Chương 112: Cha mẹ tới cửa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông trung niên cười một

tiếng, tiếp tục nói: "Người phụ nữ kia là

một ngôi sao đã rời ngành, còn mang

thai bị chồng của cô ta nghi đứa bé là

con hoang. Con trai bà chắc sắp được

làm ba rồi, còn là đổ vỏ hộ."

"Anh đừng có nói bừa! Anh là ai, có âm

mưu gì?" Giáo sư Nguyễn vừa nóng

vừa giận.

Người đàn ông trung niên nói: "Tôi

không nói bừa đâu, bà cứ đến chỗ con

trai thì biết."

"Anh là ai, rốt cuộc anh là ai!" Giáo sư

Nguyễn sốt ruột hỏi, bên kia lại không

đáp,"Này, alo –" sau đó điện thoại đã

cúp.

Giáo sư Nguyễn để điện thoại xuống,

lập tức chạy vào thư phòng của chồng.

"Sùng Vân, vừa rồi có người gọi điện

thoại tới nói Ánh Hi và một phụ nữ đã ly

hôn ở chung!" Giáo sư Nguyễn gấp gáp

nói.

Hạ Sùng Vân ngẩn người, hỏi: "Cái gì?

Ai gọi tới?"

"Không biết, là một người đàn ông lạ,

hỏi hắn cũng không nói là ai."

"Là nói lung tung thôi, sao Ánh Hi có

thể làm ra chuyện đồi phong bại tục

như vậy." Hạ Sùng Vân suy đoán nói.

"Nhưng người đó nói rất rành mạch,

bảo rằng người phụ nữ kia là một ngôi

sao, còn đang mang thai nữa!" Giáo sư

Nguyễn càng nghĩ càng cảm thấy là

thật, vô cùng nóng ruột.

Hạ Sùng Vân cũng cảm thấy nghi ngờ,

nói: "Vậy chúng ta gọi điện thoại hỏi

nó xem."

"Không! Chúng ta trực tiếp tới xem."

Giáo sư Nguyễn khẳng định.

"Trực tiếp sao?" Hạ Sùng Vân có vẻ hơi

khó nói: "Không phải chúng ta đã nói

để cho nó tự mình nghĩ thông suốt rồi

trở về sao?"

"Giờ này còn so đo nhiều chuyện như

thế làm gì, nếu nó thật sự hồ đồ mà ở

cùng với loại phụ nữ như vậy sẽ không

tốt!" Giáo sư Nguyễn nói xong vội vào

thư phòng khoác thêm áo cầm túi

chuẩn bị ra cửa.

Vợ chồng Hạ Sùng Vân đi tới đường Tế

Lâm, đi qua cái hẻm nhỏ rêu xanh khói

dầu bám đầy tường, leo lên cầu thang

hẹp tối, đứng ở trước cửa gỗ sơn vàng,

nhìn nhau một cái rồi gõ cửa.

Hạ Ánh Hi đang bưng nồi canh vừa nấu

đặt lên ghế, nghe thấy tiếng gõ cửa,

ngạc nhiên nói: "Trễ thế này rồi còn ai

đến vậy?"

"Chủ nhà sao?"Bạch Ngưng hỏi.

"Không phải, tiền thuê phòng tiền điện

nước chẳng phải đã nộp hết rồi

sao?"Hạ Ánh Hi vừa nói vừa ra mở cửa.

Thấy người ngoài cửa, Hạ Ánh Hi ngạc

nhiên: "Ba mẹ?"

Giáo sư Nguyễn không nói lời nào, trực

tiếp đi vào trong nhà.

"Thì ra là thật!"

Bạch Ngưng đang bới cơm thấy mẹ Hạ

Ánh Hi cô đã từng gặp một lần khi còn

ở trường, cả người lập tức cứng lại.

Hạ Sùng Vân cũng đi vào, liếc mắt nhìn

Bạch Ngưng, quay đầu lại trầm mặt hỏi:

"Thế này là thế nào?" Vẻ mặt và giọng

nói của một người cha nghiêm khắc,

trong mắt không chứa nổi một hạt cát.

Hạ Ánh Hi quay mặt sang nói: "Không

phải ba mẹ đã nói là mặc kệ con ra

ngoài sống tự lập sao?"

"Đây chính là cuộc sống bên ngoài của

con à? Học người ta sống chung?" Hạ

Sùng Vân tức giận.

"Bọn con không có." Hạ Ánh Hi nói.

"Không có sao? Đây không phải là nói

dối không chớp mắt sao?" Giáo sư

Nguyễn vừa tức giận chỉ trích Hạ Ánh

Hi, vừa lấy ánh mắt khinh thường nhìn

Bạch Ngưng.

Bạch Ngưng từ từ đi tới, lo lắng kéo

quần áo cúi đầu mà nói: "Xin lỗi bác

trai bác gái, Ánh Hi nói là sự thật, chúng

cháu thật sự không ở chung. Nhưng

cháu vừa mới ly hôn, không có chỗ nào

để đi nên đành ở nhờ chỗ của anh ấy,

chờ một thời gian nữa cháu sẽ lập tức

chuyển đi."

Giáo sư Nguyễn nhìn hai chiếc giường

trong phòng, cố gắng để cho mình

bình tĩnh hòa ái nói: "Nhìn thế này quả

thật hai đứa không có quan hệ, nhưng

dù sao cũng là nam nữ độc thân. Con

bác thì không sao, cùng lắm là bị người

ta nói vài lời, nhưng cháu thì sao? Một

người phụ nữ sao có thể ở chung mờ

ám với đàn ông như vậy? Biết cháu ở

nhờ thì không sao, nhưng người ta

không biết thì sẽ nói thế nào! Nghe nói

cháu là ngôi sao, bác nhìn cháu cũng

khá quen, sự nghiệp cháu tốt như vậy

mà không có bạn bè nào khác sao? Bác

cảm thấy cháu nên suy nghĩ cho danh

dự, đến ở cùng bạn nữ thì hơn."

Bạch Ngưng cúi đầu không nói lời nào,

Hạ Ánh Hi đứng ở trước mặt cô nói với

giáo sư Nguyễn: "Mẹ, cô ấy không có

chỗ nào để đi, là con đồng ý giúp cô ấy,

để cô ấy ở lại đây, không được sao?"

"Con! Trước kia mẹ và cha con đã dạy

con thế nào? Chúng ta khác nhà người

ta, con phải có giáo dục, biết liêm sỉ,

không nên giống như bọn trẻ khác,

suốt ngày quan hệ nam nữ bừa bãi,

con xem lại mình bây giờ đi? Nhìn có

giống con nhà thư hương nữa không?"

Giáo sư Nguyễn tức giận nói.

Hạ Ánh Hi phiền não lại không kiên

nhẫn nói: "Mẹ, con biết như vậy là

không tốt, nhưng chúng con chỉ ở một

tháng, tháng sau sẽ đi."

Cái gì phải có giáo dục, biết liêm sỉ, cái

gì mà dòng dõi hương, tất cả anh đã

phải nghe mấy chục năm rồi. Nói cho

cùng, bọn họ cảm thấy mình cao

thượng, mình thanh liêm, cao hơn

người bình thường một bậc. Thật ra thì

có cái gì khác nhau chứ, chẳng phải

cùng là con người sao. Chẳng qua là

công việc không giống, trình độ văn

hóa khác nhau mà thôi. Chẳng lẽ giống

như gia đình Bạch Ngưng là sẽ thấp

hèn sao? Năm đó nếu mẹ Bạch Ngưng

có điều kiện chẳng phải cũng sẽ được

ăn học tử tế, cũng sẽ làm giáo sư như

bọn họ sao?

"Tháng sau? Vậy tháng này thì sao?

Thời gian dài hay ngắn có khác gì chó

chê mèo lắm lông? Mới ở bên ngoài hai

tháng mà con đã như vậy rồi, sao ba

mẹ có thể tin được con ở bên ngoài

vẫn có thể tập trung học hành? Hôm

nay con dứt khoát chuyển hẳn về nhà

đi, đừng ở cái nơi như thế này nữa!"

Biểu hiện chỉ tiếc rèn sắt không thành

thép viết rõ trên nét mặt của giáo sư

Nguyễn.

Hạ Ánh Hi nghiêng đầu sang chỗ khác,

kéo Bạch Ngưng ra sau mình, nói: "Dù

ba mẹ nói thế nào con cũng sẽ không

để cho Tĩnh Hàm đi. Con không muốn

cãi nhau với ba mẹ, hai người đi đi."

Trong lúc vô ý anh làm động tác bảo vệ

Bạch Ngưng khiến Giáo sư Nguyễn

càng thêm tức giận, dường như thấy

được tương lai sắp sửa xảy ra chuyện

không tốt, vội vàng kéo anh nói: "Về

ngay! Hôm nay con phải về cho mẹ!"

"Mẹ, mẹ buông ra! Con nói con sẽ

không về." Hạ Ánh Hi giãy khỏi bà.

"Có phải con bị ma quỷ mê hoặc rồi

không hả, cố tình không nghe lời ba

mẹ phải không? Mẹ cũng nói cho con

biết, mẹ sẽ không để con tiếp tục hồ đồ

như vậy nữa! Hôm nay dù thế nào hai

đứa cũng không thể ở chung

nữa!"Giáo sư Nguyễn vừa nói vừa định

kéo anh.

Này lúc Hạ Sùng Vân lại ngăn bà lại nói:

"Thôi, mặc kệ nó, chúng ta đi thôi!"

"Ông điên rồi à! Sao chúng ta có thể

mặc kệ?"Giáo sư Nguyễn khó tin nói.

"Coi như chúng ta không có đứa con

trai này! Hạ Ánh Hi tự giải quyết cho

tốt!"Hạ Sùng Vân kéo vợ về.

Bên đường cái, trong một chiếc

limousine màu đen, người đàn ông

trung niên mặc tây trang nhìn vợ

chồng Hạ Sùng Vân từ trong ngõ hẻm

đi ra, ngạc nhiên nói: "Sao bọn họ đã

về rồi?"

Ngôn Lạc Quân lạnh nhạt nói: "Đương

nhiên không phải, vị phu nhân kia vừa

rồi còn kích động nghe tiên sinh nói

mấy câu đã bình tĩnh. Bọn họ chỉ không

muốn xung đột chính diện với con trai

thôi. Tôi nghĩ, bọn họ sẽ không dễ

dàng bỏ cuộc đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro