Chương 100: Gặp nhau lúc 7 giờ tối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ Từ đi lên lầu, Bạch Ngưng đẩy

Ngôn Lạc Quân ra bỏ chạy xuống cầu

thang.

Ngôn Lạc Quân lập tức đuổi theo.

Bạch Ngưng lao xuống lề đường để đón

xe, Ngôn Lạc Quân đuổi tới kéo cô lại.

"Làm gì đó, quay về!"

"Anh mặc kệ em!" Bạch Ngưng dùng sức

muốn thoát khỏi hắn. Ngôn Lạc Quân

túm lấy cánh tay cô kéo cô đến trước xe.

"Chuyện đứa bé để nói sau, bây giờ quay

về nhà trước!" Ngôn Lạc Quân đẩy cô vào

bên trong xe, đóng sầm cửa xe lại.

Bạch Ngưng lau nước mắt, xoay đầu nhìn

ra ngoài cửa sổ.

Ngôn Lạc Quân đang định lái xe đi bỗng

nhiên điện thoại vang lên, nhận điện

thoại hắn nhướng mày nói: "Tôi sẽ lập

tức quay về công ty." Nói xong cúp điện

thoại, quay đầu nói với cô: "Công ty có

chuyện, anh bảo Tiểu Hà lái xe đến cửa

công ty chờ, giờ chúng ta tới công ty

trước, rồi anh bảo Tiểu Hà đưa em về,

được không?"

Bạch Ngưng không lên tiếng, Ngôn Lạc

Quân bấm điện thoại gọi cho Tiểu Hà.

Khi Ngôn Lạc Quân ở công ty bận đến lúc

trời tối mới về, Bạch Ngưng không có ở

trong phòng khách như mọi khi, hắn đi

thẳng lên tầng nhưng trong phòng cũng

không có người. Hắn cảm thấy như thiếu

đi vài thứ đồ của cô và bồn hoa anh thảo.

Quay đầu lại nhìn về đầu kia hành lang,

Ngôn Lạc Quân phiền não đạp một phát

lên cửa.

Lại chia phòng lần nữa, lại tiếp tục lạnh

nhạt, cô không đi tìm hắn, hắn cũng

không hỏi han gì đến cô.

Bạch Ngưng nằm ở trên giường, vuốt ve

vùng bụng còn bằng phẳng của mình,

cảm giác đau lòng vẫn không hề thuyên

giảm chút nào.

Chuyện Hinh Hinh cô không có lời nào để

nói, thế nhưng đứa bé này và chuyện của

Hạ Ánh Hi, cô không thể hiểu được vì sao

hắn hoài nghi và tuyệt tình như vậy. Nói

cái gì mà tin tưởng hắn, đều là gạt người,

quả nhiên, quả nhiên lời nói lúc đàn ông

ở trên giường là không thể tin, cô lại còn

cho rằng hắn thật sự rất tin tưởng cô,

đúng là ngốc!

Chỉ là hoài nghi, chỉ là một sự hoài nghi

không thể xác định mà hắn bảo cô bỏ

đứa bé, cái này gọi là gì? Thà giết lầm

100 chứ không thể bỏ sót một người

sao? Hắn không sợ đây mới thật là con

của hắn? Cứ như vậy độc ác giết chết đứa

con còn chưa được chào đời của mình?

Hắn luôn tuyệt tình độc ác, xưa nay đều

luôn như thế. . . . . .

Bạch Ngưng không nhịn được lại ươn

ướt hốc mắt, rồi lại bởi vì đứa bé trong

bụng mà cố ép mình vui vẻ, cố gắng kiềm

chế không cho nước mắt chảy ra.

Chiến tranh lạnh qua được mấy ngày, vào

một buổi sáng, Ngôn Lạc Quân đến gõ

cửa phòng cô.

Bạch Ngưng bước ra mở cửa, thấy là hắn

thì lập tức xoay người đi vào. Cô đã sớm

rời giường, nhưng vì hắn đang ở bên

ngoài nên không đi ra.

Ngôn Lạc Quân nói: "Tối có tiệc, em

chuẩn bị đi."

"Em chuẩn bị cái gì?" Bạch Ngưng hỏi.

Ngôn Lạc Quân nhìn cô đăm đăm trong

chốc lát, xoay đầu sang hướng khác nói:

"Buổi tiệc này tương đối quan trọng, có

rất nhiều người lớn tham dự, chỉ là họp

mặt chứ không phải bàn về chuyện làm

ăn, em ăn mặc nghiêm chỉnh chút là

được rồi."

Bạch Ngưng quay đầu lại, cười lạnh nói:

"Nếu đều là người lớn, vậy anh dẫn

người phụ nữ sống chung với anh theo

làm gì? Chẳng lẽ anh muốn nói với những

chú bác đó, đây là 'Hứa Tĩnh Hàm' người

tình của con sao? Anh thì không sao

nhưng tôi vẫn còn chưa đạt tới trình độ

không biết xấu hổ như vậy đâu!"

"Sao em cứ phải để chuyện đó ở trong

lòng chứ? Không phải chỉ là một tờ giấy

chứng nhận thôi sao, có nó thì sao mà

không có nó thì sao, trừ phi là em muốn

phân chia tài sản, cho nên mới nhất

quyết như vậy!" Ngôn Lạc Quân vô cùng

tức giận nói.

"Tài sản?" Bạch Ngưng đứng bật dậy thốt

lên: "Cho tôi bao nhiên tiền không phải

đều phụ thuộc vào một câu nói của tổng

giám đốc Ngôn anh sao? Dù tôi và anh đã

kết hôn, có thể lên tòa án yêu cầu đòi tiền

anh thì thế nào? Nếu như một phần tiền

anh cũng không muốn cho tôi, tôi có thể

yêu cầu được sao? Một mạng cũng có thể

bị anh một tay che trời lấp liếm, thì tôi có

là cái gì? Tôi có bằng chứng thì có thể

làm được gì?"

"Đúng, rất đúng! Cho nên tốt nhất em

phải biết nghe lời, phải biết làm cho anh

vui vẻ, bằng không anh sẽ khiến cho

cuộc đời em muốn bao nhiêu thê thảm

thì có bấy nhiêu thê thảm!" Ngôn Lạc

Quân chợt xoay người đá văng cánh cửa

sang một bên bước ra khỏi phòng.

Bạch Ngưng bật khóc vô lực ngồi ở trên

giường. Trong dạ dày lại buồn nôn vô

cùng khó chịu, đầu cũng choáng váng,

phản ứng khi mới mang thai càng ngày

càng nghiêm trọng, cô thật mong muốn

cha của đứa bé có thể ở bên cạnh quan

tâm cô, chăm sóc cô, nhưng hắn thế nào?

Một lòng chỉ muốn cô bỏ nó đi, kể cả một

danh phận cũng không chịu cho cô, 'chỉ

là một tờ giấy chứng nhận' hắn nói khinh

thường như vậy nhưng hắn không biết

phụ nữ rất quan tâm đến thân phận làm

vợ hay sao?

Ngôn Lạc Quân vừa bước vào phòng làm

việc, vứt áo khoác sang một bên, nới lỏng

cà vạt phiền não ngồi phịch xuống ghế

dựa.

Thư ký gõ cửa đi vào, đi tới bên cạnh bàn

làm việc nói: "Tổng giám đốc, vừa rồi có

người đến tặng đồ cho anh."

"Để đó đi." Ngôn Lạc Quân ngửa đầu tựa

vào cánh tay, không tập trung nói.

Thư ký bỏ túi tài liệu trong tay xuống rồi

ra khỏi phòng làm việc.

Ngôn Lạc Quân vừa ngồi được một lát,

xác nhận mình không thể nào làm vơi đi

sự hừng hực trong lòng do tức giận mới

ngồi dậy, mở túi tài liệu ra.

Là hình hắn mang đi rửa, hình chụp lúc ở

Vân Nam. Trông thấy Hứa Tĩnh Hàm ăn

mặc theo kiểu phú bà lỗi thời tươi cười

rạng rỡ lôi kéo cánh tay hắn, trong lòng

vô cùng xúc động. Khi đó hắn cũng đang

cười, không phải là loại cười tiêu chuẩn

khi đứng ở trước ống kính mà là rất vui

vẻ, cười rất xán lạn, tuy rằng thật sự rất

giống một tên trai bao đi theo bên cạnh

được "phú bà" nuôi dưỡng.

Mặc khác, hắn cho cô chụp hình đủ loại

trang phục, đủ loại địa điểm cũng chỉ vì

muốn cho cô được vui vẻ nhiều hơn. Xuất

thân từ giới giải trí cô lại không tạo

nhiều dáng đứng hấp dẫn người, nụ

cười cũng là đủ kiểu đủ loại, nhưng tất cả

đều là sự vui vẻ, hạnh phúc. Hình cô chụp

cho hắn chất lượng rõ ràng kém rất

nhiều, chọn cảnh và màn hình canh cũng

không đều, nhưng hình cũng không hề

xấu xí chút nào, hắn tự nhận thấy đó là

do nền tảng cơ bản của hắn quá tốt, cho

nên dù là nhiếp ảnh gia lởm đi nữa, hình

chụp vẫn còn có thể bắt mắt như thường.

Nhìn từng tấm hình, hắn không khỏi sầu

não đầy cõi lòng. Bọn họ rõ ràng là có thể

rất tốt rất vui vẻ , tại sao phải biến thành

như vậy chứ? Không dám bắt đầu lại lần

nữa chẳng lẽ lại muốn quay về những

ngày tháng chiến tranh lạnh và hằng

ngày gây gổ sao? Hắn rất yêu cô, thật

muốn mãi mãi sống ở bên cạnh cô. . . . . .

Suy nghĩ một hồi, hắn lấy điện thoại ra

gọi đi.

"Giúp tôi đặt một phòng ở quán cà phê

vào bảy giờ tối."

Năm giờ, điện thoại di động của Bạch

Ngưng vang lên. Nhìn thoáng qua màn

hình, cô đặt Hinh Hinh xuống, đi ra ngoài

cửa nghe điện thoại.

"Tĩnh Hàm, ăn cơm chưa?" Giọng của hắn

bất ngờ dịu dàng khác thường.

"Ăn rồi."Cô trả lời.

"Sớm vậy ư? Vậy nếu như đến quán cà

phê vẫn có thể uống thêm được chứ?"

Hắn hỏi.

"Quán cà phê?" Bạch Ngưng kỳ quái nói,

"Không phải khách sạn sao?"

Ngôn Lạc Quân chỉ cười nhẹ, rồi nói:

"Buổi tiệc tối nay anh đã hủy bỏ, đã đặt

chỗ ở quán cà phê nổi tiếng nhất thành

phố, chỉ có hai người chúng ta thôi, được

không?"

Nghe giọng nói dịu dàng của hắn, trên

mặt Bạch Ngưng cũng từ từ hiện lên nụ

cười, khẽ nói: "Được."

"Bảy giờ tối tại quán cà phê Mạn Bộ Vân

Đoan." Hắn nói.

"Ừ, sáu rưỡi em bảo Tiểu Hà đưa em đi."

"Được, còn nữa, ăn cơm không?" Hắn

cười cười hỏi.

"Không cần." Bạch Ngưng ngượng

ngùng trả lời.

"Lừa đảo, nếu có đói thì hãy đi ăn trước

rồi đi."

"Ừ, anh cũng thế." Cô trả lời.

Cúp điện thoại, Bạch Ngưng nâng niu

điện thoại di động trong bàn tay, rồi

ngây ngô cười rộ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro