Chương27: Rốt cuộc có chuyện gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Hà ngẩng đầu , đã lau sạch son phất thật đậm trên khuôn mặt , sau khi nhìn thấy Hạ Bạch , trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

"Không....không phải....." Thân thể cô run rẩy " Cô nhận lầm người rồi."

Cô nói xong , quay đầu bỏ chạy , lại bị Hạ Bạch kéo lại "Triệu Hà , tại sao cô...........cô.."

"Cô nhận lầm người rồi, tôi không phải , tôi không phải ! ! ! "

Cô muốn đẩy Hạ Bạch ra, nhưng bản thân mình cũng không có sức , trượt xuống mặt đất, bụm mặt khóc lớn.

Hôm nay cô trở thành thế này, làm sao có thể gặp lại bạn bè trước kia?!!

Hạ Bạch cắn môi, kéo tay cô không biết an ủi thế nào ....

...........................

Triệu Hà là bạn học chung lớp mười với cô , khi đó cô và Sơn Chi lên trung học phổ thông , thấy Triệu Hà hoạt bát đáng yêu, rất nhanh trở thành bạn .

Nhà Sơn Chi là gia đình bình thường , mà thời điểm đó Hạ Bạch đã gánh vác trách nhiệm cuộc sống nặng nề .

Triệu Hà cũng mất cha mẹ, cùng bà nội bị mù mắt sống gian khổ qua ngày .

Mặc dù kham khổ, nhưng bọn họ ở chung một chỗ lại cảm thấy rất vui vẻ ấm áp.

Nhưng tại sao ........ Tại sao phải biến thành như vậy ?

Cô bị một tên như cầm thú vấy bẩn, vậy Triệu Hà ......

Trong quán cà phê, Triệu Hà khóc thật lâu mới ngừng nước mắt.

Lúc này Hạ Bạch mới dám mở miệng hỏi " Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Triệu Hà nắm chặt khăn giấy trong tay , cắn môi đỏ mọng ,  mắt đầy hận ý
"Không nên hỏi, tôi biến thành bộ dạng như hôm nay đều vì cô gái chết tiệt kia !"

"Người nào?"

"Hà Kỳ Kỳ"

"Hà Kỳ Kỳ ?" Hạ Bạch sững sờ " Cô không phải đi nước Mĩ du học sao ?"

Triệu Hà hít sâu một hơi , nhìn ngoài cửa sổ , nói khẽ " Cô còn nhớ mấy ngày trước cô ấy nói muốn đi Mĩ , gọi chúng ta  tới quán bar chia tay cô ấy không ?"

"Ừm, đúng vậy..."

Hạ Bạch gật đầu, cũng vì lần chia tay đó , cô mới bị Hoắc Lôi Đình....

"Thật ra hôm chia tay đơn giản là một cái bẫy ! Gia cảnh nhà Hà Kỳ Kỳ rất bình thường , thậm chí còn kém hơn nhà Sơn Chi. Tiền lương của cha mẹ cô ấy cộng lại một tháng chỉ hơn hai mươi ngàn, đi Mĩ một năm phải hơn 800 ngàn , cô cho rằng cô ấy có thể đi sao ?"

"Ý của cô là......."

"Cô ấy....cô ấy bán tôi cho người khác kiếm tiền để cô ấy đi Mĩ " Nói đến chỗ này nước mắt cô lại chảy ra.

"Không.......không thể nào....." Hạ Bạch không tin Hà Kỳ Kỳ sẽ làm như vậy.

Cô là một cô gái nhỏ hiền lành biết bao ? Còn nhỡ kĩ khi đó, con thỏ nhà cô bị bệnh , cô không ăn không uống vất vả chăm sóc nó. Cô ấy sẽ không làm loại chuyện đó.....

Triệu Hà chợt vỗ bàn "Cô cho rằng tôi đang dối gạt cô sao ? Tôi cũng đã như vậy , tôi còn bịa đặt lừa cô sao ?"

"Triệu Hà tôi không phải ý này ,..,.." Cô vội vã an ủi Triệu Hà đang kích động .

Cô suy sụp tinh thần ngồi xuống " Cô biết không? Cái lão già chán ghét kia mỗi lần trèo lên tôi, cũng nhất định phải làm cho rất ghê tởm , phía trước tôi, phía sau tôi , thậm chí miệng cũng bị ông ta làm nhục . Mỗi lần oing ta hành hạ tôi tôi đều hận muốn chết ! Nhưg tôi không thể chết được. Không thể! Tôi hận. Tôi hận Hà Kỳ Kỳ, tôi móc tim móc phổi đối xử tối với cô ấy , nhịn một tháng tiền ăn sáng mua quà sinh nhật cho cô ấy. Từ đầu tới cuối, tôi đều thật lòng xem cô ấy như bạn thân. Nhưng tại sao cô ấy lại đối xử với tôi như vậy ? Tôi không cam lòng , tôi muốn trả thù , tôi muốn cô ấy sống không bằng chết !!"

"Triệu Hà đừng kích động như vậy......." Hạ Bạch nghe được tin này trong lòng vẫn không thể tiêu hoá nổi .

Hà Kỳ kỳ ....thật sự là cô ấy sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro