảng thời gian đó, khoảnh khắc đó, mọi thứ đột nhiên trở nên im lặng.
Người đàn ông không di chuyển nữa.
Cô cũng không dám cử động.
Đánh cược, cô đang đánh cược.
Những lời mang tính chất đánh cược này liệu có giúp cô chết đi sống lại được hay không?
Câu nói này liệu có thể giúp cô thoát khỏi tình cảnh khó khăn này hay không?
Cô biết rõ, hiện tại mình đang không có ấn tượng tốt với người khác.

Ở trên Internet ai cũng mắng chửi cô không có lòng tự trọng, không biết xấu hổ, là hồ ly tinh phá hoại tình cảm của người khác.
Cho nên khi câu nói này được hét ra, lại càng thêm khẳng định rằng cô chính là một người phụ nữ không có lòng tự trọng.
Vài giây sau, người đàn ông chống người ngồi dậy, đôi mắt u ám nhìn cô chằm chằm.
Nguyễn Văn Toàn buộc mình phải ngước mắt lên nhìn lại đôi mắt đang khiến cô run rẩy kia.
Sau đó, khóe miệng cô khẽ nhếch nở một nụ cười chế nhạo, sau đó cô thì thầm: "Anh rể..."
Người đàn ông đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng trở nên hung ác nham hiểm, ngón tay đột nhiên cầm chặt lấy cằm cô, lạnh lùng nói: "Là cô?"
Nguyễn Văn Toàn nhìn thấy sự ghê tởm không thể che giấu trong ánh mắt của người đàn ông.
Cô biết được rằng mình đã an toàn.
"Tôi... tôi không được sao?" Cô cắn môi, tỏ ra yếu đuối nhìn anh.
"Nếu để cho tôi phát hiện ra cô đang âm mưu thủ đoạn với tôi, thì cô..." Quế Ngọc Hải đột nhiên cong môi, ngón tay vốn đang ở cằm cô bắt đầu vuốt ve khuôn mặt cô.
Trong khoảnh khắc, cơ thể Nguyễn Văn Toàn trở nên căng cứng.
"Sẽ là mãi mãi không thể trở lại được nữa!" Anh cười nhạt.

Đôi mắt sâu thẳm lại lộ ra tia sáng lạnh lẽo khiến người ta ớn lạnh.
Giây tiếp theo, anh đứng lên.
Nguyễn Văn Toàn không nói lời nào, vung tay lên, không nhịn được mà nắm chặt thành nắm đấm, hoàn toàn ngược lại với tất cả sự lo lắng của cô.
Khí chất của người đàn ông này thực sự quá đáng sợ...

"Cứ làm cô hai của nhà họ Nguyễn cho tốt, tôn trọng chị gái cô một chút, đừng có giở trò khôn vặt, nếu không..." Dù chưa nói xong, nhưng anh nhìn cô một cái như muốn nói 'Cô cứ thử xem'.
Ngay sau đó, anh mở cửa đi ra ngoài.
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Cơ thể đang căng cứng của Nguyễn Văn Toàn, đổ gục xuống giường.
Cô muốn trả thù Nguyễn Kiều Thanh, cướp đi tất cả những gì quý giá thuộc về cô ta.
Nhưng người đàn ông này ...
Cô thực sự rất sợ anh, trong trận chiến này, cô có nên tiếp tục bước tiếp không?
Hai ngày sau.
Với sự giúp đỡ của gia đình Trần Mẫn Hy, Nguyễn Văn Toàn đã an táng xong cho Bạch Hải Quỳnh.
"Văn Toàn, cậu dọn đến nhà của mình ở đi, có được không?" Trần Mẫn Hy thực sự lo lắng cho cô.

"Không sao đâu, bọn họ cũng không thể ăn thịt mình được!" Nguyễn Văn Toàn nắm lấy tay cô ấy, cười mệt mỏi.
"Nhưng mình sợ rằng kiều thanh sẽ... còn có bố của cậu nữa, đúng rồi, còn có người mẹ kế không ra gì đó nữa. Cậu thực sự muốn ở đó sao? Đó chính là hang sói đấy!" Mẫn Hy tỏ ra vô cùng lo lắng.
"Hang sói thì sao chứ? Mẹ mình đã mất rồi, không còn gì có thể uy hiếp mình được nữa. Bọn họ ép chết mẹ mình. Mình muốn tìm lại công đạo cho mẹ mình."

Giữa sự lựa chọn Đẹp trai và Khỏe. Cô gái sẽ chọn bên nào?

Người cha nuôi trên danh nghĩa như Ác Ma đáng sợ, triền miên trói buộc âm thầm hàng đêm....Liệu cuộc đời nghiệt ngã của cô sẽ ra sao?

"Nhưng cậu không đấu lại bọn họ được đâu!"
Nguyễn Văn Toàn vỗ vai cô ấy: "Con bé ngốc nghếch này, cậu phải nhớ một câu, vua thắng cũng phải thua thằng liều, người phải sợ chính là bọn họ đấy."
"Văn Toàn..."
"Được rồi, mình hứa với cậu, mình sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, sẽ không ở đó quá lâu đâu, tin mình đi?" Cô biết Mẫn Hy thật lòng lo lắng cho cô, nhưng cô không muốn cô ấy tiếp tục như vậy nữa.
"Vậy thì cậu phải hứa với mình, nếu có chuyện gì xảy ra, hãy gọi cho mình sớm nhất có thể nhé!"
"Được!"
Nói xong, Nguyễn Văn Toàn không chậm trễ thêm nữa, cô gọi taxi rồi lập tức đi đến khu biệt thự.
Nguyễn Hoàng Nam, nếu như ông ta đã mời cô về nhà, thì tại sao lại phải sửa đổi lại cơ chứ.
Nếu vậy cô sẽ làm như những gì ông ta mong muốn!
Nguyễn Kiều Thanh chị gái tốt, em đến rồi đây!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro