41 - 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 41:

  "Á!! Không xong rồi! Cậu chủ và cô chủ đánh nhau!!" Ông Thiệu làm vườn dọn cỏ vừa cắt xong, cất máy cắt cỏ đi chuẩn bị về nghỉ, từ xa đã thấy bóng hai người đang dính vào nhau ngoài cổng, từ động tác suy ra hình như là đánh lộn.Ông Thiệu vội vàng vất dụng cụ xuống, xông tới trước mặt họ, chùi bàn tay thô ráp đen đúa dính đầy vụn cỏ lên bộ đồ làm vườn xong mới dè dặt kéo Tần Vịnh ra, vì sốt ruột nên ông không thấy chỉ có Lâm Phàm sử dụng bạo lực, Tần Vịnh lo đụng vào bụng cô nên đứng một chỗ mặc cho cô đánh, còn phải vươn tay đỡ cô."Cậu chủ à! Cô chủ đang mang thai, cậu không thể đánh được đâu!" Ông Thiệu thấy mặt Lâm Phàm đỏ bừng, mắt còn ngấn nước, tin chắc là Tần Vịnh ra tay đánh người.
Bằng không bình thường cô chủ luôn yên lặng, gặp ai cũng khách sáo sao lại khóc lóc om sòm ở đây? Tuyệt đối không có khả năng.Lâm Phàm thấy Tần Vịnh bị ông Thiệu kéo ra, đầu óc còn đang tức giận nhè bụng hắn đấm một đấm.
Vốn dĩ Tần Vịnh có thể tránh được lại bị ông Thiệu túm chặt, một quyền này hắn ăn đủ vốn.Tần Vịnh đau đến tái xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi trừng ông Thiệu "Buông tôi ra..." Ông già này bệnh à? Giữ hắn làm cái gì! Không thấy người đánh là Lâm Phàm sao?!!Ông Thiệu nhìn ánh mắt oán giận của hắn lý giải hoàn toàn lệch pha, cô chủ tao nhã lịch sự bị cậu chủ áp bức, bạo hành rốt cuộc phản kháng, còn đấm cậu chủ một đấm, một cô gái thanh tú nhỏ nhắn như thế, nắm đấm cứng được bao nhiêu? Chắc chắn là cậu chủ tức quá nên mặt mới xanh lét như thế, bảo ông buông tay ra chắc chắn là muốn dạy dỗ cô chủ."Tiểu Ngọc!! Mau đi gọi bà chủ và ông chủ tới đây!!! Cô chủ, cô chạy mau đi!!" Ông Thiệu cảm thấy, giờ phút này trách nhiệm bảo vệ hai bé sinh đôi của nhà họ Tần đang quàng trên vai ông! Có lẽ cậu chủ sẽ ghi hận hành vi của ông hôm nay, nhưng ông bảo vệ cháu đích tôn nhà họ Tần, ông chủ nhất định sẽ che chở ông hết lòng.
Vả lại đánh phụ nữ là phi đạo đức!Ông Thiệu gào lên làm Lâm Phàm hoàn toàn đờ người, bảo cô chạy? Chạy đi đâu? Vừa rồi nắm đấm kia Tần Vịnh có thể tránh lại bị ông Thiệu này giữ chặt không giãy ra được, không biết bụng có bị đánh hỏng không nữa!Tần Vịnh nghiến răng chờ cho cơn đau kinh khủng trôi qua, hai mắt bốc lửa túm lấy tay ông Thiệu tính đập cho một trận.
Nhưng nhìn tuổi ông đành bỏ tay ra, đánh người già đừng nói là lương tâm bứt rứt, Lâm Phàm khẳng định là càng giận hơn.Đen mặt đứng dậy dùng sức gỡ cánh tay ông Thiệu đang giữ chặt lấy mình ra, gầm ghè "Ông Thiệu ông trúng tà à?"Song ông Thiệu lại nghiêm mặt nói "Cậu chủ, mặc kệ cô chủ làm gì cậu cũng không nên đánh chứ.
Phụ nữ lấy về là để thương yêu, huống gì bây giờ trong bụng cô ấy còn có máu mủ của cậu.
Tục ngữ nói vợ chồng đầu giường ầm ỹ cuối giường hòa, có gì mà không bỏ qua được? Một đêm vợ chồng trăm năm nghĩa..."Nước miếng ông Thiệu văng tung tóe, thao thao bất tuyệt hồi lâu, thấy sắc mặt cô cậu chủ càng lúc càng trống rỗng, ông cảm thấy rất thành công."Thằng bất hiếu!!! Dừng tay!!" Bà Tần nghe tin chạy ra, còn chưa thấy rõ chuyện gì đã bắt đầu rống lên, cháu nội bảo bối không thể có sơ xuất gì được!Tần Vịnh trợn trắng mắt thiếu chút nữa thì té ngửa, bất lực thở dài chuẩn bị giải thích, khổ nỗi bà Tần căn bản không cho hắn cơ hội mở miệng.Chỉ vào mũi hắn bắt đầu nhả ngọc phun châu "Lúc đầu mày kiên quyết cưới Lâm Phàm! Bây giờ còn chưa vào cửa mày đã bắt đầu đánh nó, sao tao lại sinh mày ra hả trời? Mày có bản lĩnh thì ra ngoài đánh nhau, đừng về nhà kiếm Lâm Phàm trút giận! Cháu nội bảo bối của tao mà xảy ra chuyện gì mày đừng mong tao nhận mày làm con!"Nghe nửa ngày rốt cuộc Lâm Phàm cũng xác định được mọi người hiểu lầm cái gì, xấu hổ ấp úng "Mẹ... anh ấy không đánh con..." Cũng không dám nói chỉ có mình cô ra tay."Phàm Phàm! Mẹ biết con bao che cho nó, con yên tâm chuyện này mẹ làm chủ cho con.
Ông Thiệu ở nhà mình mấy chục năm rồi, chắc chắn không nói dối.
Tiểu Ngọc nói ông Thiệu cản Tần Vịnh nó mới không đánh con được." Bà Tần càng nói càng kích động, ông Thiệu càng nghe, máu chó càng bốc lên, à không, máu nóng càng sôi sùng sục.
Mình chính là Chúa cứu thế đấy."Mẹ!! Nghe con nói xong rồi nói được không! Vừa rồi con với Lâm Phàm đùa thôi, ông Thiệu nhìn nhầm rồi!" Lỗ mũi Tần Vịnh sắp thở ra lửa, sao hắn lại đầu thai vô cái nhà này thế?"Thật à?" Bà Tần nghi ngờ nhìn Lâm Phàm, thấy cô ăn bận chỉnh tề chẳng có vẻ gì là bị đánh, không khỏi tin tưởng vài phần.
Dạo gần đây mắt ông Thiệu quả thật không tốt lắm, nhìn nhầm thật à?"Dạ, đùa thôi... Mẹ, mẹ quên à, Tần Vịnh muốn đánh con thật, anh ấy cũng không đánh lại con nha." Lâm Phàm vội vàng gật đầu rửa oan dùm Tần Vịnh, chỉ là câu cuối cùng đả kích tự tôn của hắn thật nặng.Bà Tần nghe xong lại tin thêm tám phần, liếc ông Thiệu hơi trách cứ, âm thầm oán giận ông trông gà hóa cuốc, uy nghiêm của bà chủ gia đình bị nghi ngờ rồi."Nhưng..." Nhưng vừa rồi cô chủ còn vừa khóc vừa đấm cậu chủ mà.
Ông Thiệu nói chưa xong đã bị ánh mắt âm u ma quỷ của Tần Vịnh trừng, ngoan ngoãn ngậm miệng."Khụ... Hai đứa bay, lớn hết rồi.
Sau này đùa giỡn thì về phòng mà giỡn, đứng ở đây còn ra thể thống gì.
Vô nhà vô nhà." Bà Tần mất mặt khụ một tiếng, dẫn mọi người bực bội đi vào.Lâm Phàm chờ đến khi không thấy bóng dáng ai nữa, trề môi nhẹ nhàng úp tay lên bụng Tần Vịnh, mềm mỏng hỏi "Còn đau không?""Đau, sắp lủng luôn rồi." Tần Vịnh nhân cơ hội sờ tay cô, bắt đầu giả vờ giả vịt, nhờ màn cãi nhau này mà cơn giận trước đó của Lâm Phàm có vẻ như biến mất rồi, chẳng phải là trong cái rủi có cái may ư."Ba mẹ biết chuyện này không?" Lâm Phàm không nỡ, giúp hắn xoa bụng, ngày mai nhất định sẽ bầm tím một mảng cho coi.Tần Vịnh đáp mập mờ "Ba biết không nhiều lắm, mẹ thì không biết tí gì.
Em đừng nói với mẹ.""Ừ, về phòng thôi, em bôi thuốc sát trùng cho anh." Lâm Phàm lo lắng nói, đầu óc bắt đầu nảy ra ý định mãnh liệt.  

  Sau khi sinh con xong phải tăng cường huấn luyện bản thân, sau này lỡ có đối địch với Hera cô có thể kéo dài thời gian cho Tần Vịnh chạy trốn.Tần Vịnh đương nhiên không biết ý nghĩ của cô, đầu óc còn đang quanh quẩn với câu nói đả thương lòng tự tôn của hắn.Tắm rửa xong đã tờ mờ sáng.
Tần Vịnh nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, ngồi bật dậy vươn tay ra sức gồng lên, sờ sờ cơ bắp mình cảm thấy cũng còn đẹp chán.Lại xuống giường, đứng dậy nhìn cơ bụng, may quá, không có dấu bầm.
Ngây ngốc đứng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tinh thần AQ của hắn vùng lên, được thôi, đánh không lại thì không lại.
Đàn ông đánh không lại Lâm Phàm cũng không phải mình hắn, không cần uất ức."Sao vậy?" Lâm Phàm dụi đôi mắt nhập nhèm, mờ mịt nhìn hắn, nửa đêm không ngủ mặc cái quần lót đứng trong phòng làm cái gì?Tần Vịnh quay đầu nhìn cô, óc lóe sáng, bèn nói."Vợ, anh biết anh có thể dùng cái gì đánh em rồi.""Cái gì?" Sao chứ? Muốn đánh cô thật à?"Em trai anh!""... Em có thể bẻ gãy nó.""..."~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Sáng sớm, Tần Vịnh một đêm không ngủ chạy thẳng đến công ty, ngồi trong phòng làm việc của Lâm Lỗi ôm cây đợi thỏ.Khẩu cung của Lâm Phàm là, bọn Lâm Lỗi nói hắn bị bắt cóc, còn mất tin tức, nên mới xảy ra chuyện ngày hôm qua.
Đúng là rèn sắt không thành thép mà!Chờ miết đến khi sắp ngủ gật, Lâm Lỗi mới nhàn nhã tới.
Khiến Tần Vịnh cảm thấy sung sướng là sắc mặt kiệt quệ hết chỗ nói của Lâm Lỗi."Có gì không vui à? Nói ra cho mọi người vui vẻ tí coi?" Tần Vịnh hào hứng.Lâm Lỗi lườm hắn không nói, ngồi dựa vào sofa nhắm mắt suy nghĩ, làm Tần Vịnh không khỏi kinh ngạc, con khỉ biến thành Đường Tăng? Đổi tính hay là xuyên qua rồi?"Anh họ, cảm giác sắp làm bố ra sao?" Lâm Lỗi rầu rĩ hỏi.Tần Vịnh nghe xong càng nổi da gà, thằng này bị ma ám rồi à?"... Tuyệt, cực kỳ tuyệt vời...""Tuyệt... a a... mày tuyệt là được rồi!!!!!!!!!!! Vì sao nhất định phải cho mẹ tao biết mới được!!!!!!!!!! Bây giờ mẹ tao cũng bắt tao lấy Dương Thông!!!!!!!!!!!!! Tao cưới một pháp y về nhà, làm người thí nghiệm cho cô ta hả? Hay là thí nghiệm dùm cô ta?? Thí nghiệm người sống cho cô ta????" Đột nhiên Lâm Lỗi giống như lên cơn điên, trợn đôi mắt vằn đầy tia máu nhìn Tần Vịnh trừng trừng, vẻ mặt nanh nọc khiên Tần Vịnh đơ nửa ngày chưa hoàn hồn."Lâm Lỗi, không thể kỳ thị nghề nghiệp được.
Cái cô Dương Thông kia tuy không xinh đẹp bằng Lâm Phàm, dáng người không đẹp như Lâm Phàm, tóc không trơn như Lâm Phàm, mắt không to như Lâm Phàm, ngón tay không dài bằng Lâm Phàm, bản lĩnh không giỏi như Lâm Phàm, đầu óc không nhanh nhạy bằng Lâm Phàm nhưng cũng không nên bỏ qua một cô gái tốt được.""Tần Vịnh...""Hả?""Mắt mày mọc cườm hả?" Lâm Lỗi triệt để thấu hiểu cái gì là người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Trong mắt Tần Vịnh Lâm Phàm là một con phượng hoàng vàng.Tần Vịnh nghe là bực mình rồi, đang tính tranh luận với Lâm Lỗi đường hoàng, ưu điểm của Lâm Phàm với khuyết điểm của Dương Thông, sực nhớ ra mục đích đến đây hôm nay, lập tức biến sắc, âm trầm hỏi "Trước tiên giải thích cho tao biết đã, vì sao nói cho Lâm Phàm vụ tao bị bắt cóc?"Mi mắt Lâm Lỗi run run, có cảm giác chẳng lành.Nguyên nhân rất đơn giản.
Lúc đó bọn họ theo kế hoạch mở cuộc họp khẩn cấp trong phòng làm việc, làm bộ như Tần Vịnh bị bắt cóc thật, ai dè Lâm Phàm đột nhiên gọi điện thoại, vừa khéo đến ngay chỗ Jepi nói ra kịch bản đã định sẵn."Mày không biết tìm cơ hội gọi điện thông báo cho cô ấy à?" Tần Vịnh cảm thấy đây không phải lý do hợp lý.Lâm Lỗi cười ruồi "Căng thẳng quá quên mất."Tần Vịnh nghe xong đau đầu xoa trán, lầm bầm "Quả nhiên không sợ đối thủ giống như thần mà chỉ sợ đồng bọn giống heo thôi.""Anh họ, điều tao đi đâu trốn mấy ngày đi?" Lâm Lỗi vờ vịt không nghe thấy Tần Vịnh chửi hắn là heo, cười ton hót.Từ sau lần trước hắn cấp bách thốt đại lên muốn lấy Dương Thông, bà Lâm cả ngày chìm đắm trong hạnh phúc sắp được làm mẹ chồng.
Mỗi ngày cùng bà Dương nghiên cứu giờ lành tháng tốt, sính lễ cưới hỏi, thậm chí nhãn hiệu bánh kẹo cưới cũng nghiên cứu kỹ, tất cả đều may nhờ có bà Tần đầy kinh nghiệm truyền lại.Khiến hắn càng khó tin hơn là, cái cô Dương Thông đó cũng đồng ý.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều có đủ rồi, chỉ chờ hắn mặc vào áo ông Thọ chui vào mồ nằm thôi!"Em họ, mày có nghe qua câu này chưa, phá hủy mười ngôi đền chứ không phá một cuộc hôn nhân nha, tao phải tích đức cho con tao sau này, mày theo lời cô đi." Tần Vịnh vui sướng khi thấy người ta gặp nạn."Cút! Nếu lúc đó mợ bảo mày cưới cô ta mày cưới không?" Lâm Lỗi tức điên.Tần Vịnh nghe xong trầm ngâm mấy giây, nghiêm chỉnh nói "Mợ mày sẽ không bảo tao cưới cô ta, vì tao có Lâm Phàm rồi."Phụt ~~Lâm Lỗi đờ đẫn, tiểu nhân trong lòng điên cuồng ói máu.  

CHƯƠNG 42:

  Cuối cùng Lâm Lỗi không thành công bị anh họ đẩy đi tránh gió, thậm chí anh họ vĩ đại mà nhân từ của hắn "Rất Hiểu Ý Người" lại tặng cho hắn mấy ngày nghỉ phép, nói rất chi là hay ho – quan tâm nhân viên, muốn tặng hắn một hôn lễ cả đời khó quên.Thế nên mấy ngày nay, ngày nào Lâm Lỗi cũng bị một đám các bà các cô tóm đi mua sắm, thậm chí còn tới thẩm mỹ viện tẩy tế bào da mấy lần.Nhưng mà cái tên Tần Vịnh đang bị hắn căm hận, giờ phút này tình cảnh cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu..."Mau lên!! Thời gian nghỉ dài quá rồi!" Lâm Phàm đã mang thai hơn ba tháng, tuy bụng chưa lộ ra chút nào nhưng vẫn mặc quần yếm rộng thùng thình, lúc này đang tay trái chống nạnh, tay phải cầm loa đứng dưới chân vách núi ngước mặt lên nhìn Tần Vịnh đang bị dây thép treo lơ lửng giữa vách, nghiêm khắc quát to.Tần Vịnh buồn bực, đầu đầy mồ hôi.
Sáng sớm bò dậy phát hiện trên bàn toàn là trứng gà với thịt bò, đã vậy trứng gà còn sống nhăn! Chưa kịp hỏi đã bị Lâm Phàm ép ăn quá nửa, sau đó bị túm ra cửa."Vợ, chúng ta đi đâu đây?"Lâm Phàm không trả lời, dắt xe đạp kiểu nữ tối qua mượn Tiểu Ngọc ra, dưới ánh nhìn ngơ ngác của Tần Vịnh, ngồi đàng hoàng xong đột nhiên hô biến ra một sợi roi dài, hùng hồn ra lệnh."Nghiêm! Nhìn đằng trước! Bắt đầu ~ chạy!"Không thể không nói, Lâm Phàm quát rất có uy lực, dưới mệnh lệnh của cô Tần Vịnh không tự chủ được thực hiện một loạt động tác.Hắn còn tưởng sáng sớm Lâm Phàm chơi trò tình cảm với mình, chạy mấy bước miệng còn không quên chọc ghẹo "Em muốn theo đuổi anh hả?"Nghiêng đầu, bỗng phát hiện Lâm Phàm đang cưỡi xe bên cạnh hắn, sầm mặt nhìn.
Còn mang theo dụng cụ hỗ trợ nữa? Cái này là thông đồng làm bậy nha!"Đừng nói chuyện, lo chạy đi, buổi chiều còn đi leo tường."Tần Vịnh nghe xong chân nhũn ra thiếu chút nữa té lăn, bây giờ mới 7 giờ sáng, phải chạy tới chiều? Hơn nữa buổi chiều còn phải leo tường?"Vợ, có phải anh làm gì sai khiến em tức giận không?""Không có.""Vậy sao lại phạt anh chạy bộ?""Để rèn luyện thể lực cho anh, em phải bảo đảm sau này anh đủ sức chạy trốn." Không thể không nói, cảnh giác phòng trước ngừa sau của Lâm Phàm cực kỳ chu đáo, cô đã lên kế hoạch huấn luyện Tần Vịnh thành cao thủ sinh tồn nơi hoang dã và chạy trốn cực nhanh.
Vừa nhìn đã biết Hera kia biến thái quỷ dị cỡ nào, hợp tác với cô ta không chừa cho mình con bài chót sao được?"Thể lực của anh?! Thể lực anh tốt hay không chẳng phải em rõ nhất?!" Lại bị đả kích, Tần Vịnh không cam lòng gắt lên, ở trên giường đến cuối cùng người cầu xin chẳng phải Lâm Phàm à? Sức cùng lực kiệt không phải Lâm Phàm chắc? Bây giờ quật ngược nói thể lực hắn không tốt, muốn đập tôn nghiêm đàn ông của hắn văng tới chỗ nào đây!? Giẫm xuống dưới bánh xe đạp của cô hả?!Chẳng trách ngày hôm qua cô còn đặc biệt gọi điện thoại hỏi bác sĩ mình có thể đạp xe không, thì ra đã lên kế hoạch sẵn rồi.
Ghét nhất là tay bác sĩ kia còn khuyến khích cô vận động thích hợp giúp thai nhi khỏe mạnh.Lâm Phàm nghe xong không khỏi nhớ tới những đêm nào đó, Tần Vịnh thể hiện sức lực kinh người, đỏ mặt vụt cây roi dài trong tay lên mông hắn."Dài dòng, chạy mau!""Oái! Em đánh thật à!" Tuy trời mùa đông, Tần Vịnh mặc rất dày, Lâm Phàm cũng đã khống chế lực tay nhưng đột ngột bị roi quất vẫn hơi đau."Cần cù bù thông minh, chạy nhanh lên."Cũng không nên trách Lâm Phàm ác, chỉ cần Tần Vịnh có một chút nguy hiểm cô đều sẽ rắn lòng đi huấn luyện hắn, cái này gọi là ngọc bất trác bất thành khí, nhân bất học bất tri lý.Đó là một ngày đông lạnh thấu xương, một con đường nhỏ yên tĩnh thông thoáng, một người đàn ông cực kỳ bi thương bị áp bức chạy bộ trong gió lạnh, còn có... một người phụ nữ đạp xe đạp.Bước chạy của Tần Vịnh mới đầu vì khoe khoang thể lực còn nhanh, từ từ chậm dần, tiếp đó biến thành đi chầm chậm, cuối cùng hắn lê cái chân trên lòng đường, trời mùa đông mà cả người nóng hừng hực, mồ hôi đầm đìa."Không được ngừng, bây giờ cả người anh toàn mồ hôi, gió thổi là cảm ngay."Lâm Phàm đau lòng nói, lấy một bình trà giữ nhiệt trong giỏ xe đạp đằng trước đưa cho hắn, để hắn bổ sung nước.
Dựa theo tính toán của cô phải chạy 10km, ngày đầu tiên thành tích thế này cũng tạm được."Hic ~ không được rồi ~ hic ~ anh thà bị Hera hại chết cũng không muốn chạy nữa ~" Tần Vịnh uống nước xong ngồi phịch xuống tảng đá kế bên, nói sao cũng không chịu đứng dậy nữa.
Sáng sớm không cho người ta chuẩn bị tư tưởng lấy một chút, ăn xong thịt bò trứng gà là bắt đầu chạy, người ta chạy marathon cũng còn được thông báo trước cơ mà.Lâm Phàm nhìn thời gian thấy cũng kha khá, cầm khăn lông cẩn thận lau mồ hôi trên mặt hắn, nói "Vậy được rồi, em đèo anh về."Tần Vịnh đang thở hồng hộc suýt nữa thì sặc nước miếng "Em đèo anh??" Bảo hắn ngồi lên cái xe đạp nữ này?"Hay là anh muốn chạy về?" Lâm Phàm khó hiểu nhìn hắn, lại nhìn chung quanh.
Khu ngoại thành này trước không có thôn sau không có làng, cũng không có chỗ gọi xe, lần này ý chí hắn kiên định vậy à, muốn tự mình chạy về?Tần Vịnh cũng nhìn khu vực yên tĩnh không một bóng người này, than thở "Hay là để anh đèo em." Tuy đường đường một quý ông cao một mét tám đạp xe đạp nữ có vẻ kỳ cục một chút, nhưng còn hơn bắt hắn ngồi sau cho Lâm Phàm chở.Đáng tiếc Lâm Phàm không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, kiên quyết nói "Không được, anh phải giữ sức để chiều đi leo tường.""Vợ... em chắc chắn không phải đang trừng phạt anh?""Vì sao muốn phạt anh, mau leo lên, nếu không cho anh chạy bộ về."Kết quả cuối cùng, đương nhiên là Tần Vịnh, cô vợ nhỏ đáng thương ngồi trên chiếc xe đạp Tiểu Ngọc cho mượn, hơn nữa do chân quá dài, chân phải cong lên rất khó chịu.
Căn cứ quan sát của Lâm Phàm, về đến biệt thự nhà họ Tần, đế giày thể thao của Tần Vịnh mòn vẹt đủ một mm.Cơm trưa của Tần Vịnh, độc một món thịt bò và trứng gà, cầm đũa lên do dự không biết có nên giả chết, sau đó dặn má Trương nấu cho mình vài món không.Khổ nỗi Lâm Phàm canh hắn chằm chằm, đến mức đi toilet cũng đứng ngoài cửa, đề phòng hắn bị huấn luyện khổ quá chịu không nổi mà trốn về công ty.Có điều Tần Vịnh hoàn toàn không ngờ tới, mấy tháng sau đó, cách thức huấn luyện địa ngục của Lâm Phàm thật sự phát huy tác dụng, khiến hắn trở về từ cõi chết."Đừng lười biếng!! Leo lên!" Tần Vịnh đang chìm đắm trong hồi ức bị Lâm Phàm rống qua loa phóng lớn N lần, hoảng hồn bấu lấy gờ đá nhân tạo leo lên.Lên đến đỉnh, nháy mắt cả người hắn đắc đạo thăng thiên, toàn thân tỏa ra một tầng ánh sáng thần thánh.Thả tay cho dây thép buông từ từ xuống trước mặt Lâm Phàm, ôm lấy cô giọng điệu trầm lắng "Vợ, tuy anh cũng tán thành việc em huấn luyện cho anh, nhưng mà anh còn phải về đi làm, bằng không sau này của hồi môn của con gái chúng ta phải làm sao? Sính lễ cho con trai chúng ta cưới vợ làm thế nào?"Chỉ cần đi làm là hắn an toàn rồi, Lâm Phàm không thể bắt hắn mỗi ngày leo từ bên ngoài tòa nhà công ty lên tới lầu chót được chứ, đâu phải người nhện đâu!"Cũng phải, vậy sau này mỗi sáng 5 giờ anh dậy, em chạy bộ với anh, buổi chiều tan làm tới đây leo tường, dù sao cái nhà leo núi này buổi tối không đóng cửa." Lâm Phàm thông cảm."Sao mặt anh khó coi vậy? Chắc chắn là bình thường thiếu rèn luyện, bây giờ vận động nhiều như vậy nên chưa quen được." Lâm Phàm lo âu sờ mặt hắn.Tần Vịnh bị kế hoạch của cô dọa cho mặt mày xanh lét, môi miệng phát run "Anh... bình thường có tới phòng tập thể hình..." Cũng vì hay đến phòng tập thể hình nên mới xây một phòng tập thể hình không tính là chuyên nghiệp lắm trong công ty.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Dạo này Tần Vịnh rất bận, bận còn hơn trâu nữa.Mỗi ngày, 5 giờ sáng bị túm ra khỏi giường đi chạy bộ, buổi trưa tan tầm phải kiên trì đưa Lâm Phàm đi lớp tiền sản, buổi chiều tan làm đi leo tường.
Hắn cảm thấy mình có thể đại chiến quần địch, lấy một địch mười."Anh họ, mày gầy quá ~""Em họ, mày tiều tụy rồi ~"Phòng làm việc, hai đồng chí đau khổ thông cảm cho nhau, nhìn đối phương nước mắt lưng tròng nửa ngày, chỉ còn thiếu nước ôm đầu khóc rống lên.Ấn đường Lâm Lỗi đen kịt, mắt thâm quầng túm cổ áo Tần Vịnh, thều thào "Anh họ, mày bảo Lâm Phàm hỏi Dương Thông dùm tao, tao đắc tội với cô ta chỗ nào mà muốn chỉnh tao?"Tần Vịnh gạt tay hắn ra, mặt mày tái mét "Tao cũng muốn hỏi Lâm Phàm, tao đắc tội cô ấy chỗ nào mà muốn chỉnh tao như thế.""Anh họ...""Em họ...""Anh, chúng ta bỏ trốn đi.""Xin lỗi em, anh đã có Lâm Phàm rồi, cho dù cô ấy lại giày vò anh nữa, cả đời này anh cũng không thay lòng đổi dạ.""Đầu mày bị lừa đá rồi!""Óc mày bị mông heo đè lên rồi!""Mày! Cưới một bà vợ mạnh hơn mày về, giờ thấy báo ứng chưa! Lính đặc công mà mày cũng muốn cưới, muốn cưới là cưới sao?""Cũng còn tốt hơn mày cưới một pháp y về, hàng ngày bị biến thành xác sống thí nghiệm, chưa biết chừng hôm nào đó em trai mày cũng bị giải phẫu để quan sát tổ chức tế bào bên trong.""Tao phải cưới cô ta còn không phải tại đôi gian phu bọn mày hại sao?""Nói ai là gian phu hả! Bọn tao là thần điêu hiệp lữ, à không phải, thần tiên quyến lữ!""Xì! Hai đứa mày mà là thần tiên! Xí thần thì có!" "Xí thần?""Thần tiên trong nhà xí ấy!""Hây! Con heo kia, cho mày nếm thử nắm đấm sắt tao mới luyện thành.""Tưởng tao không đánh lại mày thật chắc?! Cho mày nếm mùi công phu Thiếu Lâm lợi hại!"Chân tướng sự thật là, công phu xì hơi cũng chả có, hai tên y như hai đứa con nít ôm nhau lăn thành một cục, thỉnh thoảng còn giựt tóc, nhéo mặt nhau."Buông tay!" Thịt bên má phải Tần Vịnh bị Lâm Lỗi nhéo chặt cứng, nói ú ớ không rõ."Mày thả trước!" Lâm Lỗi càng thảm hơn, áo sơ mi bị xé, hai má bị Tần Vịnh kéo ra hai bên."Mày thả trước!" Đương nhiên Tần Vịnh không chịu thả tay trước rồi, càng mạnh tay hơn trước."Lấy cách của đàn ông đánh một trận đi!" Lâm Lỗi đau chịu không nổi, gào ầm lên, kéo thêm chặp nữa chắc miệng cũng rách luôn."Được! Cách của đàn ông.
Đếm đến ba thì cùng thả.""Được, 1.""2.""3!" Đếm đến 3 xong, hai tên vô lại vẫn y nguyên không rục rịch."Biết ngay là mày chơi gian mà! Bóp cổ mày chết!" Ngón tay cái Tần Vịnh vạch miệng Lâm Lỗi ra, xả hết căm phẫn trong thời gian này."Ông liều mạng với mày!!" Lâm Lỗi căm tức có thua gì Tần Vịnh....Trong phòng làm việc ngọn lửa chiến tranh lan rộng, hai kẻ dã man quăng hết văn minh lịch sự, dùng sức mạnh loài vật chiến đấu.Thật ra nên khen Tần Vịnh, không có dùng em họ làm bao cát thử đấm bốc, bằng không em họ hắn không chỉ bị sưng môi suýt rách thôi đâu.Ở một quán trà hơi ồn ào cách xa mùi thuốc súng đó, Trân Hương nghịch nghịch tách trà giá rẻ trong tay, im lặng hồi lâu mới nói "Lâm Phàm, đội trưởng Khương chết rồi.""Sao... sao mà chết?" Lâm Phàm giật thót, cô còn chưa cân nhắc có nên nói hết toàn bộ cho Trân Hương nghe không, cúi đầu che giấu nét hoảng hốt trên mặt."Nghe nói là vất vả quá độ nên đột tử, cậu tin không?" Trân Hương nhìn chằm chằm Lâm Phàm.  

CHƯƠNG 43:

  Ánh mắt Lâm Phàm láo liên, cầm tách trà lên hớp một ngụm, tìm cách giấu diếm.
Trong lúc đó Trân Hương vẫn nhìn cô chằm chằm."Ha ha... có thể lắm..."Trân Hương nghe xong nét mặt không giấu được thất vọng tràn trề, đập mạnh tay xuống bàn gằn giọng "Lâm Phàm, cậu không biết là mình không nói dối được sao!"Quả thật hành động đột ngột của cô ấy làm Lâm Phàm giật mình, siết chặt tách trà bằng nhựa chịu nhiệt trong tay, cắn môi dưới im lặng.
Lòng đầy áy náy nhưng trước khi nắm bắt rõ toàn bộ sự việc, cô không thể nói cho Trân Hương nghe.
Mặc dù Trân Hương là bạn thân nhất của cô nhưng cô càng khao khát có một mái ấm hơn.
Nếu gia đình đó không có Tần Vịnh, nó sẽ không còn là một gia đình hoàn chỉnh nữa.
Cô chờ hơn hai mươi năm, rốt cuộc cũng đợi được một tương lai hạnh phúc, cho dù bạn bè có từ bỏ cô cũng phải bảo vệ Tần Vịnh."Trân Hương, xin lỗi, tớ... Tớ phải đưa cơm trưa cho Tần Vịnh." Lâm Phàm vội vàng đứng dậy cầm hộp cơm định đi, cô không biết tiếp tục ngồi thêm một lát liệu cô có thay đổi ý định mà nói hết cho Trân Hương nghe không, dù sao cô ấy cũng là một trong số ít người bao nhiêu năm nay thật lòng đối xử tốt với cô.Trân Hương nhìn cô hoảng hốt bằng ánh mắt phức tạp, môi nhếch lên cười khổ "Lâm Phàm, có phải cậu cho rằng tớ là người vì chiến công của mình mà hi sinh hạnh phúc của người khác không?""Không, cậu không phải! Trân Hương, tớ..." Lâm Phàm nghe câu này mà xót xa không thôi, vội vàng níu tay Trân Hương, muốn giải thích với cô nhưng há miệng nửa ngày lại không thốt ra được một chữ.Trân Hương cúi đầu trầm ngâm, sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nhìn cô cười thoải mái "Được rồi, cậu không muốn nói thì thôi vậy.
Mang cơm cho chồng cậu đi."Nói xong không đợi Lâm Phàm phản ứng liền đứng dậy đi ra khỏi quán.
Ánh mặt trời chiếu trên cảnh phục của cô dường như phủ một tầng sáng chói mắt, song bóng lưng thẳng tắp có vẻ cứng ngắc.Tâm tình Lâm Phàm xuống thấp, ngồi trong xe mà nghĩ ngợi lung tung, có phải cô quá ích kỷ rồi không? Có phải làm tổn thương Trân Hương rồi không?Đến công ty rồi cô vẫn không nghĩ thông được, lên tới tầng cao nhất càng không có thời gian mà suy nghĩ, bởi vì..."Hera phái người tập kích các anh à?" Cô trợn mắt há mồm chỉ vào đầu tóc, quần áo Tần Vịnh.
Cái đầu cứ như vừa bị hỏa tiễn bắn trúng, một bộ đồ tây đẹp đẽ bây giờ phất phơ trên người hắn.
Lâm Lỗi ngồi một bên thở dốc càng bi thảm hơn, tóc tai khả nghi rải rác trên nền nhà, dựa vào màu sắc và độ dài của nó, Lâm Phàm đoán đó là sản phẩm xuất ra từ hắn.
Còn hắn bây giờ thì, đơn giản là áo rách quần manh, khóe miệng tím bầm, có thể thấy người ra tay ác ôn cỡ nào.
Cô hoàn toàn không biết, vết thương trên miệng Lâm Lỗi là do Tần Vịnh banh ra."Không có... Vợ, sao em tới đây." Nghe trợ lý thông báo, Tần Vịnh thắc mắc, cầm giúp Lâm Phàm hộp cơm to quá khổ.Lâm Phàm đau lòng, lo lắng dùng ngón tay bới lại cái đầu tổ quạ của Tần Vịnh, liếc mắt thấy mặt hắn còn nguyên một dấu tay đỏ thẫm thì càng tức hơn "Mang cơm cho anh, rốt cuộc là chuyện gì?""Phàm Phàm! Ao em đặc bụt ang ơm o ó (sao em đặc biệt mang cơm cho nó)" miệng bị kéo banh ra không nhẹ, Lâm Lỗi ú ớ nói không rõ ràng, thỉnh thoảng lại phun nước miếng.Lâm Phàm nghe mà đầu óc mù tịt, tỏ vẻ ghớm ghiếc lau nước miếng Lâm Lỗi phun trúng quần áo Tần Vịnh."Rốt cuộc là ai đánh hai người!! Em chém chết nó!" Thấy cả hai không ai chịu giải đáp thắc mắc của mình, tâm tình Lâm Phàm vốn hơi bất ổn cuối cùng bùng nổ, đập bàn cái rầm, hai người hoảng hồn bất giác rụt đầu rụt cổ.Mắt Tần Vịnh lập lòe nửa ngày, rốt cuộc e dè hỏi: "Nếu... anh nói... miệng của nó do anh xé, em tin không?"...Cuối cùng, dưới sự giải thích không đầu không đuôi của cả hai, Lâm Phàm biết chân tướng xong thiếu điều muốn rớt nước mắt.Tần Vịnh mở hộp cơm ra mới biết vì sao Lâm Phàm đặc biệt ngàn dặm xa xôi mang cơm cho hắn, lại là thịt bò và trứng gà sống nhăn, làm ơn đi, muốn huấn luyện hắn thành tuyển thủ thi Olympic à? Nếu thật sự có thuốc tăng lực dám cô cũng cho hắn ăn luôn lắm.Lâm Phàm sắp cơm đàng hoàng xong gọi Lâm Lỗi lại ăn chung luôn, rót nươc cho hai người thấm giọng xong, hơi do dự hỏi "Tần Vịnh... em muốn nói chuyện Hera cho Trân Hương nghe, được không?"Tần Vịnh đang gắp đồ ăn khựng lại, nghiêm túc nhìn cô "Chỉ cần em cảm thấy đúng, em cứ làm đi." Cho dù phải dùng mạng hắn ra đánh cược.Câu này phảng phất như có ma lực trí mạng, nặng nề đánh vào lòng Lâm Phàm, ngóng nhìn đôi mắt sáng ngời sâu không thấy đáy của Tần Vịnh, dường như cả người đều lọt vào biển sao mênh mông sáng lạn đó, không thể thoát ra được."Khụ... ao ầm về òng mình ăn ôi (tao cầm về phòng mình ăn thôi)" Thấy hai người không coi ai ra gì si tình nhìn nhau, Lâm Lỗi nổi hết da gà, đứng dậy bê hộp cơm phần mình, gắp thêm mấy miếng thịt bò, giống như ông già một bên cảm thán cho đôi nam nữ cuồng dại, một bên lắc lư vác cái môi xanh tím đi về phòng mình.Lâm Phàm sau khi hạ quyết tâm, rốt cuộc một tháng sau kể hết đầu đuôi sự việc cho Trân Hương nghe.
Nghe xong Trân Hương một mực im lặng không nói, hồi lâu sau cô nhìn Lâm Phàm với vẻ khó hiểu "Vì sao cậu quyết định nói cho tớ biết?""Bởi vì, cậu sẽ không vì chiến tích của mình mà hi sinh hạnh phúc của tớ." Lâm Phàm chân thành nhìn cô, mắt thoáng nét cười.
Ngày hôm đó cô ấy mặc quân phục đứng dưới ánh mặt trời khiến cô nảy sinh ảo giác, hình như khoảng cách giữa cô và cô ấy đang từ từ cách xa.
Cô không biết là mình cách bộ quân phục đại biểu cho chính trực, vinh dự đó càng lúc càng xa, hay là bạn thân của cô, Trân Hương?Trân Hương nghe xong kinh ngạc nhìn cô chòng chọc, đột nhiên cười khẽ, nắm tay lại che miệng giấu đi tiếng cười như chuông ngân, khóe mắt lấp lánh ánh sáng.Lâm Phàm thất vậy là hiểu lòng cô, buông lỏng tâm tình, dưới ánh mặt trời cũng nở nụ cười ấm áp như gió xuân."Bụng lớn thế này rồi, có khó chịu không?" Trân Hương thò tay, e dè sờ bụng Lâm Phàm.  

Mới hơn năm tháng mà đã bắt đầu giống như bong bóng phình lên rồi.Lâm Phàm cúi đầu sờ sờ bụng mình, lòng cực kỳ mềm mại "Còn tạm được, tớ cũng không nôn nghén, các cục cưng rất biết thương tớ.""Tần Vịnh tốt với cậu nhỉ.""Anh ấy..." Đang định nói Tần Vịnh rất tốt với cô, lại phát hiện nhân vật chính của cuộc thảo luận đã tới.Tần Vịnh xẹt vào quán trà nhanh như gió, cầm ly trong tay Lâm Phàm lên uống một hơi mới phát hiện là nước lọc, sắc mặt giãn ra, nghênh ngang quàng vai cô dựa vào ghế, mắt không ngừng đảo chung quanh.Lâm Phàm ngạc nhiên hỏi "Nhìn gì thế?""Lâm Lỗi chạy rồi!! Hôm nay mẹ nó dẫn Dương Thông tới chỗ anh quậy, cứ nhất quyết là anh giấu nó đi, trời đất chứng giám, anh ước gì Lâm Lỗi kết hôn cho rồi." Tần Vịnh tức tối, cảm thấy Lâm Lỗi quá thiếu nghĩa khí, ít ra trước khi chạy cũng phải thông báo cho mình biết chứ?"Vậy anh lén lén lút lút nhìn ngó cái gì? Hắn trốn ở quán trà này à?" Lâm Phàm vẫn chưa hiểu.Tần Vịnh nghe xong đau khổ chống trán "Bọn họ canh chừng anh cả ngày nay rồi! Mới rồi anh ở bên ngoài giả vờ đi toilet nam, sau đó chui cửa sổ ra!"Lâm Phàm và Trân Hương đều nhìn hắn bằng vẻ mặt ngu ngốc, Lâm Phàm không nhịn được hỏi một câu khiến Tần Vịnh hóa đá "Nếu anh không giấu thì trốn cái gì? Bộ anh đến đây gặp em bọn họ cũng có ý kiến à?""Anh... chẳng phải là chột dạ chút sao..." Hắn và Lâm Lỗi cấu kết làm bậy bao nhiêu năm nay, nói Lâm Lỗi chạy mà hắn không biết? Đổi lại là hắn hắn cũng không tin, nói chi người khác.Trân Hương phì cười, áy náy liếc Lâm Phàm một cái, đứng dậy tạm biệt."Phàm Phàm, tớ về đơn vị đã, có chuyện gì thì gọi cho tớ.""Ừ, bái bai."Trân Hương đi ra đến cửa thì lướt ngang qua người bà Lâm, không biết vì sao cô quay đầu nhìn cô gái trẻ đi bên cạnh người phụ nữ đứng tuổi đó thêm một chút, có lẽ vì đáy mắt cô ấy thoáng nét thận trọng.Rốt cuộc bà Lâm cũng tóm được Tần Vịnh, nói gì cũng không chịu buông tha.
Giọng điệu thê lương tức giận buồn đau, câu nào cũng không thoát được chữ chết, Lâm Phàm nghe mà tim đập chân run.
Mẹ Lâm Lỗi nói nếu tìm không được hắn, hôn lễ mà hủy là bà nhảy sông tự tử.Dương Thông im lặng đứng bên, thân hình vẫn thẳng tắp kiêu ngạo như cũ, cằm bạnh ra không lên tiếng."Cô!! Con không giấu thật mà, chúng ta về nhà nói!" Tần Vịnh khóc không ra nước mắt, lần này hắn nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.Bà Lâm nào chịu về nhà, nhân cơ hội đang có sức phải ra sức mà quậy, tốt nhất là quậy cho Tần Vịnh tan nát, phải giao Lâm Lỗi ra.Cục diện căng thẳng mười mấy phút, người xem càng lúc càng đông, không ít người sung sướng bê trà xem kịch, thậm chí có người còn ngồi đó cắn hột dưa.Lâm Phàm thấy vậy nheo mắt, lén lút nhéo tay Tần Vịnh ra dấu bằng mắt cho hắn, kế đó bắt đầu làm bộ đau đớn ôm bụng rên rỉ."Ui da... chồng ơi... đau bụng ~"Mọi người nghe xong giật mình, nhất là Tần Vịnh, biểu diễn càng lâm li bi đát, sắc mặt căng thẳng, tay run run đỡ lấy mặt Lâm Phàm "Vợ! Em làm sao thế!!""Bụng... bụng em đau quá...""Anh đưa em đi bệnh viện!" Nói xong bế ngang Lâm Phàm lên xông ra ngoài, lưu lại mọi người bị một màn bất ngờ này làm cho sửng sốt hết ráo.Lấy tốc độ như chạy thi ôm Lâm Phàm ra đến bãi đậu xe, nhẹ nhàng đặt Lâm Phàm xuống xong, vòng qua đầu xe chui vào ghế lái, đóng cửa nổ máy, một loạt động tác trơn tru liền mạch không ngừng lấy một giây.Xe chạy hơn trăm mét, hai người mới bình thường trở lại."Không hổ là con trai ba, chưa ra đời đã giải vây dùm ba con rồi." Tần Vịnh tự hào.Lâm Phàm bất mãn bĩu môi "Phải nói là em diễn giỏi." Kế đó lập tức nghiêm nghị hỏi hắn "Có thật là anh không biết Lâm Lỗi đi đâu không?"Tần Vịnh lắc đầu "Không biết thật mà.
Với lại anh cũng không dè nó sẽ lâm trận giở ra chiêu này, thiệp mời đều đã gửi hết rồi.""Vì sao Lâm Lỗi nhất quyết không chịu lấy cô Dương chứ?" Lâm Phàm nghĩ mãi không ra, tuy cô Dương có vẻ âm trầm, nhưng tính cũng không tệ, hình thức cũng được.Tần Vịnh không nghĩ tới Lâm Phàm lại hỏi chuyện này, mắt hơi tối lại, trầm ngâm hồi lâu mới nói "Có lẽ vì thời niên thiếu Lâm Lỗi từng yêu một cô bé.""Hả?""Cụ thể thế nào thì anh không rõ, hỏi kiểu gì nó cũng không chịu nói.
Nó chỉ nói cho anh biết, cô bé đó gọi là Tàn Âm.""Có người họ Tàn hả?""... Vợ, cái đó không quan trọng, tóm lại không cần nói chuyện bọn họ nữa.
Hôm nay các con trai của ba có ngoan không ~" Nhờ quan hệ tư nhân, hai người đi siêu âm mới biết hai bảo bối trong bụng không phải thai long phượng hai vợ chồng trông đợi mà là hai cậu nhóc.
Thương gia Tần Vịnh hơi thất vọng vì không lấy được tàu du lịch nhưng vẫn nhanh chóng đón nhận tin vui này.
Cả nhà họ Tần càng vui hơn, cả nước ăn mừng, à, cả nhà ăn mừng mới đúng.
Bà Tần lại kích động ngất xỉu hai lần, sau đó cầm điện thoại lên giở danh bạ ra gọi từng số một."Ngoan hơn anh nhiều.""..."


CHƯƠNG 44:

  Lại nói cái tên Lâm Lỗi lâm trận đào ngũ, bị cả gia tộc khổng lồ hùa nhau truy sát, vây bắt hai tháng cũng không cách nào lần ra, đủ thấy lần này hắn lặn sâu cỡ nào.Mới đầu mọi người phẫn nộ, sau đó lại cảm thấy kinh hoảng, có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Ví dụ như bắt cóc? Song ngay lập tức ý nghĩ này bị gạt đi, bởi vì không có ai nhận điện thoại tống tiền hết.Sau khi anh họ Tần Vịnh thề bằng máu rằng không che giấu tội phạm, mọi người vẫn bán tín bán nghi như cũ, tiếp tục năm thì mười họa tìm hắn tra hỏi, hại hắn khóc không ra nước mắt.Ngày hôm ấy, ông chồng tốt Tần Vịnh theo lệ đưa Lâm Phàm đi học lớp tiền sản, tan học xong về nhà đụng phải cô bác sĩ pháp y Dương Thông.Lập tức lông tơ Tần Vịnh dựng đứng, mặt mày u ám nói "Cô Dương, tôi lặp lại lần thứ năm trăm sáu mươi mốt, tôi thật sự không biết Lâm Lỗi đi đâu."Lâm Phàm cũng phối hợp trịnh trọng gật đầu để tăng độ tin cậy, ông chồng cô đeo nỗi oan không giải này, sao cô không đau lòng cho được."Tôi biết." Dương Thông ngồi trên sofa, chịu đựng ánh mắt đồng tình của đám Tiểu Ngọc bắn tới, thản nhiên đáp.
Cùng là phụ nữ, Lâm Phàm nhạy cảm phát hiện đáy mắt cô ấy thoáng chút bi thương, không tự chủ được hỏi "Cô Dương, cô..." Cô muốn hỏi vì sao cô ấy lại chọn Lâm Lỗi? Nhưng nghĩ lại, hỏi câu ấy vào lúc này có hơi ngại, nửa câu sau tự động biến mất."Tôi biết cô muốn hỏi gì." Dương Thông không hổ là Dương Thông, hồi đó chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư Tần Vịnh, hôm nay sao không bóc mẽ Lâm Phàm được chứ."Hơ?" Lâm Phàm ngạc nhiên.Dương Thông cười nhạt tự giễu "Muốn hỏi vì sao tôi đồng ý lấy Lâm Lỗi?""Cái...""Bởi vì tôi thích anh ấy."Dương Thông bình thản thả một quả lựu đạn xuống hồ nước không gợn sóng, nổ cho mọi người đầu váng mắt hoa."Nhưng..." Tần Vịnh chớp hàng mi dài, hoàn hồn, nghĩ không ra tính cách kiểu đó của Lâm Lỗi sao lại làm cho người như Dương Thông thích được, không khoa học chút nào."Nhưng anh ta không thích tôi." Dương Thông tiếp lời Tần Vịnh, giọng điệu vẫn thản nhiên cứ như đang nói chuyện của người khác, không buồn để ý đôi vợ chồng bị lời nói trắng trợn của mình nổ choáng."Cô Dương à, Tần Vịnh nhà tôi thật sự không biết Lâm Lỗi đi đâu, tôi cam đoan với cô." Lâm Phàm tưởng lần này Dương Thông đến tính lấy tình nghĩa nói động bọn họ, mục đích vẫn là hỏi ra chỗ trốn của Lâm Lỗi, sau đó... báo thù.Dương Thông nghe xong, mắt kính loang loáng, nhếch môi "Tôi đã nói rồi, tôi biết chứ.
Hôm nay tôi không đến tìm Lâm Lỗi." Nói xong mở giỏ xách của mình ra, lấy một con bọ ngựa giấy đưa cho Tần Vịnh."Ngày mai tôi đi New Zealand, sẽ không về nước nữa.
Nếu anh ta quay về, nhờ anh đưa cái này cho anh ta giúp tôi."Vợ chồng Tần Vịnh nghiên cứu con bọ ngựa giấy này cả nửa ngày cũng không nhìn ra cái gì.
Lâm Phàm dè dặt đưa tay sờ nó, nói giọng không thể tin được "Em thấy mấy đồng đội viết thư cho bạn trai đều thích gấp trái tim với hạc giấy, con bọ ngựa giấy thế này lần đầu tiên mới gặp."Tần Vịnh kề đầu nghiên cứu với cô đột nhiên nói giọng bí ẩn sâu xa "Anh chỉ nghĩ tới, chuyện bọ ngựa cái ăn bọ ngựa đực thôi."Nói xong hai người đồng loạt ớn lạnh, ngẩng đầu phát hiện Dương Thông đã lịch sự đứng dậy từ biệt.Đột nhiên, óc Tần Vịnh lóe lên một chút linh cảm, hắn hơi sốt ruột hỏi với sau lưng cô ấy "Cô thích Lâm Lỗi từ lúc nào vậy?"Lâm Phàm nghe xong có phần bực mình, nhéo tay hắn, chẳng phải là xát muối lên miệng vết thương người ta sao? Sao lại hỏi một câu ngớ ngẩn như thế.Ai ngờ Dương Thông hơi khựng lại, nói giọng xa xăm "Năm năm trước."...Dương Thông đi lâu rồi, hai vợ chồng ngu ngốc ngồi trên sofa vẫn còn há hốc miệng, không thay đổi gì cả.
Má Trương sốt ruột không thôi.
Sao cô Dương đi mà còn dắt luôn cả hồn cô chủ và cậu chủ theo thế?"Vợ... anh cảm thấy lần này... Lâm Lỗi chết chắc rồi.""Rốt cuộc cô Dương thích Lâm Lỗi chỗ nào?""Gu thưởng thức của Dương Thông hơi đặc biệt...""Ừ..."Cái đôi chân chính có gu thưởng thức đặc biệt kia, vô đạo đức bình phẩm gu thưởng thức đằng sau lưng Dương Thông.
Mà ở Venice xa xôi đang thưởng ngoạn thành phố sông nước, Lâm Lỗi đột nhiên hắt xì liên tiếp mấy cái, bóng đen chẳng lành lần nữa che phủ thân hình gầy gò của hắn.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới chớp mắt đó đã sang tháng sáu.
Lâm Lỗi vẫn chưa quay về mà bụng Lâm Phàm đã lớn tới mức không nhìn thấy ngón chân mình.
Đã vậy đêm khuya thường hay bị rút gân, ngủ không ngon giấc, Tần Vịnh đau lòng, nửa đêm lại dậy xoa bóp đôi chân sưng phù của cô, ban ngày còn phải ra sức kiếm tiền mua sữa cho con.
Song tinh thần không hề mệt mỏi, trái lại càng gần ngày dự sinh, mặt mày càng rạng rỡ.Ngày hôm đó.Bà Lâm đã khóc đến cạn nước mắt, lại kể lể vô số thành tích của thằng con bất hiếu Lâm Lỗi với bà Tần, càng nói càng đau lòng gục đầu vào vai bà Tần khóc khan.Thời gian này Tần Vịnh cứ thấy bà Lâm là thần kinh căng thẳng tột độ, hắn bắt đầu thấy đồng tình với Lâm Lỗi.Cất cặp hồ sơ, rửa tay xong ngồi trên sofa ôm vợ yêu, sờ cái bụng lớn hơn phụ nữ có thai bình thường mấy lần của cô, cảm thụ thai máy thần kỳ.Lâm Phàm dựa vào bả vai rộng chắc của hắn hưởng thụ, cẩn thận lột vỏ nho, dịu dàng đút cho Tần Vịnh ăn.
Từ đầu chí cuối Tần Vịnh cứ nhìn cô đắm đuối, ăn nho xong còn không quên giúp cô liếm sạch nước nho dính trên đầu ngón tay.Cái màn buồn nôn này trình diễn mỗi ngày ở nhà họ Tần, mọi người đã thành thói quen xem như không khí.
Bà Lâm sờ cánh tay nổi đầy da gà da vịt, trong lòng vừa hâm mộ vừa khổ sở.
Nếu bà không diễn trò cũ mỗi ngày, không hỏi cảm giác của con, cứ ép nó lấy vợ sinh con, có phải bây giờ Lâm Lỗi cũng sẽ cùng cô gái nó yêu diễn một màn thế này không?"Tần Vịnh, Lâm Lỗi không có liên lạc với con thật sao?" Bà Lâm đã hối hận lần thứ N+1 hỏi, Tần Vịnh đang hưởng thụ vợ phục vụ nghe xong bất lực đáp "Không có thật mà... con cũng sai người đi tìm rồi.""Ôi, ba Lâm Lỗi cũng phái người tìm rồi, nhưng mấy tháng rồi cũng không có chút tin tức nào, hay là có chuyện gì rồi?" Bà Lâm lo lắng, bà Tần vỗ vai bà an ủi, trong lòng cũng đầy ưu sầu."Cô, đừng lo quá, tính tình Lâm Lỗi không chịu thiệt, sẽ không có cái gì ngoài ý muốn đâu." Nói thât, lúc nói câu này Tần Vịnh cũng không dám chắc, không lẽ lần này Lâm Lỗi quyết tâm tuyệt tình đến thế? Nếu hắn quay về phát hiện Dương Thông là... liệu có phát điên không?Lâm Phàm ngồi bên cũng lây nhiễm tâm tình lo lắng của người làm mẹ từ bà Lâm, mày cứ nhíu mãi.
Bụng quặn đau từng cơn, mới đầu cô cho là bình thường, uốn éo người đổi tư thế dễ chịu hơn, dựa vào người Tần Vịnh.Tần Vịnh cười cưng nựng, vươn tay ôm cô tiếp tục thảo luận khả năng Lâm Lỗi có thể đi đâu với mọi người.Không ai chú ý sắc mặt Lâm Phàm càng lúc càng khó coi, mãi đến khi cô run run đưa tay thử sờ dưới mông mình, giọng nói hơi bất ổn "Chồng ơi... đau bụng..."Ai ngờ Tần Vịnh lại cười hề hề hun chóc lên má cô "Vợ, cô không tra hỏi anh, không cần đóng kịch nữa."Mọi người nghe xong cười phá lên, lo sầu trên mặt bà Lâm tản đi không ít, nói với Lâm Phàm "Con tưởng lần trước cô không nhìn ra hai đứa mày đóng kịch à? Chạy thiệt nhanh."Bà Tần cũng lắc đầu cười "Tiểu San à, đừng có ăn hiếp con dâu chị.""Làm gì có chứ..."Lâm Phàm đen mặt, đưa bàn tay ướt sũng ra trước mặt Tần Vịnh "Em... nước ối vỡ rồi..."Mặt mọi người đờ ra mấy giây, đột ngột nổ banh!"Không phải một tháng nữa mới tới ngày dự sinh à? Má Trương!! Mau gọi Harlan chuẩn bị xe đi bệnh viện!!! Tiểu Ngọc, gọi điện thoại cho ông chủ!! Sắp sinh rồi!!" Bà Tần lấy hết hơi sức bắt đầu rống lên, bà Lâm bịt tai trốn qua một bên dựa vào, hâm mộ lại căng thẳng nhìn mọi người bận túi bụi.Song bà sửng sốt phát hiện, Tần Vịnh vẫn giữ nguyên tư thế bất động đó.Lâm Phàm đau đến nhăn mặt nhíu mày, lo âu đẩy đẩy Tần Vịnh bị đứng hình "Chồng...?"Tiểu Hương và má Trương xông lên phòng ngủ lấy túi hành lý đã chuẩn bị sẵn, dùng tốc độ cực nhanh tót lên xe, Tiểu Ngọc run run bấm điện thoại, bấm mấy lần mới gọi điện được cho ông Tần.  

  Tình cảnh rối tinh rối mù, chỉ có Tần Vịnh chậm chạp hoàn hồn, sững sờ nhìn Lâm Phàm chằm chằm, đột nhiên, hắn nháy mắt, lại tiếp tục nháy nhanh hơn, mấy lần."Sắp sắp sắp sắp sắp sinh rồi?!" Nắm cứng tay Lâm Phàm, thấy cô ôm bụng đau đớn, hắn đau lòng không thôi, bế bổng cô lên chạy xộc lên lầu "Mau mau mau đi bệnh viện!!""Con! Đi bệnh viện mày chạy lên lầu làm cái gì!!! Harlan chờ ngoài cửa rồi!" Bà Tần đứng trong phòng khách, lấy làm khó hiểu rống lên.Tần Vịnh đứng khựng lại, quay người, cẩn thận nhưng nhanh chóng, chạy ra cửa lớn."Đúng đúng đúng, cửa ở chỗ này."Mọi người hết chỗ nói.Vừa lúc ông Tần về tới nhà, mới dừng xe thì nhận được điện thoại của Tiểu Ngọc, hí ha hí hửng chạy vô nhà, đụng phải Tần Vịnh bồng Lâm Phàm chạy ra."Con! Phàm Phàm sắp sinh rồi?!"Tần Vịnh không nghe lọt câu gì, mắt cứ nhìn chòng chọc cái xe đằng trước.Ông Tần không tức giận, hỏi bà Tần, bà Lâm bám theo sát gót."Bà xã, Phàm Phàm sắp sinh rồi hả?"Ông phát hiện bà vợ trực tiếp lơ mình, mặt mày căng thẳng, mong chờ, lướt qua mình mà chạy."Ông chủ, cô chủ sắp sinh rồi." Không hổ là má Trương trung thành nhất, thấy ông chủ nhìn chiếc xe đã như bóng ma lướt đi trong gió phóng tới bệnh viện, đưa ra đáp án mà ông đã biết từ đầu.Ông Tần cũng không kịp truy cứu thái độ của mọi người với mình, cháu nội bảo bối mới là việc cấp bách, hấp tấp chạy vô nhà xe lái cái xe yêu dấu của mình đuổi theo.Đến bệnh viện xong, bác sĩ kiểm tra phát hiện Lâm Phàm mới mở có hai phân, ít nhất phải năm tiếng nữa mới sinh được.
Mọi người vừa sốt ruột vừa đau lòng, cái này tức là Lâm Phàm còn phải chịu đau mấy tiếng nữa."Vợ, sau này không sinh nữa." Tần Vịnh dịu dàng hôn lên vầng trán đầy mồ hôi của cô, không nỡ.
Đợi Lâm Phàm sinh xong hắn phải đi thắt garo! Dù sao hai thằng con trai là đủ rồi.Mặt Lâm Phàm tái nhợt nhưng lại mỉm cười "Em muốn sinh một đội bóng.""...""Phàm Phàm, ăn chút gì đi con, lát nữa mới có sức." Bà Tần theo tới, bưng canh gà hầm nhân sâm Tiểu Hương đưa, múc lên thổi nhè nhẹ đưa tới miệng Lâm Phàm.Lâm Phàm khó nhọc nuốt xuống, cắn răng chịu đựng hết cơn đau kịch liệt này tới cơn khác.Tần Vịnh đứng bên hoảng hốt, tay chân luống cuống.
Cứ tóm lấy bác sĩ hỏi hết lần này đến lần khác vì sao vợ hắn lại đau đớn như thế.
Bác sĩ chịu hết nổi, rống lên, có vợ ai sinh con mà không đau đâu hả!!Cuối cùng, sau khi tất cả bác sĩ và y tá tới kiểm tra bị Tần Vịnh quấy rối, Lâm Phàm mở ra sáu phân bị đẩy vào phòng sinh.Tần Vịnh cũng không giống những ông bố tương lai khác, nôn nóng đi qua đi lại trước cửa phòng sinh mà ngồi trên ghế dài ngoài cửa, mặt dại ra.
Người không biết cứ tưởng hắn đang suy nghĩ, cũng chả ai quan tâm hắn nghĩ cái gì, toàn bộ sự chú ý của mọi người đều đặt trên mình Lâm Phàm trong phòng sinh.Song điều khiến mọi người hoảng sợ là, cô bị đẩy vào phòng sinh đã gần mười tiếng vẫn không có động tĩnh, chỉ có mấy y tá vẻ mặt nghiêm trang thỉnh thoảng ra vào.Đến rạng sáng, một giọt nước cũng chưa uống, Tần Vịnh vẫn một mực giữ nguyên tư thế ngồi đó, tay càng lúc càng siết chặt, nhìn kỹ sẽ phát hiện hắn hơi hơi run rẩy.Lúc mọi người bắt đầu sốt ruột, hai bác sĩ mặc blouse đi ra, một người trong đó hỏi "Thai nhi quá lớn, đã mở gần mười phân vẫn không sinh được, đành phải mổ, các vị ai ký?"Tần Vịnh ngẩng phắt lên, mặt lạnh lẽo lạ thường, mắt như nổi sóng."Lúc trước đi khám thai không phải nói thai nhi tất cả đều bình thường sao? Bây giờ sao lại nói thai quá lớn?" Rít qua kẽ răng câu này, cả người hắn ngập đầy hơi thở lạnh như băng, bác sĩ không tự chủ được lùi ra sau một bước "Siêu âm ít nhiều gì cũng có sai sót, xin hỏi ai đến ký tên? Kéo dài nữa sẽ có nguy hiểm." Tần Vịnh vừa nghe hai chữ nguy hiểm, mím môi mấy giây cầm lấy giấy cam đoan mổ trong tay bác sĩ kia, cố sức trấn tĩnh viết từng nét một, cực kỳ cẩn trọng ký tên mình lên, nét bút hơi run tiết lộ hoảng sợ trong lòng hắn lúc này.Mới hôm trước, Lâm Phàm còn dịu ngoan vùi trong lòng hắn, thế mà bây giờ hắn lại phải thay cô ký lên "Tờ Đơn Sinh Tử" này.

CHƯƠNG 45:

  Không biết là do khí thế của Tần Vịnh làm bác sĩ nghẹt thở, chuyên tâm hơn bình thường hay là vì đây vốn là một ca mổ không có gì hung hiểm, nên một tiếng đồng hồ sau, hai cái bánh bao nhỏ oa oa chào đời.
Trẻ con mới sinh còn giống như hai con khỉ con nhăn nheo, da dẻ non mịn đo đỏ, ngoạc miệng ra bắt đầu gào khóc, có thể thấy tương lai nhất định không đơn giản.
Y tá cẩn thận lau rửa sạch sẽ cho hai sinh mạng mới, bọc lại kỹ càng, vừa ôm ra cửa thì gặp người nhà sản phụ đứng chật cả hành lang."Cháu nội tôi! Đây là cháu nội tôi?!" Bà Tần vừa thấy cửa phòng mổ mở ra, hai y tá ôm đứa trẻ đi ra vội vàng xông lên, kích động hỏi.Y tá dở khóc dở cười gật đầu, có phải cháu bà hay không thì đi hỏi con bà mới được, đương nhiên bọn họ không dám nói ra miệng rồi.Ông Tần, bà Tần mỗi người một đứa, thận trọng nhận lấy sinh mệnh bé bỏng trong tay y tá.
Hốc mắt bà Tần đỏ hoe, nói với Tần Vịnh vẫn còn đứng đờ đẫn trước cửa phòng mổ từ sau khi ký giấy "Tần Vịnh, con Lâm Phàm sinh cho con nè... con... con ôm đi." Bà cũng không biết vì sao mình lại nghẹn ngào nữa.Từ lúc nhìn thấy hai con khỉ con mềm xèo này, nét mặt Tần Vịnh trở nên mềm mại như mây trắng trên trời cao, khát vọng đưa tay đón con, cảm thụ thân mình mềm mại yếu ớt của chúng, đột nhiên ngẩng đầu chớp chớp mắt, cố đẩy mấy giọt nước khả nghi lui trở về."Lâm Phàm đâu." Giọng nói khàn khàn có hơi run run."Ca mổ hết sức thuận lợi, sản phụ sẽ được đẩy ra ngay." Y tá hết sức khó hiểu nhìn người đàn ông đẹp trai xuất chúng trước mặt cùng người nhà anh ta.
Thời đại bây giờ, sinh mổ rất an toàn mà? Bọn họ làm gì mà có vẻ mặt như thế?Cô ta không biết, khi người bạn yêu nhất có khả năng đối mặt với nguy hiểm, mặc kệ là nhiều hay ít bạn đều khủng hoảng lo lắng, bởi vì không ai chịu đựng nổi khả năng dù chỉ là nhỏ nhất đó.Do sinh xong mất sức, lại thêm tác dụng của thuốc mê, Lâm Phàm ngủ thẳng đến tối ngày hôm ấy mới tỉnh.Lần thứ hai mở mắt, nhìn căn phòng trắng tinh đầy mùi thuốc sát trùng, lọt vào mắt cô đầu tiên là một đôi mắt sáng ngời như trời sao khiến cô mê đắm, có điều bây giờ thoáng chút nôn nóng."Con đâu...?" Cô húng hắng cổ họng khô khốc hỏi, nhưng chủ nhân của đôi mắt sáng ngời kia lại đột nhiên vùi đầu vào hõm cổ cô, khống chế sức mạnh nhẹ nhàng ôm cô.Cô đưa tay ôm lại vai hắn, cười khẽ vỗ vỗ hắn chọc ghẹo: "Sao vậy? Sợ rồi?"Cô cảm giác được Tần Vịnh gật đầu, cằm gác lên bờ vai cô nặng hơn một chút."Lâm Phàm, chúng ta không cần đội bóng đá, được không." Tần Vịnh rầu rĩ, hắn không biết nếu có lần thứ hai, hắn còn đủ bình tĩnh để đặt bút ký hay không, chỉ mong tình huống thế này không bao giờ xảy ra nữa.Lâm Phàm nghe xong khẽ giật mình, cười mủm mỉm, giống như đóa mai giữa trời đông giá rét, tươi đẹp thanh nhã lại kiên cường vô cùng."Được, nhưng em muốn có một bé gái nữa.""Không được! Em muốn con gái thì chúng ta nhận nuôi một đứa!" Tần Vịnh ngẩng phắt lên, mắt đỏ hồng nổi lên trên gương mặt tái nhợt của hắn.Lâm Phàm ấm ức trề môi "Nhưng, em muốn một bé con xinh đẹp như anh."Chân mày Tần Vịnh giựt giựt, xinh đẹp? Hắn, đường đường một tên đàn ông bị vợ mình khen xinh đẹp, không biết nên vui hay buồn nữa.Thấy hắn không chịu nhượng bộ, Lâm Phàm đành chuyển sang chuyện khác, nôn nóng hỏi "Con đâu, bế lại cho em nhìn với."Vừa nghe tới con, mặt Tần Vịnh cũng phủ thêm ánh sáng của người làm cha, vội vàng bồng nhóc lớn từ giường trẻ em kế bên lên, cẩn thận đặt vào lòng Lâm Phàm, lại quay sang ẵm nhóc nhỏ.Có lẽ là ngửi được mùi vị quen thuộc của mẹ trên người Lâm Phàm, hai bánh bao nhỏ không hẹn mà cùng bắt đầu ré lên.Lâm Phàm mới đầu chỉ luống cuống một chút xíu, theo bản năng kéo vạt áo ra muốn cho bọn trẻ bú, nét mặt bình thản mà hiền hòa xinh đẹp, Tần Vịnh nhìn đến mê mẩn.Nhất là lúc hai quả đào trắng nuột do đang thời kỳ nuôi con trở nên đẫy đà lạ thường đập vào mắt, Tần Vịnh không tự chủ nuốt nước miếng, các con hắn đúng là hạnh phúc!"Nhìn gì chứ! Quay sang chỗ khác." Cảm giác ánh mắt nóng rực của hắn, Lâm Phàm thẹn thùng nói.Tần Vịnh cười hì hì sán lại ngồi bên mép giường, hùng hồn "Vợ chồng cả rồi em thẹn cái gì, bụng em còn vết thương, anh không giúp em đỡ con sao được? Lỡ đụng phải vết thương thì làm sao."Lâm Phàm lườm hắn, dở khóc dở cười, không biết có nên vui mừng vì cơ thể bầu bì sinh con xong còn có sức hấp dẫn với hắn như thế này không nữa.Hai đứa bé mỗi đứa một quả đào, cái miệng nhỏ nhắn dễ thương vừa chạm đến nguồn thức ăn, lập tức bắt đầu nút không kịp chờ đợi, bú say sưa ngon lành, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng chụt chụt."Vợ... anh cũng đói rồi...""... Ba mẹ đâu?""Ba có việc đi về trước rồi, mẹ đang gọi điện thoại ngoài cửa."Lâm Phàm mỉm cười, đoán chắc bà Tần lại gọi điện thoại báo tin mừng rồi "Anh đói thì đi mua gì ăn đi?""Không, anh muốn ăn cái này." Tần Vịnh thò một tay ra, chỉ vào cái quả nhóc lớn đang mút trong miệng.
Mặt Lâm Phàm đỏ tới mang tai mắng hắn "Nghiêm chỉnh coi! Anh không sợ mất mặt à.""Mất mặt với ai?! Nó vốn là của anh!" Tần Vịnh hùng hồn, lúc này cửa phòng mở ra "Cái gì của con?" Rốt cuộc cũng bà tám xong, bà Tần đi vào, Tần Vịnh hấp tấp đứng dậy che cho Lâm Phàm gào toáng lên "Mẹ! Nói mẹ bao nhiêu lần rồi!! Gõ cửa!!""Ui xời, gào gì mà gào! Mẹ thấy thì đã làm sao!" Bà Tần bất mãn cào lỗ tai, bị con mình dạy dỗ chả vui chút nào.Lỗ mũi Tần Vịnh phun lửa "Lỡ có ai theo mẹ vào thì sao!"Bà Tần nghe xong đảo mắt, quả thật cũng có lý, hừ hừ "Nhớ rồi nhớ rồi, lần sau nhớ gõ cửa.
Chẳng phải tao nghe cháu tao khóc mới vội sao."Nhóc lớn trong tay Tần Vịnh, đang ăn ngon lành đột nhiên phát hiện quả đào tuột khỏi miệng, lỗ tai lại vang lên tiếng rống của ba, lập tức bực bội khóc ầm lên, thế trận như thể không khóc bể trời không ngưng.Bà Tần thấy thế lập tức ôm lấy nhóc lớn trong tay Tần Vịnh, gạt thằng con còn đang đứng sững ra một bên, đưa đứa bé tới bên ngực đang trống của Lâm Phàm, tiện thể lườm hắn một cái, bắt đầu xổ "Có cái kiểu bồng con như mày hả? Ờ ~ cháu ngoan, đừng khóc, đừng khóc." Miệng nhóc lớn vừa đụng vào trái đào, lập tức há miệng ra sức nút, đề phòng có người lại bế bé ra nữa."Phàm Phàm, sữa của con đủ cho hai đứa bú không? Ở nhà đã thuê hai vú nuôi đã kiểm tra rồi, cần không con?" Bà Tần phớt lờ Tần Vịnh đang cau có, lo âu hỏi.Lâm Phàm dịu dàng cúi đầu nhìn hai con, tình mẹ thương con mãnh liệt lan tràn làm lòng cô bây giờ cực kỳ mềm yếu, nghe bà Tần nói thì hơi giật mình, nghĩ một chút đáp "Chắc là đủ, cứ để con cho bú thôi, lỡ không đủ thì lại nhờ tới vú nuôi." Cô không muốn con mình phải bú sữa người khác, nhưng lại lo nếu sữa mình không đủ, bọn trẻ sẽ đói nên cũng đành chọn hạ sách này.Hai cục cưng rốt cuộc bú sạch sẽ, nấc sữa mấy cái, quơ quơ cái tay nhỏ mũm mĩm, lại ngọt ngào thiếp đi.Trong lúc ba người vây lấy hai cục cưng thảo luận xem rốt cuộc chúng giống ai, ông Tần đột ngột đi vào phòng, mặt mày tái xanh.
Nhìn hai bé sinh đôi nằm trên xe nôi mặt mới dịu đi một chút, nhăn mày nói với Tần Vịnh, "Mày, theo tao ra đây."Tần Vịnh thấy thế biết là có chuyện, không hỏi nhiều, đưa mắt trấn an Lâm Phàm xong liền đi theo ông Tần ra hành lang."Rốt cuộc mày làm cái gì sau lưng tao?!" Ông Tần nổi giận đùng đùng, Tần Vịnh hơi nheo mắt nhìn ông không hiểu.Ông Tần dằn cơn tức, hầm hầm hỏi "Mày dám hứa với Raphael?""Dạ." Tần Vịnh hiểu ông biết hết rồi, không cảm thấy mình làm gì sai, thản nhiên đáp một tiếng."Súc sinh! Mày có biết ván cờ này nguy hiểm bao nhiêu không!! Con đường đó mang đến bao nhiêu tiền khiến cho mày không cần mạng như thế? Tài sản của tao đều để lại cho mày, mẹ nó, mày xài không đủ sao?" Mặt ông Tần đã biến thành màu gan heo, chỉ vào Tần Vịnh chửi ầm lên.Tần Vịnh im lặng mặc ông chửi mắng, vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng đáp "Vì, con muốn vượt qua ba, không chỉ đơn giản là con ba không thôi."Ông Tần không dè lại nhận được câu trả lời thế này, ngây ra nửa ngày, thần sắc phức tạp.
Bất lực lại có cảm giác an ủi, thở dài, nét mặt khó coi nhìn thằng con hơn cha của mình "Có tin của Lâm Lỗi rồi."Tần Vịnh giật mình, cười nhẹ nhõm "Bị mọi người tóm được rồi? Bắt được ở đâu?"Song mặt ông Tần vẫn nặng nề "Không phải bị bọn tao tóm mà là bị Vincent bắt được.
Vincent yêu cầu mày đích thân qua nhận nó." Nói xong nhìn Tần Vịnh chằm chằm, không bỏ qua một chút biến hóa nào.Suy nghĩ của Tần Vịnh xoay chuyển trăm hồi, bình tĩnh phân tích các khả năng khiến Vincent tìm hắn.
Hiện tại bề ngoài bọn họ duy trì quan hệ hợp tác nhưng không có nghĩa thực tế là thế.
Hera giải thích cái chết của Khương Đào thế nào tới giờ hắn vẫn chưa biết, mà Lâm Lỗi không có khả năng bị Vincent bắt một cách trùng hợp như vậy, chứng tỏ tất cả đều có mục đích, có âm mưu."Con, đi không?" Ông Tần không nói được cảm giác trong lòng ông là cái gì? Nên vui mừng vì đứa con một tay ông bồi dưỡng bây giờ còn giỏi hơn ông, hay là nên lo lắng cho an nguy của nó.Tần Vịnh phiền não đi tới đi lui, nhìn cửa phòng bệnh do dự không quyết.
Có thể nghĩ ra được biện pháp nào khác để đón Lâm Lỗi về không? Nếu là lúc trước hắn sẽ không do dự mà đích thân đi, nhưng hiện giờ Lâm Phàm cần hắn, còn có hai đứa con đang gào khóc đòi ăn nữa, sao nói đi là đi được.Nhưng hắn biết, vì hắn Lâm Lỗi mới bị cuốn vào vòng xoáy này, lỡ tên kia có chuyện gì không may, cả đời này hắn cũng không tha thứ cho chính mình.Đầu óc giống như có từng chiếc tàu lửa chạy qua, ầm ầm đến đau cả đầu.
Tần Vịnh mím môi, ánh mắt âm u trầm tư hồi lâu, lâu đến mức ông Tần đã bắt đầu tính toán biện pháp toàn vẹn nhất cho hắn, đột nhiên Tần Vịnh mở miệng "Con đi."Ánh mắt lo lắng của ông Tần lộ ra nét tán thưởng "Ba đi sắp xếp nhân viên, con nghĩ cách nói cho Phàm Phàm đi."Trong phòng bệnh, từ sau khi ông Tần mang bộ mặt khó coi đi vào lôi Tần Vịnh ra, bà Tần bắt đầu lầu bầu, hồi lâu không thấy hai người vào không khỏi lo lắng.Lâm Phàm một mực không lên tiếng, ngồi dựa vào giường nhìn hai đứa con đang ngủ say.

Thuốc mê hết tác dụng làm miệng vết mổ bắt đầu đau lâm râm, cô lại không cảm thấy nó đau bằng lòng cô.Cô có linh cảm, xảy ra chuyện rồi, có liên quan đến Hera.  

  Nhưng cô vừa mới sinh xong, chuyện gì cũng không làm được.Trời bắt đầu sáng, ánh nắng lọt qua song cửa chiếu rọi cả phòng.Rốt cuộc Tần Vịnh cũng quay lại phòng, đứng quay lưng về phía ánh nắng, khiến Lâm Phàm nhất thời không nhìn rõ mặt hắn, linh cảm trong lòng càng lúc càng mãnh liệt."Tìm được Lâm Lỗi rồi... anh, đi đón nó." Lời nói ra đến miệng nghẹn lại, Tần Vịnh ậm ờ.Lâm Phàm im lặng nhìn hắn không nói, nhìn đến mức hắn muốn gục ngã, nói cho cô biết hắn không đi, không đi đâu nữa hết."Được, em chờ anh về." Lâm Phàm nở nụ cười nhợt nhạt, liền đó gương mặt tươi cười đó bị nước mắt lăn nơi khóe xóa sạch.Vội vàng đưa tay chùi nước mắt, dịu dàng mà kiên cường nhìn hắn "Nếu anh không quay về, em sẽ đi tìm anh."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung