Chap 30: Tiệc rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc lâu, Phong Thanh Vũ đi ra. Sau khi tắm tâm trạng cô tốt hơn nhưng chỉ có điều là... Bộ trang phục trên người cô có hơi lộ liễu. Một bộ váy ngắn đen tuyền, sau lưng lộ ra bóng lưng trắng tròn làm cô thêm quyến rủ. Từ nhỏ tới giờ, tuy sống trong Phong gia, mang danh đại tiểu thư nhưng chưa bao giờ cô được mặc những bộ váy này. Nhìn cô em gái mặc mà cô cũng áo ước muốn có nhưng tiền đâu để mua chứ. Người ngoài còn cho cô còn người thân thì...
Thôi mặc kệ đi, chả quan tâm làm gì.
Phong Thanh Vũ đi ra thì thấy Lãnh Duật Khanh đã ngồi đó chờ cô. Anh đang chăm chú đọc gì đó, trên người khoát bộ vest cùng màu với cô. Đó là đồ đôi. Nhìn dáng vẻ chăm chú đôi mắt sắt bén làm anh trông hoàn hảo. Đúng là nam thần trong lòng các cô gái mà. Lãnh Duật Khanh cảm thấy một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình thì biết chắc là cô gái ngốc kia rồi. Quay lại nhìn cô, cười ranh mãnh

- Nhìn đủ chưa, bây giờ mới cảm thấy tôi đẹp trai, hửm?

Giọng của anh vốn trầm bây giờ lại mang âm sắc trêu chọc cô làm cô ngại đỏ mặt.

- Tôi nào có

Rồi cô bỏ đi, bất chợt có một cánh tay níu cô lại, đẩy cô vào tường. Người kia một tay chống tường một tay nâng cằm cô cao lên

- Em thật đẹp. Muốn quyến rủ tôi à?

- Ai cho tôi mặc rồi bây giờ trách

Phong Thanh Vũ quay mặt đi. Cô thì quay mặt không nói gì, còn anh thì mãi chăm chú nhìn khuôn mặt vốn đã đỏ càng đỏ hơn mà mỉm cười. Cả bầu không khí vốn dĩ yên tĩnh thì bị tiếng bụng của cô phá vỡ. Từ chiều tới giờ, cô có ăn gì đâu nên bây giờ nó phản kích. Duật Khanh nghe thì cười nhẹ

- Đói bụng rồi à, đi theo tôi

Rồi anh nắm tay kéo cô đi ra khỏi công ty với bao ánh mắt ngạc nhiên.
Da mặt cô đã mỏng, rồi trong hoàn cảnh này làm cô thêm ngại hơn. Biết cô gái nhỏ kia đang ngại anh kéo cô vào lồng ngực mình, đưa tay ôm đầu cô và đi về phía trước. Cả công ty xôn xao và hai người sẽ thành đề tài được bàn luận.
Người đáng buồn nhất là Thư ký Phan. Nhìn cặp đôi kia rồi nhìn lại mình, anh nhận ra mình đã thành một bóng đèn di động. Khổ thân thật mà, chỉ tại người giám đốc kia mà tới giờ anh vẫn chưa có một mối tình vắt vai.

Trên xe, Phong Thanh Vũ ngồi im lặng bên anh rồi nhìn ra khung cảnh bên ngoài có chút lung linh mà lạ lẫm

- Anh muốn đưa tôi đi đâu?

- Tới nơi rồi sẽ biết.

Lãnh Duật Khanh ngồi tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi rồi ôn nhu trả lời cô.

Tới nơi, Lãnh Duật Khanh xuống trước và đưa tay cho cô cầm rồi giúp cô đi ra. Nhìn xung quanh là một khách sạn sang trọng. Người người mặc trên mình bộ trang phục rực rỡ làm cô thích thú. Quay sang nhìn người đàn ông bến cạnh, khuôn mặt kia đã thay đổi từ dịu dàng thành lạnh lùng rồi. Phong Thanh Vũ ngước lên nhìn anh

- Tiệc rượu?

Duật Khanh gật đầu rồi chỉnh tay cô khoát lên tay mình rồi đi vào.

Sự xuất hiện của vị Lãnh thiếu trong truyền thuyết làm tất cả mọi người quay sang nhìn rồi chuyển mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn đi bên cạnh. Một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn, trên mặt có chút sợ sệt nhưng vẫn đẹp như thiên thần. Mái tóc dài được buông xõa, mắt tròn, lâu lâu lại cười lộ cái lúm bên má làm mọi đàn ông phải say mê mà ngắm nhìn.
Thanh Vũ cảm thấy ai cũng nhìn mình thì hơi sợ, lắc tay anh, kéo anh thấy xuống nói vào tai

- Tôi đói

- Ừ đi ăn đi

Người ngoài nhìn vào thì thấy dáng vẻ thân mật của cặp đôi này thì ngạc nhiên. Không biết cô gái kia là ai mà có thể tiếp xúc với vị Lãnh thiếu lạnh lùng chỉ nhìn vào đôi mắt kia là thấy sợ....................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro