Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

RẦM...

Jiyeon không kịp nghĩ ngợi gì, vừa thấy căn nhà thì lập tức bước đến đá phăng chiếc cửa trong sự lo lắng căng thẳng tột độ...

Rồi cô ta khựng lại khi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt...tim nhói lên khi Hyomin đang nằm dài trên đất với bộ dạng kiệt sức nhìn mình trong vô vọng...

Trong khi Areum đứng đó nhìn Hyomin mà không mảy may đối hoài hay giúp đỡ...

Jiyeon hoan mang, chạy đến bên nó...tay đỡ Hyomin vào lòng và nhìn vợ mình với đôi mắt đen tuyền đang ươn ướt...giọng run run nghập ngừng vì nghẹn lời 

- Unnie sao vậy...!!?! 

Nó được gặp Jiyeon trong giây phút này thì đã quá may mắn rồi...giờ còn được em ấy ôm chặc trong tay...còn gì hạnh phúc hơn...

Nước mắt nó âm thầm rơi cùng nụ cười toại nguyện nhìn chồng...

Tim cô ấy nhói lên khi nhìn thấy nụ cười ấy...đau như dao cắt...chỉ còn biết ôm chặt vợ mình hơn trong đau đớn...

- Hyomin à...

Nó dồn chút sức còn lại của mình mà nắm chặt tay Jiyeon, miệng thều thào lên tiếng 

- Unnie...xin lỗi 

Nó nhăn mặt vì cơn đau quặn đến trong người 

- Á ~~ 

Jiyeon sợ hãi, hốt hoãn nhìn Hyomin mà tay run run 

- Unnie đừng làm em sợ!...unnie sẽ không sao đâu! 

Areum lên tiếng, giọng lạnh lùng và đáng sợ 

- Cô ta sẽ không còn sống được bao lâu đâu! 

Jiyeon tức giận quay qua ném cho cô ta một ánh nhìn đầy phẫn nộ và tức tối 

- Cô nói cái gì vậy hả? 

Areum lại cười...tiếng cười như đang khiêu khích Jiyeon 

- Cô ấy đã uống lọ thuốc độc mà tôi đã chuẩn bị sẵn...chỉ vài phút nữa thôi...cô ta và đứa con của mình...sẽ vĩnh viễn..rời khỏi thế giới này...

- Reum...! 

Jiyeon đưa cặp mắt như mất hồn của mình với trái tim như bị xé tan nát ra nhìn về cô vợ đáng thương đang nằm trên tay mình mà lòng đau như cắt...nước mắt bật rơi ra trong tuyệt vọng 

Hyomin dùng sức nắm lấy tay Jiyeon đặc lên bụng mình...và nói 

-Unnie định sẽ nói với em về con của chúng ta khi em về...nhưng...

Cơn đau nhói lên làm nó trong khổ sở hơn...Jiyeon vẫn nhìn vợ trìu mến dù lòng đang xót xa đau đớn 

- Có lẽ...đã muộn rồi...unnie...unnie không thể chăm sóc em được nữa...

Jiyeon run rẫy lau những giọt nước mắt trên khóe mi của vợ...mặt cũng không kìm nỗi sự rây rức bản thân mà rơi lệ 

-Unnie đừng khờ như thế.. em đã nói là không bao giờ làm unnie khóc nữa mà...chúng ta sẽ nhanh chóng về đến nhà...unnie sẽ khỏe lại ngay thôi...con chúng ta sẽ được ra đời mạnh khỏe...unnie phải cố gắng lên...

Nó vẫn mĩm cười dù hiện giờ nó rất mệt...

- ừm...em phải chững chạc hơn nữa đấy...em đã là ba rồi...không có unnie ở bên...em phải tự chăm sóc bản thân...unnie mệt quá...

Nói tới đó thì đôi mắt nó chỉ còn lim dim không còn nhìn rõ Jiyeon nữa 

- Unnie muốn ngủ...

Jiyeon liền lay người nó, hoàn toàn mất bình tĩnh mà chìm đấm trong lo sợ 

- Unnie không được ngủ...unnie phải thức...em còn rất nhiều điều muốn nói với unnie...em  không để unnie ngủ đâu...em 

BỊCH...

Đôi tay nó...bõng mất sức mà buông rơi xuống đất...

đôi mắt khẽ nhắm lại...

nụ cười HẠNH PHÚC vẫn đọng trên môi...

Jiyeon đứng lặng người, trời đất như tối sầm lại...ánh mắt không che nỗi sự đau đớn và cay đắn đến điếng người...xót xa đau lòng biết mấy mà nhìn vợ 

Jiyeon ôm chặt nó vào lòng...hôn nhẹ lên mái tóc của vợ...rồi bật khóc không thành tiếng...

Areum lại bật cười...tiếng cười ấy vang vọng cả căn phòng yên ắng...tiếng cười của sự thỏa mãn và toại nguyện...

- TẠI SAO LẠI LÀM NHƯ VẬY ~~~~ 

Jiyeon thét lên trong sự đau đớn của mình, nước mắt cay đắng ấy đang chảy dài trên đôi má của cô ta...cùng với sự tức giận đang sôi trong người cô ấy 

Areum vẫn cái giọng lạnh đến rợn tóc gáy ấy nói 

- Cô đáng bị như thế! 

- TẠI SAO CÔ LẠI CÓ THỂ ĐỘC ÁC ĐẾN NHƯ VẬY ~~~~ AREUM!!...TẠI SAO VẬY HẢ ~~~~~~~~~~~~ 

Cô ta nhếch mép cười 

- Tôi làm như thế cũng giúp cô thôi...cô ta đã lừa mọi người quá nhiều...kể cả cậu nữa! Jiyeon...

- CÔ ĐỪNG NÓI NHÃM, TÔI KHÔNG CHO PHÉP CÔ NÓI VỢ TÔI NHƯ THẾ! 

Sự gay gắt và tức giận hiện rõ trong lời nói của Jiyeon trước sự lạnh lùng và thờ ơ của con người máu lạnh đang đứng trước mắt. Cô ta vẫn cứ bình tĩnh, cười khinh nó và tiếp tục giọng điệu vừa nãy 

- Cô ta vẫn còn qua lại với chồng tôi...

Jiyeon như không kìm nỗi cơn nóng giận trong người...1 bạt tai đánh Areum phải loạn choạng và ngã xuống đất . 

BỐP ~~~~ 

Cô ta nhắm mắt lại, cố trút bỏ cái cảm giác đau tê tái vừa mới đọng trên mặt rồi quơ tay lau vết máu đang rĩ từng giọt trên khóe miệng...đứng dạy và không quên nhìn Jiyeon mà tiếp tục châm chọt 

- Cái thai ấy...cũng là của Hwayoung...cô ta đã lừa 

REUM! 

BỐP ~~~~~~ 

Bạt tay này còn mạnh hơn cả cái vừa rồi...Areum cảm nhận rõ sự đau đớn trong cái bạt tai ấy...mạnh đến nỗi...đủ làm cô ta phải gục xuống...không thể lập tức quay lại mà trả đũa 

Jiyeon giận đến run người hận đã không thể đánh chết cô ta để trả thù cho vợ...

- Tôi cảnh cáo cô...nhất định không để cô yên đâu...cô đã giết cô ấy thì nhất định phải bị trừng phạt!! 

Areum cười khẩy, nhìn Jiyeon 

- Tôi đã làm như thế thì cũng đã tính đến chuyện bị trừng phạt...vậy...tội gì tôi không làm cho cô ta phải sống dở chết dở như thế...hahahahaha 

Ngay lúc đÓ...

Hwayoung phía ngoài lao vào trong...

Areum giật mình và kinh ngạc nhìn về phía hắn...

Hwayoung nhìn vào tàn cuộc...nó đang nằm yên bất đọng trên mặt đất...Hwayoung 1 mạch chạy đến bên nó trong vẻ lo lắng và mất thần...nhìn Hyomin mà bật trào nước mắt...

Areum vốn không muốn làm điều gì nữa...nhưng khi thấy Hwayoung chạy đến bên nó thì lòng lại đau nhói mà nổi lòng ghen ghét...

- Hwayoung à...

Hắn vẫn không quay lại...chỉ nắm chặt tay nó mà xót xa...đau đớn 

Ánh mắt đau khổ khi thấy chồng minh đang lo lắng và đau lòng trước cái chết của Hyomin thì giờ lại chuyển sang sự hận thù và căm ghét đang ươn ướt lệ và mất bình tĩnh của mình 

Cô ta quơ lấy con dao trong túi xách và chạy đến như một tên điên đâm thẳng vào người nó 

Nhưng...

- Á ~~~~ 

Đôi mắt sợ hãi của Areum bàn hoan buông tay ra khỏi cán dao đang đâm thẳng vào ngực của Jiyeon...Những giọt máu đang chảy ra thắm đẫm chiếc áo...

- Cô...

Không gian như lắng động...mọi thứ dừng lại hẳn kể từ khi con dao ấy đâm vào người Jiyeon...Đôi tay run rẫy của Areum chỉ còn biết mặc cho nó 

Jiyeon nhíu mài trong sự đau đớn nhìn Areum 

- Dù còn sống...hay đã mất...tôi vẫn mãi bảo vệ...cô ấy...người vợ...của tôi...

Jiyeon mĩm cười trìu mến quay đầu nhìn Hyomin...tay lê đến đôi tay vợ...nắm chặt...không buông 

- Chỉ cần anh còn sống...thì em...nhất định...sẽ bảo vệ unnie đến cùng...Hyomin à...

Máu vẫn tiếp tục chảy...khuôn mặt nhợt nhạt và đôi môi khô cằn vì vết thương của Jiyeon đang làm cô ta dần tê liệt...nắm chặt tay vợ...mĩm cười...và gục xuống...

Areum sợ hãi...bật lùi về sau...Nhìn bàn tay nhuốm máu của mình mà tự bật khóc...

Hwayoung đứng phía ngoài...bàn hoàn và kinh hãi trước những gì mà người vợ của mình đã làm...

Hắn tiến đến trước mặt Areum...cô ta ôm chầm lấy hắn mong cầu sự chấn an và tha thứ...Nhưng 

BỐP ~~~~ 

Lại 1 bạt tay nữa...nhưng đó là bạt tai đầu tiên mà Areum cảm thấy đau đến thế...Hwayoung...vừa đánh mình...một cái tát không mạnh nhưng đủ làm tâm can cô ta nhói 

Đôi mắt ngỡ ngàng rưng rưng nhìn hắn 

Hwayoung lạnh lùng và ghê tỡm con người đó...

Miệng lạnh lùng lên tiếng 

- Cái này unnie đánh LÀ vì Hyomin! 

Areum quay mặt, trợn mắt nhìn Hwayoung...

- Vì sự mù quán và ngu ngốc của em mà Em đã làm cô ấy tổn thương quá nhiều...và còn cướp đi sinh mạng của của cô ấy một cách nhẹ nhàng như thế...

- Unnie.. 

BỐP ~~~~ 

Areum gục mặt quay đi vì cái tát bất ngờ vừa giáng xuống từ tay hắn 1 lần nữa 

- Cái tác này...anh đánh vì Jiyeon 

Cô ta chỉ có thể nhìn hắn mà nghẹn lời trong sự đau đớn...Hắn cũng thế,...Đánh vợ mình...đâu có đơn giản gì...

- Lại một lần nữa vì sự thiếu suy nghĩ và ghen tuông của mình mà em đã cướp đi người vợ của cô ta và giờ thì đã đi mạng sống của chính cô ấy.. 

-...Không phải...

Hàng lệ tuông rơi vì những lời chua chat và trách móc ấy của Hwayoung, làm Areum phải lặng người trong chua xót...như có kim châm vào tim 

BỐP ~~~~ 

-Còn cái tát này là unnie tát vì em...

Nó cuối mặt quay đi...không hề nhìn hắn...ngậm ngùi mà đau đớn 

- Em đã sai ngay từ khi bắt đầu, tình yêu không phải là ghen ghét và trả thù...tình yêu là sự cảm thông và chia sẽ từ 2 phía...

Dù đã cố không mở lời nhưng lời nói của hắn làm cho Areum phải trổi dậy mà tức giận 

- VẬY UNNIE ĐÃ TỪNG CHO EM CƠ HỘI ĐÓ CHƯA?~~~~ 

Hắn điềm tĩnh nhìn vợ trả lời 

-Unnie đã cho em cơ hội...nhưng em đã không nhận nó.. 

Cô ta bàn hoàn...bật lùi về sau trong sự sững sốt 

- Unnie nói cái gì...

- Sau lễ cưới của chúng ta...unnie đã khẳng định trong lòng rằng tình cảm của unnie và Hyomin sẽ như gió bây hết đi...vì unnie đã là người có gia đình...và đã có một người vợ...unnie luôn muốn chăm sóc tốt cho em...nhưng chính em đã đẩy unnie ra bằng thứ tình cảm ghen tuông mù quán của mình...

Areum chớp chớp mắt bàn hoàn 

- Em luôn cho rằng unnie còn nghĩ tới Hyomin...luôn nghi ngờ và cố làm unnie cảm thấy cuộc sống gia đình với em quá ngột ngạt...điều đó là lí do mà anh đã nghĩ đến việc sẽ quay lại với Hyomin. 

Areum ngồi bệch xuống đất trong sự thất vọng và đau khổ 

- Em...em sai rồi 

Cô ta bật khóc như một đứa trẻ...nhìn Jiyeon và Hyomin mà chạnh lòng...

- Em đã đi quá xa...Em...unnie ơi em phải làm sao đây!!?...

Areum nắm chặt tay hắn cầu xin khẩn thiết...mong được sự bảo vệ và che chở của hắn...

Ò É Ò É...

Chiếc xe cứu thương nhanh chóng đưa cả 2 vào bệnh viện...

Đương nhiên là Hwayoung...đã không tố giác Areum trước cảnh sát và khẳn định đó là một sự ngộ sát...Hwayoung và Areum đến nơi thì đã thấy họ như thế nên gọi chi viện...

Lời khai trùng khớp với dấu tích ở hiện trường...vì hắn đã dàn xếp " để giúp Areum " thoát tội. 

Jiyeon được đưa vào phòng cấp cứu...

Trong khi nó thì...chuẩn bị được đưa đến phòng khám nghiệm...để xác định nguyên nhân mất 

Nhưng...chuyện không ngờ đã xãy ra...

Rõ ràng đã tắt thở...rõ ràng đã chết...nhưng 

- ..ưm...đây...đây là đâu...

Đôi chân trần bước xuống giường...loạn choạn bước ra ngoài cùng với chiếc đầu nhức như búa bổ...

CẠCH...

- Á ~~~~~~ ma~~~~~~~~ 

NHỮNg viên bác sĩ chuẩn bị vào phòng thực thi thì phát hiện bệnh nhân của mình đang đứng sờ sờ trước mắt còn có thể nói chuyện...họ thi nhau bỏ chạy trong sự sợ hãi 

Bọn họ la toán lên chạy khắp hành lang không ngừng la lớn 

- Nạn nhân phòng khám nghiệm tĩnh dậy...~~~~~~ 

Areum và Hwayoung đang ngồi bất an bên ngoài thì nghe tiếng hét của họ...bật đứng dậy trong sững sốt, vội chạy đến xem 

Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra...phải chăng đây là một đoạn đường trước khi nó bay lên thiên đường...

Nó đi ngang qua phòng phẫu thuật...nhìn qua khe kính nó thấy Jiyeon đang nằm bất động trong đó...các bác sĩ đang cố gắng cứu cậu ta trong cơn nguy kịch vì mất máu quá nhiều 

Nó như muốn quỵ xuống trước cảnh tượng đó...

Jiyeon...Jiyeon lại ra nông nỗi này...tại sao...?...

Nó bật trào nước mắt, áp tay vào kính đau xót nhìn Jiyeon...

- Jiyeon....~~~~ 

Cả Hwayoung và Areum đều khựng bước và bất động trước việc nó vẫn còn sống và đang khóc trước phòng phẩu thuật của Jiyeon...

không ai biết trước được điều gì...tại sao Hyomin lại có thề tĩnh lại?.. tại sao mọi thứ sắp đi vào cái kết thì giờ lại vụt lên...Jiyeon...sẽ không sao?...hay đổi lại sự ra đi của nó...chính là sự ra đi của Jiyeon...!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro