P8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó không bước vào trong , một mực bỏ đi trong thất vọng ...? 

Nó đang nghĩ cái gì thế ?... việc gì phải tức ?... Chả phải nó cũng làm thế với Thái Phong sao ? cúp máy ngang hay không nghe máy là sở trường cũa nó mà ! giờ thì Thái Phong trã lễ có 1 lần thôi! việc gì phải tức ... Không phải ! đây là lần đầu kể từ lúc cưới nhau.... Thái Phong không nhấc máy nghe điện thoại của nó....thậm chí là.... tắt nguồn ... càng nghĩ nó càng lo.... 

Azz ! mình đang nghĩ cái gì vậy ? 

Cái ly nhựa trên tay cầm cũng bị nó bóp nát 1 cách vô tọi vạ.Mọi người đều nhìn nó.... 1 ánh mắt lo lắng "" có phải lý tổng bị căng thẳng thần kinh không ? "" 

Không có gì đâu... mọi người tiếp tục công việc đi 

Nó xấu hổ bỏ đi 

Nó đi lên sân thượng ngồi thư giản...nhìn bầu trời, hứng gió mát... lòng lại suy nghĩ 

-Có phải mình quá đáng lắm không ?... họ nói đúng ... mình là vợ cậu ấy mình nên làm tròn trách nhiệm của bản thân.... nếu không yêu thì cũng phải đối xữ tốt.... mình đã đánh cậu ta ... đã mắng cậu ta... thậm chí còn làm cậu ta sống dỡ chết dỡ.... tính tình mình.,... đã thay đổi quá nhiều.... từ khi nào bãn thân mình đã trở nên ngang ngược như vậy ?... Thái Phong không bao giờ trách mình .... luôn yêu mình...Tại sao ... bãn thân lại không nhận ra điều đó... tại sao cứ hành hạ cậu ấy... !! chỉ cần nhìn thấy lả muốn đánh, muốn mắng !!.... Tử Kỳ à ! mày muốn gì chứ ?.... 

Chính câu hỏi ấy nó cũng không biết trả lời thế nào nữa !... đã thành thói quen rồi...quen mắng Thái Phong ...quen đánh Thái Phong... quen tiêu tiền đến sạch thẻ... quen làm lơ với trách nhiệm bãn thân là 1 người phụ nữ đã có chồng... 

Tại sao lúc trước lại đồng ý lời cầu hôn của cậu ấy ... tại sao lại nói là cho mình thời gian ...tại sao lại để cậu ấy yêu mình ... tại sao ...tại sao ?... mình có gì tốt đâu, mình rất xấu xa ..sao lại yêu mình... mình chưa bao giờ đối xữ tốt với cậu ấy cả ?... người vợ như mình dù cho cậu ấy nói li dị thì mình cũng không thể trách được... 

Nó nhìn lên trời.... 

- Trung Hiền à !.... Kỳ không làm được rồi... Kỳ đã hứa sẽ quên...sẽ thật lòng yêu thương Thái Phong ... Nhưng... khó quá !... hãy nói cho Kỳ biết Kỳ nên làm gì đi... làm sao để quên 1 người như Hiền chứ ! 

___________________________ 

Phòng Chung tổng 3.00pm 

Thái Phong lấy chiếc điện thoại trên bàn... 

-Ai tắt nguồn vậy ? 

Cậu ta mở máy lên thì thấy 2 cuộc gọi bị nhỡ 

-Tử Kỳ gọi cho mình à ? 

______________________ 

RENG RENG RENG.... 

nó quay qua lấy điện thoại... nhìn màn hình và... tắt nguồn 

___________________ 

- Gì nữa đây ?... mà thôi riết cũng quen ... cô ấy không muốn nghe máy cũng đành chịu... hazz tối về lại bị mắng nữa cho coi ! 

Thái Phong lại tiếp tục công việc của mình ! giữa buổi thì trốn ra ngoài... khảong 1 giờ... 

Vì bị thương nên lúc nào Thái Phong cũng nhận được sự quan tâm và ưu ái đặc biệt ... cứ cách nữa tiếng là có canh hầm gà mang vào, không thì lại bánh nhân đậu đae61n... quả là có phúc mà lại biết hưởng 

____________________________ 

Đại sảnh công ty IDEA 5.30 pm 

Thái Phong đứng đợi vợ... Chuẩn bị chu đáo mọi thứ muốn cho vợ 1 bất ngờ... vì thế dù cho có đaqu lưng thì vẫn cố gắng hoàn thành kế hoạch vì vợ 

1 giờ trôi qua 

2 giờ trôi qua...giờ là 8.30 pm 

- Bảo vệ ?! xin hỏi ... phòng của Lý tổng còn ai không ? 

-Không ạ ! Chung tổng đợi vợ sao ? 

-À...ờ 

- Lý tổng về từ lúc 4h rồi ! ... Chung tổng không biết sao ? 

- Vậy à ? 

-Vâng! 

- Cám... cám ơn ! 

Thái Phong bàn hoàn như mất hồn... muốn tức mà tức không được ... cầm điện thoại như muốn bóp nát 

RENG...RENG... 

Thái Phong giật mình... nhìn điện thoại thì là nó gọi 

-alo 

-Đừng có nói là anh vẫn đứng đó đợi tui đấy ! 

Lời nói ấy bắn trúng tâm Thái Phong... làm cậu ta tổn thương lòng tự trọng 

-Anh... Anh 

- Đúng là khờ mà !! ai bắt anh đợi tui chứ ! bộ không còn gì để làm sao ? 

- Anh...anh muốn cho em 1 bất ngờ 

-Không cần ! rãnh lắm hay sao vậy ! 

-Đi về ! ...tui muốn ăn mì ý ! nhớ mua cho tui đấy !.. 

- ..... được... anh sẽ mua ! 

- 30 phút ! quá giờ thì ở ngoài đường luôn đi 

- ANH !..TÍT TÍT TÍT... Anh không thể lái xe mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro