Cho đến khi tối hẳn, trên bầu trời dày
đặc ánh sao, Bạch Ngưng mới ngừng
xe, lảo đảo đi lên nhà.
Mới ra thang máy, cô đã thấy Quan
Thừa Diễm đứng trước cửa nhà mình.
Rất nhiều lần, anh đến tìm cô nhưng
không gặp, đoán là cô đưa Tiểu Hân đi
chơi, cũng không gọi điện thoại thúc
giục cô về, mà đứng ngoài cửa chờ cô.
Quan Thừa Diễm thấy cô, lại nhìn phía
sau, ngạc nhiên nói: "Tiểu Hân đâu?"
Bạch Ngưng không hề phản ứng giống
như không nghe thấy anh hỏi, thất hồn
lạc phách đi tới trước cửa, móc chìa
khóa mở cửa.
"Tĩnh Hàm, sao vậy? Bởi vì chuyện kịch
bản sao?" Quan Thừa Diễm nhìn dáng
vẻ của cô, lo lắng không thôi.
Bạch Ngưng đi vào nhà, chán nản ngồi
trên ghế sa lon.
"Nói cho anh biết, có phải vì chuyện
kịch bản không? Lão Trần nói gì với
em? Còn Tiểu Hân đâu? Không phải en
dẫn Tiểu Hân ra ngoài ăn cơm sao?"
Quan Thừa Diễm ngồi xổm trước mặt
cô sốt ruột hỏi.
Bạch Ngưng không nói gì.
Quan Thừa Diễm nói: "Không cần lo
lắng, chuyện này anh sẽ tra rõ, ngày
mai anh sẽ đi gặp tổng giám đốc Từ,
hỏi xem chuyện gì xảy ra, em đừng như
vậy được không?"
Bạch Ngưng ngẩng đầu nhìn anh, lắc
đầu một cái, nói: "Không cần đâu."
"Tại sao? Kịch bản rất tốt, em đừng từ
bỏ nhanh như vậy!"
"Thừa Diễm. . . . . ." Bạch Ngưng chầm
chậm mở miệng nói: "Cám ơn anh . . . . .
chuyện kịch bản anh không cần phải lo
hộ em, còn có. . . . . ."
Quan Thừa Diễm bất ngờ không kịp
chuẩn bị, chỉ nghe cô nói từng chữ
từng chữ: "Em muốn kết hôn cùng
Ngôn Lạc Quân."
"Cái . . . . . . Cái gì?" Quan Thừa Diễm
không dám tin.
Bạch Ngưng lại nói: "Ngôn Lạc Quân đã
trở về, có lẽ ngày mai, cũng có thể là
ngày kia. . . . . . Em sẽ cùng anh ấy phục
hôn"
Quan Thừa Diễm kinh ngạc mà nhìn cô:
"Em nói em cùng Ngôn Lạc Quân phục
hôn?"
Bạch Ngưng gật đầu. Ngôn Lạc Quân
nói rất đúng, cô chỉ có một con đường
có thể đi, không phải chết, mà là theo
sự sắp xếp của anh, cùng anh phục
hôn. .
"Tại sao?" Quan Thừa Diễm vẫn mơ
màng.
Bạch Ngưng cúi đầu, "Không vì sao cả."
"Tại sao anh ta đột nhiên trở lại? Tại
sao đột nhiên em phải kết hôn cùng
anh ta? Anh không hiểu, ban đầu
không phải em nói không muốn kết
hôn cùng anh ta sao? Tại sao bây giờ
lại thay đổi?" Quan Thừa Diễm kích
động nắm vai cô hỏi.
Bạch Ngưng cúi đầu, nói nhỏ: "Rất xin
lỗi."
Quan Thừa Diễm nhìn cô, không thể tin
nói: "Đừng nói với anh, mấy năm nay
em vẫn một mực chờ anh ta."
Bạch Ngưng muốn nói không phải,
nhưng tuy không phải ngay từ đầu cô
đã muốn chờ anh, nhưng cô biết, cô
đúng là đang chờ anh. Không biết vì
sao chờ đợi anh, không biết chờ đợi
anh làm gì. Chỉ là, nghĩ tới trăm ngàn
trường hợp, không ngờ lại là trường
hợp này. Anh chụp ảnh nude của cô,
nói muốn đưa lên web người lớn.
Người kia, thật sự là anh sao? Anh đối
với cô sẽ vô tình như vậy sao?
Thấy cô không nói lời nào, Quan Thừa
Diễm cho là cô thừa nhận, bờ môi anh
run rẩy, nắm vai cô kích động hỏi "Thật
sự là vậy sao? Anh hiểu rồi, em muốn
anh ta tìm đến em, nhưng anh ta lại
không về. Cho nên em mới gần gũi anh,
mới đồng ý lời cầu hôn của anh trước
mặt giới truyền thông. Sau đó, Ngôn
Lạc Quân trở về, nói muốn kết hôn
cùng em, có đúng không? Em cố ý lợi
dụng anh kích anh ta?"
"Em không phải. . . . . ." Bạch Ngưng vội
vàng nói.
"Nhưng chuyện này rất hợp lý, không
phải sao?"
"Thừa Diễm, không phải như vậy, đây
chỉ là trùng hợp. Anh ta muốn kết hôn
cùng em chỉ vì Tiểu Hân, mà em sẽ
đồng ý cũng vì . . . . . Dù sao, không phải
em cố ý. . . . . ."
"Em cố ý!" Quan Thừa Diễm nhìn cô
chằm chằm, khẳng định nói. "Em đồng
ý lời cầu hôn của anh, chỉ vì muốn
Ngôn Lạc Quân ghen, khiến anh ta sốt
ruột, từ Mỹ vội vàng chạy về ngăn cản
em đúng không? Trước kia Hứa Tĩnh
Hàm cũng dùng chuyện này để chọc
tức anh, ngày ngày đi hộp đêm tìm đàn
ông. Không ngờ bây giờ em cũng học
theo, cũng biết làm đàn ông cảm thấy
không chiếm được mới là đáng quý,
làm cho đàn ông điên cuồng quay đầu
lại theo đuổi em rồi!"
"Em không có! Thừa Diễm, anh đã hiểu
lầm!" Bạch Ngưng vội vàng giải thích.
"Vậy em nói cho anh biết, tại sao năm
đó cố ý muốn sinh Tiểu Hân? Tại sao
năm năm qua em cũng chưa từng chấp
nhận anh, cũng không chấp nhận
người khác?" Anh nói tiếp: "Không
phải em không gặp đúng người, mà là
trong lòng em vốn chỉ có một người
đúng không? Em lẳng lặng tự viết kịch
bản, làm bà mẹ đơn thân nuôi con một
mình, chưa bao giờ nghĩ đến người
đàn ông bên cạnh có hợp với bản thân
mình hay không, cũng chưa từng nóng
lòng tranh thủ lúc còn trẻ tuổi mà lập
gia đình . . . . . Tất cả tất cả, đủ để chứng
minh, trong lòng em chỉ có một người,
em yêu anh ta, chờ anh ta, chờ anh ta
cùng em nối lại tình xưa. Mà người đó,
chính là Ngôn Lạc Quân."
"Em. . . . . . Thừa Diễm. . . . . ." Bạch
Ngưng không còn lời nào để nói. Mặc
dù, cô không muốn thừa nhận, nhưng
chuyện này đúng là sự thật.
Quan Thừa Diễm cười một tiếng.
"Bây giờ, em đã thành công rồi. Ngày
hôm qua còn có người hỏi anh, khi nào
thì kết hôn! Em đã thành công, thành
công lợi dụng anh để đạt được chuyện
mình muốn. Mà anh thì sao? Chờ tin tức
em và Ngôn Lạc Quân phục hôn, anh
cũng sẽ lên báo, người khác sẽ chỉ vào
anh mà cười anh bị cắm sừng. Mà anh
ngay cả người bị cắm sừng cũng
không bằng, cho tới bây giờ em không
phải người phụ nữ của anh, trước nay
đều không phải !"
"Thừa Diễm. . . . . ." Bạch Ngưng không
biết nói thế nào, cô không biết mình
sống thế nào mà lại thất bại như vậy.
Tất cả đàn ông đều nói họ bị cô cắm
sừng, nhưng cô thật sự không làm gì
cả. . . . . .
Không ngờ Quan Thừa Diễm không
khống chế được cảm xúc đột nhiên
hôn cô.
Bạch Ngưng vội nghiêng đầu trốn
tránh, dùng sức muốn đẩy anh ra,
nhưng không đấu lại sức của anh.
"Thừa Diễm, anh làm gì vậy?"
"Anh không làm gì cả, chúng ta bây giờ
không phải hôn phu hôn thê sao?
Ngôn Lạc Quân khiến anh bị người ta
nhạo báng, anh cũng có thể khiến cho
hắn nhặt lấy phụ nữ anh đã dùng qua!"
Nói xong anh liền xé áo khoác của cô
"A — Anh điên rồi, Thừa Diễm, anh
buông em ra!" Bạch Ngưng lập tức bị
dọa đến trắng bệch cả mặt, vội vàng
dùng chân đá anh, nhưng lập tức bị
anh đè xuống ghế sa lon.
"Anh chỉ lấy cái anh nên có! Đây có là
gì, hơn nữa đối với thân thể này, sợ
rằng anh còn hiểu rõ ràng hơn em!"
Anh ấn vai cô, "xoẹt" một tiếng xé rách
cổ áo chiffon màu trắng của cô .
"Đừng, Thừa Diễm, đừng như vậy, anh
buông em ra!" Bạch Ngưng vội vàng
đưa sờ soạng trên bàn trà, lại bị Quan
Thừa Diễm tinh mắt ngăn lại, dùng một
tay tóm lấy hai cổ tay cô, một tay khác
dùng sức xé quần áo của cô.
"Thừa Diễm, em không có, anh buông
em ra, buông em ra. . . . . ." Bạch Ngưng
cố gắng giãy giụa, nhưng cơ thể bị anh
đè xuống không thể động đậy nổi. CÔ
ra sức giãy giụa ngược lại chỉ khiến
anh thêm hứng thú.
Lại "xoẹt" một tiếng, Quan Thừa Diễm
men theo vết xe khi nãy vạch mở quần
áo trên người cô, bên trong lộ ra cái áo
ngực màu hồng khiến người ta huyết
mạch sôi trào.
"A –" Bạch Ngưng sợ phát khóc, hét lên
một tiếng, la lớn: "Đừng, xin anh buông
em ra. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro