"Chuyện này rốt cuộc là sao?" Hoàng
Văn Mạn hỏi.
Ngôn Lạc Quân bình tĩnh nói: "Hứa Tĩnh
Hàm sinh đứa bé, năm nay bốn tuổi."
"Là . . . . . là con của con?" Hoàng Văn
Mạn thấy không ngờ
"Mẹ nói xem?" Ngôn Lạc Quân nhíu
mày hỏi ngược lại.
Hoàng Văn Mạn liên tiếp nhìn về cửa
phòng, dường như muốn vào nhìn
thêm đứa bé trong phòng.
"Nó bốn tuổi rồi hả? Thật là do Hứa
Tĩnh Hàm sinh sao?"
"Đúng."
Hoàng Văn Mạn nhất thời vui sướng vô
cùng, sau đó lại buồn bực nói: "Đứa bé
cùng con ở đây, vậy Hứa Tĩnh Hàm đâu?
Cô ấy để con mang đứa nhỏ đi sao?"
"Cho nên, con và cô ấy phải có quan
hệ." Ngôn Lạc Quân nhìn Hoàng Văn
Mạn nói: "Mẹ, con làm tất cả chỉ vì
muốn Ngôn gia có được đứa bé này,
cho nó cuộc sống tốt nhất. Bởi vì
nguyên nhân này mà có dính dáng tới
Hứa Tĩnh Hàm, mẹ có đồng ý không?"
Hoàng Văn Mạn ngồi xuống, khe khẽ
thở dài.
"Đứa bé đương nhiên phải lấy, nhưng
cũng không thể để cho nó không gặp
mẹ ruột, như vậy sẽ khiến đứa bé lớn
lên không tốt, chỉ sợ sẽ khiến thằng bé
hận chúng ta. Nhưng, có phương pháp
nào vẹn toàn đây?"
"Mẹ, mẹ không cần quan tâm, con sẽ
sắp xếp ổn thỏa. Mẹ có thể báo cho bà
ngoại tin tốt này, cho bà ngoại đến
nhìn chắt trai một chút. Nếu như bà
ngoại không có sức qua đây, vậy ít
ngày nữa con sẽ dẫn Tiểu Hân sang Mĩ
chơi vài ngày cũng được."
Lời của Ngôn Lạc Quân khiến Hoàng
Văn Mạn lập tức yên tâm. Dù thế nào,
ngoài ý muốn biết được sự tồn tại của
đứa bé này đúng là khiến người ta cực
kỳ cao hứng.
"Mẹ, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn
điểm tâm. Buổi chiều con có việc, mẹ
đưa Tiểu Hân đi chơi một chút được
không?"
"Được, con bận việc thì cứ đi đi." Vẻ
mặt Hoàng Văn Mạn lập tức từ tức giận
chuyển sang vui mừng khôn cùng, nghĩ
tới hình ảnh chơi đùa cùng cháu trai,
bà lập tức nở nụ cười. Ngôn gia rốt
cuộc cũng có cháu, bà sao có thể mất
hứng được?
Chuyện của cháu gái trước đó, bà
không nói, nhưng cũng không phải
không biết.
Trình độ vô tình của Ngôn Lạc Quân đối
với Hinh Hinh thực sự đã vượt qua sự
tưởng tượng của bà, lại nghĩ đến quan
hệ của con và Hứa Tĩnh Hàm đột nhiên
biến đổi, nên trong một lần về nước bà
đã thử hỏi Bác Thẩm.
Bác Thẩm và hai đứa nó ở chung, đối
với mâu thuẫn của hai đứa có thể biết
được sơ sơ một hai điều. Dưới sự ép
hỏi của bà, rốt cuộc Bác Thẩm đã nói ra
Hinh Hinh không phải con gái ruột của
Ngôn Lạc Quân.
Lúc đó, bà vừa đau vừa giận, đau là
Ngôn Lạc Quân bị người phụ nữ kia lừa
gạt tổn thương như vậy, giận là giận
Ngôn gia tự nhiên lòi ra. . . . . . một đứa
"con hoang" .
Từ đó về sau, bà rất ít khi trở về nước,
cũng không đề cập tới chuyện đón
Hinh Hinh sang Mỹ, chỉ một lòng muốn
nhanh chóng tìm cho Ngôn Lạc Quân
một người vợ tốt, chăm sóc con mình,
yêu thương con mình, sinh cho Ngôn
gia một hai đứa bé.
Không ngờ, bây giờ lại ngoài ý muốn có
một đứa cháu trai bốn tuổi, còn có
chuyện gì đáng được ăn mừng hơn
chuyện này đây?
Buổi chiều, bên trong phòng họp
khách sạn, Bạch Ngưng nhận lấy tờ
giấy màu đỏ Ngôn Lạc Quân đưa tới —
giấy hôn thú.
"Hình đâu?" Cô không nhìn giấy, nhìn
anh hỏi.
Ngôn Lạc Quân cười khẽ, đưa cái USB
trong tay ra.
"Muốn kiểm tra không?" Anh hỏi. .
Bạch Ngưng cầm lấy USB, lại hỏi: "Tiểu
Hân đâu?"
Ngôn Lạc Quân từ trên ghế đứng lên,
kéo cô đi ra phòng họp.
Cạnh bể bơi tầng dưới của khách sạn,
Tiểu Hân đeo một cái kính nhỏ, bày các
loại tư thế POSS cậu cho là rất ngầu, bắt
Hoàng Văn Mạn chụp ảnh cho cậu.
"Tiểu Hân!" Bạch Ngưng vừa nhìn thấy
con vui mừng gọi một tiếng, vội chạy về
phía con.
Tiểu Hân gỡ mắt kính, nhìn bên cạnh,
giang hai cánh tay hưng phấn nói:
"Mẹ!"
"Tiểu Hân!" Bạch ngồi xổm người
xuống, ôm cổ con.
"Mẹ, sao mẹ không nói cho con biết
con còn có một bà nội, bà nội rất tốt
với con, hơn nữa bà nội nói con còn có
ông nội nữa !"
Bạch Ngưng buông con ra, nhìn ra phía
sau con, người đã từng và bây giờ là
mẹ chồng – Hoàng Văn Mạn.
"Đúng rồi, mẹ, mẹ tới chụp cho con và
bà nội một tấm!" Tiểu Hân lập tức chạy
đến trước mặt Hoàng Văn Mạn, cầm lấy
máy ảnh đưa cho Bạch Ngưng.
"Chụp đẹp một chút, không được chụp
xấu con đâu đấy." Tiểu Hân chạy tới
bên cạnh Hoàng Văn Mạn.
Bạch Ngưng cầm máy chụp hình, nhìn
Hoàng Văn Mạn một cái, ngồi xổm
người xuống, ấn nút chụp hình.
"Con muốn xem ảnh con!" Tiểu Hân lại
chạy tới, cầm lấy máy ảnh.
Ngôn Lạc Quân đi lên trước, ôm lấy con
nói: "Đợi lát nữa rồi chụp, bây giờ
chúng ta về nhà mới."
"Được!" Tiểu Hân đưa máy ảnh cho
Hoàng Văn Mạn.
Hoàng Văn Mạn cầm lấy máy chụp hình,
nhìn "Hứa Tĩnh Hàm", rồi lại nhìn Ngôn
Lạc Quân, hỏi "Sao lại thế này?"
Ngôn Lạc Quân ôm Tiểu Hân đi về
khách sạn, nói: "Không sao, con chỉ
muốn dẫn Tiểu Hân về nhà"
"Vậy Tĩnh Hàm thì sao?" Hoàng Văn
Mạn hạ thấp giọng hỏi.
"Cũng cùng trở về"
"Cái gì? Con . . . . . Con có ý gì?"
Ngôn Lạc Quân vừa chơi đùa cùng Tiểu
Hân, vừa nói: "Chúng con vừa mới làm
giấy tờ xong rồi."
"Làm giấy tờ?" Hoàng Văn Mạn chấn
động, không thể tin được nói: "Giấy
hôn thú?"
"Vâng." Ngôn Lạc Quân tiếp tục chơi
trò cắn ngón tay với Tiểu Hân.
"Con . . . . ." Có Tiểu Hân bên cạnh,
Hoàng Văn Mạn nhịn kích động, không
nói gì nữa, bước nhanh tới khách sạn.
Bạch Ngưng từ từ đi sau lưng bọn họ,
nhìn bóng lưng họ, đột nhiên cảm thấy
trước giờ cô nợ Tiểu Hân rất nhiều.
Giấy hôn thú này, là vì cho Tiểu Hân một
người ba, một gia đình chân chính,
hình như cũng không khó chấp nhận.
Vừa vào phòng khách sạn, Hoàng Văn
Mạn liền lôi Ngôn Lạc Quân vào trong
phòng.
"Nói cho mẹ biết, tại sao?"
Đối mặt với sự kích động của Hoàng
Văn Mạn, Ngôn Lạc Quân bình tĩnh nói:
"Cho Tiểu Hân có một gia đình bình
thường không tốt sao?"
"Cho nên con mới kết hôn cùng Hứa
Tĩnh Hàm? Tại sao con lại cố chấp như
vậy hả, con không biết hối cải sao? Tình
yêu có khó khống chế đến vậy sao? Cho
đến bây giờ con vẫn muốn ở bên cô ấy
sao!"
"Con không nói con muốn ở bên cô
ấy." Giọng Ngôn Lạc Quân vẫn bình tĩnh
như cũ.
"Kết hôn không phải ở cùng nhau sao?
Con còn muốn thế nào?"
"Con nói, con muốn cho Tiểu Hân
những thứ tốt nhất, mà Hứa Tĩnh Hàm
là mẹ ruột của nó."
"Con định dùng cái lý do này để lừa
chính mình sao? Tự nói với bản thân là
chỉ vì cho Tiểu hân một người mẹ? Lý
do như vậy cũng có thể lừa gạt bản
thân con sao? Khiến con không nhìn ra
là con muốn cô ấy ở cạnh mình?"
Hoàng Văn Mạn muốn cười khổ, nhưng
cười không nổi.
"Con không có." Nét mặt Ngôn Lạc
Quân vẫn lạnh nhạt không có chút thay
đổi, trả lời dứt khoát.
"Con có."Hoàng Văn Mạn chăm chú
nhìn anh nói.
"Con không có."
"Con có!" Hoàng Văn Mạn lớn tiếng nói.
Ngay sau đó khổ tâm khuyên nhủ: "Lạc
Quân, con đừng để bản thân mình đau
khổ tổn thương nữa, những gì Hứa
Tĩnh Hàm cho con cũng chỉ là những
điều đó thôi! Tự bảo vệ mình, kiềm chế
mình, kiềm chế tình cảm không phải sẽ
tốt hơn sao? Bằng không sẽ có một
ngày, con vì cô ấy mà muôn đời muôn
kiếp không thể quay lại được! Coi như
mẹ cầu xin con được không? Buông tay
để bản thân sống bình thản cả đời
được không?"
"Mẹ, con đã trưởng thành, con biết
mình đang làm gì, biết chuyện gì nên
làm chuyện gì không nên làm. Con tự
nhận mình có khả năng không để cô ấy
ảnh hưởng đến con nữa. Mẹ yên tâm,
con sẽ sống thật tốt." Ngôn Lạc Quân
trịnh trọng cam kết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro