Chương 131: Ra đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh rất yêu cô, thật sự rất yêu cô. . . . . .

Tại sao. . . . . .

Rất lâu sau đó, đến khi trời đã tối,

Hoàng Mạn Văn nói: "Lạc Quân, theo

mẹ về Mỹ đi."

Ngôn Lạc Quân đã ngừng nức nở, vẫn

duy trì tư thế cũ, ngây người nhìn mặt

đất.

"Bác sĩ nói tinh thần cô ấy thất thường

nghiêm trọng, muốn bình phục phải

mất một thời gian."

Ngôn Lạc Quân vẫn không trả lời.

"Theo mẹ về Mỹ đi, cho bản thân con

tỉnh táo một chút, cũng để Tĩnh Hàm

bình phục, được không? Mẹ hứa với

con, ngày nào đó khi con muốn quay

về, mẹ tuyệt đối sẽ không ngăn cản

con."

"Tổng bộ xảy ra chút vấn đề, ba con

cũng đang cần con. Con kết hôn quá

sớm, cũng sớm dấn thân vào đau khổ.

Có lẽ, chờ mấy năm, chờ con chín chắn

hơn một chút, chờ Tĩnh Hàm hoàn toàn

bình phục như cũ, hai đứa bắt đầu lại

một lần nữa mới là cách tốt nhất."

. . . . . .

Sáng hôm sau, Hoàng Mạn Văn ngủ

trên ghế sa lon mở mắt ra, Ngôn Lạc

Quân bên cạnh vẫn ngồi như cũ, trong

mắt đầy tia máu, râu cũng dài ra, khuôn

mặt tiều tụy hốc hác. Chỉ một đêm thôi

mà trên đầu mọc ra rất nhiều tóc bạc.

"Lạc Quân. . . . . ." Hoàng Mạn Văn che

miệng lại, không tin nổi gọi.

"Mẹ, con nghe lời mẹ. Hôm nay chúng

ta lên máy bay ngay, được không?"

Ngôn Lạc Quân nói.

. . . . . .

Buổi sáng, Bạch Ngưng vẫn đang ngủ,

bác Thẩm ngồi ở bên giường bệnh sờ

sờ lên trán cô, kinh hãi nói: "Tại sao lại

sốt?" Vội vàng chạy ra khỏi phòng

bệnh. ...

Nghe tiếng bước chân từ từ nhỏ dần,

Bạch Ngưng bỗng dưng mở mắt.

"Phu nhân, phu nhân –"

Khi giọng của bác Thẩm càng lúc càng

tới gần, Bạch Ngưng hốt hoảng định

chạy ra cửa chính, một bàn tay đột

nhiên bắt được cô, kéo cô tới hành

lang, tránh né đám người, vòng tới hoa

viên.

Khi đã không còn nghe được giọng bác

Thẩm nữa, Bạch Ngưng nghiêng đầu,

giật mình nói: "Là anh?"

Quan Thừa Diễm gật đầu một cái, hỏi:

"Hôm qua, em giả vờ phải không?"

Bạch Ngưng sửng sốt, nhỏ giọng nói:

"Sao anh biết?"

"Ngày hôm qua anh tới thăm một

người bạn, đúng lúc bắt gặp." Quan

Thừa Diễm nhìn cô, vẻ mặt tìm tòi

nghiên cứu.

"Phu nhân –" tiếng kêu sốt ruột của

Bác Thẩm loáng thoáng truyền tới,

Bạch Ngưng vội vàng nói: "Anh có thể

giúp tôi ra ngoài không? Tôi không

muốn bọn họ tìm được tôi!"

"Em muốn đi khỏi đây sao?" Quan Thừa

Diễm ngạc nhiên nói."Em. . . . . . Không

phải sẽ lập tức phục hôn sao?"

"Tôi sẽ không phục hôn." Bạch Ngưng

khẳng định.

"Không phải anh rất quen thuộc nơi

này sao? Làm thế nào mới trốn ra

ngoài được?"

Quan Thừa Diễm nhìn cô, gật đầu.

Trong sân bay, Hoàng Mạn Văn nói: "Mẹ

nghĩ con muốn gặp cô ấy lần cuối."

Ngôn Lạc Quân muốn cười khổ, nhưng

cười không nổi, khó khăn nói ra mấy

chữ: "Gặp thì đã sao?"

Hoàng Mạn Văn kéo tay con trai, nói:

"Vài ngay nữa, cô ấy sẽ được đưa tới

viện điều dưỡng, bác Thẩm, còn có các

y tá khác sẽ chăm sóc cô ấy, nếu có bất

kì tình huống gì xảy ra bọn họ sẽ nói

cho chúng ta biết."

Ngôn Lạc Quân đè trán, giống như chỉ

cần nghe được chuyện liên quan đến

Bạch Ngưng thì tim cũng sẽ vô cùng

đau đớn.

Đúng lúc này, điện thoại Hoàng Mạn

Văn reo lên.

"Xin chào, có chuyện gì vậy." Hoàng

Mạn Văn nhận điện thoại.

"Con đi lấy vé máy bay." Ngôn Lạc Quân

nói xong, đi về phía quầy phục vụ.

"Dạ, không thấy phu nhân đâu cả!" Bác

Thẩm gấp gáp nói.

"Cái gì, tại sao lại không thấy?" Hoàng

Mạn Văn lập tức hỏi.

"Bệnh viện có camera quan sát, phu

nhân thừa lúc tôi đi gọi bác sĩ chạy ra

khỏi phòng bệnh. Sau đó bị một người

đàn ông lôi đi, giờ không biết đã đi

đâu." Bác Thẩm nói.

Hoàng Mạn Văn sửng sốt một chút, hỏi:

"Một người đàn ông? Là người đàn

ông nào?"

Bác Thẩm nói: "Hình như có quen biết

với phu nhân, phu nhân và người đàn

ông đó ở trong vườn hoa nói chuyện

một hồi."

"Nói chuyện ư? Không phải tinh thần

cô ấy không bình thường sao?" Hoàng

Mạn Văn càng ngày càng ngạc nhiên.

Bác Thẩm chần chờ một chút, nói: "Tôi

cũng không biết, nhìn trên camera,

hình như. . . . . . hình như rất bình

thường."

Thấy Ngôn Lạc Quân cầm vé máy bay đi

tới, Hoàng Mạn Văn lập tức nói:

"Chuyện này coi như xong, không cần

nói lại cho Lạc Quân, nếu con trai tôi có

hỏi thì nói Tĩnh Hàm ở trong viện điều

dưỡng dưỡng bệnh, biết chưa?"

Bác Thẩm ngập ngừng một chút, đồng

ý nói: "Được thưa phu nhân."

Hoàng Mạn Văn cúp điện thoại, nhìn

Ngôn Lạc Quân tiều tụy từ xa đi tới,

trong lòng chua xót suýt nữa khóc.

"Cám ơn anh." Chạy ra khỏi bệnh viện

Bạch Ngưng thở phào nhẹ nhõm.

Quan Thừa Diễm nhìn cô thật lâu, hỏi:

"Hai người rốt cuộc làm sao vậy?"

Bạch Ngưng cúi đầu không nói lời nào.

Đau lòng, cái mũi cũng xon xót.

"Tĩnh Hàm. . . . . ."

Bạch Ngưng lắc đầu, cắn môi, một chữ

cũng không muốn nói.

Quan Thừa Diễm không hỏi nữa, cầm

tay lái, nói: "Vậy. . . . . . Bây giờ chúng ta

đi đâu đây?"

Bạch Ngưng ngẩng đầu lên, nhìn

khoảng trống trước cửa xe lại bắt đầu

cảm thấy mờ mịt.

Cô quên mất là cô không muốn ở Ngôn

gia, không ở cạnh Ngôn Lạc Quân thì

cô cũng không có nơi nào để đi. Từ

trước tới giờ cô vẫn luôn cô đơn...

"Nhìn em giống như không còn chỗ

nào để đi, có muốn anh đưa em tới

khách sạn không?"

Anh thấu hiểu nói ra ý nghĩ trong lòng

cô.

Khách sạn?

Lúc này Bạch Ngưng mới đột nhiên

nhớ ra, người trước mắt, hình như

quen biết Hứa Tĩnh Hàm, hơn nữa,

không chỉ là biết sơ sơ.

Nhưng cô hoàn toàn không nhớ người

đàn ông này là ai, mặc dù, nhìn có hơi

quen. . . . . .

Nhìn quen mắt, cô đã gặp anh ta rồi

sao?

Đường cong khuôn mặt rõ ràng, thuần

thục, chững chạc, trang phục lịch sự, là

một người đàn ông đích thực, tuổi tác

lại không quá ba mươi. . . . . .

Là đạo diễn Quan!

Cô đột nhiên nghĩ ra hôm ở tiệc cưới,

người này chính là vị đạo diễn đó!

Thì ra là anh ta. Phát hiện bất ngờ này

làm cô nhớ lúc trước cũng từng xem

qua tạp chí, vị đạo diễn này, Quan cái gì

gì đó, dường như có rất nhiều scandal

tình ái với Hứa Tĩnh Hàm. Hơn nữa, hình

như anh ta chính là người nâng đỡ Hứa

Tĩnh Hàm.

Với quan hệ như vậy, người có thể giúp

đỡ cô, dường như cũng chỉ có anh ta.

Ban đầu Hạ Ánh Hi là người duy nhất cô

quen biết, hiện giờ, chính là vị đạo diễn

này.

"Giúp tôi một chút, được không?" Cô

khẩn cầu.

"Tĩnh Hàm. . . . . ." Quan Thừa Diễm nhìn

cô tiều tụy, hít sâu một hơi, nói: "Xin

lỗi."

Bạch Ngưng cúi đầu, không biết trả lời

thế nào.

Anh nhìn về phía trước, nói: "Anh sẽ

đưa em tới khách sạn trước, sau đó tìm

cho em một chỗ ở. Yên tâm, anh nhất

định sẽ giúp em nhanh chóng trở lại

làm việc."

Khởi động xe, Bạch Ngưng mới hiểu

được ý của anh ta.

Trở lại làm việc? Cô không phải Hứa

Tĩnh Hàm, không có khả năng diễn xuất

của cô ấy, lấy cái gì mà làm việc lại?

Thật không ngờ, mới đi về phía trước

chừng hơn mười phút thì tắc đường.

May mà cũng gần tới khách sạn, mất

thêm mười phút nữa, Quan Thừa Diễm

rẽ tay lái đi vào bãi đậu xe của khách

sạn, kéo Bạch Ngưng đi vào bên trong.

Mặc dù quần áo đơn giản, đầu tóc rối

bù, vẻ mặt xanh xao, khiến người khác

rất khó hình dung đây chính là đại mỹ

nhân Hứa Tĩnh Hàm, nhưng Bạch

Ngưng vẫn cúi đầu thật thấp, chỉ sợ

hôm sau qua báo chí lại đưa tin Hứa

Tĩnh Hàm cùng một người đàn ông đi

vào khách sạn.

Vừa mới vào đại sảnh, Quan Thừa Diễm

đang định làm thủ tục, nhìn thấy tin tức

bên cạnh: Họp báo hằng năm của ca sĩ

mới nổi Mãn Ngọc diễn ra tại tầng năm của khách sạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro