Chương 128: Chúng ta kết hôn đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôn Lạc Quân nghiêng đầu, hít một

hơi thật sâu, nói: "Con sẽ khiến cô ấy

yêu con."

"Cho nên con vì lý do đó mới trói buộc

cô ấy bên cạnh con, không muốn cô ấy

tiếp xúc với bất kì người đàn ông nào

khác sao? Kết quả thì sao? Đây là kết

quả mà con muốn sao?" Hoàng Mạn

Văn lại không khống chế được cảm

xúc.

"Con sẽ cố gắng, con sẽ cố gắng có tất

cả những thứ con muốn. Mẹ, cho tới

nay con vẫn luôn làm tốt mọi chuyện,

lần này, nhất định cũng sẽ như vậy."

Ngôn Lạc Quân thuyết phục mẹ mình lại

càng giống như thuyết phục chính

mình.

Hoàng Mạn Văn lắc đầu, khổ sở nói:

"Nhưng chuyện tình cảm không phải

nói cố gắng là có thể như ý, lòng dạ

phụ nữ chỉ cần nhất quyết thì dù thế

nào cũng không thể thay đổi được, con

buông cô ấy ra cũng coi như buông tha

cho chính mình, được không? Rời khỏi

nơi này, rời khỏi thế giới của cô ấy, con

sẽ phát hiện thực ra bên ngoài cũng rất

tốt."

" Mẹ, con đã từng buông tay, cũng đã

từng cố gắng, cho nên con mới ly hôn

với cô ấy, nhưng con không chịu nổi,

thật sự không chịu nổi. . . . . . Mẹ, đừng

ép con được không? Dù có khuyên thế

nào con cũng sẽ không thay đổi, con sẽ

kết hôn với cô ấy, lập tức sẽ kết hôn."

Ánh mắt của anh khổ sở mà kiên định,

kiên định cũng là hy vọng.

"Nhưng có bao giờ con nghĩ cho ông

bà già này không? Không phải mẹ

không muốn tác thành cho hai đứa,

không cho con theo đuổi hạnh phúc

của mình. Nhưng mỗi đêm mẹ đều nằm

mơ thấy bộ dạng chết thảm của anh

con, nếu như hạnh phúc phải dùng

mạng sống của con để đánh đổi, mẹ

thà không muốn con được hạnh

phúc!" Nghĩ đến đứa con đã khuất, dù

luôn kiên cường như Hoàng Mạn Văn

cũng nức nở khóc, phải dựa vào tường

để đỡ thân thể không đứng vững của

mình.

"Mẹ, con hứa sẽ sống tốt, chắc chắn sẽ

không ra đi trước cha mẹ, được

không?" Ngôn Lạc Quân đỡ lấy bà.

"Con hứa thì có ích lợi gì, chính con

cũng không biết tương lai sẽ xảy ra

chuyện gì!"

" Mẹ. . . . . . Dù sao, con nhất định sẽ kết

hôn cùng cô ấy." Ngôn Lạc Quân không

cách nào giải thích, nhưng dù thế nào

cũng không thay đổi quyết tâm.

Hoàng Mạn Văn lo lắng nhìn con mình

hồi lâu, rốt cuộc nói: "Vậy con hứa với

mẹ, nếu như chuyện này xảy ra lần nữa,

con phải buông tay."

Ngôn Lạc Quân muốn nói bất luận thế

nào anh cũng sẽ không buông tay,

nhưng vì không muốn tranh cãi nữa

đành gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Mấy ngày sau, Bạch Ngưng xuất viện,

Ngôn Lạc Quân dẫn cô về biệt thự.

Nhìn thấy cô, bác Thẩm chạy đến vườn

hoa, ngạc nhiên gọi: "Phu nhân –"

Bạch Ngưng chỉ nhàn nhạt nhìn bà một

cái, không hề có phản ứng.

Ngôn Lạc Quân ôm cô, khẽ cười nói:

"Nhìn xem, lại về nhà rồi, em có vui

không?" Một người lạnh nhạt như

băng, một người dịu dàng như nước.

"Bác Thẩm, mấy ngày nay sửa soạn nhà

cửa một chút, ít ngày nữa tôi và Tĩnh

Hàm sẽ cử hành hôn lễ lần nữa. Còn

nữa, đi tìm mấy bảo mẫu tới, về sau bác

đừng động vào mấy chuyện khác, chỉ

cần chăm sóc Tĩnh Hàm cho tốt, đặc

biệt khi tôi không có ở nhà." Ngôn Lạc

Quân nói xong, đỡ Bạch Ngưng đi vào

trong nhà.

Bác Thẩm đứng tại chỗ, sững sờ nhìn

cảnh tượng này.

. . . . . .

Buổi tối, Ngôn Lạc Quân tắm xong, nhìn

"Hứa Tĩnh Hàm" ngồi trên giường, suy

nghĩ một chút, nói: "Đúng rồi, có quà

cho em." Nói xong cũng xoay người lấy

ra một cái hộp từ trong ngăn kéo, ngồi

bên cạnh Bạch Ngưng, ôm cô vào lòng

nói: "Đoán xem đây là cái gì?"

"Nhìn xem, là nhẫn."

Bạch Ngưng đưa tầm mắt chậm rãi

chuyển sang chiếc nhẫn, ngơ ngác

nhìn.

Ngôn Lạc Quân nói: "Em biết em mua

chiếc nhẫn này chất lượng kém đến

mức nào không, màu đen bên trong

cũng lộ cả ra rồi, anh đưa cho người ta

mạ thêm một lớp bạc, bọn họ nhìn suýt

nữa rơi cả tròng mắt ra ngoài."

Anh đeo một chiếc nhẫn lên tay cô, say

mê nói: " Nhìn xem, em lại là bà xã của

anh rồi, bà xã–"

Anh nắm tay cô, hỏi: "Con có đồng ý

cưới người phụ nữ này không? Yêu cô

ấy, chung thủy với cô ấy, dù nghèo

túng khốn khó, dù bệnh hoạn hay tàn

tật, cho đến lúc chết. Con đồng ý

không?"

"Con đồng ý." Ngôn Lạc Quân nhìn cô,

nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

Sau đó cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Con đồng

ý gả cho người đàn ông này? Yêu anh,

chung thủy với anh, dù nghèo nàn

khốn khó, dù bệnh hoạn hay tàn tật,

cho đến chết. Con đồng ý không?"

Bạch Ngưng hững hờ nhìn chằm chằm

chiếc nhẫn trên tay.

"Em không nói anh cũng biết em đồng

ý." Ngôn Lạc Quân lấy một chiếc nhẫn

khác thả vào tay cô, sau đó nắm tay cô,

đeo nhẫn vào tay mình.

Anh đan chéo mười ngón tay vào nhau,

giữ chặt tay cô, cười nói: "Tĩnh Hàm,

nói thật cho em biết, lần trước kết hôn,

anh không thèm quan tâm, tất cả đều

sai thuộc hạ làm, cho nên lần này, anh

muốn chuẩn bị từng thứ một, để cho

em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất

thế giới này. Sau đó, chúng ta còn phải

đi hưởng tuần trăng mật, sau đó,

chúng ta sẽ sinh con, sinh một đứa con

gái giống em, hoặc một đứa con trai

giống anh, được không?"

Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giống

như đang hôn trân châu bảo bối, vừa

rất muốn đụng vào nó, nhưng lại sợ

làm hư.

Trong đêm khuya, một người đàn ông

nằm ở trên người cô khẽ hốn lấy cổ cô,

chôn thật sâu vào cơ thể cô. Cô

nghiêng mặt nhìn về phía cửa sổ, nước

mắt chậm rãi chảy ra, dọc theo sống

mũi chảy xuống ga giường.

"Tĩnh Hàm, em xem, muốn đi đâu?"

Ngày hôm sau, Ngôn Lạc Quân vẫn

không đi làm cầm một cuốn tạp chí du

lịch, ngồi bên cạnh cô hỏi.

Bạch Ngưng ngồi trên ghế sa lon

nghiêng đầu, không nhúc nhích nhìn

tờ báo bị anh tiện tay ném sang một

bên.

"Giáo sư không chịu nổi gièm pha nhảy

lầu tự sát, vợ ông tinh thần thất thường

thường xuyên leo lên mái nhà." Tất cả

các báo đều đặt đề tài này lên trang

đầu.

Ngôn Lạc Quân cầm lấy tờ báo, vẻ mặt

nặng nề nhìn chằm chằm tờ báo một

lát, sau đó quay đầu nhìn cô nói: "Tĩnh

Hàm, anh cho Hạ Ánh Hi một tương lai,

em cũng cho chúng ta một tương lai,

được không?"

Bạch Ngưng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn

anh.

Hôm sau trong khách sạn, Ngôn Lạc

Quân ôm Bạch Ngưng, Hạ Ánh Hi tiều

tụy ngồi trước mặt họ.

Hạ Ánh Hi nhìn thấy vẻ mặt khác

thường của Bạch Ngưng, lập tức hỏi: "

Cô ấy sao vậy? Anh đã làm gì cô ấy?"

Ngôn Lạc Quân đưa một phong bì tới

trước mặt anh.

"Đây là tờ chi phiếu năm trăm vạn, vé

máy bay đi Anh quốc vào ngày mai, còn

có giấy chứng nhận và một vài văn kiện

nhập học của đại học Cambridge, chỉ

cần anh không có vấn đề về đầu óc,

chăm chỉ một chút, vài năm sau nhất

định sẽ có chỗ đứng trong giới luật

pháp."

" Anh muốn gì?" Hạ Ánh Hi hỏi.

Ngôn Lạc Quân chậm rãi nói: " Anh có

thể lựa chọn rời đi để học tập, hoặc là ở

lại đây trả tiền ba anh vay nặng lãi,

chăm sóc người mẹ bị tâm thần. Nhưng

dù thế nào, mười ngày nữa Tĩnh Hàm

sẽ kết hôn với tôi."

Hạ Ánh Hi nhìn Bạch Ngưng, cô vẫn

hững hờ nhìn mặt bàn như cũ.

"Tĩnh Hàm, Tĩnh Hàm?" Hạ Ánh Hi gọi cô

hai tiếng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh

một cái rồi lại cúi đầu. Hạ Ánh Hi nhìn

Ngôn Lạc Quân, lạnh lùng cười một

tiếng, nói: "Anh không sợ tôi cầm tiền

của anh, đủ lông đủ cánh rồi sẽ quay lại

cướp Tĩnh Hàm sao?"

"Chờ đến lúc anh thực sự đủ lông đủ

cánh, Tĩnh Hàm đồng ý đi theo anh thì

chúng ta quay lại bàn về vấn đề này sẽ

thích hợp hơn thì phải? Anh nói xem có

đúng không?" Ngôn Lạc Quân nhìn anh

cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro